Chuyển ngữ: Puny
Nguyên Tu tỏ rõ thái độ, mà Hứa Thành lại nói: "Làm một đội viên chuyên nghiệp, nếu đã chọn đội trưởng rồi, dù không cam lòng, cũng phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng, đây là sự chuyên nghiệp mà chúng tôi dày công tu dưỡng."
An Ngạn cũng gật đầu theo, nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Không thể phủ nhận, cô làm đội trưởng cũng không tệ lắm."
Trì Lục khinh thường hừ lạnh: "Bọn họ đều nói, thi đấu người thật là thiên hạ của con trai, con gái vĩnh viễn không thể đánh đứng đầu, cho nên tôi vĩnh viễn chỉ có thể làm dự bị."
Cô ấy chỉ Lục Mạn Mạn: "Tôi không tin cô, cũng không tin bọn họ, tôi chỉ tin tưởng chính tôi, chỉ có thể trong cuộc thi đấu làm tốt hơn người khác, đánh ra chiến tích xuất sắc nhất, mới có thể làm cho tất cả mọi người thấy tôi."
"Chị biết rõ không địch tất cả chúng tôi, cho nên nhân thời cơ tôi cùng con tin ở một mình, đánh lén chúng tôi, dẫn con tin đi, một mình ăn gà, nhưng mà chị đã đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp tôi rồi."
Trì Lục ném viên đạn trong tay: "Thắng làm vua thua làm giặc, không còn lời nào để nói."
"Chuyện chị thả rận lên người tôi, tôi có thể không so đo, nhưng mà..."
Khóe mắt Trì Lục hơi giật giật, quả nhiên còn có nhưng mà.
Lục Mạn Mạn lạnh nhạt nói:"Lý Ngân Hách mặc dù đáng ghét, nhưng có đôi lời, tôi rất tán thành, súng là dùng để giết địch, tuyệt đối sẽ không hướng vào đồng đội mình, chuyện bắn lén sau lưng này, phạm phải kiêng kỵ của tôi."
Đã từng gặp sự phản bội, nên Lục Mạn Mạn tuyệt đối sẽ không tha thứ một lần nào nữa.
Tuyệt đối không.
Cô nhanh chóng mở băng đạn, tiện tay ném đi: "Trước khi tôi nạp lại hộp đạn xong, chị có thể chạy, có thể chạy được bao xa, phải xem bản lĩnh của chị."
Lời vừa nói ra, Trì Lục co cẳng chạy đi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô ấy cũng không muốn chết sớm như vậy.
Lục Mạn Mạn rút băng đạn mới tinh từ sau lưng ra, chậm rãi nhét từng viên đạn một.
An Ngạn thấp giọng hỏi Hứa Thành: "M4 có kỷ lục năm giây lắp đạn, sao bây giờ tốc độ chậm như vậy?"
Hứa Thành cau mày nhìn về phía Lục Mạn Mạn, cực kỳ bình tĩnh, bổ sung đạn, lắp súng, sau đó chậm rãi nâng tay lên.
Hứa Thành nói: "Khả năng chỉ là... xem thường hao phí lên người cô ta."
Lục Mạn Mạn đúng là xem thường, mà trong khi cô chậm rãi tháp lắp đạn, bóng người Trì Lục cũng sắp biến mất trong rừng, cuối cùng chỉ còn lại chấm tròn mờ mờ.
Lục Mạn Mạn nâng súng, nhắm cái chấm tròn kia.
Hứa Thành lắc đầu một cái.
Không thể nào trúng mục tiêu được, không nói nhánh rừng cây ngang dọc, mà nhìn đường chữ S Trì Lục chạy đã rất có kỹ xảo, cô lại cầm khẩu súng lục không có ống ngắm, một phát đạn, tuyệt đối không thể nào trúng mục tiêu!
"Pằng" một tiếng, Lục Mạn Mạn nổ súng.
Một phát đạn, ngàn dặm truy kích, sượt qua cành lá xanh bay vọt trong không trung.
"Vèo!"
Trì Lục chợt dừng chân, cô ấy đưa tay, khó tin sờ sau ót mình.
Tay đầy bụi đạn phấn.
Vậy mà nổ đầu!
Thời gian dài như vậy, khoảng cách xa như vậy, cô lại có thể bắn trúng mục tiêu, còn có thể...
Một phát súng nổ đầu!
