Vị Tầng Vọng Ký

Chương 24

Ánh mặt trời chói lòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng rực rỡ cả căn phòng.

Mạc Dực mở mắt, nhìn bài trí xung quanh khác hẳn thì sửng sốt một chút, vài giây sau, hắn mới nhớ được tại sao mình ở nơi này.

An Lăng tên chết tiệt…

Hắn xốc chăn lên, cả người trần trụi, cau có mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, không gõ cửa, cứ thế đi vào phòng Mộ Dung Duy.

Tuy rằng cách cái chăn, nhưng ánh mắt sắc bén của Mạc Dực liếc qua một cái liền biết hai người trên giường vẫn xích lõa như cũ.

Mộ Dung Duy ôm Trương Quý, cánh tay gắt gao như ôm bảo bối.

Mạc Dực ánh mắt âm lãnh xuống, đi qua nhìn kĩ nét mặt Trương Quý đang chìm trong giấc ngủ. Không như ngày xưa ngọt ngào, cũng không đến mức thống khổ vặn vẹo, hắn nhỏ giọng thở nhẹ nhõm một hơi, đưa tay sờ lên trán cậu.

Quả nhiên, phát sốt rồi.

Mộ Dung Duy cái tên khốn này, ôm chặt như vậy mà một chút cũng không phát giác là sao?

Mạc Dực kiềm chế tức giận, dùng sức lay lay Mộ Dung Duy, chạm vào mặt hắn, lập tức liền hối hận.

Nhiệt độ hơi cao.

Hoài nghi, lại dùng tay sờ chút nữa, Mạc Dực mới khó chịu chắc chắn.

“Họ Mộ Dung?” Hắn vỗ vỗ mặt Mộ Dung Duy, lần này khí lực nhỏ đi không ít, sau vài lần, Mộ Dung Duy mới mơ mơ màng màng mà mở mắt. Mạc Dực nói “Cậu phát sốt, đứng lên, đi uống thuốc.”

Họ Mộ Dung có vẻ còn chưa tỉnh hẳn, nhìn Mạc Dực đến nửa ngày.

Mạc Dực trầm giọng “Họ Mộ Dung, A Quý cũng sốt rồi, cậu muốn làm gì đây? Nhiệt độ cao như vậy, ôm cậu ấy mà không phát hiện sao?”

Mộ Dung Duy bỗng nhiên chấn động, giống như lúc này mới nhớ tới Trương Quý ở trong lòng ngực hắn, vội vàng cúi đầu nhìn, vươn tay sờ trán cậu, lập tức rời giường, mặc quần dài xong liền đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, hắn bưng một ly nước cùng một vỉ thuốc hạ sốt tiến vào, bỗng nhiên đứng sựng lại.

Nhìn thấy Trương Quý còn đang ngủ, hắn thực không muốn động khiến cậu tỉnh dậy.

Mạc Dực cười lạnh “Mới làm một lần đã thành mối tình đầu?” Đoạt lấy thuốc trong tay Mộ Dung Duy, dựa theo liều dùng cho người lớn lấy ra hai viên, bỏ vào miệng mình nhai nát rồi hớp thêm một ngụm nước, cúi đầu phủ lên môi của Trương Quý, tách hàm của cậu ra.

Động tác mạnh như vậy, ngay cả Trương Quý không dễ dàng tỉnh cũng bị hắn vựng dậy, mắt vừa mở, phát hiện đang dán lên cậu là Mạc Dực, theo quán tính mãnh liệt lui lại. Mạc Dực giữ chặt cậu, không cho cậu nhúc nhích, đem thuốc và nước cứng rắn uy xong mới buông ra, nhưng ngay lập tức bắt lấy xương bả vai cậu, lãnh liệt uy hiếp “Cậu dám nhổ ra, chuyện tối hôm qua chúng ta lập tức làm lại một lần.”

Mộ Dung Duy ở phía sau hung hãn chụp lại “A Dực, cậu muốn làm gì?”

“Cho cậu ta uống thuốc.”

“Uống thuốc thì uống thuốc, cậu làm gì phải chỉnh cậu ta?”

Mạc Dực xoay người, châm chọc mà nhìn hắn cười “Tôi chỉnh cậu ta? Họ Mộ Dung, vuốt lương tâm mà nói chuyện đi, tối hôm qua là ai bắn ở bên trong?”

