Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 53

Tại vùng ven phía nam thủ đô, trong một kho hàng ngầm.

 

Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi, lưng còng xuống ngồi nặng nề trên ghế sô pha. Ông ta châm một điếu thuốc, rít vài hơi, rồi dập tắt ngay trên bàn trà. Sắc mặt ông tái nhợt, đôi mắt nheo lại thành hai đường chỉ hẹp, làn khói trắng u ám bao phủ quanh người. Khi Nam Mộc bước vào, cậu ta liền bịt mũi, vẻ mặt đầy chán ghét.

 

"Không phải tao bảo mày ở lại thủ đô sao?" Người đàn ông đang hút thuốc mở mắt ra, ánh nhìn âm u sắc lạnh quét thẳng về phía Nam Mộc.

 

"Tiêu Minh phát hiện ra cháu rồi." Nam Mộc trả lời thẳng.

 

"Ồ—" Nam Thịnh kéo dài âm điệu, nở một nụ cười lạnh lẽo. Những năm gần đây đôi chân ông đã không còn linh hoạt phải chống gậy mới đi được. Ông lê từng bước chậm chạp đến trước mặt Nam Mộc, không nói lời nào liền giơ gậy đánh mạnh vào hông cậu.

 

"Rầm!"

 

Nam Mộc quỳ sụp xuống, cơn đau dữ dội khiến đầu óc cậu choáng váng. Giọng Nam Thịnh vang vọng khắp kho, lạnh như băng: "Mày với cha mày đều là lũ vô dụng như nhau. Không leo nổi lên nhà họ Lục thì đừng có cố. Mày tưởng gửi cái đầu người đến nhà họ Lục là nước cờ hoàn hảo à? Đồ ngu!"

 

Nam Mộc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

 

"Việc mày bị lộ sẽ khiến toàn bộ tai mắt ở thủ đô bị xóa sạch. Nơi này không thể ở lại nữa rồi. Mai rút đường thủy, lập tức rời khỏi đây." Nam Thịnh phẩy tay ra lệnh cho hai thuộc hạ bên cạnh chuẩn bị.

 

Nhưng đợi một lúc lâu, hai tên kia vẫn không nhúc nhích. Nam Thịnh cau mày quay đầu lại chỉ thấy họ đã rút súng, dí thẳng vào ngực ông.

 

Một tên cúi người đỡ Nam Mộc dậy, cung kính hỏi: "Ngài không sao chứ?"

 

Nam Mộc nhếch môi, nụ cười nham hiểm hiện rõ. Nam Thịnh bỗng rùng mình, chẳng lẽ thằng nhóc này đã âm thầm thay thế toàn bộ tay chân thân tín của ông?

 

"Một kẻ máu lạnh như ông, chỉ biết dùng tiền mà chẳng bao giờ biết cách mua lòng người. Còn tôi thì khác... tôi có tiền, mà còn biết cho người ta chút tình chút nghĩa." Nam Mộc vẫy tay cho thuộc hạ lui xuống, sau đó nhận khẩu súng từ họ.

 

Đoàng! 

 

Tiếng súng vang lên chói tai, viên đạn ghim thẳng vào đùi Nam Thịnh.

 

Tiếng gào xé họng của ông ta vang vọng trong kho hàng trống trải, thảm hại ngã vật xuống đất.

 

Nam Mộc thực ra đã sớm muốn phản lại từ lâu, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp. Bao năm nay cậu ngấm ngầm ra tay dưới mí mắt của Nam Thịnh, mà lão ta hoàn toàn không hay biết. Lão cứ ngỡ mình khôn ngoan, nào ngờ đến thời khắc quan trọng nhất lại ngu xuẩn đến độ lộ nguyên hình.

 

Nam Mộc bước tới lạnh lùng giẫm lên bàn tay vừa cầm gậy của Nam Thịnh, dồn sức nghiền mạnh xuống.

 

"Nếu hôm nay ông không đánh tôi, có khi tôi còn nổi hứng để ông sống thêm vài hôm. Dù sao thì, ông cũng coi như là người nuôi tôi lớn, phải không?" Nam Mộc cười khẽ, giọng điệu mang theo một tia mỉa mai châm chọc, "Lúc ông dùng tôi để khống chế Văn Triết, ông nên sớm nghĩ đến ngày hôm nay rồi."

 

"Tiểu Nam... Tiểu Nam, dù sao ta cũng là cha con... ta với ba con..." Nam Thịnh cuối đường cùng, bắt đầu cầu xin tha mạng.

 

Đoàng!

