Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 89

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Suối nước nóng nằm ở sườn núi lâm khu ngoài trời, ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy bầu trời đêm xanh thẳm lác đác vài ngôi sao, trăng khuyết lẻ loi lơ lửng ở dãy núi.

Nước ao của hồ rượu vang đỏ thẫm, trong hơi nước tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt.

Nguyên Tu thấp giọng nói bên tai Lục Mạn Mạn: "Chờ lát nữa anh đi trước, sau đó em đuổi theo, 8301."

Phòng của anh.

Lục Mạn Mạn làm bộ không nghe thấy, tỉnh bơ, nhưng tim lại đập liên hồi.

Trong phòng có hồ nước nóng, cô dĩ nhiên biết anh muốn làm cái gì, nhưng mà dù cho cái gì cũng không làm, thì cô cũng mong đợi cùng anh một mình ngâm suối nước nóng, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy máu sói sôi trào.

Đây là lần đầu tiên Cố Chiết Phong ngâm suối nước nóng, cảm giác vô cùng tốt, mỗi hồ đều muốn đi xuống ngâm một chút, còn muốn đi thưởng thức hồ mát xa với hồ lướt sóng.

Cậu đầu tiên gọi A Hoành đi cùng cậu, A Hoành hoàn toàn không muốn động, híp mắt giả chết, cậu lại tìm đến Nhâm Tường, Nhâm Tường vỗ vỗ đầu cậu: "Các anh già rồi, không chơi được nữa, cậu gọi các tỷ tỷ cùng đi đi."

Cố Chiết Phong nhìn về phía các tiểu tỷ tỷ, các cô ấy ngồi trên tảng đá âm ấp bên bờ, Hạ Thiên và Trình Ngộ đang dùng hạt đá vụn chôn Lục Mạn Mạn, ở vị trí ngực cô xếp thành hai ngọn núi cao, đồng thời xếp ngọn núi nhỏ ở vị trí phần dưới cơ thế cô.

Cố Chiết Phong chỉ về đám các cô rồi sợ hãi thét lên: "Các người đang làm gì!"

Hạ Thiên nói: "Giúp Lục Mạn Mạn gắn đại chít chít."

"..."

Hạ Thiên hỏi cậu: "Cậu có chuyện gì không?"

"Tôi muốn đi ngâm nhiều hồ, đi hồ lướt sóng nữa, cùng đi không."

Vì vậy Hạ Thiên phủi cát sỏi trên tay, rất hiền lành nói: "Vậy tôi đưa cậu đi."

Nhâm Tường lập tức đứng dậy, dùng khăn lông khô bọc lấy cả người Hạ Thiên đứng lên: "Bên kia có một hồ hoa anh đào, vô cùng đẹp, anh dẫn em đi."

"Này này..."

Hai người rời đi, Cố Chiết Phong lại nhìn ngực lớn trổ mã và đại chít chít của Lục Mạn Mạn một chút, cô chôn ở giữa đất cát ấm áp, rất là thích ý.

Cố Chiết Phong thở dài một tiếng, bò lên bờ, mang dép: "Vậy tự tôi đi."

"Tôi đi cùng cậu." Trình Ngộ đứng lên phủi đá vụn ở đầu gối.

Cố Chiết Phong kinh ngạc: "Chị đi cùng tôi? Chị thật sự đi cùng tôi?"

"Bớt nói nhảm." Trình Ngộ tránh ra đi tới phía trước cậu.

Chủ yếu vẫn là không quá yên tâm, mặc dù người Ôn Hi Tây đó nhìn trúng hình như là Nguyên Tu, nhưng nếu đã là fans hâm mộ cuồng nhiệt, thì ai biết các cô ta có tâm tư gì với các đội viên khác.

Cố Chiết Phong lại là một người bướng bỉnh, đặc biệt là không giỏi xử trí quan hệ nhân sinh, ngộ nhỡ gặp phải hai người đó, bị sáo lộ gây ra chuyện gì, hậu quả không thể lường được.

Vô luận như thế nào, cô phải trông coi cậu.

