Vì Tồn Tại

Chương 11

Trong nhà Ji Min

“Tôi về rồi đây.” Ji Min vừa thay dép lê vừa cởi âu phục, người hầu nhận lấy chiếc cặp xách mà Ji Min mang theo, còn Kim JaeJoong thì đi tới nhận lấy âu phục, đưa cho người hầu, chuẩn bị mang đi giặt.

“Ngửi mùi có vẻ rất ngon đây.” Ji Min nhìn thức ăn phong phú trên bàn cơm, không nhịn được mà muốn ăn.

“Rửa tay trước đi.” JaeJoong nói.

Ji Min ôm lấy JaeJoong, hôn lên trán nó, nói: “Nghe rồi.”

JaeJoong không có phản ứng gì, khóe miệng cong lên một cách đầy máy móc.

“Ăn chút món này đi.” JaeJoong đẩy đĩa bánh kim chi cho Ji Min – một kẻ chỉ chọn món rau mà ăn, quả thực không hề giống với một người chuyên ăn thịt động vật như Jung YunHo.

Ji Min dùng đũa gắp một miếng rồi ăn ngon lành, không nói câu nào.

“Ừm, ngon.” Ji Min uống một ngụm cháo, lau lau miệng, nói với JaeJoong.

“Jung YunHo, hôm nay tới tìm cậu đấy.” Ji Min vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò, đặt vào trong bát JaeJoong.

“Ừm.” JaeJoong lãnh đạm đáp lại.

“Anh ta bảo cậu gọi điện thoại cho anh ta.”

“Không còn chủ đề gì hay để nói nữa sao.”

“Tôi cảm thấy, tốt nhất cậu nên gọi đi, nếu không tôi sẽ trông rất không phong độ.”

“… Ừ… Biết rồi…” JaeJoong mở miệng, uống một ngụm cháo rồi đi lên lầu.

Nằm trên chiếc giường mới, JaeJoong ngẩng mặt ngây người nhìn trần nhà, gọi điện thoại sao? Phải nói cái gì?

Chúc mừng năm mới?

JaeJoong cầm lấy di động, tìm tên của Jung YunHo trong danh bạ.

Thấy đúng dãy số.

Tay dừng trên nút ấn gọi, do dự.



Sau đó, xóa từng số một đi.

Ném di động sang một bên, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.



Jung YunHo đang truyền dịch, bởi vì nguyên nhân truyền dịch nên chỗ tiếp xúc với kim tiêm trở nên lạnh lẽo, So Gaye cho hắn dùng túi chườm nóng để nhẹ nhàng làm ấm nước thuốc, Jung YunHo bất an nhắm mắt lại, di động thì đặt ở nơi gần tay nhất, Jung YunHo dường như cảm thấy di động lập tức sẽ rung lên, cho nên vẫn luôn khẩn trương mà cảm nhận, lúc này, di động đột nhiên rung lên, trong lòng Jung YunHo như đang kéo căng, không hề nghĩ gì mà liền dùng tay phải cầm lấy di động rồi nhìn vào, So Gaye mắt thấy máu trong ống truyền dịch chảy ngược, vội vàng ngăn lại: “Jung YunHo! Dùng tay trái, anh đừng kích động.”

YunHo cầm lấy di động, không phải số của JaeJoong, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy vô cùng giận dữ, tắt di động đi, ném sang một bên, trong lòng Jung YunHo rất bất bình tĩnh, bây giờ hắn hận không thể lập tức xông tới trước mặt Kim JaeJoong, hỏi thật rõ ràng, cậu mẹ nó rốt cuộc đang làm cái gì?!

So Gaye một bên ổn định lại chiếc kim tiêm vì động tác lớn của Jung YunHo mà sắp rớt ra lần nữa, lại phủ thêm một lớp quần áo cho Jung YunHo, nói:

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có hội nghị thường kỳ phải mở.”

Nói xong, So Gaye nhẹ nhàng khép cửa lại, rời đi.

Ngày thứ hai, Jung YunHo vì đã được truyền dịch nên tinh thần trạng thái cũng tốt lên rất nhiều, mặc vào âu phục đã sớm được chuẩn bị tốt, cùng đến công ty với Jung YunTae, lúc chiếc Bentley đen vừa chạy vào lầu dưới của tập đoàn họ Jung, phóng viên ở đó giống như ong vỡ tổ mà chạy ào tới khắp bốn phía quanh chiếc Bentley, các chiếc camera có gắn thêm mấy cây micro dài, bắt đầu hỏi om sòm ngoài cửa sổ xe.

“Ngài Jung, gần đây sao ngài không hề xuất hiện ở công ty, có người nói thân thể ngài đã mắc phải căn bệnh ung thư, là vậy thật sao?!”

“Con trai của ngài bị tổng giám đốc Heum Yang công khai tuyên bố thân phận người yêu, quan điểm của ngài đối với điều này là gì!? Có phải nghĩa là tập đoàn họ Jung và Heum Yang sẽ có khả năng xác nhập không?”

“Xin hỏi hiện tại quan hệ giữa Kim JaeJoong và ngài như thế nào, có phải Heum Yang đã uy hiếp tập đoàn họ Jung nên bị bắt buộc dùng con cưng của ngài đi hòa giải không?!”