 

Nam Mộc lạnh lùng giơ súng, bắn nát luôn cả chân còn lại của lão: "Đừng nhắc tới ba tôi! Ông không xứng! Đồ rác rưởi!"

 

Giọng cậu run rẩy, hoảng loạn gần như phát cuồng: "Là các người g**t ch*t ông ấy! Là ông và con mụ đàn bà độc ác kia hại chết ông ấy! Là các người cùng với nhà họ Phó đã g**t ch*t ông ấy!!"

 

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

 

Tiếng súng nổ không dứt, ngực Nam Thịnh nát bấy thành từng lỗ máu lớn. Máu tươi từ thi thể không còn hơi thở của ông ta tràn ra, thấm ướt nền xi măng lạnh lẽo.

 

Thuộc hạ bên cạnh điềm nhiên thu lại khẩu súng trong tay Nam Mộc, cẩn thận dùng khăn lau sạch vết máu dính trên tay cậu. Nam Mộc hơi thở gấp gáp, rồi chậm rãi khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm không biểu cảm.

 

"Dọn dẹp đi, đừng để Văn Triết biết chuyện này trước."

 

Cậu đã trả được thù rồi.

 

Năm mười lăm tuổi, Nam Mộc từng đẩy chính tay Nam phu nhân xuống hồ nước sau biệt thự. Sau đó cậu cũng nhảy theo, cùng bà ta chìm xuống làn nước lạnh, hung hăng ép đầu bà ta xuống nước. Những buổi học bơi ở trường rốt cuộc cũng có tác dụng, cậu cảm thấy sung sướng vô cùng.

 

Người đàn bà độc ác kia vùng vẫy trong làn nước, thân thể béo mập giãy giụa như một con sâu ghê tởm, đến cuối cùng cũng dần ngừng thở. Cái xác bà ta co cứng lại, trôi lềnh bềnh như một con chó chết đuối xấu xí, trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ dữ tợn cuối cùng.

 

Nam Mộc mình mẩy ướt sũng, bò lên bờ thì thấy Nam Thịnh đang đứng đó, nhìn xuống cậu với ánh mắt cao cao tại thượng, như đang nhìn một con chó.

 

Ánh mắt đó... cả đời này Nam Mộc không thể quên.

 

"Xử lý sạch sẽ."
Nam Thịnh chỉ lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người rời đi.

 

Nam Mộc kéo xác Nam phu nhân lên khỏi mặt nước, rồi ra vườn sau tự tay đào một cái hố chôn bà ta xuống. Cậu còn nhỏ, sức không nhiều, muốn đào được một cái hố sâu cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Người giúp việc sắp trở về nhà sau kỳ nghỉ, cậu phải hoàn thành mọi chuyện trước khi họ xuất hiện.

 

Giữa mùa hè oi bức, xác chết của Nam phu nhân bắt đầu bốc mùi rất nhanh. Nam Mộc chỉ còn cách cắn răng đào nhanh hơn, lấp đất thật chặt, chôn bà ta thật kỹ.

 

Đất tơi xốp hình như thích hợp để trồng gì đó. Vậy là cậu đến tiệm hoa mua hạt giống hoa nguyệt quý rắc lên phần mộ. Nhưng mảnh đất đó mãi chẳng nảy mầm, hạt giống cũng không đâm chồi. Có lẽ vì gieo không đúng mùa, cũng có thể... vì cậu không biết trồng hoa.

 

Sau đó Nam Mộc kiệt sức ốm một trận nặng.

 

Lục Hành Thư và Lục phu nhân đến thăm, ngồi bên giường trò chuyện cùng cậu một lúc.

 

Thực ra Lục Hành Thư không biết, từ đầu đến cuối chỉ có hai người họ đến thăm Nam Mộc. Những người khác chẳng ai thật sự quan tâm đến cậu.

 

"Phu nhân nhà họ Nam nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, con đừng lo quá, mau chóng khỏe lại đi." Lục phu nhân tưởng Nam phu nhân chỉ mất tích, dịu dàng an ủi đứa trẻ không còn mẹ bên cạnh chăm sóc.

 

Nam Mộc im lặng, nằm trên giường nghĩ vẩn vơ, nghĩ xem người đàn bà độc ác kia dưới lớp đất kia đã rữa đến đâu rồi, liệu hoa nguyệt quý cậu gieo khi nào mới chịu nở.

