Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 26

Chuyển ngữ: Puny

Dương Trầm lại không nhúc nhích chút nào: "Tôi biết trong lòng cậu có cảm xúc, nhưng cậu không thể phủ nhận, nửa giang sơn của cái nghề này, là dựa vào những fans hâm mộ cuồng nhiệt mê mệt thi đấu kia chống đỡ."

"Không giống thi đấu thể thao có thế vận hội Olympic Asian games, có chỗ dựa quốc gia." Anh ta bình tĩnh phân tích: "Cái nghề này không có fans hâm mộ thì cũng không có thi đấu, không có giải nhất, càng không có cái cậu gọi là -- thắng."

Nguyên Tu nhàn nhạt nhìn về phía anh ta: "Cho nên?"

"Cho nên tôi phải biết cậu cùng M4 đó, rốt cuộc tình huống gì."

Nguyên Tu ngồi trên ghế salon nhích lại gần, thoải mái nói: "Không cần thiết chuyện bé xé ra to, trước kia fans hâm mộ còn đứng trạm cp của tôi cùng Mỉm cuời W."

"Đó là bởi vì các cô ấy biết cậu không trèo cao tới Nữ thần W."

"..."

Dương Trầm tiếp tục nói: "Bây giờ để tránh hiềm nghi, sau này không được bình luận với cô ấy nữa, cũng không cần tương tác cái gì quá mức với nhau, like cũng không được."

"Qúa đáng."

Dương Trầm hừ một tiếng: "Biết là cậu muốn đề bạt người mới, không biết là cô ấy thật sự có cái gì."

Nguyên Tu không đáp lời anh ta, quay lại nói: "Anh cảm thấy M4 như thế nào?"

Dương Trầm suy nghĩ một chút, nói: "Khách quan mà xem, kinh nghiệm cô ấy phong phú, lối đánh mạnh lại có kỹ xảo chiến thuật, rất có thiên phú."

"X còn thiếu một đội viên."

Dương Trầm nhìn về phía anh, kinh ngạc nói: "Cậu không biết..."

Nguyên Tu khẳng định suy đoán của anh ta: "Tôi muốn M4."

Dương Trầm nhìn chằm chằm Nguyên Tu, xác định anh không phải nói đùa, mới nói: "M4 coi như quả thực không tệ, nhưng mà đây chẳng qua là cuộc thi đấu nghiệp dư, thi đấu nghiệp dư cùng thi đấu chuyên nghiệp hoàn toàn không cùng đẳng cấp, hơn nữa cô ấy bây giờ chỉ đoạt cấp trường mà thôi, gia nhập chiến đội X chúng ta, chỉ sợ khó thích ứng đông người."

"Cáo già." Nguyên Tu chửi thề một tiếng: "Không phải khó thích ứng đông người, là anh cảm thấy cô ấy không được."

Qủa nhiên cái gì cũng không gạt được tiểu tử thúi này.

Dương Trầm thẳng thắn nói: "Mục tiêu chiến đội X là tiến vào cuộc đấu thế giới, còn phải giành được Đại mãn quán, tôi không có biện pháp thuyết phục nhà đầu tư thêm cô gái này vào."

"Không cần anh thuyết phục nhà đầu tư, cô ấy biết dùng thành tích thuyết phục họ." Nguyên Tu nói: "Năm ngoái anh muốn mời Trần Cảnh Minh giành thứ hạng cùng điểm tích lũy đôi cấp tỉnh tới X, bị cậu ta từ chối, năm nay nhà đầu tư vẫn vừa ý cậu ta như cũ, hôm nay M4 đè danh tiếng cậu ta xuống, tại sao không thể cân nhắc M4."

Dương Trầm dừng một chút, rốt cuộc nói nguyên nhân: "M4 là một cô gái."

Qủa nhiên là bởi vì cái này...

"Trong một nhóm này, tiềm lực của con trai lớn hơn con gái, điểm này không thể phủ nhận."