“Ngài có thể trả lời được không… … …”

Tài xế có chút ảo não với những kẻ đang lấp kín đường đi, không cách nào tiến về phía trước được, nhưng hai vị tổng giám đốc vẫn đang ở đằng sau, Jung YunTae rõ ràng trở nên có chút sốt ruột, giơ tay ấn cửa sổ xuống, Jung YunHo thấy Jung YunTae đang lập tức muốn gào lên, ra hiệu anh bình tĩnh lại, Jung YunHo nhìn thẳng về phía trước, một câu cũng không nói, mãi cho đến khi một số lượng bảo vệ lớn bước ra từ trong tập đoàn họ Jung, ngăn cách đám phóng viên ra, Jung YunHo và Jung YunTae mới đơn độc tiến vào trong con đường của tập đoàn họ Jung.

“Mẹ nó, đàn chó đẻ này cả ngày ăn không ngồi rồi, đã thế còn không yêu thiên hạ thái bình.” Jung YunTae đứng trong thang máy, thầm tức giận.

“Được rồi, em cũng phải học cách trưởng thành một chút đi, bao nhiêu tuổi đầu rồi.” Jung YunHo hiển nhiên phải bình tĩnh hơn nhiều, trợ lý đi theo ở đằng sau báo cáo tình hình gần đây của công ty, Jung YunHo bước nhanh tới văn phòng, Jung YunTae đến phòng họp ở lầu bốn, chuẩn bị nội dung cho hội nghị.

“Tổng giám đốc Jung… Tối nay có hạng mục dự tiệc trong lịch trình, ngài xem…”

“Hạng mục dự tiệc không phải luôn là phạm trù của Jung YunTae sao, sao tôi mới nghỉ được mấy ngày, người đã theo tôi vài năm như cậu liền quên mất quy củ rồi.” Jung YunHo có chút tức giận với câu hỏi của người trợ lý ngu xuẩn này.

“Không phải… là bởi vì… là người bên Heum Yang, đặc biệt đưa thiệp mời tới.”

Jung YunHo sau khi nghe xong, ngừng một chút, nhíu nhíu mày, nói.

“Không đi.”

Sau đó, tiến vào văn phòng, trên bàn vẫn có một cốc latte vừa mới pha xong, còn đang bốc hơi nóng như trước.

“Còn nữa, cái này, về sau đổi đi.”

Chỉ vào bức ảnh họp thường niên vào năm mới trên bàn, đầy đủ mọi người, đều mặc âu phục thanh lịch, Jung YunHo đứng ở chính giữa, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ, Jung YunTae thì đút tay vào túi quần, cười đầy lưu manh mà ôm lấy So Gaye đang mỉm cười, mà người đứng chỉn chu nhất chính là Kim JaeJoong ở bên cạnh, còn giơ hai ngón tay lên, cười vô cùng ấm áp.

Hôm nay khi Jung YunHo bắt đầu quay trở lại tập đoàn họ Jung, hắn lại luôn luôn bận đến bữa tối, Jung YunHo thực ra cảm thấy vô cùng sung sức, cũng không thấy khó chịu gì, nhưng một khi rảnh rỗi, trong lòng liền bực bội, hắn biết bản thân đang lo lắng điều gì, Jung YunHo nhắm mắt nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương, cho đến khi Jung YunTae mở cửa tiến vào.

“Jung YunHo, đêm nay bên Heum Yang có tiệc, em vẫn phải tới sao?” YunTae ngồi lên ghế sofa, cũng đã mệt mỏi, liền tháo cà vạt ra.

“Sao lại không tới, tiệc xã giao bình thường của công ty, không đi là thất lễ.” Jung YunHo rút một điếu thuốc ra, bật lửa lên mà châm.

“Anh mẹ nó đừng hút nữa, cái cơ thể giống như tiểu thư này của anh mà hút nữa thì không bằng chết à?” Giọng nói của Jung YunTae lộ rõ vẻ ghét bỏ, YunHo cũng không quan tâm đến, chỉ tiếp tục hút thuốc.

“Đêm nay đi hết đi, em đoán là một đống phóng viên đang chờ, anh biết em rất chán bọn họ mà.”

“Bảo So Gaye đi cùng em.”

“Anh biết vì sao đêm nay Heum Yang làm cái tiệc gặp gỡ này không?”

“Anh biết điều này làm cái gì.”

“Ngày hôm nay là, sinh nhật của Kim JaeJoong!”

Jung YunHo nghe xong, sửng sốt.

Tuy rằng bọn họ đã chung sống với nhau không quá mười năm, nhưng hắn chưa hề quan tâm đến sinh nhật của JaeJoong, mà Kim JaeJoong cũng chưa từng nhắc tới.

“Vậy có đi không, nói ngay cho em biết đi.” Jung YunTae nhìn vẻ mặt do dự của Jung YunHo, không nhịn được mà nói.

“Đi.”

Jung YunHo đứng dậy, cầm lấy âu phục, bước ra cùng với Jung YunTae.
Bình Luận (0)
Comment