Nhưng mà Cố Chiết Phong này, thật đúng là mỗi một hồ đều phải xuống ngâm mấy phút, chơi đùa một chút, bây giờ lại hào hứng bừng bừng chạy đến hồ lớn để tắm.

Một vài đường ống cao áp bắn mạnh nước ra, tia nước bắn mạnh đánh vào lưng cậu, vừa nhột vừa thoải mái, cậu không kìm được mà gào khóc, làm cho nhiều cô gái trong hồ lớn nhìn thẳng vào anh.

Da cơ thể của cậu còn trắng hơn cả mặt, vừa trắng vừa mềm, thậm chí so với một vài cô gái nhìn qua còn đẹp hơn rất nhiều, nhưng các loại trắng nõn này lại không một chút mỡ, bởi vì rèn luyện lâu dài, giữ được cơ thể vô cùng cân đối cơ bắp đầy đặn.

Có cô gái cũng tới xối lưng, muốn cùng Cố Chiết Phong bắt chuyện mấy câu, Trình Ngộ ngồi ở bên bờ khẽ hừ một tiếng.

Giữa con gái không cần quá nhiều lời nói, chỉ một ánh mắt liền hiểu ý. Cô gái bắt chuyện quan sát Trình Ngộ ngực lớn chân dài xinh đẹp như hoa, rốt cuộc vẫn phải hậm hực rời đi.

Cũng không phải muốn chặn hoa đào của cậu, chỉ là không muốn xảy ra chuyện gì, những người hâm mộ thích Cố Chiết Phong, chính là thích nhất cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng sạch sẽ của cậu, cô cũng không muốn cậu gây ra tin bát quái gì.

Trình Ngộ giải thích hành động này của mình là như thế.

Cố Chiết Phong vẫy vẫy tay với Trình Ngộ: "Xuống chơi với nhau đi."

Trình Ngộ nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu, trong lòng tự nhủ thật đúng là thiếu niên mà, tràn ngập sức sống.

"Chính cậu chơi đi, chị chỉ muốn làm thiếu nữ lặng lẽ xinh đẹp."

Cố Chiết Phong dứt khoát cũng không chơi, ngồi bên bờ, song song với cô: "Vậy tôi cùng chị."

"Chính cậu đi chơi đi." Trình Ngộ nói: "Đừng để ý tới tôi, bên kia còn có đá phiến nhiệt, muốn đi qua ngủ một giấc không?"

Cố Chiết Phông có chút ngượng ngùng, thấy cô đang bôi sữa dưỡng thể lên bắp chân, hỏi: "Cái này là..."

Trình Ngộ lấy một ít từ hộp nhỏ, bôi lên lưng của Cố Chiết Phong, giúp cậu bôi đều: "Cậu da mềm mịn, bình thường cũng phải chú ý bảo vệ da hơn, làm người đàn ông tinh tế, đừng học đám người Nhâm Tường Nguyên Tu kia, đều thô ráp đến lột da."

Cố Chiết Phong ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Em nói gì tôi đều nghe.

Bàn tay mềm mại của Trình Ngộ xoa xoa lưng cậu, âm ấm nong nóng, rất thoải mái.

Cố Chiết Phong sảng khoái đến muốn thét lên: "Vậy chị bôi cho tôi nhiều chút."

"Được."

"Trên lưng cũng muốn." Cậu ngồi ngay ngắn: "Còn có cánh tay."

Cô vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, cười nói: "Rất đắt đấy, bôi cả người cậu, thì cái hộp này sẽ hết mất."

"Tôi mua cho chị."

Sau khi nói ra lại cảm thấy những lời này có chút không thích hợp, nên Cố Chiết Phong liền đổi giọng: "Tôi có thể đền cho chị một hộp."

"Không cần." Trình Ngộ bôi cánh tay cậu, lại nhéo mặt cậu một cái, lẩm bẩm nói: "Bình thường đều cùng nhau huấn luyện, da cậu sao tốt như vậy chứ."

"Chị có phải không thích như vậy không?" Cố Chiết Phong nói: "Hay là chị thích đen một chút?"

Tình Ngộ không ngắt lời cậu, cũng không trả lời cậu, vuốt khăn lông, nói: "Còn ngâm không, không ngâm thì đi về."