Vẻ mặt Nguyên Tu lạnh nhạt, cứng rắn nói: "Đó là bởi vì các người cho tới bây giờ không cho con gái cơ hội."

"Đánh thi đấu chuyên nghiệp, mười tám tuổi đến ba mươi tuổi là tuổi tác vàng, con trai có thể hoàn toàn không có nỗi lo về sau, nhưng con gái lại không thể, sau hai mươi lăm tuổi, các cô sẽ phải cân nhắc chuyện kết hôn sinh con."

"Không được hành động theo cảm tình, chuyện này cứ như vậy." Dương Trầm kết thúc cuộc nói chuyện, đứng dậy muốn rời đi.

"Lão Dương, ở lại ăn cơm tối đi." A Hoành gọi Dương Trầm đang muốn rời đi.

Cạnh cửa, Dương Trầm cười nói: "Không được, đoán chừng tối nay một số người coi chừng sắc mặt tôi."

Bên ghế salon, Nguyên Tu nhìn thẳng vào mắt anh ta một cái, thời điểm xoay người trở về phòng nói: "Ở lại ăn cơm đi."

Năm phút sau, Weibo của Nguyên Tu thông báo người được theo dõi, Lục Mạn Mạn phát Weibo.

@Đội viên hoang dại - M4: Ngày mai cùng tiểu tỷ tỷ thi đấu hai người bốn vào hai, gửi rút thưởng 988 bao tiền lì xì.

@X-Nguyên Tu chuyển đi câu trả lời: Cố gắng lên.

[Mấy giây đã trả lời?]

[Tu Tu anh nhìn chằm chằm vào Weibo tiểu tỷ tỷ M4 của chúng tôi à!]

[Hai người, hai người rốt cuộc quan hệ thế nào?]

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm ầm ầm của Dương Trầm.

"Mẹ! Nguyên Tu cậu nhất định phải đối nghịch với lão tử có phải không!"

Nguyên Tu thay đồ ở nhà vải nhung màu trắng thường ngày, lười biếng mở cửa phòng: "Hở?"

Dương Trầm giơ điện thoại lên: "Vừa mới nói cùng cậu, không được chuyển phát bình luận like cô ấy! Gió bên tai sao?"

Nguyên Tu thờ ơ nói:"Trước kia anh cũng cảnh cáo tôi không được chuyển phát bình luận like cho Vương Ni Mã."

"Đó là bởi vì tương tác với Vương Ni Mã lúc này sẽ bộc lộ tính pha trò của cậu, pha trò cùng phong thái nam thần là hai loại thuộc tính không thể tương hợp!"

Dương Trầm thở hổn hển nói: "Tôi lao tâm khổ trí các cậu thi đấu còn chưa đủ, còn phải bận tâm nhân khí fans hâm mộ của các cậu, cậu còn phải cố tình đối nghịch với tôi!"

Nguyên Tu không thèm để ý chút nào: "Tôi rất thích Vương Ni Mã."

"M4 kia sao! Cậu cũng thích M4 sao!"

Cố Chiết Phong mặc đồ ngủ tai mèo vừa vặn đi ngang qua bên cạnh hai người, nghe được những lời này của Nguyên Tu, ngẩng đầu lên.

"Tôi thưởng thức cô ấy, giống như thưởng thức Mỉm cười W, thưởng thức Chiết Phong trẻ tuổi, thưởng thức tất cả những người thật sự bỏ thanh xuân cùng nhiệt huyết ra để thi đấu hơn nữa chưa bao giờ từ bỏ."

Nguyên Tu nhìn về phía Dương Trầm: "Anh nói bởi vì M4 là con gái cho nên không cân nhắc, điểm này không thể thuyết phục tôi được."

Dương Trầm đỏ mặt, kích động không thôi: "Bắt đầu trọng dụng ai, vứt bỏ ai, do giám đốc quyết định, là đội trưởng, cậu chỉ cần phụ trách dẫn đội đánh thi đấu giống vậy là được, chức trách của ai người nấy xử lý, không quấy rầy lẫn nhau."

