Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 86

[1] Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

Cảnh cáo, uy hiếp, cộng thêm phát súng khiêu khích kia, thật sự chọc giận Lawrence, sau mười mấy phút tiếp theo, đôi mắt y hệt chim ưng gắt gao chăm chú nhìn vào pháo đài phong ngự của Lục Mạn Mạn, nhập tâm vào.

Chỉ cần cô có một chút biến động nhỏ, đạn của anh ta sẽ không chút lưu tình xuyên qua ngọn cây và không khí, bắn chết cô.

Một vài phát súng thiếu chút nữa muốn mạng của Lục Mạn Mạn, nhưng mà khá tốt, chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.

Lawrence không phải đối thủ dễ đối phó, nhưng Lục Mạn Mạn không e sợ anh ta, trong lòng mang theo sự sợ hãi thì không cách nào đi đến cuối cùng.

Chính như Cố Chiết Phong lúc trước, chính như Lawrence lúc này.

Trong lòng anh ta đã tin chắc một trăm phần trăm đối thủ của mình ---- cô gái Trung Quốc tóc đen trẻ tuổi phách lối này, thật ra cũng không phải là người Trung Quốc.

Ngoại trừ Mỉm cười W cực nổi tiếng một thời không người địch nổi, ai dám ở trước mặt anh ta mà càn rỡ như vậy.

Sau khi giải ngũ mai danh ẩn tích bặt vô âm tín, W tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, lại thật sự đi tới Trung Quốc, gia nhập chiến đội chuyên nghiệp của Trung Quốc.

Cô rốt cuộc muốn làm gì! Dẫn chiến đội chuyên nghiệp của Trung Quốc đánh lại liên đoàn Mỹ sao?

Dã tâm của W, chỉ sợ sẽ không chỉ dừng lại trả thù liên đoàn Mỹ, cô hẳn là muốn dẫn chiến đội Trung Quốc leo lên ngai vàng vô địch thế giới đi.

Nhưng mà làm sao có thể, cho dù cô là W, cũng không thể chỉ dựa vào sức lực một người, liền thay đổi được chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc nhiều năm bệnh tích tụ trầm trọng như vậy.

Thời gian mấy giây xác định cô chắc chắn là W kia, trong đầu Lawrence đã hỗn loạn, tay súng bắn tỉa cần ổn định, nhưng mà Lawrence đã không ổn định được nữa, vô luận là đầu óc của anh ta, hay là trái tim của anh ta, đều không có cách nào bình tĩnh lại.

Khi anh ta biết đối thủ của mình, chính là Nữ thần mỉm cười W.

Anh ta cảm thấy sợ hãi.

Mấy phút sau, anh ta dè dặt thăm dò nhìn về phía Lục Mạn Mạn, cô không nhúc nhích chôn vùi sau pháo đài quân sự, anh loáng thoáng chỉ có thể thấy được mũ bảo vệ màu xám của cô.

Lawrence hít thở sâu, tự mình ra hiệu, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh...

Lúc này, tuyệt đối không thể hoảng, anh ta trước giờ chưa từng gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, vượt qua tất cả tay súng bắn tỉa đã gặp trước đây, lại không là gì cả, cô là W, ưu thế của cô là chạy tiền tuyến, không phải bắn lén.

Ở trong thế giới bắn lén, có thể nhắc tới tên của Lawrence, có thể nhắc tới tên của Cố Chiết Phong, nhưng tuyệt đối không có tên của W cô.

Cho nên, không cần sợ hãi.

Lawrence làm bình tâm trạng, nhìn chăm chằm lăng kính, chuyên chú theo dõi Lục Mạn Mạn.

Sau mười phút, hô hấp của Lawrence bắt đầu đình trệ.

Cô quá bình tĩnh, xa xa có thể nghe thấy tiếng đạn đoàng đoàng, cho thấy xung quanh nhất định là có quân địch, nhưng cô lại còn có thể ẩn náu như vậy, không nhúc nhích, cô không sợ bị người ta giết chết từ phía sau sao?

Lawrence chuẩn bị binh đi nước hiểm [2], mạo hiểm vị trí của mình bị bại lộ, cũng phải giết chết cô!

[2] Binh đi nước hiểm (兵行险招): là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

Vì vậy anh ta nhắm ngay mũ bảo vệ của cô.

Mặc dù bắn trúng mũ bảo vệ không tính là thua, nhưng mà ít nhất có thể khiến cho cô nhúc nhích, chỉ cần cô động một cái, anh ta sẽ có nhiều cơ hội giết chết cô hơn.

Lawrence hít thở sâu, giống như vô số lần đánh bại đối thủ trước kia vậy, nhìn chăm chú mục tiêu, giữ cò súng.

Nhưng mà, Lawrence và thậm chí là tất cả người xem đều không nghĩ tới chuyện đang xảy ra! Mũ bảo vệ màu xám tro kia dưới tác động của đạn, lại bật ra ngoài!

Mũ bảo vệ lại là một cái mũ rỗng, gác lên một nhánh cây to, ngụy trang thành bộ dạng có người!

Lục Mạn Mạn, đã sớm không thấy bóng dáng!

Lawrence trợn tròn mắt, từ kinh nghiệm lâu năm và phản ứng của bản năng, bảo anh ta nhảy dựng cầm súng lên đi, nơi này đã không còn an toàn nữa.

Lục Mạn Mạn sủ dụng thủ thuật che mắt này, thì bây giờ cô chắc chắn đang chạy tới nhà gỗ chỗ anh ta, Lawrence phải lập tức rút lui.

Lúc anh ta mở cửa phòng xông ra, chỉ nghe một tiếng đoàng, bên đầu truyền tới một cơn đau.

Xúc cảm quen thuộc.

Anh ta đưa tay sờ một bên đầu mình, đạn phấn màu đỏ, là đạn súng ngắm.

