Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 82

Chuyển ngữ: Puny

Loại hình tuyển thủ toàn năng, phải chú ý nhiều loại kỹ năng, từ thu phát mặt trận, phụ trợ, đánh dã và đánh lén, hơn nữa mỗi một loại đều phải đạt tới trình độ tinh luyện thuần thục, đây đối với đội viên chuyên nghiệp mà nói, yêu cầu thật sự là quá cao.

Cho nên trước mắt theo phạm vị thế giới mà xem, gần như không có đội viên nào đi con đường này, dù sao một khi thất bại, rất có thể trở nên hoàn toàn tầm thường.

Nhưng mà cũng không phải là không có ai thành công, Canada có một tuyển thủ đã giải ngũ tên là Taylor Webster, anh ấy đã từng đảm nhận loại hình tuyển thủ toàn năng, hơn nữa còn đánh ra chiến tích cực kỳ xuất sắc, đã từng quét sạch thế giới, đánh bại Liên đoàn Mỹ, đoạn thời gian đó trong lịch sử Mỹ, có thể nói rằng là một đoạn thời kỳ đen tối, cho đến sau khi Taylor giải ngũ, W nổi lên, thi đấu người thật của nước Mỹ mới dần dần có khởi sắc.

Chỉ cần có người đã thành công, thì nhất định sẽ còn có người thành công nữa, cho dù tỷ lệ rất nhỏ, cơ hội rất mong manh, nhưng mà Nguyên Tu muốn đánh cược một lần.

Vì vậy bài huấn luyện của Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn, phải gian khổ hơn các đội viên khác rất nhiều, mỗi ngày chạy đường dài chạy nước rút và tăng độ chạy, huấn luyện bắn các loại súng, còn có vượt qua chướng ngại vật vân vân, về căn bản từ sáng đến tối, đã tiêu hao hết sức lực toàn thân, cả người đều sẽ mệt lả.

Buổi tối, Nguyên Tu sẽ nằm sấp trên giường lớn màu hồng nhạt viền ren của Lục Mạn Mạn, cả thể xác và tinh thần trống rỗng, cũng không ngủ được, chỉ nằm đó, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động.

Lục Mạn Mạn cầm lọ sơn móng tay màu đỏ mượn từ Trình Ngộ tới, bôi từng chút từng chút lên móng chân.

Phòng không có mở đèn trần, trên bàn bật đèn bàn, ánh sáng mù mịt, giục người ta buồn ngủ.

"Tu Tu."

Anh lười biếng, uể oải "Ừ" một tiếng.

"Chính anh không có giường sao?"

Mỗi lúc trời tối đều đến giường của cô nằm bò một lúc, giường lớn như vậy, chỉ đủ một mình cô ngủ, anh chiếm phần lớn diện tích, làm cô cũng chỉ có thể ngồi ở một xó.

"Khó được một mình, em đuổi anh đi?"

Lục Mạn Mạn tô xong ngón chân cái, quay đầu nhìn anh: "Ban ngày chúng ta không phải cả ngày đều ở chung một chỗ sao?"

"Ban ngày đều mệt thành chó, nào còn có tâm tư nói chuyện yêu đương."

Lục Mạn Mạn nhướng mày, à, hóa ra là tới nói chuyện yêu đương. Vậy anh nói đi, ngồi phịch ở chỗ này có ý tứ gì.

Cô đưa chân đá anh: "Lười sắp đuổi kịp Bé Cưng rồi."

"Ừ ~"

Giọng anh cũng mềm nhũn: "Tu Tu hôm nay quá mệt quá mệt."

"Chỉ trình độ này đã mệt mỏi? Xem ra trước kia anh cũng không có huấn luyện đúng đắn rồi."

Mức độ của ngày hôm nay, thật đúng là không thể coi là mệt mỏi, vẫn còn cách xa cực hạn địa ngục của cô.

Cô đưa bàn chân trắng nõn qua, ngoắc ngoắc quần Nguyên Tu: "Mệt mỏi như vậy... cũng không muốn làm cái khác rồi ôi"

Nguyên Tu từ trên giường nhảy lên một cái, xoay mình đè cô ở dưới người, hai người đồng thời rơi vào trong chăn mềm mại.

"Đến đây."

Trong nháy mắt anh khôi phục máu, tinh lực tràn đầy: "Tối nay ba cấp [1] đi, anh có thể sống thêm năm trăm năm."