Mọi người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin, cho tới bây giờ, Hứa Thành đã hiểu, tại sao lúc Nguyên Tu nhìn cô vì cái gì mà không kìm lòng nổi lộ ra vẻ thưởng thức cùng say đắm, thậm chí nguyện ý nửa bước không rời đi theo bên cạnh cô.
Người phụ nữ có thể làm cho Nguyên Tu để ý, thực lực khủng bố khiến người ta tức lộn ruột.
M4 này rốt cuộc là tuyển thủ tài năng xuất chúng chui ra từ chỗ nào!
***
Thái độ của An Ngạn đối với Lục Mạn Mạn dần dần phát sinh biến hóa.
Đối với quyết nghị của Lục Mạn Mạn, về vỗ béo túi hoặc phân chia vũ khí, anh ta không phàn nàn nữa, bởi vì tình huống trước mắt, người yếu nhất cả chiến đội hình như đã biến thành anh ta, mặc dù có bất mãn, nhưng anh ta cũng không có tư cách phàn nàn.
Trải qua chuyện phong ba tín nhiệm Trì Lục đưa tới, khi ăn ở chung thường ngày, Lý Ngân Hách vẫn như cũ không hòa đồng với mọi người, bất luận ăn cơm hay nghỉ ngơi, anh ta đều ngồi một thân một mình ở bên cạnh, nhưng sẽ không giống như trước bao giờ cũng để mặt lạnh, giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh ta một khoản nợ khó đòi.
Có đôi khi, mọi người đùa giỡn nói chuyện với nhau, Lục Mạn Mạn cũng sẽ nói tiếng Anh, Nguyên Tu là người có năng lực quan sát thánh ý nhất, dùng tiếng Anh tiếp lời theo.
Lý Ngân Hách nghe được, sẽ ngẩng đầu lên nhìn qua bọn họ, nhưng vẫn như trước cự nự, buồn bực không lên tiếng.
Trong lòng lại thoải mái đi không ít, ít nhất anh ta không còn bị tập thể cô lập một mình nữa.
Con người vĩnh viễn sẽ không thích cô độc, ngay cả khi là côn đồ lưu manh hay sát thủ máu lạnh, một thân một mình ngây ngốc hồi lâu, cũng sẽ khát vọng có bạn, nhất là khi thân ở nước ngoài tha hương.
Lục Mạn Mạn có thể nhận thức được mùi vị chua xót trong đó nhất, thái độ với Lý Ngân Hách đã có hơi hòa hoãn, nhưng mà sẽ không tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
Ngày thứ tư tác chiến trong rừng, tuyển thủ may mắn còn sống sót chỉ còn một phần năm, tất cả các chiến đội cuối cùng đều tiến đến vòng an toàn phía trước, tình huống bọn họ gặp nhau tiếp theo sẽ càng nguy hiểm.
Trong trận kịch chiến rừng súng mưa đạn, Lục Mạn Mạn tìm kiếm bóng người Nguyên Tu khắp nơi.
Bóng người Nguyên Tu linh hoạt qua lại như con thoi trong rừng, giống như chuột đồng ngoài ruộng, tốc độ nhanh kinh người. Nguyên Tu không phải là con tin vô dụng, anh giúp Lục Mạn Mạn thu hút hỏa lực.
Lục Mạn Mạn chạy tới níu lấy tay áo anh, kéo anh chạy ra vùng hỏa lực của quân địch, ngồi xổm xuống cạnh chướng ngại vật vùng đất thấp, thở phì phò nói: "Cậu có thể ngoan một chút hay không, không được tự tiện chạy loạn!"
Lồng ngực của Nguyên Tu phập phồng bất định, nhưng mà vẻ mặt hình như rất sung sướng, anh thích cảm giác cùng Lục Mạn Mạn sóng vai tác chiến, thích cảm giác trở thành đồng đội với W, niềm vui tràn trề.
"Cậu bây giờ là điểm tích lũy di động của chiến đội chúng tôi, tôi đã nhận trách nhiệm bảo vệ cậu, nếu như cậu xong đời, tôi phải ở trước mặt bọn họ, đưa cổ tự sát."
"Đưa cổ tự sát, cái từ này dùng không tệ." Nguyên Tu vỗ vỗ đầu Lục Mạn Mạn: "Tiếng Trung càng ngày càng tốt."
"Thật à." Lục Mạn Mạn cười hì hì, thích được anh khen ngợi: "Vậy cậu sau này dạy tôi dùng thành ngữ nhiều lên."
"Để cho tiểu tử cậu nói nhiều miệng mồm càng lanh lợi hơn, người khác còn có thể sống sao?"
