Tới gần nửa đêm, bầu không khí phấn khởi của quán bar ngầm càng lúc được đẩy lên cao hơn.
Nguyên Tu cúi đầu đánh bi, cổ áo tùy ý rộng mở, lộ ra một bên xương đòn, so với một đám đàn ông bắp thịt cường tráng xung quanh, thân hình anh hơi gầy, cổ thon dài, hầu kết nhô lên, sinh ra dáng vẻ phóng khoáng không chịu gò bó.
Ống tay áo sơ mi vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch mạnh mẽ có lực, đường gân cánh tay rõ ràng.
Ánh mắt anh giống như chim ưng giữ chặt bi cái [1] ngay phía trước, lực độ cầm cơ đẩy kéo giữ ở trạng thái khắc chế mà vừa phải nhất, không nhanh không chậm, trầm ổn bình tĩnh.
[1] Bi cái (主球): Trên bàn bida có tổng cộng 15 viên bi được đánh số từ 1 đến 15 và 1 viên bi cái màu trắng hoặc trắng ngà.
Một phát ra cơ, bi cái đánh vào các viên bi nhiều màu khác tạo thành quỹ đạo đường vòng cung, cả hai viên bi trắng và đen đều vào lưới, ung dung giống như dễ như trở bàn tay vậy.
Lại là một quả điểm cao!
Nguyên Tu đứng lên, đôi mắt sâu thẳm tựa như sao rũ xuống cánh đồng bao la, nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Tinh Dã.
Sau khi gặp phải ba ván thua liên tiếp thảm không nỡ nhìn, sắc mặt của Kiều Tinh Dã bắt đầu trở nên có chút khó coi, hơi thở trở nặng nhọc.
Hoàng tử bida lỗ bị đánh bại, vô cùng thê thảm.
Mẹ, tên đàn ông này không phải không biết đánh sao! Ai có thể nói cho anh ta biết, người này thật sự không phải bị Hendry [2] nhập chứ, sao lại đột nhiên thoáng cái lợi hại như vậy!
[2] Stephen Gordon Hendry MBE: là một cựu cầu thủ bida chuyên nghiệp người Scotland và là nhà bình luận hiện tại cho BBC và ITV.
Trai gái ăn mặc thời thượng hợp thời trang ở những bàn khác, bị trận đấu ngoạn mục bên này thu hút đi đến, đến nỗi mỗi khi chàng trai gốc châu Á anh tuấn đẹp trai này có bi rơi vào lưới, đều sẽ có tiếng kêu vang trong đám đông.
Nguyên Tu mặc dù cố gắng giữ nguyên sự khắc chế, nhưng trong ánh mắt đã có cái loại khí chất hoang dã không thể nào đè xuống được, nhiếp nhân tâm phách [3].
[3] Nhiếp nhân tâm phách (摄人心魄): Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Lục Mạn Mạn nhìn các cô gái xung quanh một chút, ánh mắt của các cô ấy dõi theo anh, si mê lại sùng bái.
Người đàn ông này, còn trẻ lại phô trương chói mắt như vậy, nếu như tuổi tác có thể nâng lên được đặt xuống được, thì lại không biết sẽ cướp đi biết bao tâm hồn thiếu nữ.
Sau khi Lục Mạn Mạn nhìn thấy Nguyên Tu ra cơ đầu tiên, liền biết trình độ chơi của người này tuyệt đối trên Kiều Tinh Dã.
Nói đùa, công tử nhà giàu có thể không biết chơi bida sao?
Mới vừa nãy anh chối từ nói không chơi, chỉ là chu toàn cho mặt mũi của Arco, vật tay hành hạ người ta, chơi bida còn treo đánh người ta, vậy thì quá không biết ngượng. Bạn tốt nhất của Lục Mạn Mạn, cho nhiều thể diện chút.
Không thể không nói, phương diện đối nhân xử thế của Nguyên Tu rất có nguyên tắc.
Mà Kiều Tinh Dã càng lúc càng không ổn định, ngay cả tay cầm cơ cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy. Bida cần đầu óc tĩnh táo và tâm tình ôn hòa, Kiều Tinh Dã không làm được điểm này, một gậy đánh ra ngoài lại không vào được lưới, bị Nguyên Tu lấy đi tất cả số điểm.