Lục Mạn Mạn chống khuỷu tay ngăn cổ anh, ngăn cản nụ hôn của anh: "Cái gì ba cấp! Cấp một cấp hai [1] cũng còn không, không được, đi xuống!"

[1] Ở đây chỉ các cấp quan hệ giữa nam và nữ, bao gồm 3 cấp, cấp 1 là mức độ nắm tay, ôm hoặc hôn má, cấp 2 là hôn miệng, hôn lưỡi (đôi khi cộng với những cái ôm trần trụi), cấp home run là quan hệ tình dục.

Cũng biết, cô chỉ làm càn chọc ghẹo chơi.

Nguyên Tu vẫn là vùi đầu vào vị trí cần cổ cô hung hăng hôn một cái, mới từ bỏ ý đồ.

"Lúc nào?" Anh nghiêm túc hỏi cô.

Lục Mạn Mạn ngồi xuống lần nữa, vặn mở nắp bình sơn móng tay, buồn bực nói: "Gấp cái gì chứ."

Anh đương nhiên gấp, làm một người đàn ông, một người đàn ông có nhu cầu bình thường hơn nữa bây giờ còn có bạn gái, anh cảm thấy mình bây giờ đã có đầy đủ lý do, không cần dựa vào tay khơi thông tinh lực dư thừa.

Anh ngồi vào bên cạnh cô, nhìn mắt cô, lấy giọng điệu của đội trưởng, nghiêm túc hỏi: "Lục Mạn Mạn, em cho anh một cái thời gian chính xác."

Thời gian cũng tốt có hi vọng.

Lục Mạn Mạn đang muốn mở miệng, Nguyên Tu lập tức bổ sung: "Thời hạn trong vòng hai tuần."

Tạo phản!

Lục Mạn Mạn một cước đạp lên bụng anh, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ em và anh ở chung, chính là vì loại chuyện đó sao!"

Nguyên Tu không cho là đúng.

Ôi, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông, vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một tần số. Anh dĩ nhiên không thể nào vì loại chuyện đó mới ở chung một chỗ với cô, nếu không anh tội gì nhiều năm thủ thân như ngọc như vậy.

Đương nhiên, phụ nữ sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, một khi anh đưa ra yêu cầu, phụ nữ liền nghĩ rằng rốt cuộc anh thích thân thể cô hay là thích cô. Nói phải nói trái, cô không phải đã bao gồm thân thể cô sao! Có thể chia tách sao!

Anh đương nhiên muốn thân thể cô, thích cô mới muốn cô mà, đổi thành những người phụ nữ khác thì nhìn anh cũng không tình nguyện nhìn lâu một chút.

Đương nhiên, những đạo lý này Nguyên Tu không thể nào nói cho cô nghe.

Tiểu tỷ tỷ W của anh khó tính, vẫn phải dụ dỗ nhiều chút.

Vì vậy Nguyên Tu lại gần, nhận lấy bình sơn móng tay trong tay cô, dịu dàng nói: "Anh tới giúp em tô."

"Có thể được không?"

"Thử xem."

Vì vậy Lục Mạn Mạn nhấc chân đặt lên vị trí bắp đùi của Nguyên Tu, chân cô nhỏ gầy, lượng mỡ rất ít, làn da mỏng manh, trắng nõn mịn màng.

Vào mùa hè cô mặc một cái váy ngủ ren nhỏ, tay Nguyên Tu từ bắp đùi cô lần tới bắp chân, vỗ ba ba hai cái: "Thật là rắn chắc."

"Đương nhiên."

"Trước kia bị thương chỗ nào?"

"Nơi này." Lục Mạn Mạn mở bắp đùi, đang muốn chỉ cho anh, thì đột nhiên phát hiện như vậy hình như không ổn, cô còn mặc váy mà, vì vậy khép hai chân lại: "Không nói cho anh."

Vị trí vết thương, ở bẹn đùi.

Nguyên Tu kéo chân cô, từng chút từng chút bôi sơn móng màu đỏ lên cho cô, động tác cẩn thận dịu dàng, sau khi bôi xong, còn kề gần nhẹ nhàng thổi khô.

Lục Mạn Mạn nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp, người đàn ông này quá ấm áp.

"Sau này huấn luyện kiềm chế một chút, đừng quá cậy mạnh."

"Nào có cậy mạnh." Lục Mạn Mạn dẩu miệng nói: "Cường độ như vậy, hoàn toàn không đạt tới giá trị tài nghệ của em."