Loại súng khác nhau, thì màu đạn sẽ khác nhau, súng ngắn là màu trắng, súng trường là màu xanh lam, súng bắn tỉa là màu đỏ, đương nhiên nhiên loại súng khác nhau, mức độ màu cũng khác nhau, sát thương cũng khác nhau rõ ràng, đây đều là những tiêu chuẩn được suy tính nghiêm ngặt.

Nhưng cũng không nghi ngờ chút nào, Lawrence bị trúng đạn phấn màu đỏ của súng bắn tỉa, tính sát thương của AWM cao nhất, anh chắc chắn phải chết.

Anh đánh bắn tỉa nhiều năm như vậy, gần như có thể nói là tay súng bắn tỉa No.1 của vòng thi đấu liên đoàn Mỹ, không nghĩ tới lại lật thuyền trong mương [3] ở Trung Quốc, để cho súng bắn tỉa đánh ngã!

[3] Lật thuyền trong mương (阴沟翻了船): vì mương thường không có sóng, không có gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.

Bởi vì anh ta đã tính toán sai rồi, Lục Mạn Mạn sẽ không vội vàng xông vào phòng nhỏ cùng anh ta giao chiến trực tiếp, cô đã dự liệu trước là sau khi anh ta bại lộ, sẽ lập tức rút lui, cho nên tránh ở chỗ không biết, âm thầm mà lắp xong súng ngắm, chờ anh ta chạy ra nhà gỗ, cho anh một phát súng phủ đầu trừng trị thẳng tay!

Nếu như trước đó Lawrence còn có điều hoài nghi, chỉ là phỏng đoán không dám chắc chắn cô thật đúng là W, thì bây giờ, trong lòng anh ta xác định trăm phần trăm, đây chính là W.

Đây cũng là lối đánh của W, mạnh mẽ quyết đoán, lại không thiếu tôn trọng đối thủ, bởi rằng cô không lựa chọn bắn phá khoảng cách gần đơn giản mà nhanh nhẹ hơn, mà ẩn trốn quanh co, chờ anh ta.

Tay súng bắn tỉa, nhất định phải chết dưới súng bắn tỉa, đây là sự tôn trọng và kính chào đối với anh.

Không có bất kỳ hoài nghi nào nữa, M4 chính là W.

Thua trong tay của W, Lawrence không có một chút tiếc nuối, thậm chí còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Anh ta bây giờ đứng trên bãi đất trống, ngắm nhìn bốn phía, không thấy Lục Mạn Mạn ở chỗ nào, nhưng mà có thể xác định, cô nhất định đang núp ở nơi nào đó, thưởng thức sắc mặt lúc này của anh ta.

Lawrence đột nhiên đưa tay qua đỉnh đầu, làm một động tác: hai ngón trỏ chạm nhau, chạm ba lần.

Đây là ám hiệu đặc biệt của tay súng bắn tỉa, nhưng mà Lawrence biết, Lục Mạn Mạn nhất định có thể thấy hiểu.

Đây là biểu đạt ý tôn kính và chúc mừng.

Không phải ai bị buộc giải ngũ đều có thể có phần dũng khí và quyết đoán này, mà đông sơn tái khởi [4].

[4] Đông sơn tái khởi (东山再起): Đợi thời trở lại.

Hy vọng cô có thể thành công.

Lục Mạn Mạn núp ở đằng sau khối đá, thấy được động tác tay của Lawrence, âm thầm kinh hãi.

Không phải chứ, ngã ngựa rồi?

Cái động tác tay kia là mật hiệu trong vòng tay súng bắn tỉa, nhưng chỉ thuộc về liên đoàn Mỹ, có nghĩa ý chịu phục, nhưng mà tay súng bắn tỉa của Trung Quốc sẽ không làm như vậy.

Lục Mạn Mạn đột nhiên có chút đứng hình, quả nhiên gừng càng già càng cay, trước khi cô xuất đạo Lawrence cũng đã thành danh rồi, Lục Mạn Mạn đã cùng anh ta đánh tranh giải, nhưng mà quan hệ qua lại không sâu, không nghĩ tới lại bị nhận ra.

Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm nên lo lắng ngã ngựa, trận đấu quan trọng, Lục Mạn Mạn biến mất trong rừng.

Hai người Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách ôm một hộp khoai tây chiên lớn, ngồi trước máy vi tính xem thi đấu, khi Cố Chiết Phong thấy Lawrence lại bị Lục Mạn Mạn bắn trúng, phun đầy khoai tây chiên ra màn hình máy tính.

Lý Ngân Hách bùng nổ phát cáu, bạo lực đánh Cố Chiết Phong: "Qúa jb buồn nôn, lão tử mới mua Chiến thần Z6, cậu đền! Đền cho lão tử!"

Cố Chiết Phong bị anh ta nắm vai điên cuồng lay, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, không dám tin Lawrence vậy mà sẽ bị M4 giết chết.

"Hách Hách, mới nãy, thật sự có thật không?"

Không phải ảo giác của cậu chứ?

"Lawrence thật sự đã chết rồi? Hay là tôi muốn anh ta chết quá, cho nên tưởng tượng ra hình ảnh?"

Lý Ngân Hách khinh bỉ cậu: "Cậu ngày hôm qua chuyển hơn mười mấy con cá chép đại vương, không phải là quỳ cầu xin cho kẻ thù không đội trời chung của cậu hôm nay vui sướng mà chết trận trên chiến trường sao?"

"Là như vậy không sai, nhưng mà..."

Bị M4 giết chết, cái này cũng quá... Không thể tưởng tượng nổi rồi? Nếu như bị đội trưởng, thậm chí bị Tường chó giết chết, cậu cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

"Đừng quên cậu và tôi trước kia cũng lật thuyền trong tay M4." Lý Ngân Hách rút khăn giấy ra đau lòng lau chùi Chiến thần của mình, nói: "Đừng quá xem thường chị M4 của cậu, cô ấy thật sự rất lợi hại."