Mộ Dung Duy như bị đấm một phát vào mặt, nhất thời không thể phản bác lại.

Mạc Dực cũng không tiếp tục truy vấn nữa, cầm vỉ thuốc, chậm rì rì lấy ra hai viên, đưa cho hắn “Uống đi. Đem người ta làm thành như vậy mà còn biến thành bệnh nhân, chẳng hay ho chút nào.”

Mộ Dung Duy oán hận mà nhận thuốc, nước cũng không uống, ngửa đầu nuốt ực. Vừa cúi đầu liền gặp ánh mắt Trương Quý, đợi hắn há miệng thở dốc xong, Trương Quý đã quay đầu đưa mắt sang một bên.

“A Quý, cậu sao rồi?” Mạc Dực hỏi.

Trương Quý không nói chuyện.

Cách một hồi, Mạc Dực cười rộ lên “Hóa ra vẫn là bộ dáng cũ.”

Hắn cũng kỳ quái chính mình vì cái gì mà sáng sớm đứng lên đã bực bội khắp mình, hơn nữa còn tìm Trương Quý tình trạng cực kỳ kém mà phát tiết. Ngồi bên giường, duỗi tay, hung hăng kéo Trương Quý đến trước mặt, niết chặt chiếc cằm thon nhỏ của cậu, cố ý trêu cợt “Tối hôm qua như thế nào để cậu mở miệng nhỉ? Còn cầu xin tôi nữa? Tối hôm qua là ai ở trên giường khóc gọi A Dực hả? Nói!”

Mộ Dung Duy rốt cuộc cáu lên, hai tay bắt lấy sau cổ Mạc Dực kéo hắn ra ngoài, kéo ra ngoài cửa phòng cả một đoạn xa, đột nhiên đẩy hắn lưng đập cả vào vách tường, gằn giọng rống lớn “Mới sáng sớm mà cậu phát điên cái gì? Cậu ta còn đang sốt, cậu có còn là người hay không?”

Mạc Dực quỷ dị mà cong khóe môi, bỗng nhiên túm lấy cổ áo Mộ Dung Duy, theo đó xoay người mội cái, đồng dạng đem lưng của Mộ Dung Duy ghì vào tường, đè chặt hắn, lấy tay che cái miệng của hắn, trầm thấp cảnh báo “Họ Mộ Dung, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt A Quý lộ ra bộ dáng cùng vẻ mặt lo lắng đó. Tính tình A Quý so với cậu tôi hiểu rõ hơn nhiều lắm.”

Hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Duy, ánh mắt lãnh như muốn hút máu.

Mộ Dung Duy hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cách cả nửa ngày, dường như theo đáy mắt Mạc Dực cảm nhận được đáng tín nhiệm, đường nét trên mặt mới chậm thả lỏng, yên lặng gật đầu.

Mạc Dực thở ra một hơi, buông lỏng tay ra.

Hai nam nhân cao lớn đứng trên hành lang, biểu tình khi đối diện đều dị thường phức tạp.

“A Dực.”

“Gì?”

Mộ Dung Duy tốn hơi thừa lời, đè thấp thanh âm “Cậu thật sự là một tên súc sinh.”

Mạc Dực thú vị mà nhìn hắn, dùng loại ngữ điệu gần như khiêu khích mà thấp giọng đáp lại “Họ Mộ Dung, không có súc sinh tôi đây, cậu làm sao thượng được A Quý? Phải rồi, tối hôm qua cậu còn khóc hung, thực hối hận.” Hắn áp lại gần một chút, ở bên tai Mộ Dung Duy, cực thấp, cực chậm hỏi “Nhưng thời điểm cậu cường bạo A Quý, chẳng lẽ một chút cũng không thích? Cậu thượng cậu ấy một lần, sẽ không muốn thượng lần thứ hai ư? Họ Mộ Dung, chỉ cần cậu gật đầu khẳng định, nói với tôi cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, về sau sẽ không bao giờ… thượng A Quý nữa, tôi lập tức tôn sùng cậu là thánh nhân!” Một câu cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng từ một theo kẽ răng chậm rãi thốt ra.

Họ Mộ Dung lườm Mạc Dực, mạnh mẽ hất tay hắn.

Nhạc Trừng vừa vặn đánh ngáp mở cửa, nhíu mi “Cơn tức lớn như vậy, sáng sớm sao không chia cùng đi?”

Mạc Dực thản nhiên cười, đối Nhạc Trừng nhún vai.