Cuối cùng ván chơi kết thúc, Kiều Tinh Dã nhục chí ném cây cơ xuống, vô cùng không có phong độ rời đi.
Trước khi đi, anh ta làm động tác cắt yết hầu với Nguyên Tu, trong trận đấu sắp tới, hai đội chắc chắn sẽ đường hẹp gặp nhau, đến lúc đó, anh ta phải tàn nhẫn đánh ngã anh.
Nguyên Tu bình tĩnh nhìn anh, mặt không đổi sắc. Nhưng sau khi anh ta rời đi, khóe miệng của anh giương cao thành một nụ cười cợt nhả.
Bất kể là bida hay thi đấu chính thức, anh cũng sẽ không khiêm nhường, đây là hành động báo thù của W, cũng là trận tử chiến của anh.
Chỉ cho phép thắng, không cho phép bại!
Sau khi các đội viên của Queen rời đi, A Hoành không hiểu nói Nguyên Tu: “Các cậu sao lại chọc đám người này.”
“Không biết.” Nguyên Tu lãnh đạm trả lời.
Lục Mạn Mạn nhìn về phía Nguyên Tu, bình tĩnh lại nghiêm túc nói: “Là anh ấy trông quá đẹp trai.”
Mọi người: …
Đã biết đã biết, bạn trai cô đẹp trai đến mức toàn thế giới đều phải đuổi giết anh.
Đại khái bọn họ còn không biết W chính là M4, nên Cố Chiết Phong lại rục rịch muốn vùng lên, kết quả bị ánh mắt sắc bén của Trình Ngộ lướt tới, cậu vội vàng nín thở, không thể nói, không thể nói, trông coi bí mật.
Ba ngày sau top mười tiến vào trận chung kết top năm, Lục Mạn Mạn rốt cuộc cũng có cơ hội đối chiến với Queen.
Đối với trận đấu này chiến đội vẫn luôn đánh rất cố hết sức, không chỉ bởi vì đối thủ có Queen, mà còn có một vài chiến đội thực lực tương đương hoặc thậm chí tốt hơn Queen một bậc, trong trận đấu, thần kinh của mỗi đội viên đều căng thẳng.
Có thể đánh vào top mười, đã thật sự vượt quá dự đoán của người hâm mộ khán giả trong nước, từ trên người X&W bọn họ, dường như thoáng thấy được hy vọng đội Trung Quốc cầm chức vô địch thế giới.
Nếu như lần này thật sự có thể cầm được giải vô địch thế giới, thì chính là giải vô địch quốc tế thi đấu người thật đầu tiên mà đội tuyển Trung Quốc giành được trong lịch sử, chắc chắn sẽ trở thành một việc trọng đại làm cả nước vui mừng!
Fans hâm mộ vung tay vung chân nhảy cẫng hoan hô, nhưng áp lực của các đội viên lại càng lớn, dù sao chưa từng có cục diện như bây giờ, giống như thắng lợi đang ở ngay trước mặt, nhưng lại giống như trong lòng rất không chắc.
Làm một đội trưởng Nguyên Tu liên tục nói, ánh mắt không được nhìn ra quá xa, chỉ cần nhìn chằm chằm vào trong khoảng tầm bắn là được.
Mặc dù trấn an tâm trạng hồi hộp của các đội viên như vậy, nhưng khi Lục Mạn Mạn trao đổi ánh mắt ngắn gọn với Nguyên Tu, thì cảm nhận được ngọn lửa đang rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng anh.
Cái gì mà nhìn chằm chằm vào trong tầm bắn, anh hẳn là có dã tâm cầm lấy giải vô địch thế giới.
Sau một đoạn bắn nhau kịch liệt, các thành viên của Queen phân tán ra, mỗi người đóng doanh, chuẩn bị từ bốn phương tám hướng tập kích tiến vào vòng quyết chiến. Dĩ nhiên Lục Mạn Mạn tuyệt đối sẽ không cho bọn họ được như ý, sau pháo đài phòng ngự, cô thở hổn hển nói với Nguyên Tu: “Anh giải quyết Kiều Tinh Dã, em đuổi theo Judy.”
“Để bạn trai cũ lại cho anh?” Khóe miệng Nguyên Tu giương lên: “Muốn anh giúp em báo thù?”