Dù sao Lý Ngân Hách là bị đánh khuất phục, sau khi trở về từ dã huấn vùng núi, Lục Mạn Mạn bắt đầu dạy anh ta nói tiếng Trung, anh ta là niềm kiêu hãnh hằng ngày của M4.

Cố Chiết Phong đột nhiên trợn to hai mắt, bừng tỉnh nhớ tới một chuyện.

"Hách Hách, tôi có một cái suy đoán gan dạ..." Cậu kích động kéo cổ áo của Lý Ngân Hách: "Cậu nói M4, có khả năng cô ấy chính là W mai danh ẩn tích hay không!"

Lý Ngân Hách đối với ý kiến này khịt mũi coi thường: "Cô ấy nếu là W, thì tôi chính là Hoắc Nguyên Giáp [5], chính là Thành Long [6], chính là Lý Tiểu Lộ [7]."

[5] Hoắc Nguyên Giáp, tự Tuấn Khanh là một danh gia võ thuật Trung Quốc. Ông là người đã sáng lập ra Tinh Võ Thể dục Hội, một tổ chức võ thuật nhằm hệ thống hóa và phổ biến rộng rãi võ thuật truyền thống Trung Quốc.

[6] Thành Long là nam diễn viên phim hành động nổi tiếng người Hồng Kông. Bên cạnh vai trò là một diễn viên, anh còn là đạo diễn, nhà sản xuất, chỉ đạo võ thuật, và chuyên đóng thế. Không chỉ nổi tiếng trong ngành điện ảnh thế giới, anh còn được biết đến như một doanh nhân thành đạt và là ca sĩ đã thu âm nhiều album.

[6] Lý Tiểu Lộ là nữ diễn viên Trung Quốc.

Khóe miệng của Cố Chiết Phong giật giật: "Anh muốn nói là Lý Tiểu Long [7] đi."

[7] Lý Chấn Phiên với nghệ danh Lý Tiểu Long là nam diễn viên võ thuật gốc Hoa nổi tiếng trong nền điện ảnh Hoa Kỳ, đồng thời là võ sư sáng lập võ phái Tiệt quyền đạo. Anh được tờ tạp chí Time xếp vào danh sách 100 nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất của thế kỉ 20.

"Lý Tiểu Lộ... Lý Tiểu Long, ôi trời đều giống nhau thôi."

Cố Chiết Phong khinh thường từ bỏ: "Tại sao không thể nào, người phụ nữ có thể tiêu diệt tôi, giết chết Lawrence, tại sao không thể nào là W."

"Đầu tiên, W cho dù rời khỏi Queen, thì vẫn có thể lựa chọn ở lại các chiến đội mạnh khác ở Mỹ, không phải tôi xem thường chiến đội nhà mình đâu, não cô ấy lún hố sâu mới có thể chạy tới Trung Quốc, gia nhập X tồi này của các cậu."

"Thứ hai, cậu cũng đừng kiếm cớ cho sự bất lực của cậu, đánh không thắng thì đánh không thắng, chúng ta biết chưa đủ, cùng nhau cố gắng, thì vẫn có ngày trở mình, đừng đánh không thắng người ta, thì cậu liền nói người ta là W, đây không phải là thái độ học tập khiêm tốn tốt đẹp, biết không?"

Cố Chiết Phong đối với sự dạy dỗ của Lý Ngân Hách, khịt mũi coi thường: "Cô ấy gia nhập X tồi chúng tôi, đương nhiên là có nguyên nhân!"

"Nguyên nhân gì."

"Bởi vì cô ấy cùng đội trưởng..."

Cậu đột nhiên phanh lại.

Đây là bí mật không thể nói, chỉ có Cố Chiết Phong mới biết, giữa M4 và đội trưởng là khuynh thành tuyệt luyến, nếu như bày ra ánh sáng, tuyệt đối sẽ làm người đời kinh ngạc, cậu tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nhất định phải giữa bí mật.

"Hừ, nguyên nhân gì anh cũng không cần xía vào."

"Có bệnh."

Lý Ngân Hách cũng lười quản cậu, tiếp tục xem trận đấu.

***

Lục Mạn Mạn chạy cả một quãng đường, dây giày liên tục tụt, còn nhảy mũi không ngớt.

Mẹ nó, nhất định là có người nói nhỏ sau lưng cô, cô cầm micro mini trước ngực để bên miệng, cắn răng nói: "Cố Chiết Phong, cậu nếu lại nói móc tôi, trở về chờ chết đi."

Micro mini kết nối thẳng tới Internet, người xem chỉ cần thay góc nhìn của M4, đều có thể nghe được lời của cô.

[Ha ha ha có độc nha!]

[Chiết Phong thiếu niên nghe được chưa, đừng nói móc tiểu tỷ tỷ M4, nếu không tiểu tỷ tỷ tức giận sẽ rất nghiêm trọng.]

[Xem ra M4 đối với khăn quàng đỏ hiểu rất rõ đây mà 2333]

Lý Ngân Hách ném một câu trêu chọc cho Cố Chiết Phong: "Hì hì hì."

Cố Chiết Phong:...

Nói tóm lại, Lawrence bị giết đã khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới, nhất là đội Sư Hổ, phải biết, tay súng bắn tỉa Lawrence là sự bảo đảm quyết định thắng bại sau cùng của bọn họ, Lawrence vừa đi, lòng quân bắt đầu không yên.

Nhất là trước đó còn tổn thất Paul người phụ trợ.

Hiện tại Mike chiếm cứ một tòa nhà cao ba tầng, mà Nguyên Tu đang ở cách đó không xa nhìn chằm chằm anh ta, dĩ nhiên, Mike cũng theo dõi anh, hai người vô cùng nóng ruột, không thể động đậy.

Ai động trước, người đó chết.

Mike bảo đội viên Jimmy và Nick rời đi chạy một mình trước, không cần để ý đến anh ta, anh ta bên này đang giữ chân Nguyên Tu.