Nhưng Mộ Dung Duy thì nổi giận đùng đùng đi xuống cầu thang, sau khi hắn xuống, từ phòng khách vang đến vài tiếng đổ vỡ kinh người, cũng không biết là đồ sứ sang quý nào xui xẻo gặp hại nữa.

Ngày đó, không khí trong biệt thự so với trước càng thêm quỷ dị.

Hôm nay là ngày nghỉ, ai nấy đều cố tình ở lại biệt thự. An Lăng cùng Nhạc Trừng bình tĩnh quan sát hai kẻ rốt cục cũng thỏa mãn đang ngồi đợi giờ cơm trước mặt.

Mộ Dung Duy buổi sáng đã khó chịu không vui, ai cũng không muốn nói chuyện.

An Lăng hỏi Mạc Dực “Tối hôm qua rốt cuộc là thế nào?”

Mạc Dực khóe miệng cười đầy bí hiểm “Việc tư, bí mật.”

An Lăng ‘xì’ một tiếng khinh miệt, thì thào hối hận “Tối hôm qua bổn thiếu gia nên SM ngươi!”

“Giờ mới hối hận? Chậm rồi!” Mạc Dực không hề cảm kích, sắc bén mà liếc hắn một cái “Ngày hôm qua tiêm thuốc an thần tôi đã ghi sổ nợ, sớm hay muộn cũng sẽ cùng cậu tính rõ ràng.”

An Lăng tức giận đến thiếu chút nữa xông tới, bị Nhạc Trừng kéo lại “Hôm nay rốt cuộc sao lại thế này? Ai nấy đều như chó dại!”

Tới rồi giờ cơm trưa, chuyện tình lại càng thêm quỷ dị.

An Lăng ngồi ở vị trí đối diện cầu thang phòng khách, là người đầu tiên phát hiện, đột nhiên nhướn mày, không dám tin mà thấp giọng nói “Thật sự là thái dương xuất hiện. Cậu ta không phải nên tránh ở trong phòng mà khóc đến thiên hôn địa ám mới đúng sao?”



Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy quay đầu lại xem, cũng kinh ngạc một hồi.

Trương Quý quần áo đều chỉnh tề, tay vịn vào cầu thang, từng bước một chậm rãi xuống lầu. Có lẽ phía sau bị thương, ngẫu nhiên còn nhíu mi kìm nén đau đớn, đem hàng mi nhàn nhạt như núi xa chậm rãi giãn ra.

Vài người thấy cậu tới trước mặt, đều cảm thấy cực kỳ không thật.

Nhưng Trương Quý cực không thật này lại thật sự kéo ghế dựa ra, như trước giống nhau ngồi thẳng lưng, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt mang theo tia ửng hồng do phát sốt, gần như cái gì cũng không đổi khác.

Mộ Dung Duy nhịn không được nói với cậu “A Quý, không phải tôi đã nói cậu cứ ở lại phòng sao? Chờ một chút tôi sẽ mang đồ ăn lên.”

Mạc Dực đã sớm hồi phục thái độ bình thường, bắt đầu thưởng thức đồ ăn nóng hổi trước mặt, lạnh lùng mà cười “Đã xuống rồi, cậu còn muốn kêu cậu ta lên?” Gọi quản gia Triệu lại, phân phó hắn “Bưng cháo lại cho A Quý.”

Mộ Dung Duy hỏi “A Quý, cậu có khỏe không? Ngồi như vậy có đau không?”

Mạc Dực nói “Có cái gì không tốt? Cầu thang còn có thể đi kia mà. Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng tối hôm qua cũng không lộng thương. Họ Mộ Dung, cậu không tin kỹ thuật của mình, cũng có thể tin vào kỹ thuật của tôi.”

Mộ Dung Duy quả thực không thể nhịn được nữa, nghiêm mặt nói “A Dực, tôi đang nói chuyện với A Quý.”

“Cậu nói chuyện với cậu ta, cậu ta sẽ trả lời cậu sao?” Mạc Dực quay sang, cách thờ ơ Trương Quý, ôn hòa cười nói với Mộ Dung Duy “Tôi là sợ cậu có hỏi vô đáp, lại khiến cho cậu xấu hổ thôi.”

Bỏ thêm thịt bằm vào cháo, kỳ thật đã sớm hầm nhừ, đặt ở đó chờ nguội bớt rồi lát nữa để Mộ Dung Duy bưng lên lầu. Hiên tại quản gia lấy lại đây đặt trước mặt Trương Quý, đã vừa đủ ăn.