Sau khi Lục Mạn Mạn tắt ghi âm, xinh đẹp cười một tiếng: “Em với Kiều Tinh Dã không có thù, anh với anh ta mới có thù, dù sao cũng là mối tình đầu của bạn gái mà.”
Nguyên Tu dùng sức bóp mặt cô, thế nào cũng phải bóp ra cảm giác đau sm: “Nói như vậy, thật đúng là thù sâu hận lớn.”
Lục Mạn Mạn nhíu mày, nhăn mặt: “Đau, đau!”
“Yêu em mới làm đau em.” Anh cười tà ác.
“Hẹn gặp lại!”
Lục Mạn Mạn xoay người rời đi, khóe miệng chợt hạ xuống.
Đối mặt với Nguyên Tu, cô có thể không kiêng dè đùa giỡn, song khi cô một mình đối mặt với trận đấu này, tâm trạng lại không cách nào bình tĩnh và ổn định được.
Rốt cuộc đã tới.
Tựa hồ như cảm nhận được tâm tình bất an của cô, lúc sắp đi, Nguyên Tu hung hăng nhéo vào lòng bàn tay cô một cái, đồng thời kín đáo đưa cho cô một vật.
Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm món đồ kia nhìn thật lâu, trong mắt cô chợt có ánh sáng.
Mai danh ẩn tích cả một năm, cô đông sơn tái khởi, nhất định phải để cho toàn thế giới đều thấy —
W chưa bao giờ rời đi.
***
Lục Mạn Mạn và các đội viên lần lượt phân tán, mà Nguyên Tu theo sát sau Kiều Tinh Dã, hai người ở rừng cây bên sườn núi bày ra một trận kịch chiến.
Cuộc quyết đấu sinh tử của tiền nhiệm và đương nhiệm, luôn tràn đầy tính kịch.
Hai người cách nhau chỉ khoảng năm mét, đồng thời giơ súng bắn, súng của Nguyên Tu đột nhiên mất khống chế, một âm thanh trống rỗng, rõ ràng không có đạn!
Anh không kịp tháo đổi băng đạn, ngẩng đầu lên, Kiều Tinh Dã dùng chuôi trong tay công kích hướng về phía anh, cười lạnh, làm khẩu hình “bye” với anh.
Mặc dù Nguyên Tu ra sức né tránh, nhưng cũng không nhanh hơn viên đạn vụt lướt qua.
Vốn tưởng rằng sắp chấm dứt trận đấu, thì súng của Kiều Tinh Dã phát ra một âm thanh trống rỗng, lại cũng không có đạn!
Trái tim của người xem trước màn hình khi thấy một màn này cũng thắt chặt, cmn cmn, tình tiết vở kịch biến đổi quá bất ngờ, có thể so với phim hành động bom tấn Mỹ.
Kiều Tinh Dã lập tức lấy băng đạn bên hông xuống, nhanh chóng lắp đạn, nhưng mà tốc độ của anh ta so với Nguyên Tu, vẫn là chậm nửa nhịp. Trong lúc anh ta đang lắp súng còn chưa giơ tay lên, họng súng đen sì của Nguyên Tu đã nhắm vào anh ta.
Cơ bắp khóe mắt của Kiều Tinh Dã run rẩy, lúc Nguyên Tu sắp bóp cò, anh ta đột nhiên toét miệng cười.
Ngũ quan của Kiều Tinh Dã đặc biệt kiêu ngạo, tính tình vô cùng hung dữ, cho dù bây giờ bị Nguyên Tu dùng súng chỉ vào, cũng không hèn nhát chút nào, ngược lại vẻ mặt đầy thản nhiên và tự tin, khiến cho người ta không đoán ra.
Đây là người đàn ông mà W đã thích.
Trong lòng Nguyên Tu đột nhiên phiền não, đang muốn nổ súng nhanh chóng giải quyết anh ta, thì Kiều Tinh Dã lại đột nhiên mở miệng.
“Tới quyết đấu đi.”
Đầu ngón tay ở súng của Nguyên Tu thuần thục di chuyển, lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu có tư cách gì quyết đấu với tôi.”
“Vừa nãy là vận khí của cậu tốt, không tính là thật sự thắng tôi.”