Đương nhiên, Nguyên Tu cũng bảo các đội viên của mình rời đi, giữa anh và Mike, tất nhiên có một trận quyết chiến quyết tử, đây là ân oán của cá nhân của hai bọn họ.

Lần trước anh ta đi vòng sau lưng anh, để anh ta bắn chết anh, thoạt nhìn thì Nguyên Tu dường như cũng không thèm để ý, nhưng trên thực tế thì canh cánh trong lòng đến bây giờ, vì vậy, trận đấu này, giữa anh và đối thủ xưa không thể thiếu một trận chiến.

Nhâm Tường một trăm ngàn điểm không đồng ý cách làm của Nguyên Tu: "Mẹ, trước kia cậu chỉ dẫn chúng tôi như thế nào, lấy đại cục làm trọng, đoàn đội làm trọng, bây giờ cậu bảo chúng tôi chạy đến khu vực an toàn, chính mình ở lại với đối thủ cũ, cái này gọi là gì, hả?"

Trình Ngộ suy nghĩ, nói: "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân?"

"Không sai! Cậu đây chính là chủ nghĩa anh hùng cá nhân!" Nhâm Tường hết sức tức giận, hôm nay kéo cũng phải lôi Nguyên Tu đi: "Cậu muốn cùng anh ta giải quyết ân oán cá nhân, thì sau trận đấu đánh một trận, hoặc là vào trận chung kết đầu của anh ta nhường cho cậu, đều ojbk, nhưng mà hiện tại khu vực an toàn sẽ thu hẹp lại, cậu lại ở chỗ này đồng quy vu tận [8] với anh ta xem là cái gì?"

[8] Đồng quy vu tận (同归于尽): sát nghĩa là "cùng nhau đi đến tận cùng", hay nói cách khác ở đây là "cùng nhau chết".

Nguyên Tu nhún nhún vai, bình tĩnh nói: "Ai nói muốn đồng quy vu tận, tôi giết chết anh ta rồi lại tới tìm các cậu tụ hợp."

"Tôi không đồng ý, kiên quyết không đồng ý, phải đi thì Trình Ngộ và A Hoành đi, tôi phải ở lại, hai người vẫn tốt hơn một người."

Kết quả "thương nghị" cuối cùng, Nguyên Tu vẫn là ở lại, Nhâm Tường A Hoành và Trình Ngộ chạy vào vòng quyết chiến, quá trình thương nghị, là Nhâm Tường bị Nguyên Tu đạp gào khóc, vẻ mặt đưa đám bò dạy chạy, rất khó coi.

"Cậu đây chính là tự tìm cái chết."

Trình Ngộ đánh giá như vậy.

Nhâm Tường hừ hừ: "Tôi đây không phải là không yên tâm về cậu ta sao, không biết lòng tốt của người ta!"

A Hoành nói: "Đội trưởng làm việc có chừng mực."

"Cậu ta có cái p đúng mực, cậu còn không biết cậu ta sao, cái thứ bụng dạ hẹp hòi, lần trước tên tóc vàng kia đánh lén sau lưng cậu ta, làm cho cậu ta mất thể diện trước mặt người xem cả nước, bị Nguyên Tu hận đến nghiến răng nghiến lợi, buổi tối đều ngủ không được, bò ra ban công hút thuốc, lần này không phải dùng việc công để báo thù riêng sao, có chừng mực ư? Hừ, quỷ tin."

"Đội trưởng muốn báo thù, cậu còn cản cậu ta." A Hoành nhướng mày: "Bị đánh đáng đời."

Lời còn chưa dứt, mấy viên đạn bay tới, rơi lên đống cỏ khô trước người, cỏ cây văng lên tung tóe.

Cách đó không xa, Jimmy của đội Sư Hổ ngồi trên cây, chào họ bằng một khẩu súng.

***

Nguyên Tu đã xông vào căn phòng, anh không muốn lằng nhằng với Mike, hiện tại thời gian còn lại không còn mấy, phải tốc chiến tốc thắng.

Tại tòa nhà ba tầng, mỗi một tầng đều có mấy gian phòng, phòng khách, phòng ngủ, còn có ban công, có cửa phòng rộng mở, có đóng kín, còn có nửa khép nửa đóng.

Mike đã bắt đầu ẩn núp, có thể núp ở bất kỳ căn phòng nào đó, Nguyên Tu phải tuyệt đối cẩn thận, điều động hệ thống thính giác nhạy cảm, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Tầng một đã được anh quét sạch, không có ai, anh dè dặt đi lên tầng hai.

Tầng hai tầng ba, vẫn sạch sẽ.

Quét qua lầu hai lầu ba xong, mặt Nguyên Tu đã đổ mồ hôi hột, quét phòng thật đúng là một việc vừa hao tâm tốn sức lại hao tổn thể lực, lực chú ý phải tập trung cao độ, toàn thân phòng bị.

Bạn sẽ không biết sau khi đẩy cửa phòng nào đó ra, sẽ hứng lấy vết đạn đen ngòm của quân địch.

Trăm phần trăm cẩn thận, trăm phần trăm cẩn thận...

Bây giờ, cũng chỉ còn lại sân thượng thôi.

Nguyên Tu có thể xác định, đối phương đang ở trên sân thượng, mai phục, chờ anh tự chui đầu vào lưới.

Muốn lên trên hay không?

Câu trả lời đương nhiên là chắc chắn.

Ân oán giữa Nguyên Tu và Mike, phải giải quyết vào thời khắc này, anh không cho Mike chết trong tay bất kỳ ai, ngoại trừ mình.

Hành lang u ám, cửa sân thượng màu xám đóng chặt lại, thang gác từ trên xuống, giống như con đường đi thông lên thiên đường.

Dĩ nhiên, không để ý, cũng có thể là địa ngục.

Nguyên Tu dè dặt đi tới trước cửa màu xám kia, đầu tiên nạp đầy đạn cho súng mình.