 

Lệnh truy nã khiến Nam Mộc và Văn Triết gần như không còn đường lui, toàn bộ thế lực nhà họ Nam bị Lục Hành Thư quét sạch. Biết không còn che giấu được nữa, trợ lý Trương vì muốn giảm tội đã khai ra toàn bộ quan hệ hợp tác giữa Văn Triết và nhà họ Nam. Ngoài một số tội phạm đã kịp bỏ trốn cùng Nam Mộc và Văn Triết, tất cả những người còn lại đều bị bắt với sự hỗ trợ đắc lực của trợ lý Trương.

 

Vụ án này gây chấn động toàn quốc, hầu như kênh tin tức nào cũng đưa tin rầm rộ.

 

Quân hàm của Lục Hành Thư lại được thăng thêm một sao, mấy ngày nay nhà họ Lục nhận không ít quà mừng. Trong danh sách người gửi quà, Hạ Thần thấy nhiều cái tên từng bợ đỡ nhà họ Phó năm xưa, giờ vòng vèo một hồi lại quay về trước mặt mình.

 

Lục Hành Thư rút tờ danh sách khỏi tay cậu, vứt sang một bên bàn làm việc: "Em để ý mấy thứ đó làm gì?"

 

"Em chỉ để ý... bao giờ chúng ta tổ chức hôn lễ thôi." Hạ Thần ôm eo anh, ngước nhìn với đôi mắt long lanh, "Lúc đó đừng mời đông người quá, em không thích ồn ào."

 

Lục Hành Thư hôn nhẹ lên trán cậu, kéo cậu vào lòng giọng trầm dịu dàng đầy cưng chiều: "Em nói sao anh nghe vậy."

 

"Vậy chứ anh gọi em lên thư phòng làm gì thế?" Hạ Thần khẽ mím môi, đôi mắt cong cong, giọng ngọt đến tan chảy, "Chỉ để ôm em như vậy thôi à?"

 

"Không chỉ là ôm thôi đâu."

 

Lục Hành Thư vòng tay siết eo cậu, bế bổng Hạ Thần đặt lên bàn làm việc, cúi người chen g*** h** ch*n cậu. Hơi thở anh nóng bỏng, dán sát cậu, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại m*n tr*n gương mặt Hạ Thần, giọng khàn khàn, quyến rũ: "Anh chỉ mong được l*t s*ch em ra, chiếm lấy em suốt cả đêm. Đỡ phải để hai đứa nhóc kia lúc nào cũng giành em với anh."

 

Lời nói trắng trợn làm vành tai Hạ Thần đỏ bừng, nhưng cậu vẫn chủ động hôn lên môi anh: "Em cũng vậy."

 

"Vậy thì..." Hơi thở Lục Hành Thư càng lúc càng gấp gáp, bàn tay đã trượt dần xuống đùi Hạ Thần.

 

"Đợi tụi nhỏ ngủ đã..." Hạ Thần vội vàng giữ lấy tay anh, căng thẳng nói: "Dạo này hai đứa bám em lắm, không thấy em là lại khóc."

 

Lục Hành Thư bật cười khẽ, rút tay về, giọng trêu chọc cũng thu lại: "Được rồi, nhìn em lo lắng kìa."

 

Hạ Thần đỏ mặt lườm anh.

 

"Gọi em lên đây là muốn nói chuyện chính sự." Lục Hành Thư bế Hạ Thần ngồi xuống đùi mình, trọng lượng của cả hai khiến chiếc ghế lún xuống rõ rệt. "Nếu Văn Triết bị bắt, chắc chắn sẽ bị xử tử."

 

"Không thể đổi thành chung thân sao?"

 

"Không thể. Trừ khi ông ta ra đầu thú." Lục Hành Thư đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng chứng cứ quá rõ ràng. Cho dù anh có chức vụ cao cũng không thể vượt trên pháp luật. Cưỡng ép can thiệp chẳng những không có lợi cho anh mà còn ảnh hưởng đến cả nhà họ Lục.

 

"Vẫn còn một cách." Hạ Thần im lặng vài giây rồi nói, "Nếu ông ấy có thể điều chế ra thuốc giải PCI-1, lập công chuộc tội... có thể được miễn án tử đúng không?"

 

"Phải xem ông ta có thật sự nắm giữ thuốc giải hay không. Nếu đợi đến khi bị bắt mới khai ra, e rằng không kịp nữa."

 

"Em tin là có."

 

Ngay cả bác sĩ Dương Thư cũng có thể tiến xa đến vậy, với tư cách là người nghiên cứu đầu tiên, Văn Triết không thể không từng chế ra thuốc giải. Hạ Thần nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Dù sao cũng chỉ là suy đoán, trong số những đối tượng từng được cứu chữa, chưa ai được xác nhận là đã dùng thuốc giải.