Khóe miệng Nguyên Tu nhếch lên, không nói một lời.
Kiều Tinh Dã ngắt âm thanh của tai nghe có mic, sau đó khinh thường nói với Nguyên Tu: “Đến đấu một trận quyết đấu công bằng giữa những người đàn ông, thắng tôi, tôi tâm phục khẩu phục; không thắng được tôi, cậu cũng không có tư cách có được cô ấy.”
Mặc dù có thể sẽ bị tiểu tỷ tỷ của anh mắng thành chó, nhưng vào loại thời khắc không có nhiều không gian để suy tính đó, Nguyên Tu bị lòng tự trọng của đàn ông quấy phá, vẫn đáp ứng thách đấu của Kiều Tinh Dã.
Đúng là, nếu như cứ như vậy thắng, thắng bởi may mắn, cũng không coi là đẹp. Anh muốn đánh bạn trai của người nào đó tới tâm phục khẩu phục mới xem là thỏa mãn.
Dù sao chỉ có bản thân xuất sắc, mới đủ để xứng đôi với cô.
Anh trầm giọng hỏi: “Quyết đấu thế nào.”
Kiều Tinh Dã nhún nhún vai: “Rất đơn giải, trong súng của mỗi người chỉ lắp một viên đạn, mỗi người quay lưng lại đi mười giây, đi hết mười giây quay đầu nổ súng, ai chết trước, xem là người đó thua.”
Loại phương thức quyết đấu này, có thể coi như cuộc chiến quân tử.
Hai bên nhất định phải duy trì sự thành thật, đồng thời còn phải có kỹ thuật bắn tuyệt đối chính xác, bởi vì chỉ có một viên đạn, cho nên phải một phát súng nổ đầu, nếu như không đủ chính xác, rất có thể sẽ không loại bỏ được đối thủ, ngược lại còn cho đối thủ cơ hội phản kích.
Người xem trước màn hình thấy Nguyên Tu bỏ súng xuống, không rõ ràng cho lắm, tại sao lại từ bỏ cơ hội bắn chết tốt như vậy.
Cho đến khi mỗi người Nguyên Tu và Kiều Tinh Dã lấy băng đạn ra, chỉ bỏ thêm một viên đạn.
Thông qua hình ảnh màn hình lớn máy bay không người lái ghi lại, fans hâm mộ hiện trường xem cuộc chiến sôi trào lên.
Rõ ràng là quyết đấu! Bọn họ muốn bắt đầu quyết đấu!
Cuộc thi đấu hiện nay, đã rất ít khi có thể chứng kiến một màn hồi hộp lại kích thích như vậy. Dù sao đa số thời điểm, các tuyển thủ sẽ sẵn lòng vì thắng lợi mà không chừa thủ đoạn nào, mà không chọn loại phương thức quyết đấu quân tử này để định thắng bại.
Hiện tại hai người đàn ông mỗi người quay người, bước đi nặng trĩu mà vững vàng đi về phía trước, người xem dõi theo bước chân của bọn họ, trái tim đều đã dâng đến cổ họng.
Loại tuyệt sát [4] trong vòng mười giây này, thử thách không chỉ là kỹ thuật bắn súng, mà còn có tư chất tâm lý của con người, khi xoay người đồng hồ đeo tay lập tức tự động tính toán thời gian, nếu như trong mười giây quay đầu bắn, sẽ xem như thua.
[4] Tuyệt sát (绝杀): có thể hiểu là một đòn cuối cùng đánh bại đối phương. Là thuật ngữ dùng trong bóng rổ. Tiếng anh gọi là “Buzzer beater” chỉ những pha ném rổ quyết định thắng lợi ở những giây cuối trận đấu.
Dĩ nhiên, sau mười giây người có động tác nhanh nhất có thể chiếm trước cơ hội quyết định bắn chết.
Một chút chênh lệch, quyết định thắng bại sau cùng.
Trong khi Nguyên Tu di chuyển bước chân, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh của gió và lá cây.
Rất nhỏ, vụn vặt, rồi lại rõ ràng như vậy.