Tay, chạm lên chốt cửa, nhẹ nhàng đè xuống.

Vào giờ phút này, bất kỳ sai lầm nho nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại hoàn toàn, anh phải giữ vững tinh thần, hết sức chăm chú.

Cửa mở ra, anh giơ súng quét bốn phía, ánh mắt trong vòng phạm vi, lại không có ai. Trên mặt đất để đồ lặt vặt tán loạn, có balo bị vứt bỏ và mấy chai nước suối rỗng.

Toàn bộ sân thượng, ước chừng trăm mét vuông, lại một người cũng không có.

Không thấy Mike!

Lòng Nguyên Tu chợt trầm xuống, anh đi tới bên lề sân thường phóng mắt nhìn lại, quả nhiên, tại vị trí trăm mét, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội, đang nhanh chóng rời đi.

Mike ngồi ở vị trí lái xe, quay đầu lại hướng về phía Nguyên Tu làm mặt quỷ.

Mẹ, anh còn thấy, trên sàn bê tông xám bên cạnh, có người dùng đạn phấn viết một chữ tiếng Anh: surprise!

Ngạc nhiên.

Nguyên Tu liếc mắt sang bên cạnh, thấy có một cái thang sắt bên cạnh, dựng dọc xuống mặt tường, nối thẳng xuống lầu. Có lẽ Mike chính là rời chỗ này bằng cái thang.

Anh ta dẫn Nguyên Tu lên lầu, chính mình lại rời đi trước, hiển nhiên là muốn đến vòng quyết chiến trước anh một bước, thậm chí còn lái chiếc xe Jeep cuối cùng quanh đây đi.

Hiện tại thời gian không còn dư lại bao nhiêu, nếu như chỉ dựa vào đi bộ, Nguyên Tu sẽ không thể nào đến vòng quyết chiến trong thời gian quy định, anh chắc chắn phải chết!

Thật sự là surprise.

Trước đó Lục Mạn Mạn đã cảnh cáo anh, trả thù không có vấn đề, nhưng mà nhất định phải cẩn thận, đối thủ của anh là một người đàn ông xảo quyệt còn hơn hồ ly và chuột đồng, một bụng nghĩ xấu một bụng mưu mô quỷ kế, không bao giờ ra bài theo lẽ thường.

Anh cũng không hiểu đạo người quân tử cái gì, lại càng không biết quyết đấu giữa đàn ông cái gì.

Qủa nhiên lời nói của cô đã ứng nghiệm, lại bị người khác xem làm kẻ ngốc đùa bỡn một vòng, khóe miệng Nguyên Tu hếch lên, lấy khẩu 98K từ sau lưng xuống.

Sai lầm giống vậy, anh sẽ không cho phép mình phạm lần thứ hai.

Súng nhanh chóng lắp xong, Nguyên Tu chỉnh lại ống ngăm, nhìn chằm chằm Mike đang nhanh chóng rời đi.

Qúa xa, mặc dù vẫn còn trong tầm bắn lén, nhưng khoảng cách quá xa, cho dù từ độ phóng đại của ống ngắm, cũng chỉ có thể nhìn thấy một điểm tròn, đó là đầu của Mike lộ ra từ xe mui trần.

Trái tim của Nguyên Tu, theo bóng dáng đang dần dần đi xa của anh ta, xiết chặt.

Nếu như đổi lại là Lục Mạn Mạn, một phát này nhất định có thể vững vàng bắn trúng mục tiêu, thực lực bách phát bách trúng, cũng không phải là mỗi người đều có, Nguyên Tu tự đánh giá, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của anh, không đạt tới trình độ của Lục Mạn Mạn.

Phát súng đầu tiên, bắn vào khung cửa sổ xe Jeep, đạn phấn màu đỏ, tựa như một lời cảnh cáo, sắc mặt Mike trầm xuống, đạp mạnh chân ga, tăng tốc rời đi.

Bạn gái của anh thật sự quá tài giỏi rồi, nếu mà so sánh, thì người bạn trai này thật sự rất mất mặt, nhưng mà có biện pháp gì chứ, cái này gọi là chủ nghĩa đàn ông lớn, mặt mũi cái gì, so với nụ cười của cô mà nói, tất cả đều nhỏ nhặt không đánh kể.

Anh lựa chọn sùng bái cô, dĩ nhiên cũng muốn đuổi theo tiến độ của cô.

"Pằng!"

Lại là một phát súng, vẫn không trúng mục tiêu, bắn vào kính chiếu hậu của xe, Mike kinh sợ đến mức xe cũng đi lệch hướng.

Người xem bất giác nín thở, miếng khoai tây chiên trong miệng Cố Chiết Phong cũng quên nhai, nhìn chằm chằm màn hình, ôm cánh tay của Lý Ngân Hách, kinh ngạc: "Cố gắng lên, đội trưởng."

Nguyên Tu bình tĩnh nạp một viên đạn nửa, nhắm ngay lộ tuyển S của Mike.

Phía tây thổi tới một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng vỗ lên mặt, mang theo xúc cảm ẩm ướt giữa hè, vì vậy ống kính ngắm của Nguyên Tu, hơi dời qua một bên.

Một cơ hội cuối cùng, nếu không không thể trúng mục tiêu, anh sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách đối chiến với Mike.

Vĩnh viễn...là bại tướng dưới tay anh ta.

Phát súng kia cuối cùng cũng bắn ra, gió nhẹ phía tây khẽ đưa đường đạn chếch đi, bắn về phía xe Jeep đi loạn không quy tắc tuyến S cùng với con mồi đang liều mạng ẩn núp tránh né trên xe.

"Pằng!"

Màn hình nhanh chóng chuyển, máy bay không người lái lượn vòng đỉnh đầu.

Người xem có thể chân thật thấy được, viên đạn kia vững vàng bắn vào ót của Mike, tuôn ra dấu vết đạn phấn màu đỏ.

Một tiếng thắng xe bén nhọn, Mike chật vật xuống xe, đi về phía trước lảo đảo vài bước.