Cách đó không xa, Lý Ngân Hách thiếu chút nữa đã để cho tay súng bắn tỉa đối diện bắn nổ đầu, anh ta ném khẩu súng rỗng vô dụng đi, tức giận nói:"Trong nhà show, ra đây còn show! Các người có thể chuyên tâm đánh thi đấu hay không!"
Lục Mạn Mạn nhấc súng giết chết tay súng bắn tía núp ở phía sau cây, Lý Ngân Hách đi qua lấy túi, Lục Mạn Mạn nói với Nguyên Tu: "Tiếp theo cậu phải thật ngoan ngoãn, không được phép chạy loạn, phải nghe lệnh của tôi."
"Không nghe thì sao?"
Lục Mạn Mạn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:"Không nghe lời, vậy tôi sẽ tức giận."
Khóe miệng Nguyên Tu khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa hết sức hấp dẫn người: "Cậu còn muốn tức giận."
Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục.
Ánh mắt Nguyên Tu càng dịu dàng: "Vậy thì được, tôi nghe cậu."
"Thật ngoan." Lục Mạn Mạn vỗ đầu của Nguyên Tu một cái: "Đã ngày thứ tư, càng đến vòng quyết chiến, đối thủ may mắn còn sống càng lợi hại, chúng ta không thể xem thường. Còn có đội của A Hoành và Nhâm Tường, cũng là đối thủ mạnh của chúng ta, dù sao cậu phải theo sát tôi, đừng có chạy lung tung."
Nguyên Tu cười mà giống như không cười, kiên nhẫn nghe cô nói liên miên về chiến thuật chiến lược: "Vậy tôi nắm cậu có được không."
Lục Mạn Mạn vội vàng nắm tay đưa tới: "Cậu nắm tôi chặt."
Nguyên Tu lập tức dùng tay ôn hòa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Mạn Mạn, lòng bàn tay anh khô ráo mà mềm mại, Lục Mạn Mạn cảm thấy như vậy rất thoải mái.
Lý Ngân Hách lấy túi ở cách đó không xa, quay đầu lại thấy hai người tay trong tay, lại nổi khùng: "Còn show! Các người ra đây đi chơi ngoại thành hay là thi đấu, có muốn thắng hay không trời!"
Giọng con cừu dịu dàng của Lục Mạn Mạn lập tức biến thành tiếng gầm của sư tử Hà Đông: "Muốn chết à!"
Lý Ngân Hách lập tức ngậm miệng không nói, cầm túi ngượng ngùng rời đi.
***
"Vừa nãy thấy chiến đội M4 cùng chiến đội khác đánh nhau, vốn là muốn ngầm nổi phong ba bọn họ, không nghĩ tới con tin bọn họ lại được lại là Nguyên Tu."
Dưới một gốc cây đa lớn vững chắc không biết đã sinh trưởng mấy trăm năm, Nhâm Tường ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, lắc đầu nói: "Đắc tội ai cũng không thể đắc tội đội trưởng đại nhân thù dai được, vì vậy tiểu ca ca quyết định thật nhanh, quyết đoán rút lui!"
Cố Chiết Phong bày tỏ sự khinh thường với Nhâm Tường: "Cậu là kẻ gian xảo không có gan chó, tham sống sợ chết không dám chính diện với đội trưởng."
"Này tên vị thành niên kia, cậu biết cái gì, Nguyên Tu với cậu đều là con tin vô dụng, ngay cả súng cũng không thể cầm, tôi sợ cái gì, cậu nói xem tôi sợ cái gì!"
Trình Ngộ cầm bình nước suối, nói: "Tiểu tỷ tỷ M4 nhà tôi làm đội trưởng là bình hoa bài trí sao, không đợi cậu ngầm tạo sóng gió cho cậu ấy, trái lại cậu đã thành quỷ dưới súng của cậu ấy."
"Này!" Nhâm Tường chỉ tay về phía cô nói: "Này gọi là gì, làm tăng chí khí của người khác lại dập tắt uy phong của mình! Tôi bây giờ mới là đội trưởng của cậu! Kính yêu sùng bái đội trưởng Tường Tường đẹp trai nhất hệ vũ trụ đi!"
Trình Ngộ bên ngoài cười nhưng tâm không cười: "Ôi."