"Chị thì sao?"

"Tôi không sao cả."

Cố Chiết Phong không muốn trở về sớm như vậy, muốn cùng ở lâu một chút, vì vậy đề nghị: "Chúng ta qua hồ bong bóng bên kia có được không, hình như chơi rất thú vị."

Hồ bong bóng đúng như cái tên, trong hồ tất cả đều là bọt, trắng lóa một mảng lớn, xung quanh có người thổi bong bóng rực rỡ, giống như mộng ảo thiên đường vậy.

Không ít trẻ con cùng con gái chơi bên trong, Cố Chiết Phong chui vào, ôm lấy bọt biển to thoa trước ngực, Trình Ngộ không nói nên lời, vừa nãy bôi dầu dưỡng da cho cậu xem như là uổng phí.

Cố Chiết Phong chú ý tới bên cạnh có cậu trai dùng bong bóng bọc bạn gái mặc váy công chúa màu trắng một vòng. Vì vậy cậu kéo kéo tay Trình Ngộ: "Đến chơi."

Trình Ngộ mới không muốn đi qua, cô ngồi trên phiến đá nhiệt ấm áp: "Tôi ở bên này, không đi, chờ cậu."

"Thật không muốn chơi sao?"

Trình Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu khả ái tự cậu chơi đi."

"Vậy chị chờ tôi một chút, một chút sẽ xong." Cố Chiết Phong lại quấn vòng bọt trắng lên người mình.

"Chậm rãi chơi, không gấp."

Dù sao phiến đá nhiệt bên này cũng rất thoải mái, vừa vặn có thể nhắm mắt ngủ một lát. Trình Ngộ khoác khăn lông lên người, sau đó nằm xuống, nhắm mắt nghỉ một chút.

Phiến đá bên cạnh dường như có người đàn ông nằm xuống, cầm điện thoại nói: "Tôi bây giờ đang ở bên ngoài nghỉ phép, có chuyện chờ tôi trở lại xử lý."

"Nếu như mọi chuyện đều phải hỏi tôi, thì tôi dùng tiền mời trợ lý làm gì?"

"Chính cậu xem xử lý, cúp."

...

Mấy phút sau, giọng nghi ngờ của người đàn ông kia lại vang lên bên tai lần nữa: "Cô Trình?"

Trình Ngộ mở mắt ra, người đàn ông trước mặt hình như có chút quen thuộc, cô suy nghĩ một hồi, cả kinh nói: "Là Quách tổng à."

Quách tổng tên là Quách Ngang, là một vị khách trước kia Trình Ngộ ở bar bán rượu, không lớn hơn cô mấy tuổi, đại học xong đi ra tự gây dựng sự nghiệp, bây giờ cũng xem là một tổng giám đốc nhỏ, còn là học trưởng cùng trường với cô.

Đoạn thời gian đó đúng lúc gặp khủng hoảng tài chính, sự nghiệp của Quách Ngang nằm ở điểm thấp, thường xuyên đến bar mua say, Trình Ngộ người xinh đẹp, tâm địa cũng hiền lành, luôn luôn làm một người biết lắng nghe chuyện rắc rối, vì vậy mỗi lần Quách Ngang đến quán bar chỉ gọi rượu của Trình Ngộ, cùng cô tán gẫu một chút.

Sau khi Trình Ngộ nghỉ việc, cũng không liên lạc với anh ta.

"Quách tổng, gần nửa năm không gặp, thần sắc của anh nhìn không tệ."

Trên người anh ta mặc dù không có thịt mỡ, nhưng mà mặt hình như cũng phát tướng ra không ít, rất có tướng mạo của ông chủ giàu sang.

Quách Ngang ngượng ngùng cười một tiếng: "Gần đây bận rộn công việc, không rèn luyện đủ, làm thẻ phòng tập cũng rất ít dùng."

"Anh có chính sự phải làm mà."

"Về sau tôi đến bar nhiều lần, đều không thấy em, giám đốc nói em đã nghỉ việc, em là đổi quán bar, hay là không làm?"

"Tôi không có làm nữa." Trình Ngộ chột dạ nói: "Sắp tốt nghiệp, tìm việc chính thức làm quan trọng hơn."