 

Hoặc là thuốc giải quá khó điều chế nên rất hiếm.
Hoặc là thuốc giải chưa từng tồn tại.

 

Nếu là khả năng sau... thì án tử là điều không thể tránh khỏi.

 

Hạ Thần phân vân. Cậu vừa muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, vừa mong Văn Triết có thể tránh khỏi án tử, vì cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi ông ấy. Nhưng dù thế nào Văn Triết cũng phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.

 

Tháng Sáu.

 

Mọi thứ dần lắng xuống, làn sóng PCI-1 cũng rút khỏi tầm mắt công chúng. Công việc ở trung tâm nghiên cứu vẫn đau đầu như cũ, tình trạng của Bạch Khê đã khá hơn, nhưng những cuộc khẩu chiến với Lý Khắc thì vẫn đều đặn mỗi ngày.

 

Hai người cứ cãi nhau ầm ĩ trong phòng cách ly, Lý Bắc Bắc phải nhiều lần đến cảnh cáo vì làm ồn.

 

Nghiên cứu của bác sĩ Dương Thư cũng dần có tiến triển, bước đi tuy chậm rãi nhưng ít nhất vẫn đang đi đúng hướng.

 

Đây là thời điểm đầu hè, thời tiết oi ả, buổi sáng ngủ dậy người nào cũng lười biếng uể oải, đến giờ đi làm cũng chẳng còn tinh thần.

 

May thay, đám cưới bị trì hoãn của Lâm Vi và Dương Vũ trở thành dịp hiếm hoi để mọi người thả lỏng.

 

"Rõ ràng nói tháng Tư tổ chức, thế mà kéo đến tháng Sáu mới làm. Hai đứa đi làm bận đến thế thì còn chăm lo gì cho gia đình nữa? Mẹ thấy ít nhất phải có một đứa chọn công việc nhàn một chút..."

 

Mẹ của Lâm Vi không ngừng lải nhải trong phòng trang điểm, hôm nay Lâm Vi ăn mặc xinh đẹp, khác hẳn vẻ giản dị thường ngày. Cô cười gượng dỗ dành mẹ vài câu, chưa nói được mấy lời thì thấy Hạ Thần ôm Tiểu Bảo bước vào.

 

Mẹ cô lập tức bị Tiểu Bảo hấp dẫn, không lải nhải nữa.

 

"Cậu đúng là Bồ Tát sống." Lâm Vi thở phào cảm tạ trời đất. Cô vừa nhắn tin cầu cứu Hạ Thần mãi, không thấy trả lời còn tưởng cậu không tới để cứu cô khỏi biển khổ mang tên mẹ ruột.

 

"Khổ thân Tiểu Bảo nhà tôi rồi." Hạ Thần hối hận, sớm biết thế thì đã bế Đại Bảo theo.

 

Tiểu Bảo không thích người lạ, vừa bị mẹ của Lâm Vi bế vào lòng liền nhăn mặt muốn khóc. Bà mẹ kia không chịu thua, vội vàng lấy vài món đồ chơi nhỏ ra dụ dỗ, mãi mới dỗ được bé nín.

 

"Mẹ cậu có vẻ là kiểu người chuyên giục sinh con ấy nhỉ."
"Còn gì nữa, hai năm nay giục đến tôi muốn phát điên luôn." Lâm Vi thở dài, năm nay cô cũng tính mang thai để mẹ khỏi nhắc mãi. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài: "Bắc Bắc đâu?"
"Ở ngoài chơi với Đại Bảo. Lục Hành Thư còn có việc, sẽ đến muộn."

 

Hạ Thần dẫn theo Tiểu Ninh, một người bế một đứa. Ban đầu cậu không định mang con đến dự đám cưới, là Dương Vũ nhất quyết nói: "Hôn lễ của tôi, làm sao thiếu hai đứa cháu ngoại được?" Thế là nhất quyết bắt Hạ Thần dẫn theo.

 

Hai đứa bé giờ đã bắt đầu biết phân biệt người. Nhất là Tiểu Bảo, thấy đông người là khó chịu, chỉ chịu theo mỗi Hạ Thần.
Còn Đại Bảo thì ngược lại, càng đông càng hăng, đúng kiểu "người càng nhiều càng vui". Đến mức sau cùng còn không cần bố mình, cứ ôm chặt lấy Lý Bắc Bắc, hôn hít y như con ruột.