"Anh Dương." Cố Chiết Phong đột nhiên mở miệng: "Anh muốn như vầy phải không?"

"Cái gì?"

"Chức trách của ai người nấy xử lý, không quấy rầy lẫn nhau."

Cố Chiết Phong lẩm bẩm nói: "Ban đầu nếu như không phải là đội trưởng kiên trì, có thể tôi cũng không vào được chiến đội X."

Dù sao khi đó, cậu chỉ là một tiểu tử ngốc lớp mười một mê mệt thi đấu người thật, tương lai tất cả đều không có định số, bị người nhà gửi gắm kỳ vọng quá lớn, hy vọng cậu thi đậu đại học 985 tương lai làm luật sư, hội đồng quản trị căn bản không dám đầu tư lên người cậu.

Là Nguyên Tu cố chấp kiên trì, mới để cho cậu vào chiến đội.

Khi đó anh tự mình đến nhà Cố Chiết Phong, để cho tiểu tử này cùng mẹ viết giấy bảo đảm, cam kết tuyệt đối sẽ không vì huấn luyện làm trễ nãi việc học, lấy được sự đồng ý của người nhà sau đó lại mang cậu đi tìm boss lớn nhất hội đồng quản trị, tận tình khuyên bảo nói suốt gần nửa tháng, mới quyết định dùng thử cậu.

Đánh bắt đầu từ dự bị, Nguyên Tu một tay dẫn dắt.

"Nếu như không có đội trưởng, có thể sẽ không có Cố Chiết Phong ngày nay." Tay cậu đút trong túi, cúi đầu nhìn giày mình, ánh mắt nhu hòa, lẩm bẩm nói: "Dù sao phải có người nguyện ý tin tưởng vào điều không thể."

Cái nghề này, có người theo đuổi tiền bạc, có người mê muội sự reo hò, cũng có người hưởng thụ vinh dự hào quang. Nhưng còn có vài người, bọn họ không nói một lời, cắn răng xông về phía trước, dựa vào nhiệt huyết tràn đầy cùng cảm xúc, khát vọng đưa thi đấu người thật Trung Quốc tiến đánh tới thế giới.

Dù sao phải có người, tin tưởng chuyện không có khả năng phát sinh.

Giống như ban đầu cũng không có ai tin tưởng chiến đội Trung Quốc có thể đánh vào cuộc thi đấu thế giới.

Nhưng Nguyên Tu dẫn X làm được.

Dương Trầm nhìn Cố Chiết Phong một chút, vừa nhìn về phía Nguyên Tu, thật lâu, cậu bất đắc dĩ nói: "Hai người các người thật là... Tôi không nói lại các người, chuyện này, phải để hội đồng quản trị đồng ý mới có thể."

"Sẽ không làm khó anh." Nguyên Tu trầm giọng nói: "Sức nặng của cúp quán quân thi đấu sinh viên cả nước sẽ thuyết phục hội đồng quản trị."

Dương Trầm nhìn Nguyên Tu: "Thi đấu tỉnh còn chưa tới, cậu cứ như vậy chắc chắn cô ấy sẽ cầm được hạng nhất thi đấu cả nước sao, mặc dù đây là thi đấu nghiệp dư, nhưng mà lấy phạm vi cả nước mà nói, có thiên phú cũng không chỉ là một mình cô ấy."

"Cô ấy có thể." Nguyên Tu chắc chắn không nghi ngờ.

***

Trong căn phòng nhỏ bốn phía không có nhiều vật dụng trong nhà, trên ghế salon bỏ hoang màu nâu, có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi.

Bộ đồ rằn ri màu xanh lá cây làm nổi bật dáng người nhấp nhô của cô, vạt áo dưới được xoắn lên, lộ ra tùy ý. Chiếc quần dài ngụy trang bó sát đôi chân gầy nhỏ thon dài, hai chân cô bắt chéo ngồi trên ghế salon, trong tay cầm chuôi AK.