"Như thế à, dù sao tình huống trong nhà em..."

Trước đây hai người thường xuyên nói chuyện phiếm ở quán bar, Quách Ngang có chuyện phiền lòng đều bộc lộ hết, dĩ nhiên anh ta cũng rất nguyện ý làm người nghe, hai người đều hiểu rõ nhau.

"Bây giờ không mang danh thiếp, em là ở chỗ này sao? Đợi lát nữa sau khi đi ra ngoài anh đưa danh thiếp cho em, có chuyện thì tìm anh."

"Cám ơn Quách tổng."

"Phòng anh là số 9093, em lát nữa có thể tới tìm anh."

Tay đang vê khăn lông của Trình Ngộ đột nhiên xiếc chặt, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Quách Ngang đang nhìn cô, tự tin, không che giấu chút nào.

Đều là người trưởng thành, lời không cần phải nói quá rõ ràng, Quách Ngang có ý tứ với cô, cô biết.

Trình Ngộ thu lại nụ cười bên khóa miệng, đang muốn phát tác, lúc này Cố Chiết Phong khoác khăn tắm đi tới, nói với Trình Ngộ: "Xong hết rồi, trở về thôi."

"Anh yêu, kéo em một cái." Trình Ngộ mỉm cười ấm áp với cậu.

Anh yêu...

Đầu óc của Cố Chiết Phong vù vù, qua thật lâu, mới phản ứng được, đưa tay kéo Trình Ngộ dậy, Trình Ngộ thuận thế khoác cổ tay cậu, nói với Quách Ngang: "Quách tổng, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Cố Chiết Phong."

Cố Chiết Phong sợ hãi nhìn cô một cái, Trình Ngộ bóp bóp thịt lòng bàn tay cậu, tiểu tử này mặc dù chỉ số cảm xúc hơi thấp, nhưng mà cũng may chỉ số thông minh cao, vài phút liền hiểu tình huống bây giờ.

"Vị này là Quách Ngang, Quách tổng, trước kia thường xuyên chiếu cô em buôn bán, người rất tốt."

Cố Chiết Phong một tay nắm bả vai của Trình Ngộ, đồng thời đưa tay ra với Quách Ngang, chân thành nói: "Chào Quách tổng, cám ơn anh đã chiếu cố bảo bối nhà chúng tôi."

Trình Ngộ run rẩy nổi da gà.

Quách Ngang đứng lên đánh giá Cố Chiết Phong, bàn về chiều cao, anh ta chỉ có một mét bảy lăm, so với Cố Chiết Phong thì lùn hơn nửa cái đầu, bàn về vóc người, anh ta hơi mập, bình thường uống rượu xã giao, bụng khó tránh khỏi có chút thịt, không sánh bằng mấy khối cơ bụng lớn cùng đường nhân ngư của Cố Chiết Phong.

Nhưng Quách Ngang không cảm thấy mình khó coi chút nào, hoàn toàn ngược lại, anh ta rất có tự tin bắt tay với cậu.

Đã là đàn ông đạt được ít thành công trong sự nghiệp, đều sẽ không cảm thấy kém một bậc vì ngoại hình của mình, xã hội hiện đại rõ ràng là đã khoan dung với ngoại hình của đàn ông hơn, đàn ông chỉ cần có sự nghiệp thành công, thì đi tới chỗ nào cũng có thể thẳng lưng.

"Đều là chuyện nhỏ, gặp cô gái đẹp như vậy, là đàn ông sẽ đều nguyện ý giúp."

Gặp cô gái...

Sắc mặt Cố Chiết Phong trầm xuống, Trình Ngộ cảm giác rõ ràng, tay cậu ôm cô chặt hơn.

Sau khi tạm biệt Quách Ngang, Cố Chiết Phong cũng không có tâm tình tiếp tục ngâm suối nước nóng gì, đi ra từ phòng thay đồ, thì phát hiện Trình Ngộ đứng ở đại sảnh, đang đợi cậu.

Hẳn là muốn giải thích với cậu.

"Cái gì cũng không cần nói, tôi hiểu rõ." Cậu buồn bực nói.