Vì vậy Nhâm Tường nghiêm túc dạy dỗ Cố Chiết Phong: "Khăn quàng đỏ, anh dạy cậu, người phụ nữ này cần phải trị, nhất là phụ nữ muốn lấy về nhà làm dâu, cậu không trị cô ấy, cô ấy sẽ cưỡi trên đầu cậu diễu võ dương oai, đổi là tôi, một trận hung dữ rút roi ra, lập tức sẽ hiền lành."
A Hoành cười nói: "Cậu dám một trận hung dữ rút roi với Hạ Thiên, tôi lập tức kính cậu là hảo hán."
"Nói đùa!" Nhâm Tường vỗ vỗ ngực mình: "Tôi bảo cô ấy đi đông thì cô ấy không dám đi tây, nếu mà không nghe lời anh đây chính là giơ hai bàn tay..."
Anh quay đầu lại, bất ngờ phát hiện Trình Ngộ cười híp mắt nhìn anh, ý vị xâu xa.
Nhâm Tường khó khăn mà nuốt nước bọt, lập tức đổi giọng: "Nếu mà không nghe lời, anh đây chính là giơ hai bàn tay... tát lên mặt mình! Sau đó quỳ cầu xin Hạ Thiên bảo bối nhà tôi tha thứ!"
Cố Chiết Phong cười ha ha: "Đồ hèn nhát!"
Nhâm Tường di chuyển đến bên người Trình Ngộ: "Chị gái của tôi nhớ trước mặt Hạ Thiên nói tốt thêm vài câu, nhất định phải nói cho cô ấy, tôi ở trong rừng anh dũng tác chiến người bị trọng thương như thế nào, bảo vệ chiến tích đoàn đội xuất sắc!"
"Tiểu Hạ Thiên cũng không care cậu có anh dũng tác chiến hay không." Trình Ngộ không chút lưu tình đâm trái tim anh ta: "Tiểu Hạ Thiên nhà cậu mãi mãi chỉ biết lo lắng hai chuyện, đó chính là làm sao duy trì vị trí thứ nhất lớp và làm sao để chèn ép vị trí thứ hai lớp, làm cho người đó mất ý chí chiến đấu, người bị trọng thương, tinh thần sa sút sống qua ngày."
A Hoành: "Chịu thua."
Cố Chiết Phong: "Nữ tử hiếm thấy."
"Ôi, khó sống khó sống rồi." Nhâm Tường ôm ngực ngồi trên tảng đá, hát: "Nhớ nhung là một thứ vô cùng huyền ảo, như cái bóng ~ đi theo.
[1]"
[1] Đây là bài Em nguyện ý của Vương Phi. Mọi người có thể cùng nghe
"Khó nghe." Cố Chiết Phong bịt lỗ tai, di chuyển đến bên cạnh Trình Ngộ rồi ngồi xuống, cô tựa lưng vào đại thụ, tay cầm súng, đang thay băng đạn, luyện tập lắp đạn nhanh.
Cô đội mũ lưỡi trai màu xanh quân đội, vành nón phân chia ánh mặt trời với bóng râm trên mặt cô, đôi mắt chôn trong bóng mờ, lộ ra vẻ vô cùng sâu sắc.
Đồng tử của cô là màu nâu đậm, sống mũi cao thẳng, mắt hơi sâu, không giống đường nét người châu Á, ngược lại có chút dáng vẻ Âu Mỹ. Sợi tóc mai rủ xuống, từng sợi từng sợi.
Cố Chiết Phong muốn học sáo lộ của đội trưởng nhà mình hằng ngày trêu chọc con gái, vén sợi tóc của cô ra sau tai, nhưng mà cậu không có cái gan chó này.
Ánh mắt cậu rơi xuống tay cô.
Năm ngón tay gầy nhỏ như củ hành, dùng từ bàn tay thon ngọc để hình dung, cũng rất thích đáng nhưng mà, thủ pháp tháo đổi băng đạn hơi có vẻ không thạo.
Cố Chiết Phong lấy súng sau lưng ra, biểu diễn một màn lắp đạn thần tốc một lần, cạch cạch cạch cạch, lắp vào, tháo ra, lắp vào, tháo ra.. làm bốn năm lần.
Nhưng mà Trình Ngộ một lần cũng không làm được.
Cậu nơm nớp lo sợ nhìn về phía Trình Ngộ, lại gặp Trình Ngộ cũng chăm chú nhìn cậu, khó chịu nói: "Làm gì, thị uy sao?"
Cố Chiết Phong vội vàng nói: "Không, không phải, tôi không có..."
Ôi trời.