Anh ta bị loại.

Trên sân thượng, Nguyên Tu để súng xuống, đối mặt với Mike ở xa xa.

Anh đứng ngược nắng, viền cơ thể khảm một vầng hào quang, không thấy rõ vẻ mặt, trên cao nhìn xuống ra xa, Mike chỉ cảm thấy có hút khó thở.

Người đàn ông này, tiến bộ quả thực quá mức thần tốc, cùng với sự hốt hoảng và sợ hãi lần đầu gặp mặt, tưởng như hai người.

Mà anh ta cũng không ngờ tới, Nguyên Tu lại có thể bắn tỉa tốt như vậy, anh lẽ nào không phải là đội viên đánh cận chiến tiền đạo sao?

Thất sách.

Mike tức giận bất bình, làm động tác tay cắt yết hầu với Nguyên Tu.

Chỉ có điều động tác này đã không còn là khiêu khích, mà càng chứa đựng ý giải tỏa cảm xúc hơn. Bởi vì người thất bại, không có tư cách khiêu khích.

Lục Mạn Mạn thấy đồng hồ truyền tới tiếng thông báo tin tức, Mike bị loại bỏ, cô không nhịn được kinh hô, hưng phấn khua tay khua chân, tăng nhanh nhịp bước dưới chân.

Mặc dù biết, Nguyên Tu sẽ đi tìm anh ta trả thù, nhưng mà không nghĩ tới thật sự sẽ thành công, nghĩ tới đây, thật ra trong lòng cô còn rất nhiều áy náy, với tư cách bạn gái, có lẽ phải tin tưởng vô điều kiện rằng anh nhất định có thể.

Ừm... Có lẽ cô không phải là loại bạn gái không có não, mặc dù cô rất muốn tâng bốc Nguyên Tu, nhưng vẫn phải chờ anh cải thiện nữa thì mới có thể. Dù sao đi nữa, lần này anh đánh đẹp vô cùng, đợi sau khi trận đấu kết thúc, cô phải thưởng cho anh một cái kiss tình yêu.

Lawrence bị giết chết, Mike cũng bị loại khỏi, toàn bộ đội Sư Hổ coi như đã hết hy vọng, còn lại hai đội viên trẻ tuổi tâm tính có lẽ hơi không kiềm được, thậm chí vòng quyết chiến cũng còn chưa tiến vào, đã nhanh chóng bị giết chết.

Trận đấu kết thúc, trận chiến này, toàn đội X không một người thương vong, thu hoạch lớn toàn thắng. Trước sân bình luận truyền trực tiếp fans hâm mộ Trung Quốc đều đã nhốn nhào, máu nóng. Cuộc tranh tài này, nói thật, không có tin X sẽ thắng, nhất là dưới tình huống Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách đều không ra sân, dẫn theo hai nữ đội viên mới ra sân, lại có thể thắng, thật là phá vỡ tất cả mắt kính của mọi người.

MVP [9] của trận này hoàn toàn xứng đáng với người thu nhiều đầu người nhất M4.

[9] MVP: viết tắt Most Valuable Player, chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Lục Mạn Mạn dẫn đầu giết chết Lawrence, khiến cho đội Sư Hổ lòng quân đại loạn, mà Nguyên Tu lại bắn chết Mike là một bước quyết định thắng bại sau cùng.

Vô luận như thế nào, thắng lợi của cuộc tranh tài này tuyệt đối là thuộc về toàn đội X.

Khi âm nhạc thắng lợi vang lên, Lục Mạn Mạn cùng mấy người Nguyên Tu lần nữa tụ họp ở vòng quyết chiến, cô trực tiếp nhảy lên người anh, mừng rõ như điên.

Nguyên Tu vững vàng đón cô, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ, vào lúc này không sợ fans hâm mộ bôi đen sao?

Fans hâm mộ dĩ nhiên sẽ không đi so đo cử chỉ thân mật của Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu, tin tức chiến thắng trận đấu đã đủ để bọn họ tha thứ tất cả hành động của tất cả đội viên, dẫu sao đây thật sự là việc mừng đáng ăn mừng.

Nguyên Tu dứt khoát ôm Lục Mạn Mạn đi ra doanh khu, bên ngoài sân bên trong sân, tiếng hoan hô trùng điệp lên xuống.

Tiếng hoan hô thuộc về người thắng, đặc biệt dễ nghe động lòng người, nhìn nụ cười trên mặt Lục Mạn Mạn, một giây kia Nguyên Tu đột nhiên hiểu rõ, ý nghĩa của chiến thắng.

Đây chính là ý nghĩa của chiến thắng.

Cái gì mộng tưởng, cái gì tình hòai, những thứ kia chỉ làm fans hâm mộ ký thác niềm hi vọng vui vẻ, còn W của anh có thể vui vẻ, thì càng làm anh hài lòng hơn bất cứ thứ gì.

Đội Sư Hổ càn quét toàn bộ vòng thi đấu Trung Quốc, vốn là có thể thu hoạch lớn về nước, nhưng cuối cùng lại lật thuyền trong mương, các đội viên ủ rủ cuối đầu, cũng nhận thức một loại mùi vị khó chịu mà trước đây X thua trận đấu.

Dĩ nhiên, ngoại trừ Lawrence.

Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, Lục Mạn Mạn biến mất, có rất nhiều người hâm mộ vây quanh ở cửa hội trường, lần lượt xếp hàng tìm thần tượng của mình xin ký tên.

Nguyên Tu ký xong một vài cuốn liền buông bút xuống, nhìn xung quanh tìm người nào đó.

Lý Ngân Hách không tham gia thi đấu nhưng cũng đi tới tham gia náo nhiệt, cùng các fans hâm mộ tạo dáng chụp hình, Nguyên Tu hỏi anh ta: "Lão đại cậu đâu?"