Trình Ngộ cười một tiếng, cùng cậu đi đến quán cà phê ở góc đại sảnh ngồi: "Cậu biết rõ cái gì mà biết."

"Anh ta là bạn trai cũ của chị..."

"..."

Ngốc.

Tâm tình của Cố Chiết Phong có chút trầm thấp, bực bội không lên tiếng.

"Tiểu tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn không có bạn trai, cấp ba thì có một người, nhưng mà không có thành, lại để cho mẹ tôi làm rối lên, mẹ tôi chê nhà cậu ta nghèo, náo tới trường học, nói tôi về sau phải gả cho ông chủ lớn, hung hăng sỉ nhục người ta không dừng, về sau người ta thấy tôi cũng phải đi vòng."

Trình Ngộ cười tự giễu một cái, không nói tiếp nữa.

Cố Chiết Phong không kiềm được nắm tay cô, bị Trình Ngộ giãy ra.

"Mời nãy người kia có thể muốn hẹn tôi..." Trình Ngộ nói: "Thật may cậu tới, nếu không thật sự là không biết nên làm cái gì, nói không chừng là một cái bạt tai, nhưng mà người đó không tệ, quả thực đã giúp tôi không ít, nếu như lập tức trở mặt có thể có chút khó coi."

Cố Chiết Phong lập tức đứng dậy muốn đi, bị Trình Ngộ kéo: "Làm gì?"

"Đánh anh ta." Giọng cậu trầm thấp, trong ánh mắt chứa sự tức giận.

"Không được." Trình Ngộ siết chặt cổ tay cậu.

Cố Chiết Phong trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm nói: "Tôi trước kia không nghĩ ra, cô gái tôi thích, sao lại không thích tôi."

Trình Ngộ biết, nội tâm cậu là một chàng trai rất kiêu ngạo.

"Từ nhỏ đến lớn, thành tích của tôi luôn đứng đầu trong danh sách, bất kỳ chuyện gì chỉ cần tôi muốn làm, đều không có thất bại, con gái cũng vậy, rất nhiều cô gái bày tỏ với tôi, nhưng mà chị không thích tôi, hẳn là do tôi không có tốt như vậy."

Cậu nhìn về phía cô: "Chị tốt như vậy, sẽ có rất nhiều đàn ông thích chị, anh ta muốn theo đuổi chị chuyện này rất bình thường."

Thật ra thì Trình Ngộ rất muốn uốn nắn cậu, hẹn hò và theo đuổi là khái niệm hoàn toàn khác nhau, Cố Chiết Phong gọi như vậy là theo đuổi, nâng cô trong lòng bàn tay yêu thương, mà Quách Ngang... là xem cô như người bán hàng.

Cô đột nhiên rất cảm kích Cố Chiết Phong, cảm kích phát ra từ nội tâm, còn có cảm động.

"Chiết Phong à..."

"Nếu như sau này có cần, tôi sẽ đến theo tiếng gọi." Cố Chiết Phong vòng vo, tự mình lẩm bẩm nói: "Hy vọng Chiết Phong hôm nay là hai mét tám."

Phốc~

Vốn trong lòng Trình Ngộ thật sự khó chịu, nhưng câu nói sau cùng của cậu đã phá hư bầu không khí, cô không kìm được nở nụ cười, hướng về phía bóng lưng cậu: "Có à, hôm nay Chiết Phong vô cùng đẹp trai."

Cậu đi mấy bước, đột nhiên quay đầu, khóe miệng tràn đầy ánh nắng mặt trời mà mỉm cười: "Chiết Phong đẹp trai như vậy làm bạn trai của chị, chị có muốn hay không."

"..."

Đôi lời tâm tình của editor: Có ai đọc đoạn trích đầu chương và khi vỡ lẽ thì hụt hẫng không =))). Không liên quan như chất xúc tác của đôi Phong - Ngộ lộ diện rồi. Hahaha =)) Quên nói mọi người chương sau nóng lắm nha, chương sau sẽ đánh dấu sự xuất hiện trở lại của bộ đồ bơi ấy. =)))
Bình Luận (0)
Comment