Vị Tầng Vọng Ký

Chương 28

Mộ Dung Duy ôm một đống đồ đi vào phòng, làm trò với Mạc Dực rồi ném cái rầm lên giường “Đều là An Lăng đưa cho đấy, còn nói toàn đồ mới, chưa dùng qua. Nếu muốn dùng thì lấy cồn lau một lượt, không sẽ bị nhiễm trùng.”

Mạc Dực tùy ý cầm lấy một cái, nhìn hướng dẫn sử dụng, mở hộp, lấy ra một phân thân giả đính hạt đen sì vô cùng dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng đủ ớn lạnh, trên hộp còn in một dòng quảng cáo cực kì thu hút — Hãy để sủng vật âu yếm của bạn tràn ra tơ máu.

Mộ Dung Duy diện vô biểu tình mà nhìn hắn.

Mạc Dực cầm nó, cười như có như không “Thể loại quảng cáo rách nát gì, không biết công ti quảng cáo nào nghĩ ra được nữa.”

Chẳng thèm đặt món đồ lại vào hộp, thuận tay quẳng lên giường, nói với Mộ Dung Duy “Cậu chọn đi.”

“Tôi chọn ư?”

“Ừm, chọn cái nào cậu thích.”

Mộ Dung Duy không được tự nhiên, mặt nặng mày nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, bới loạn đống đồ trên giường mới cầm một vật lên “Đây dùng làm cái gì?”

Mở ra, kiểu dáng không khủng bố cho lắm, là một ống kim loại màu bạc, rất dài và nhỏ, phía dưới còn có quay tay.

Mộ Dung Duy nhìn một hồi, cau mày nói “Cái này đi. Dùng như thế nào?”

Mạc Dực nhận lấy, sau khi nghiên cứu một lúc lâu “Dùng để khuếch trương mặt sau.” Vừa nói, vừa làm động tác diễn tả.

Trên đầu lồi và bên trong ống kim loại đều gắn cơ quan, chầm chậm quay để bung ống ra dần dần, quay đến khi không thể quay được nữa, lúc này, ống kim loại vốn hình trụ đã biến thành một kết cấu kim loại, so với phân thân giả đính hạt Mạc Dực vừa cầm còn thô hơn rất nhiều.

Mộ Dung Duy thấy mà phát hoảng “Không chết đấy chứ?”

“Cậu có thể không cần quay hết mức, chỉ cần cậu ta cầu xin cậu thì dừng được rồi.”

“Còn không giống nhau sao? Cũng là A Quý có chết cũng không cầu xin tha thứ.”

Mạc Dực thú vị nhìn hắn “Chưa làm đã mềm lòng à?”

“Tôi đang nói sự thật.” Mộ Dung Duy quăng sang một bên, thở dài một hơi “Quên đi, tôi không phải An Lăng, không ham mê mấy cái thứ này. A Dực, cậu chọn đi.”

“Tôi chọn, cậu làm.”

Mộ Dung Duy ngớ ra “Sao lại muốn tôi làm?”

“Ha ha.” Mạc Dực cười, ánh mắt sắc sảo hắc bạch phân minh “Tôi làm, tôi thành người xấu, cho cậu làm người tốt ư? Đừng nghĩ mình sẽ đứng ngoài cuộc, Mộ Dung Duy.” Hắn tà khí mà chậm rãi lắc lắc đầu.

Mộ Dung Duy khoanh tay, nhìn thẳng Mạc Dực, hơn nửa ngày, vẻ như đã hạ quyết tâm gật đầu “Được, hai người chúng ta mỗi người chọn một cái. Tôi chọn, cậu làm, cậu chọn, tôi làm.”

Mạc Dực đánh giá hắn, trên khuôn mặt cao quý chậm rãi phác lên ý cười quỷ dị “Vậy tôi chọn cái này.”

Hắn cầm lấy dụng cụ khuếch trương mặt sau ném cho Mộ Dung Duy, ác liệt cười đến hài lòng “Từ từ làm, khuếch trương đến mức tối đa. Cứ yên tâm đi, mặt sau co dãn rất tốt, chầm chậm thôi là ổn rồi. Tôi từng nghe An Lăng nói, dùng cái này, một bên vặn ra, một bên dùng đèn soi vào bên trong quan sát biến hóa của nội vách tường. Niêm mạc bị mở rộng hết cỡ sẽ nhanh chóng rách ra, lúc ấy sẽ thấy được tơ máu. Không vặn nữa, cứ giữ nguyên như vậy, đau đớn vẫn vô cùng kịch liệt.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Duy gần như biến dạng.