Đàn ông dè dặt di chuyển vào nhà, cầm súng chỉ Trình Ngộ.

Nhưng mà anh ta không có lập tức nổ súng, bởi vì Trình Ngộ ngồi đối diện anh ta cười, dung mạo đẹp đến động lòng người.

Anh ta hì hì cười ngốc mấy tiếng: "Hóa ra là người đẹp à."

Trình Ngộ cầm súng, hắng giọng uốn éo nói: "Tiểu ca ca dẫn tôi ăn gà à."

Một tiếng tiểu ca ca làm cho người nọ xương cũng mềm: "Tới tới tới, anh dẫn em, đúng rồi đồng đội em chết rồi hả?"

Trình Ngộ lắc đầu: "Không có ai!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe pằng pằng hai tiếng, đạn phấn từ bên cửa sổ bắn vào, trúng mục tiêu sau lưng người đàn ông.

Ngay sau đó cửa bị người ta một cước đá văng, người đàn ông theo bản năng lấy tay che mắt, lại thấy Lục Mạn Mạn ngược sáng đi tới, sau giờ ngọ ánh nắng vàng rực, nổi bật đường nét thon dài toàn thân.

Người đàn ông còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo, khẩu M4 trong tay cô lại lần nữa nâng lên, pằng pằng hai tiếng, trực tiếp loại anh ta.

***

Tại văn phòng hội đoàn thi đấu, hình ảnh máy vi tính điên cuồng đung đưa, đang phát ra hình ảnh video cuộc thi đấu cấp tỉnh.

Cách đó không xa trong rừng một bóng dáng nhanh như tên bắn chạy qua, đang di chuyển thần tốc, sau lưng toàn bộ viên đạn pằng pằng pằng đều bị cô tránh đi.

Không phải M4, mà là đồng đội cô ấy, Trình Ngộ.

Trình Ngộ giống như báo săn mồi rất nhanh nhẹn, rất có kỹ xảo né tránh đạn. Trong trận chung kết chạy băng băng như thế, rõ ràng thấy được là đang thu hút hỏa lực.

Nhưng mà không có một viên đạn nào bắn lên người cô ấy.

Tốc độ như vậy, tương đối đáng sợ.

Cô thu hút hỏa lực, trực tiếp để lộ phương hướng của quân địch.

Ngay sau đó, trong màn hình truyền đến tiếng súng bắn tỉa quen thuộc.

Một phát súng, lại một phát súng.

Nhiều tuyển thủ phục kích trong bụi cỏ xung quanh bị lật đổ, nhưng hoàn toàn không phát hiện được tay súng bắn tỉa rốt cuộc phục kích ở chỗ nào.

Hình ảnh di chuyển, mỗi một người cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng không cách nào tìm được vị tay súng bắn tỉa thần bí núp trong bóng tối kia.

Trên người Trình Ngộ không ngờ trúng một phát đạn, khẩu súng này là do Trần Cảnh Minh sau công sự bắn.

Mà sau khi anh ta đánh xong một phát này, thậm chí còn chưa kịp đổi đạn bổ sung bắn thêm một phát súng, thì sau ót liền bị một viên đạn phấn lướt qua.

Một phát súng bể đầu, trực tiếp bị loại.

Anh ta là thành viên cuối cùng của đội.

M4 lúc này mới đi ra từ bụi cây trong rừng, trong tay cầm cán khẩu 98K, đảo mắt nhìn chiến trường, vẻ mặt lãnh đạm, trong ánh mắt lại lộ ra chút vẻ ngạo mạn.

*

Trước máy vi tính, sắc mặt Chu Gia Lương trầm xuống.

Anh ta ngồi trên bàn với một đứa con trai đeo kính gọng đen, mắt kính mỏng cũng không có bất kỳ số độ nào, là kính thường.

Đó là Trần Cảnh Minh người mới bị Lục Mạn Mạn đánh gục trong màn hình.