 

"Ây da, đứa nhỏ tè rồi, con có mang bỉm theo không?" Mẹ Lâm Vi đột nhiên lên tiếng.
Hạ Thần lúc này mới sực nhớ túi bỉm để quên trên xe, vội ra ngoài. Vừa hay thấy Tiểu Ninh đang từ tay Lý Bắc Bắc bế lấy Đại Bảo đã chơi mệt, thế là Hạ Thần quyết định tự mình xuống tầng hầm lấy.

 

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm có camera ở bốn góc. Nhưng hôm nay trong phòng bảo vệ tất cả màn hình đều nhiễu đầy vạch tuyết.
Chỉ còn một màn hình là sáng. Trong đó, Hạ Thần đang mở cửa xe lấy ra túi đồ trẻ em. Kẻ đang theo dõi màn hình ấy khẽ nhếch môi, sau đó tắt luôn cả màn hình đang hoạt động duy nhất.

 

Trên lầu, hôn lễ đã sắp bắt đầu. MC đang đứng trên sân khấu thử mic.
Lục Hành Thư đến muộn. Vừa thấy cha, Tiểu Bảo đỏ hoe mắt giơ tay òa lên đòi bế. Lục Hành Thư thuần thục bế con dỗ dành, khiến Tiêu Minh đứng bên cạnh nhìn mà sững cả người.

 

Lục Hành Thư đảo mắt nhìn quanh, không thấy Hạ Thần đâu bèn hỏi Tiểu Ninh: "Cậu ấy xuống hầm xe lấy bỉm cho Tiểu Bảo."

 

Ánh đèn trong sảnh tiệc bỗng tắt bớt, tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên như dòng suối.
Lâm Vi khoác váy cưới bước lên sân khấu. Dương Vũ nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đeo nhẫn vào.

 

"Cậu ấy đi bao lâu rồi?" Lục Hành Thư vừa gọi điện cho Hạ Thần nhưng không ai bắt máy, tâm trí không còn ở lễ cưới, lại quay sang hỏi Tiểu Ninh.
"Cũng khá lâu rồi." Tiểu Ninh bắt đầu lo lắng. "Hay để tôi xuống xem thử."

 

Lục Hành Thư đưa Tiểu Bảo cho cô: "Cô lo cho hai đứa nhỏ để tôi đi."
Anh lập tức đứng dậy, không đợi thang máy mà lao thẳng ra cầu thang bộ, từng bước chạy xuống.

 

Hạ Thần luôn là người chu đáo nhất trong việc chăm con. Tiểu Bảo cần thay bỉm, cậu chắc chắn không thể chần chừ. Nếu quá lâu chỉ có thể là xảy ra chuyện.

 

Lục Hành Thư càng nghĩ càng bất an. Đến bãi xe, anh đi lướt qua từng xe một, cố gắng nhớ lại biển số.
Chiếc xe Hạ Thần lái hôm nay là xe mới mua tháng trước, anh chỉ mới lái một lần, sợ nhớ nhầm biển số nên không ngừng lẩm nhẩm lại trong đầu.

 

Anh gọi điện thêm vài lần nữa, vẫn không ai nghe.
Đằng xa có túi đồ trẻ con vương vãi trên mặt đất. Anh lập tức chạy đến. Ngay gần đó là chiếc xe nhà mình.

 

Tim Lục Hành Thư như lặng đi một nhịp.
Cửa xe mở toang, đồ đạc rơi tứ tung, nhưng không thấy bóng người đâu.

 

Anh siết chặt nắm tay, cố ép mình bình tĩnh, sau đó chạy thẳng đến phòng giám sát.
Nhưng cảnh tượng ở đó lại càng tồi tệ hơn...

 

Nhân viên bảo vệ trực ca đã tắt thở, tất cả các màn hình giám sát đều gặp sự cố, chỉ nhấp nháy những vệt nhiễu trắng chói mắt.

 

Lục Hành Thư lập tức gọi điện cho cấp dưới: "Lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào quanh khách sạn XX, nhanh lên!"

 

"Thưa tướng quân, làm vậy sẽ gây hoang mang dư luận, lại không đúng quy trình..."
"Đừng nói nhảm, thi hành ngay!" Lục Hành Thư cúp máy quay người chạy ra bãi đỗ xe, mở cửa tự mình lái xe rời đi.

 

Vừa lái xe, anh vừa gọi cho một thuộc hạ khác, ra lệnh đưa Tiểu Ninh và hai đứa nhỏ về nhà họ Lục bằng xe riêng có vũ trang hộ tống.

Bình Luận (0)
Comment