Nguyên Tu cưng chìu sờ sờ đầu cô: "Phải, Mỉm cười W lợi hại nhất."

Anh bằng lòng vuốt lông cô, trong lòng cô càng vui vẻ hơn, vì vậy đưa tay sờ gò má Nguyên Tu, sau đó lại mò tới cằm anh, ấm áp.

Cằm Nguyên Tu vô ý thức cọ xát tay của cô.

Ôi, đáng yêu, chó lớn nhà cô thật là đáng yêu.

"Cấp ba à." Cô cố ý kéo dài giọng: "Chờ anh đánh xong cuộc thi đấu thế giới mùa xuân sang năm..."

"Ơ, không thể nào." Nguyên Tu như đinh chém sắt: "Đợi không được lâu như vậy."

"Anh người này, nào có gấp như vậy chứ, chúng ta chỉ mới chung một chỗ."

"Thật sao, anh cảm giác chung một chỗ rất lâu rồi." Nguyên Tu nói: "Các chức năng thân thể của anh đã sớm ngầm mặc định em là bạn gái anh."

"Hứ, không biết xấu hổ."

Cô sao lại không phát hiện da mặt đội trưởng nhà cô dày như vậy chứ, thật là sắp đuổi kịp tường thành rồi.

Nguyên Tu nói: "Không lên được cấp ba, thì cấp hai có thể sao?"

Cấp hai, hôn một cái, cái này là có thể.

Theo như dự tính chuồn chuồn lướt nước không báo trước, Nguyên Tu trực tiếp đè Lục Mạn Mạn xuống giường, hai chân để hai bên người cô, tựa như quân vương sắp hưởng thụ thịnh yến.

Người đàn ông này, hôn cũng nhất định phải dùng tư thế quyến rũ chết người như vậy sao.

Ngay tại lúc Nguyên Tu sắp hôn cô, cửa phòng "kẻo kẹt" một tiếng, bị đẩy ra.

Sức phản ứng và mức độ nhạy bén của hai người đều đạt ở tiêu chuẩn nhất định, gần như đồng thời nhảy dựng lên, ngồi đàng hoàng bên mép giường.

Trán đều đổ mồ hôi.

Trình Ngộ nhìn hai người, tò mò hỏi: "Sao hai người ngồi thành hàng nghiêm chỉnh vậy?"

Lục Mạn Mạn nói: "Đội trưởng và tôi thảo luận việc huấn luyện ngày mai, cậu có chuyện gì không?"

"Tôi tới lấy bình sơn móng tay." Trình Ngộ còn chưa nói dứt, liền chú ý tới bàn chân của Lục Mạn Mạn và bình sơn móng tay đặt trên tủ đầu giường, bỗng nhiên bùng nổ.

"Lục Mạn Mạn! Tôi có nói qua không được phép dùng sơn móng tay CL của tôi sơn móng chân của cậu hay không!"

Trình Ngộ tiến lên cầm gối đập cô, Lục Mạn Mạn sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng trốn sau lưng Nguyên Tu.

"Đây là sự vụ nội bộ của tôi phiền đội trưởng nhường một chút."

Nguyên Tu cũng cảm thấy ân oán của con gái tốt nhất không nên nhúng tay, vì vậy nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước, hai người tiếp tục, có thể động thủ thì cố gắng đừng động miệng, chị em plastic đều là plastic."

"Nguyên Tu! Anh... Anh còn có muốn cấp ba....A! Chị em sai rồi!"

Nguyên Tu đút tay trong túi, mỉm cười đi ra khỏi phòng, nhưng phát hiện tất cả đội viên đều tập hợp trên ghế salon ở phòng khách, mỗi người cầm một cái điện thoại lướt Weibo, sắc mặt dường như cũng không được tốt.

Thấy Nguyên Tu xuống, bọn họ rối rít để điện thoại xuống.

"Làm sao?"

"Đội trưởng... Weibo... bùng nổ."

Nhâm Tường đưa điện thoại tới trước mặt Nguyên Tu.

Kíp nổ trên Weibo chính là một tấm hình, chụp đội Sư Hổ ở Vạn Lý Trường Thành, chiến đội bọn họ đánh tranh giải xong, liền đi du lịch khắp Trung Quốc, trên Facebook thường xuyên có thể thấy hình du lịch của bọn họ.