Anh không khỏi nhớ lại vô số lần trước đây, Lục Mạn Mạn dùng miếng vải đen che mắt anh lại, giọng nói dịu dàng mà hơi có vẻ nhàn nhạt vọng về bên tai anh. Ngoại trừ cái này, thì không có những thứ khác, cả thế giới, chỉ có hơi thở của cô.
“Trước đây anh chưa từng trải qua huấn luyện mặt này, quyết đấu quân tử mười giây, cái này ở trong trận đấu trong nước sẽ rất ít khi gặp được, nhưng mà cái này được cho phép trong thi đấu, chỉ cần đôi bên đạt được nhất trí.”
“Kiều Tinh Dã không tùy tiện dùng chiêu này, trừ phi là đối thủ anh ta đặc biệt để ý.”
“Quyết đấu mười giây, là tuyệt kỹ giết người của anh ta, rất ít người có thể từ dưới súng anh ta mà chạy ra tìm đường sống.”
“Bởi vì…”
Nguyên Tu cảm nhận được đầu ngón tay mịn màng nhẹ nhàng của cô lướt qua đôi mắt đang khép lại của anh, đeo mảnh vải màu đen nhỏ cho anh, hơi thở âm ấm vỗ bên tai anh.
“Bởi vì đây là em dạy anh ta.”
Một chiêu này, là Lục Mạn Mạn tay nắm tay Kiều Tinh Dã dạy tuyệt kỹ giết người, cô chắc chắn trong trận chung kết Kiều Tinh Dã sẽ dùng một chiêu này để chế địch Nguyên Tu.
“Đương nhiên, trong thời gian ngắn muốn huấn luyện thân pháp, ý thức và lực phản ứng của anh, đạt đến trình độ của Kiều Tinh Dã đủ để đấu với anh ta, thì dường như khả năng không lớn, nhưng mà em có thể dạy anh một chiêu khác.”
Nguyên Tu nhắm mắt, có gió nhẹ ấm áp quất vào mặt, tóc con khẽ chọc mi tâm anh, hơi ngứa.
Cô ở sau lưng anh, vô số lần hỏi: “Nghe được cái gì?”
Nghe được gió lay lá cây giọng nói nhỏ nhẹ thầm thì, nghe được tiếng côn trùng kêu vang, nghe được tim mình đập…
Anh nghe được rất nhiều rất nhiều, nhưng chưa nghe được âm thanh cô hy vọng anh nghe được.
Cho nên gần như cả ba tháng, sau khi kết thúc huấn luyện tại chỗ. Trong màn đêm, dưới ánh trăng, Lục Mạn Mạn sẽ bịt mắt Nguyên Tu, rèn luyện thính lực của anh.
Từ vừa mới bắt đầu đến thế giới phức tạp ồn ào, nghe được rất nhiều âm thanh, cho đến sau này, âm thanh gió thổi cỏ lay, tiếng chim hót, tiếng tim mình đập và tiếng hít thở…
Cho đến… vạn vật đều tĩnh lặng.
Tất cảm âm thanh đều từ tai anh biến mất, mà sau đó, anh mới nghe được âm thanh cô muốn cho anh nghe được.
Đó là âm thanh cành khô lá gãy dưới chân, là … âm thanh của đối thủ!
Đúng vậy, trong mười giây, chỉ cần anh có thê được âm thanh của đối phương, thì anh có thể nắm chắc nhất cử nhất động của đối phương, bước chân dừng lại, lấy súng, giơ tay lên, bấm chốt, nhấn cò súng…
“Có thể nắm giữ nhất cử nhất động của đối thủ, tiếng bước chân của anh ta, thậm chí hô hấp, tim đập… Đánh bại địch giành chiến thắng, chiếm trước cơ hội quyết định thì sẽ dễ như chơi.”
Vô số lần, Nguyên Tu bịt mắt lắng nghe tiếng bước chân của Lục Mạn Mạn, loại tiếng bước chân này không phải tiếng thùng thùng trống trải trong nhà, mà là hồng nhạn giẫm tuyết bùn xốp khẽ vang tiếng động bể vụn. Trong tiếng bể vụn, phân biệt bước chân chần chừ, dừng lại, sau đó xoay người lại bấm chốt tiếng rắc rắc.
Cho dù nhắm mắt lại, tất cả những thứ xung quanh, chỉ cần anh muốn, anh đều có thể nghe được!