Trương Quý yên lặng nghe trái phải hai người một câu lại một câu, chỉ cầm thìa, chậm rãi ăn.

Nhạc Trừng ngồi đối diện, cổ quái mà tỉ mỉ, ánh mắt khó có thể ức chế nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đang chậm rãi khép mở kia.

Đôi môi mỏng cũng không xinh đẹp, vẫn còn thoáng sưng, mang theo cả vết thương do bị răng nanh cắn, nhưng lại dị thường mê người, kiên định mà đẹp đẽ.

An Lăng rốt cuộc không thể tưởng tượng được, A Quý sau khi bị thượng thế nhưng còn có thể tiếp tục quật cường đến buồn chết người. Đánh giá bộ dáng Trương Quý yên lặng ăn cơm, giống như cổ bị ai bóp nghẹt cực kỳ khó chịu, càng nghĩ càng phiền. Khuôn mặt trung tính xinh đẹp trầm xuống, bỗng nhiên lại bày ra một mỉm cười đầy ác ý, lười biếng mở miệng hỏi “A Quý, tư vị bị khai bao như thế nào? Mạc Dực lợi hại, hay vẫn là Mộ Dung Duy lợi hại hơn? Cậu có thích hay không?”

Hắn hỏi vô cùng sỉ nhục người, Trương Quý đang ăn cơm bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn An Lăng.

Ánh mắt Trương Quý cũng không sắc bén, chỉ là thản nhiên, có chăng chính là con ngươi trong sáng đen tới cực điểm, có thể liếc một cái liền khiến bao người vây trong sợ hãi.

An Lăng tiếp đón ánh mắt của cậu, kìm lòng không được mà rùng mình, nhanh như chớp, Trương Quý đã đem chén cháo của mình không chút do dự hất lại đây.

Đáng tiếc thể lực cậu không đủ, nên tô cháo chỉ văng tới trước mặt bàn An Lăng.

Loảng xoảng!

Mảnh vỡ của tô sứ cùng với cháo nóng bắn tung tóe. An Lăng nhanh chân lui về phía sau, nhưng không kịp tránh đi phạm vi bắn ra, lập tức trên tay, trên quần, trước ngực đều dính không ít.

Mu bàn tay còn hơi đau đau, hắn cúi đầu, thấy một mảnh vỡ trắng nho nhỏ găm vào da, xuất huyết chảy ra ngoài.

Trương Quý động tác lần này mau lẹ, gọn gàng lưu loát, trong một vài phút, cả nhà ăn im lặng đến kì dị.

Biểu tình lạnh lùng của Trương Quý hiện lên môt tia vừa lòng, rõ ràng nói “Hiện tại, có điểm thích.”

An Lăng mắt đỏ ngầu, nhảy dựng lên cách bàn ăn chỉ vào Trương Qúy cao giọng tức giận mắng “Thượng đều đã bị thượng, còn dám quăng như vậy? Sớm biết cậu bị làm cũng không biết điều, lão tử tối qua nên cùng bọn họ thao cậu, thao cho cậu một tháng cũng không rời giường nổi, cho cậu còn có khí lực xuống lầu ăn cơm, ném đồ vật này nọ vào người khác! Cậu mù à? Hai cái người khai cậu đang đang ngồi cách vách đấy, bị người thao phải gọi cứu mạng, tìm tôi phát hỏa cái gì?!”

Hắn thực bị chọc giận, mắng đến cơ hồ trong ngoài biệt thự đều nghe rõ mồn một, chỉ kém không nhào tới động thủ mà thôi. Nhạc Trừng đứng lên vỗ vỗ vai hắn, ấn hắn về lại ghế dựa “Tốt rồi, tốt rồi, An Lăng. Ai kêu cậu chọc cậu ta trước làm chi? Chừa lại cho mình một chút phong độ nào, cái khó nghe gì cũng đều nói ra, bộ cậu không cần mặt mũi nữa à?”

An Lăng muốn đứng lên vài lần, đều bị Nhạc Trừng khuyên ấn trở lại.