Nếu như chỉ là tấm hình du lịch đơn thuần thì đương nhiên không có vấn đề gì, cư dân mạng bùng nổ ở chỗ, bọn họ cầm trong tay lá cờ cung tên và ngôi sao biểu tượng của thi đấu người thật của Trung Quốc.

Cờ đã bị đốt cháy hơn nửa, bị đội trưởng Mike một tay cầm, ở trên Vạn Lý Trường Thành phất theo chiều gió, tro bụi tan ra.

Những đội viên khác cười ngã nghiêng ngã ngửa ở phía sau.

Sắc mặt Nguyên Tu trong phút chốc trầm xuống, anh nhìn chằm chằm tấm hình kia, không nói một lời, toàn thân tràn ngập ý lạnh.

Đó là lá cờ biểu tượng của thi đấu người thật của Trung Quốc, là mộng tưởng và đam mê của vô số thiếu niên nhiệt huyết, tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều từng ao ước, từng khát khao, muốn cầm nó, chinh chiến thế giới.

Bây giờ, nó lại bị đội Sư Hổ đốt đi giễu cợt.

Bọn họ đem tôn nghiêm của mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp Trung Quốc, giẫm dưới chân.

Tấm hình này được các chủ bài pose chuyền từ Facebook đến Weibo, chỉ trong vài phút liền làm bùng nổ cơn sóng trào tức giận của người hâm mộ Trung Quốc.

[Mỹ chó! Tôi XXX chết tiệt, quá kiêu ngạo rồi.]

[Không lẽ thắng một trận đấu, thì liền lên trời sao!]

[Đừng để cho lão tử thấy cái đám chó này! Gặp một lần đánh một lần!]

[Fan thành ghét...]

[Người qua đường biến thành ghét...]

Đương nhiên, cũng có không ít người trung lập tỏ ra thái độ hài hước giải trí.

[Làm gì nghiêm túc như vậy, chỉ đùa một chút mà thôi.]

[Cũng không phải quốc kỳ, xem các người một đám yêu nước khô khan...]

[Thi đấu người thật dùng thực lực nói chuyện, có rãnh rỗi ở chỗ này lướt thì không bằng suy nghĩ nhiều một chút, vì sao trận đấu lại bị người ta đánh cho thành chó.]

[Dù sao tôi không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy mất mặt, tủi nhục của thi đấu người thật Trung Quốc.]

[Lầu trên nói không phải đốt quốc kỳ, hóa ra em gái cậu bị người ta làm thì cậu cũng sẽ nói dù sao không phải làm mẹ cậu, phải không?]

[Không xóa không kéo, nói đạo lý, thì đội Sư Hổ đã làm quá trớn rồi, cho dù không lên tới độ cao yêu nước, cũng có thể nói rất không có tư chất.]

[Dám ở trên lãnh thổ Trung Quốc chúng ta phách lối như vậy, thật sự coi Trung Quốc là không người mà.]

...

Lục Mạn Mạn hấp tấp từ phòng lao ra, thẳng hướng cửa chạy tới, lúc đi ngang bên cạnh Nguyên Tu bị anh nắm lấy cổ áo.

"Trễ như vậy, đi đâu."

"Tính sổ."

Lục Mạn Mạn nắm tay thành quyền.

"Tìm ai tính sổ."

"Đội Sư Hổ."

Cảm xúc chính là sẽ lây truyền, cơn tức giận của Lục Mạn Mạn lập tức đốt các đội viên, Nhâm Tường dẫn đầu đứng dậy, một cước đạp cái ghế trước mặt, miệng kiềm chế nói lẩm bẩm: "Cmn, một bầy chó nhóc con."

Lý Ngân Hách mặc dù không phải người Trung Quốc, nhưng mà bây giờ anh ta phục vụ chiến đội chuyên nghiệp của Trung Quốc, đồng thời lại là đang biểu hiện giãy giụa, bây giờ đang trong giai đoạn nhạy cảm để xoa dịu mối quan hệ với các tuyển thủ, dĩ nhiên càng cùng chung mối thù với anh, vì vậy dùng lời Tứ Xuyên gần đây mới học được, chửi thề: "Đồ rùa con."

Nguyên Tu xách cổ áo của Lục Mạn Mạn, quay đầu liếc các đội viên, ngay cả A Hoành tuổi tác lớn nhất, tính tình tốt nhất, giờ phút này trên mặt cũng tức giận đỏ ửng, thì càng không nói đến mấy tiểu tử trẻ tuổi khí thịnh.

Đội Sư Hổ lần này thật sự chọc giận bọn họ.