Thật là ngốc đến phá trời, Nhâm Tường quả thực không nhìn nổi, con chó sữa nhỏ Cố Chiết Phong này, muốn đoạt Trình yêu tinh tới tay, đoán chừng phải đợi đến ngày tận thế.
Nhâm Tường nói với Trình Ngộ: "Thiếu niên khăn quàng đỏ đang dạy cậu làm sao để lắp đạn nhanh."
Còn không chờ Trình Ngộ mở miệng, Cố Chiết Phong lập tức phản bác: "Tôi không phải thiếu niên!"
Nhâm Tường tụ nhủ trong lòng, tôi giúp cậu đó, lúc này có thể dừng dỗi hay không!
Trình Ngộ hỏi Cố Chiết Phong: "Nhắc tới, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Cố Chiết Phong trầm ngâm một lát, nghiêm túc trả lời: "23."
Nhâm Tường: "Hả? Cậu là thiếu nam xuyên không gian thời gian sao?"
Trình Ngộ dĩ nhiên cũng lập tức bày tỏ không tin: "Tôi còn tưởng rằng cậu 17 đây."
"17..."
Hệt như bạo kích trí mạng, sức sống của Cố Chiết Phong lập tức ngã xuống.
17... Hóa ra ở trong lòng cô, anh nhỏ như vậy, không chín chắn như vậy.
Nhâm Tường không đành lòng, vì vậy nói: "Bạn học Chiết Phong năm nay 19, còn mấy tháng nữa, là tròn hai mươi, là nam tử hán, không phải người bạn nhỏ."
Khóe miệng Trình Ngộ gương lên một nụ cười mỉm, vỗ vỗ bả vai Cố Chiết Phong đang chán nản một cái: "Vậy cũng còn nhỏ, có thể làm em trai tôi."
Cố Chiết Phong thật sự muốn khóc, xoay người, thở hổn hển: "Ai muốn làm em trai cô!"
"Ơ, nhóc con, rất có cốt khí nha."
Trình Ngộ không để ý tới Cố Chiết Phong nữa, cô đi tới bên cạnh Nhâm Tường, khuỷu tay chọc chọc anh ta: "Cậu nói, chúng ta có thể thắng sao?"
Thắng được Nguyên Tu, thắng được M4.
Cô có chút sợ hãi, dù sao cũng hiểu rất rõ hai vị này, cho nên biết mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhâm Tường ngước mắt nhìn về ánh chiều tà giữa sườn núi, trầm giọng nói: "Bất kể đối thủ có rất mạnh, thì trước khi tôi ngã xuống, cũng chưa bao giờ cho là mình thất bại."
"Thật sao."
Nhâm Tường lấy khẩu súng ở sau eo mình, nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Dĩ nhiên, trước khi tôi ngã xuống, tuyệt đối sẽ không để cho đồng đội tôi ngã xuống."
Cho nên, không cần sợ.
Trình Ngộ nhìn ánh mắt kiên định của anh, đột nhiên an lòng.
Phần tự tin này của anh tựa như bẩm sinh đã có. Nhâm Tường, cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp rất giỏi.
Cô nhớ tới trước đây đọc bảng thông tin thành viên của chiến đội X, tư liệu liên quan tới Nhâm Tường, liên quan tới miêu tả bối cảnh gia đình anh chỉ có ngắn gọn vài dòng, đôi câu vài lời vô cùng thần bí, đại khái là nói anh từ nhỏ lớn lên trong quân đội, tiếp nhận sự huấn luyện quân đội nghiêm khắc nhất.
Thời kỳ niên thiếu mới vào anh bỗng nhiên nổi tiếng, gần như có thể nói là đánh một trận thành danh, càn quét hơn nữa vòng thi đấu, lúc đó thi đấu người thật Trung Quốc đang trên đà phát triển, anh ấy là một người đàn ông cùng với thi đấu chuyên nghiệp một đường lớn lên.
Cho dù nhân tài mới xuất hiện mạnh như vũ bão, tiếng tăm của anh vẫn như cũ không giảm.
Sau khi Nhâm Tường rời đi, Trình Ngộ nói với Cố Chiết Phong: "Khó trách Hạ Thiên động tâm, thật ra thì Teddy có đôi khi thật sự là người đàn ông, đủ mạnh."
Cố Chiết Phong nhìn bóng lưng của Nhâm Tường, lại nhìn Trình Ngộ một chút, trong lòng vẫn suy nghĩ.
Thật không, thích người đàn ông như vậy.
Đôi lời tâm tình của editor: Lễ này mọi người muốn có quà gì nào??