An Lăng lúc này mới không thể không ngồi, nhưng vẫn không cam lòng, cười lạnh tiếp tục đục khoét Trương Quý “Cậu không phải thực trinh tiết sao? Như thế nào sau đêm đầu tiên mà sáng hôm sau còn dày mặt đi xuống? Đã vậy còn ngoan ngoãn ngồi giữa hai kẻ thượng mình. Muốn phát hỏa, có ngon thì hướng A Dực với họ Mộ Dung mà phát đi!”

Trương Quý thái độ khác thường, cư nhiên hiếm thấy không bảo trì trầm mặc, nghe ác ngữ khó nghe đầy tổn thương của An Lăng, lãnh đạm mà rõ ràng mở miệng “Muốn phát hỏa, đương nhiên không tìm hai người bọn họ. Đến đứa ngốc cũng biết phải tìm quả hồng nhuyễn mà bóp.”

Trương Quý rất ít nói chuyện, không nghĩ tới một khi mở miệng, lời nói lại sắc bén như thế.

An Lăng bị đâm lại nhảy dựng lên, ngay cả bàn ăn cũng bị hắn va dịch đi một chút, Nhạc Trừng liều mạng kéo hắn lại “An Lăng, cậu đừng đánh nhau! Cậu ta là muốn chọc giận cho cậu động thủ đó! Cậu cái tên ngu ngốc này!”

Hiện tại đến phiên Trương Quý thưởng thức hai người bọn họ biểu diễn.

Trương Quý mím môi dõi theo, nhìn đến Nhạc Trừng vừa khuyên vừa giữ An Lăng, vẻ mặt luôn lãnh đạm bỗng nhiên nổi lên một cái khẽ mỉm cười khiến người khác kinh diễm đến động tâm, bởi còn mang vết thương mà đôi môi hơi hé mở “Anh vẫn là thành thật ngồi xuống đi, dù sao ở đây anh cũng không chạm được một cọng tóc của tôi đâu.”

“Tốt lắm.” Tiếng cười hung ác nham hiểm của Mạc Dực tiến vào màng tai Trương Quý, hắn quay sang nhìn cậu, bên môi mang theo ý cười, ánh mắt lại thâm sâu tàn nhẫn đến dọa người, dùng thanh âm trầm thấp, chậm rãi cười nói “A Quý, cậu tiếp tục đi. Nếu cậu có khả năng, cứ việc trêu chọc quan hệ bốn chúng tôi. Cậu trêu chọc càng độc, tôi chỉnh cậu lại càng thâm, được không? Có muốn so xem ai hung ác hơn không?”

Ánh mắt trong suốt kiên nghị của Trương Quý chống lại ánh mắt của Mạc Dực, một lúc lâu sau, tức khắc dời đi.

Cậu thùy hạ hàng mi cong dài nồng đậm, khép đôi môi vừa rồi còn đọc nhấn từng chữ rõ ràng, đâm An Lăng thiếu chút nữa hộc máu, lộ ra bộ dáng nhu thuận lạnh lùng như trước.

Bàn ăn đều an tĩnh lại.

Mộ Dung Duy nhìn Trương Quý khôi phục nguyên trạng, liếc mắt xem xét Mạc Dực một cái, vừa vặn chạm tầm mắt của Mạc Dực.

Mạc Dực nháy mắt, Mộ Dung Duy liền hiểu, kêu quản gia lên phân phó “Chén cháo của A Quý bể rồi, đem một chén khác tới đi.”

Trương Quý đứng lên, tỏ vẻ cậu đã ăn no.

Mộ Dung Duy ngồi trên ghế, vươn cánh tay chặn cậu lại “A Quý, tôi đã nói cậu có thể đi sao?”

Mạc Dực mỉm cười “Hình như là chưa.”

Mộ Dung Duy bắt lấy cổ tay Trương Quý, hung hăng xả cậu quay về ghế, nhưng dường như thô lỗ đã động thương cậu, đường cong nhu hòa hai má vặn vẹo, ẩn ẩn thống khổ.

Mộ Dung Duy có chút giật mình, bất giác buông tay ra, nhưng lại không muốn mở miệng quan tâm hỏi han, hơi hơi xấu hổ, Mạc Dực khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ hỏi “Họ Mộ Dung, hai tư sáu, ba năm bảy, cậu chọn ngày nào?”

Bờ vai mảnh khảnh của Trương Quý đột nhiên chấn động.

Chấn đến lợi hại như vậy, ngay cả hai người đối diện cũng nhìn ra, càng tránh không khỏi ánh mắt của Mộ Dung Duy.