"Về ngủ." Nguyên Tu nói xong lời này, liền xách con gà con Lục Mạn Mạn lên lầu, Lý Ngân Hách không cam lòng, hét: "Bây giờ còn ngủ cái gì, cũng ức hiếp lên đầu chúng ta rồi, ai ngủ được chứ!"

"Đội trưởng, chuyện này không thể bỏ qua." Nhâm Tường rất khó bình tĩnh: "Chuyện này bọn họ thật sự khinh người quá đáng."

A Hoành nói: "Bọn họ ngày mai bay trở về nước, chúng ta có phải..."

"Tinh thần tốt như vậy?" Nguyên Tu ngắt lời anh, giọng điệu khẽ cao: "Không ngủ được thì toàn bộ đi ra ngoại chạy bộ, chạy đến không còn sức lực buồn ngủ mới ngưng."

Lý Ngân Hách đột nhiên đập ly nước trong tay xuống đất, chỉ Nguyên Tu hô to: "Con mẹ nó cậu cũng chỉ dám ngang tàng trong nhà! Cậu có bản lĩnh thì cậu đi ngang tàng với bọn họ, người khác đem biểu tượng của thi đấu người Trung Quốc đi đốt, cậu cũng không dám lên tiếng, rúc ở đây làm con rùa đen rúc đầu, ngủ, ngủ mẹ nó!"

Lý Ngân Hách chỉ vào mũi Nguyên Tu mà mắng, Nguyên Tu còn chưa có tức giận, Lục Mạn Mạn đã không chịu được trước: "Cậu nói ai là ngang tàng trong nhà! Ai là con rùa đen rúc đầu, hả, cậu nói ai, đội trưởng cậu vĩnh viễn là đội trưởng cậu, cha cậu vĩnh viễn là cha cậu, con mẹ nó cậu dám nói tiếp một câu thử xem, tôi đánh đến cha cậu cũng không nhận ra cậu, có muốn thử một chút không!"

Nếu như không phải là Nguyên Tu giữ Lục Mạn Mạn, đoán chừng là cô thật sự muốn xông lên đánh nhau với Lý Ngân Hách.

Trong đội Lý Ngân Hách không sợ Nguyên Tu, nhưng mà anh có chút sợ Lục Mạn Mạn, dù sao cũng là người phụ nữ đánh anh đầu đầy bụi đất trong trận đấu, bàn về thân thủ anh thật sự không phải là đối thủ của cô, mấu chốt là cô hành động toàn bằng cảm xúc, nói muốn đánh anh đó là thật sự phải ra tay độc ác đánh chết anh, sẽ không kiêng dè.

"Đều bớt cãi nhau đi." Nhâm Tường là người đàn ông ngoại trừ Nguyên Tu coi như cũng có lý trí, lúc này cũng bình tĩnh lại.

Nguyên Tu một tay lôi Lục Mạn Mạn, quay đầu lướt nhanh qua mọi người: "Tối hôm nay, cửa không khóa, vô luận các cậu xông tới khách sạn đánh bọn họ một trận, hay là chạy ra ngoài như phụ nữ đanh đá đánh mắng chửi, tôi đều không cản."

Các thành viên trố mắt nhìn nhau không biết Nguyên Tu có ý gì.

"Nhưng mà luôn luôn nhớ, thân phận của các cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, ngoài trừ sử dụng nắm đấm dạy làm người trên chiến trường, thì những thời điểm khác, bất kể các cậu có khua nắm đấm, cũng không có người trầm trồ khen ngợi các cậu, gọi các cậu là anh hùng."

Những lời của Nguyên Tu, khiến các đội viên á khẩu không trả lời được, Lý Ngân Hách ngượng ngùng, vẫn có chút không cam lòng, cúi đầu cất bước đi ra ngoài cửa.

Nhâm Tường gọi anh ta lại: "Này, đi đâu."

"Không ngủ được, chạy bộ được chưa." Anh ta dùng sức đá cửa.

Mấy phút sau, Cố Chiết Phong cũng đi theo: "Em cũng không ngủ được, đi ra ngoài hít thở không khí."

Đôi lời tâm tình của editor: Tội Tu Tu sắp được hôn gái nhà người ta rồi mà bị chị Trình cản =)))) Đứt gánh giữa đường. Đoán xem trong đội ai sẽ xốc nổi đi tìm đội Sư Hổ nàooo
Bình Luận (0)
Comment