Suốt ba tháng, đêm khuya vắng người, huấn luyện thính giác nơi tối tăm có hiệu quả rõ ràng, thính lực của anh đúng là tăng lên một bậc nhạy bén trước giờ chưa từng có.
Tiếng bước chân của Kiều Tinh Dã so với tiếng nhẹ như lông hồng rơi xuống đất của Lục Mạn Mạn mà nói, đình trệ nặng hơn rất nhiều.
Cành khô lá bể vụn dưới chân, có thể nghe rõ ràng.
Mười giây, Nguyên Tu gần như có thể không cần tính toán, chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh ta, cảm nhận sự biến hóa trong lòng của anh ta, anh liền biết rõ lúc nào nên đánh ra.
“Đinh!”
Đồng hồ đeo tay đồng thời nhắc nhở mười giây đếm ngược kết thúc, trong phút chốc khi Kiều Tinh Dã đang xoay người lại, thì Nguyên Tu đã giơ súng lên.
0.01 giây sai số, sai một ly, đi ngàn dặm.
Tốc độ của Kiều Tinh Dã có nhanh hơn nữa, nhưng làm sao có thể nhanh hơn âm thanh được!
Phát súng kia vững vàng trúng ngay mi tâm mục tiêu, dấu vết bụi phấn màu đỏ tản ra mù mịt trong không khí, dần dần dày đặc…
Kiều Tinh Dã vẫn không kịp phản ứng, anh ta thậm chí cũng còn chưa kịp nổ súng.
Làm sao có thể… tiểu tử kia làm sao có thể nhanh hơn anh ta!
Anh tự cảm thấy thân pháp, độ bén nhạy của mình ở toàn liên đoàn Mỹ là số hai thì không ai dám xưng số một, đây là tuyệt sát chết người W dạy anh, làm sao có thể tùy tiện để cho người này dễ dàng phá giải!
Cho đến khi bụi bặm màu đỏ phía trước tan hết, anh giật mình phát hiện. Giữa làn bụi có một người đàn ông rắn rỏi nghịch quang đứng mặt hướng về phía anh ta, anh nhắm mắt lại, ung dung không vội vã, tựa như vị thần đi ra từ vầng sáng mặt trời.
Chợt hiểu rõ.
Ban đầu Lục Mạn Mạn đã từng cảnh cáo Kiều Tinh Dã: “Mặc dù tốc độ của anh khá nhanh, nhưng mà không nhanh hơn âm thanh.”
Cô muốn dùng ruy băng che mắt anh ta lại, tiến hành huấn luyện thính giác với anh, nhưng lại bị Kiều Tinh Dã kiên quyết từ chối: “Anh tuyệt đối sẽ không để cho mình mất đi cặp mắt mà bại lộ trong hoàn cảnh nguy hiểm.”
Nói đùa, nếu như ngay cả mục tiêu cũng không thấy, thì làm sao có thể trúng mục tiêu, âm thanh thật sự có ma lực lớn như vậy ư, anh tuyệt đối không tin.
Bất kể Lục Mạn Mạn tận tình khuyên anh ta tiến hành huấn luyện âm thanh như thế nào, anh luôn nói một câu là: “Không có sao, anh đã rất lợi hại rồi, không ai có thể chạy ra tìm đường sống từ họng súng của anh, W em yêu, em phải tín nhiệm anh, anh mạnh nhất toàn thế giới đấy.”
Anh ta kiêu ngạo mà tự phụ, không tin lời của Lục Mạn Mạn, lại càng không muốn thừa nhận chính mình yếu hơn cô.
Những sự thật kia anh ta tuyệt đối không muốn tin tưởng và thừa nhận, nhưng cuối cùng ở trước mặt người đàn ông này anh ta đã nhận được bằng chứng, anh ta thất bại thảm hại.
Có lẽ, anh ta không phải thua về trình độ thực lực, mà anh ta thua bởi Nguyên Tu càng biểu hiện tình yêu thành tâm hơn.
Có công mài sắt có ngày nên kim [5].
[5] Có công mài sắt có ngày nên kim: Nguyên văn là Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai (精诚所至, 金石为开), người thành tâm thành ý có thể làm cho kim cương tan vỡ.
Kiều Tinh Dã thất bại.