Mới đây còn đại phát thần uy đối phó với An Lăng, giờ đã thất kinh như thế, tuy làm bộ trấn định nhưng vẫn không thể giấu được khiếp ý, Mộ Dung Duy lặng lặng quan sát, nhất thời không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô.

“Rốt cuộc là chọn ngày nào?” Mạc Dực không để ý hỏi lại một lần “Họ Mộ Dung, cậu không chọn, vậy tôi đây chọn trước.”

Ngón tay hơi hơi màu mật vừa nắm ở tay vịn hành lang, lại một lần nữa dùng sức buộc chặt, chặt đến khớp tay trắng bệch.

Mộ Dung Duy nhìn chằm chằm bàn tay Trương Quý, có chút đau lòng, lại nhịn không được bội phục Mạc Dực.

Cảm giác đem Trương Quý quật cường khống chế trong tay, giống như cảm giác móng vuốt của tiểu động vật cào vào trái tim ngứa ngáy, tuy đau, nhưng cũng tràn ngập kích thích, khiến cho người ta càng muốn chà đạp, đem mặt nạ bảo vệ hắn không chút lưu tình lột ra, nhìn hắn chân thật khóc cười, nhìn cả bộ dáng bất đắc dĩ nhưng lại làm động lòng người của hắn.

Mộ Dung Duy tận lực đem ngữ khí điều chỉnh cho thoải mái một chút “Sao cũng được, hai tư sáu đi.”

“Được, tôi đây ba năm bảy.”

An Lăng chen vào, vẽ đường cho hươu chạy, hỏi “Vậy cuối tuần thì sao? Hai người cùng nhau à?” Thưởng thức sắc mặt trắng bệch của Trương Quý.

“Chưa chắc.” Mạc Dực nghiêm túc nói “Xem tâm tình sao đã, nếu thích, cũng có thể hai người cùng làm.”

Mộ Dung Duy nghĩ nghĩ “Tôi thấy, vẫn là xem biểu hiện của A Quý đi. Nếu nghe lời, để cho cậu ta nghỉ ngơi một ngày, ai cũng không được thượng.”

Mạc Dực cười quay đầu nói với Trương Quý “A Quý, cậu xem Mộ Dung Duy thương cậu nhiều không, còn cho cậu ngày nghỉ nữa kìa.”

Trương Quý vừa sợ vừa giận liếc hắn một cái, cắn răng không hé lời.

Mạc Dực lòng từ bi mà nói “Được rồi, quyết định như vậy đi. A Quý, giờ cậu có thể lên thư phòng rồi.”

Trương Quý không nói một lời đứng lên, nhanh chóng lên lầu, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhạc Trừng lại quét qua hai vị đối diện “Các cậu thật sự không sợ cậu ta tìm đường chết à?”

“A Quý mới không tìm đường chết.”

“A Dực, cậu thật sự rất tự tin ha. Phải biết rằng, thần kinh có cứng cỏi đến cỡ nào đi nữa cũng sẽ hỏng mất. Cậu với họ Mộ Dung đều đủ ngoan, thật sự không sợ A Quý sớm hay muộn cũng chịu không được sao?”

“Không sợ.” Mạc Dực hướng hành lang dương cằm tự đắc, nói với Nhạc Trừng “Không tin cậu cứ đi hỏi.”

Gặp Nhạc Trừng và Mộ Dung Duy đều là vẻ mặt nhất định không bỏ qua, Mạc Dực tươi cười “Các cậu sợ cậu ta tự tử, còn không bằng lo lắng cậu ta sẽ gây sức ép cho bọn mình đến chết đi.”

An Lăng nói “A Dực, lần này tôi giao cho cậu. Người này quả thực không thường chút nào. Cậu ta sớm hay muộn sẽ đem chúng ta trộn lẫn vào mất. Tôi hai tay tán thành cậu và họ Mộ Dung hung hăng dạy dỗ hắn.”

“Này, An Lăng.” Họ Mộ Dung lạnh lùng cười “Trước cảnh báo cậu một câu, bát đập đã vỡ, cậu mà dám gạt tôi thượng hắn, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Nhạc Trừng cười nhạo “Hay thật! Mới thượng một lần, đã nội chiến được đến đây!”

Mạc Dực cũng thấy buồn cười, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý hé ra một cái tiếu dung, nhẹ nhàng nói “Không dễ dàng như vậy đâu.”

—————————————–
Bình Luận (0)
Comment