"Cô ấy cùng lão đàn ông lén lén lút lút vào phòng tối nhỏ rồi." Lý Ngân Hách thuận miệng nói.

Nguyên Tu kéo cổ áo anh ta qua: "Sao?"

Lý Ngân Hách vội vàng giải thích: "Ôi trời, chính là lão đàn ông của đội Sư Hổ, mới nãy cô ấy cùng anh ta vào phòng rồi, có chuyện nói."

"Cậu ta đang nói về Lawrence Lee." Nhâm Tường cười nói: "Anh ta vừa nãy toàn bộ buổi lễ trao thưởng đều không yên lòng, con mắt nhìn chằm chằm vào tiểu tỷ tỷ M4 người ta, xem ra, M4 đã thu hoạch xong xuôi một tên fan mê đắm, không chạy."

A Hoành gãi đầu một cái: "Anh ta gọi Mạn Mạn đi, gần nửa giờ rồi."

Nhâm Tường nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Ừ... Không sai biệt lắm."

"Thời gian lâu như vậy, hai người làm gì chứ."

Khóe mắt Nhâm Tường cong lên, cố ý nói: "Cô nam quả nữ, có thể làm được chuyện tốt gì."

"Tôi nghe nói người Mỹ đều đặc biệt trực tiếp, nếu đã thích rồi, có thể bày tỏ tại chỗ."

"Đâu chỉ vậy, một phát tại chỗ cũng có thể." Nhâm Tường nói: "Tiểu tỷ tỷ của chúng ta cũng rất có thể chơi."

Mấy người cười đến thích thú, nhìn Nguyên Tu, cố ý trêu chọc anh.

Nguyên Tu lại không để ý, đi tới trước người Nhâm Tường, tay rơi xuống vị trí cài dây nịt của anh ta, két một tiếng, anh nhàn nhạt uy hiếp nói: "Đi một phát tại chỗ?"

Nhâm Tường lập tức giơ hai tay lên: "Tôi nói đi một phát, chỉ là kết giao bạn bè! Đại đội trưởng M4 của chúng ta hiền lương thục đức, thanh tú bên ngoài thông minh bên trong..."

Nguyên Tu buông lỏng anh ta, quay người rời đi, Nhâm Tường nhìn dưới người mình một chút, dây nịt đã bị anh mở một nửa, tên này và M4 cũng học một bộ kỹ năng lão luyện, tháo gỡ đạn dược mở dây nịt, xảo huyệt.

Phòng triển lãm vào lúc này đã vắng vẻ không người, ánh sáng mờ mờ, chỉ có một chùm ánh sáng rượt đuổi trên vị trí sân khấu.

Dưới băng ghế, Lawrence mặc một chiếc áo sơ mi denim với áo phông giản dị, tùy ý đứng trước màn sân khấu, cúi đầu.

Không thể phủ nhận, loại đàn ông trưởng thành lớn tuổi hơn nhưng không tính là già này, trên người có một luồng mùi vị, vô cùng mị lực.

Lục Mạn Mạn bước vào phòng triễn lãm, đóng cửa lại, gọi anh ta một tiếng: "Xin chào?"

Lawrence quay đầu, thấy Lục Mạn Mạn, đứng thẳng người, đi tới phía cô: "Xin chào."

"Lawrence tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"M4." Lawrence vân vê cái tên này: "Hay là, tôi nên gọi em là W?"

Lục Mạn Mạn vẫn rất bình tĩnh, cười hì hì một tiếng: "Tôi là đội trưởng của W nha."

Vẫn còn giả bộ.

Lawrence khẽ cười một tiếng, cũng không để ý, chỉ nói: "Em hẳn biết tôi nói là W, không phải chiến đội W như em nói."

"Trung Quốc chỉ có một W, không biết Lawrence tiên sinh đang nói về vị W nào."

"Tôi nói, là Nữ thần của Mỹ, Mỉm cười W."

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã biết.

Khóe miệng Lục Mạn Mạn vẫn cười như cũ, chẳng qua là cười mỉm, như có chút miễn cưỡng: "Nữ thần của Mỹ..."

"Trên cái thế giới này, lại cũng không có nữ thần Mỹ gì, không có Mỉm cười W, chỉ có M4, M4 của Trung Quốc."

Lawrence nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm như đá quý lướt trên gợn sóng: "Em... thật không tính trở lại?"

"Tôi dĩ nhiên phải trở về." Lục Mạn Mạn nói: "Dẫn các tiểu tử của X, trở lại cho bọn họ xem chút lợi hại."

"Em biết tôi không phải nói cái này, liên đoàn Mỹ bây giờ lại đi xuống dốc, tháng trước Queen lại để cho liên đội Châu Âu đánh cho sợ chết khiếp, cực kỳ mất thể diện."

Lục Mạn Mạn biết chuyện này, cuộc thi liên lục địa cho tới bây giờ vẫn là thiên hạ của liên đoàn Mỹ, tháng trước lại ngựa mất móng trước [10], để cho liên đội Châu Âu được hạng nhất, chuyện này gây chấn động toàn thế giới, thậm chí có không ít tin tức truyền thông phát biểu bình luận, sau khi tự W rời đi, vinh quang của đội Mỹ đã một đi không trở lại.

[10] Ngựa mất móng trước (马失前蹄); ý nói trượt ngã, ẩn dụ phạm sai lầm.

Lục Mạn Mạn cười nhạt: "Đội ngũ liên đoàn Mỹ mạnh như vậy, cũng không phải là một W là có thể quyết định cái gì, đừng thần hóa cô ấy."

"Nhưng mà Queen thi đấu thua, đây là sự thật."

"Kiều Tinh Dã là người bảo thủ, Queen ở trong tay cậu ta, tôi không cho rằng có thể tốt hơn trước đây."

Lawrence đưa mắt nhìn thật sâu Lục Mạn Mạn: "Cho dù rời khỏi Queen, tôi tin liên đoàn Mỹ còn có rất nhiều đội mạnh nguyện ý ném cành ô liu cho em, tại sao là X?"