Không biết vì sao, hắn thống hận khuôn mặt tươi cười của Mạc Dực, so với thống hận những trò lừa bé con của Trương Quý còn muốn sâu hơn rất nhiều.

Hắn bỗng nhiên đi lên, vung tay vơ lấy dụng cụ khuếch trương vứt ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu, nhếch môi nhìn Mạc Dực, khóe miệng thảng như cong lên một cái cười lạnh đối chọi gay gắt.

Mạc Dực lãnh đạm “Đó chính là món sa sỉ phẩm được An Lăng đặt hàng riêng, lại còn mới tinh.”

Mộ Dung Duy hít sâu vài cái, giơ tay lên, làm tư thế đầu hàng “Tốt lắm, A Dực, cậu nói đi, cậu muốn thế nào? Cậu nói, tôi nghe lời cậu, ok?”

“Thật sự? Tôi nói cậu sẽ nghe à?” Mạc Dực vẫn thờ ơ hỏi lại.

Cơn giận ngút trời bốc lên trong hai con ngươi sắc bén của Mộ Dung Duy, nhưng hắn tận lực kiềm chế, lãnh liệt cười rộ “A Dực, đủ rồi. Cậu chẳng những muốn chỉnh A Quý mà ngay cả tôi cũng muốn dạy dỗ nữa đúng không? Có muốn tôi cởi hết quần áo cho cậu làm luôn một thể không này?”

“Cảm ơn, tôi đối với cậu tạm thời còn không có hứng thú đó.” Mạc Dực cười thâm sâu đến khó dò, đến khi biểu tình trở nên đứng đắn hơn, trầm giọng nói “Mộ Dung, tôi dặn cậu trước. Chờ một chút nữa đến khi làm, cậu đừng có lại mềm lòng. Con người của tôi, ghét nhất có người đâm dao sau lưng, bạn bè lâu năm lại càng không được phép.”

“Biết rồi.”

“Biết thôi vẫn chưa đủ.” Thanh âm Mạc Dực bỗng nhiên xen lẫn vài tia cảnh cáo hung tợn “Tôi phí hết tâm huyết bắt được cậu ta, mời cậu vào là giúp tôi trông giữ, chứ không phải muốn cậu làm vướng chân tôi. Bình tĩnh mà thay đổi góc nhìn rồi ngẫm lại đi. Nếu đổi lại cậu là tôi, cậu hao tốn công sức, suốt ngày phải sắm vai một kẻ độc ác, nghĩ mọi cách mà đem cậu ta nhốt vào ***g sắt, rước lấy căm hận của cậu ta, tôi lại một bên mà diễn ôn nhu, mong làm cậu ta vui vẻ. Cậu nói đó là tư vị gì? Hả? Mộ Dung, là tư vị gì?!”

“Để tôi nói cho cậu hay,” Mạc Dực đi đến bên cạnh Mộ Dung Duy đã không thể thốt thành lời, môi chậm rãi ghé sát vào tai hắn, phun ra nhiệt khí “Rất không ngon lành gì.” Rồi lui về sau, vòng tay lại, hắc đồng lóe đến dọa người nhìn chằm chằm Mộ Dung Duy.

Mộ Dung Duy đứng đó, đứng đến nửa ngày, ngay cả ngón cái cũng không thể động.

Không biết qua bao lâu, hắn mới nhắm mắt lại, thở dài một hơi, sau khi mở to mắt, thẳng thắn đón nhận cái nhìn của Mạc Dực, trầm giọng nói “A Dực, cậu cả đời này cũng không thả cậu ấy, đúng không?”

Mạc Dực hỏi “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu đã từng thấy tôi phải làm cái chuyện miễn cưỡng bức người này chưa?”

“Chưa.” Mộ Dung Duy nói “A Quý là người đầu tiên.”

“Cậu ấy cũng sẽ là người cuối cùng.” Mạc Dực giọng trầm thấp mang theo cố chấp khác thường, nhẹ nhàng nói “Mộ Dung, đừng tìm cách cướp cậu ấy khỏi tay tôi, thậm chí là nghĩ cũng không được. Tôi sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của cậu, tôi không muốn làm như thế.”

“Biết rồi.” Mộ Dung Duy gật đầu, lãnh đạm nhắc lại “Biết rất rõ rồi.”

———————–
Bình Luận (0)
Comment