Xung quanh phòng làm việc còn có mấy nam sinh, sắc mặt đều không đẹp đẽ.

Trần Cảnh Minh nhàn nhạt nói: "Lần trước anh tìm cô ấy đàm phán, thật sự chọc giận cô ấy."

"Tôi đó là vì ai." Chu Gia Lương giọng nói không yên, ưu tư còn có chút kích động: "Còn không phải là vì giữ ngọn gió cùng danh tiếng cho cậu sao, bây giờ nhìn mấy chiến đội KT, π cùng X, đối với cậu cũng có nhiều hứng thú, năm nay lấy thêm một cái quán quân đôi, giá trị con người còn có thể nhắc đến."

"M4 này đến tột cùng là người nào." Trần Cảnh Minh nâng nâng gọng kính, trầm giọng nói: "Điều tra chưa?"

Chu Gia Lương xoay ghế đến trước máy tính, chuyển qua tài liệu của Lục Mạn Mạn: "Bạn tôi trong Hội sinh viên đã lật lại thông tin của cô ấy, du học sinh trao đổi, người Mỹ."

"Người Mỹ?" Trần Cảnh Minh hỏi: "Trường học nào?"

"Tiểu bang New York."

"New York đến đây."

Chu Gia Lương cười một tiếng: "Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà làm sao có thể?"

Trần Cảnh Minh mặt không cảm giác, trầm tĩnh nói: "Tại sao không thể nào."

"Cô ấy có thể tới trường chúng ta thi đấu loại trình độ này?" Chu Gia Lương sửa lại cổ áo một chút, cười lạnh nói: "Cậu e rằng bị M4 này dọa sợ rồi đi."

Trần Cảnh Minh cũng không tức giận, chỉ nói: "Cho dù không phải Mỉm cuời W, cũng có thể là đội viên đội Mỹ khác."

Chu Gia Lương trầm giọng nói: "Đội Mỹ chưa từng nghe qua nhân vật như thế, tôi nhờ người đến đại học tiểu bang New York nghe ngóng, chính là một sinh viên đại học bình thường."

Trần Cảnh Minh nói: "Bất kể như thế nào, cô ấy đều là kẻ địch chúng ta không thể coi thường."

Chu Gia Lương đứng bên cửa sổ, mi tâm nhíu lại: "Không thể để cho cô ấy đè ngọn gió của cậu ở cuộc thi, nếu không sẽ bất lợi với giá trị con người cậu."

Sắc mặt Trần Cảnh Minh nghiêm túc, trong ánh mắt chứa mấy phần ý không chịu thua: "Tôi có thể thắng cô ấy."

"Cậu có thể thắng, lấy cái gì thắng?" Chu Gia Lương hổn hển nói: "Cô ấy dẫn theo người mới cũng có thể đánh bại cậu."

Trần Cảnh Minh mấp máy môi mỏng, không nói một lời, mấy phút sau, anh ta đột nhiên hỏi Chu Gia Lương: " Weibo cô ấy bao nhiêu fans rồi?"

"Hơn hai mươi vạn." Chu Gia Lương tức giận nói: "Người con gái này thật sự bản lĩnh, ngay ca Nguyên Tu cũng chuyển Weibo cô ấy."

"Nguyên Tu không phải rất thích dẫn người mới sao?"

"Vậy cậu ta sao không dẫn theo cậu."

Trần Cảnh Minh bị anh ta chặn họng không thể nói: "Vậy cậu nói làm sao bây giờ."

"Tôi sẽ không để cho cô ấy thuận lợi vào thi đấu cả nước như vậy."

Chu Gia Lương đặt tài liệu của Lục Mạn Mạn xuống cầm lên một tài liệu khác, khóe mắt khẽ cong lên.

Đó là tài liệu của Trình Ngộ.

Đôi lời tâm tình của editor: Hai bạn người xấu kia, đợi đó Mạn Mạn sẽ đánh bể đầu hai người. Hừ hư.
Bình Luận (0)
Comment