Tại sao là X, cái vấn đề này, Lục Mạn Mạn cũng đã hỏi chính mình.

Câu trả lời thật rất khó xác định.

"Đêm hôm giải ngũ đó, tôi uống một chút rượu." Cô rũ mắt, giọng khản đi: "Thời điểm khó khăn nhất mờ mịt vô phương ứng đối, đã có người đưa cho tôi một món quà."

Có lẽ lúc đó, X đã khắc sâu vào lòng, cô cũng muốn đưa cho anh một món quà, một tấm vé đi thông vào sân võ đại thế giới.

"Thật không trở về liên đoàn Mỹ sao?" Lawrence kỳ thật cảm thấy rất đáng tiếc, nếu như W thật sự gia nhập chiến đội Trung Quốc, sẽ đối địch với liên đoàn Mỹ, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt gì.

"Nếu đã ở lại, đương nhiên sẽ không trở về." Lục Mạn Mạn mỉm cười nói:"Tôi ở chỗ này cũng gặp được đồng đội rất tốt."

"Bất kể như thế nào, thì cũng chúc mừng em." Lawrence đưa tay ra với Lục Mạn Mạn: "Tôi rất mong đợi ngày em trở về, tiểu tử Kiều Tinh Dã nhất định sẽ hối hận."

Lục Mạn Mạn nhướng mày: "Sau này anh ta hối hận hay không, tôi cũng không phải rất quan tâm."

"Cũng đúng."

Mặc dù trước đây Lawrence tiếp xúc với cô không phải là quá sâu, nhưng mà uy danh của cô thật sự là như sấm bên tai.

"Nhưng mà liên đoàn Mỹ nhất định sẽ hối hận."

Lawrence nhìn khuôn mặt cười cười có chút tà ác của cô, xem ra cũng không phải tiểu tỷ tỷ khiêm tốn, gương mặt trắng nõn hồng hào, hàng lông mày tự do và kiêu ngạo.

Lawrence đột nhiên lại muốn cảm thán thời gian trôi qua quá dễ dàng rồi, nếu như anh ta trẻ lại năm tuổi, không ba tuổi... Anh ta nhất định sẽ trở thành người hâm mộ và người theo đuổi cô cuồng nhiệt nhất.

"Lawrence, chuyện này, phải thỉnh cầu anh thay tôi giữ bí mật."

"Yên tâm đi." Lawrence thân sĩ mỉm cười: "Đây là bí mật của tôi và em."

Lục Mạn Mạn đi ra từ phòng triển lãm, phát hiện Nguyên Tu đứng nghiêng người dựa tường, lẻ loi trơ trọi, cực kỳ đáng thương.

Sau khi Lục Mạn Mạn tạm biệt Lawrence, thì đi tới bên người Nguyên Tu ngoắc ngoắc ngón tay của anh.

"Đi về." Giọng điệu Nguyên Tu miễn cưỡng, xoay người cất bước đi tới cuối hành lang: "Mọi người đều đang đợi em."

Lục Mạn Mạn đi theo phía sau anh, lại gãi gãi thịt lòng bàn tay mềm mềm của anh: "Ở cửa đợi em à?"

"Ừ."

"Nhất định tò mò muốn chết." Lục Mạn Mạn cười nhạo anh: "Lại không thể không lễ độ mà nghe lén, trong lòng có con mèo cào ngứa, ôi trời, bạn gái tôi sao lại ở cùng người đàn ông khác lâu như vậy, cực kỳ sốt ruột, bọn họ làm cái gì ở bên trong chứ, có cắm sừng mình hay không, thật là muốn nghe lén, ôi ôi ôi...."

Nguyên Tu đột nhiên dừng bước chân, ngay sau đó xoay người, tay đặt lên bả vai cô, thuận thế xoay, Lục Mạn Mạn trực tiếp bị anh đè lên tường, đầu gối để ở vị trí bắp đùi nhạy cảm của cô.

Một cái bích đông bất ngờ không kịp đề phòng.

Cô mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc: "A, làm gì."

"Nhỏ nói nhiều không trị thì sẽ không biết điều."

Anh nói xong, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm lên môi thịt mềm mại, hơi có chút lôi kéo.

Tay Lục Mạn Mạn đặt lên ngực anh, đẩy anh, nhưng tay lại không có sức lực gì, sức lực cả người đều bị anh hút đi.

"Anh đừng..." Cô thoát khỏi đầu lưỡi dây dưa của anh, thấp giọng nói: "Sẽ bị người khác nhìn thấy."

"Vậy thì trốn." Nguyên Tu kéo cô xoay người vào phòng triển lãm, đồng thời đóng cửa lại.

"Nguyên Tu, đừng... đừng như vậy..."

Đáp lại cô chính là một tiếng cười khẽ.

Lục Mạn Mạn cảm thấy, vận khí của mình coi như không tệ, Alex nói, nhất định là Thượng đế thấy cô quá ồn ào, sợ cô còn xông lên đụng loạn như vậy, sẽ đâm thủng bầu trời, cho nên mới gửi Nguyên Tu đến bên cạnh cô, trị cô một chút.

Lục Mạn Mạn không sợ hãi, hôm nay cũng đã sợ người khác.

Đôi lời tâm tình của editor: Đọc xong mọi người có nhận ra cái gì không, chứ tui edit nhận ra là chương này đặc biệt đặc biệt dài đó, hơn 7 nghìn chữ. O_O. Con đường đến võ đài thế giới sắp đến rồi mọi người ơi, bạn Tu Tu cũng biết ghen rồi =)))) Chương này tuy dài nhưng đọc thích dã man. À bật mí cho mọi người một chút, tui đang ấp ủ 1 dự định bí mật, gọi là "dự án" cho nó vẻ vang. =))) Mà dự án này tui cũng làm được nửa đường rồi, nên mọi người chờ xíu nha. =)))
Bình Luận (0)
Comment