Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 60

Lục Trạch Lâm đã đợi ở sân bay được một tiếng đồng hồ.

 

Chuyến bay bị hoãn thực sự là chuyện khiến người ta bất lực.

 

Nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cậu lập tức gọi lại cho Hạ Thần.

 

"Ba à, chuyến bay của ông ngoại bị hoãn rồi."

 

Là một Alpha 22 tuổi, sắp tốt nghiệp học viện quân sự, Lục Trạch Lâm hiện đang trong thời gian huấn luyện bắt buộc một năm tại khu vực biên giới. Cậu được phân công về khu quản lý trại giam, mới nhận nhiệm vụ chưa đầy một tháng.

 

Dáng người cậu thẳng tắp, bóng lưng mang dáng dấp y hệt Lục Hành Thư thời trẻ, nhưng đường nét khuôn mặt và biểu cảm lại giống Hạ Thần đến ngỡ ngàng, tính cách cũng thế. Trong quân đội, Lục Trạch Lâm luôn khiến người khác có cảm giác khó gần.

 

Bên kia điện thoại, Hạ Thần đang bận công việc chỉ dặn dò cậu vài câu rồi vội vàng cúp máy.

 

Lục Trạch Lâm khẽ nhíu mày, cậu thật sự không hiểu rõ tình hình hiện tại.

 

Tại sao một ông cụ tuổi đã cao lại muốn đến trại giam ở biên giới? Ông đến đây để gặp ai chứ? Nếu cậu nhớ không nhầm, ông ngoại Phó Ngôn Triết năm nay đã bảy mươi tám tuổi, trước đó còn phải nhập viện vì vấn đề sức khỏe, việc đi lại cũng không thuận tiện.

 

Chẳng lẽ... trong trại giam này có người quen cũ của ông? LụcTrạch Lâm cảm thấy có chút bất an khẽ thở ra một hơi dài.

 

Một lúc sau, từ xa vang lên một giọng nói quen thuộc.

 

"Trạch Lâm!"

 

Lục Trạch Lâm ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy người anh song sinh của mình - Lục Trạch An.

 

Lục Trạch An là một Omega, nhưng là một Omega có năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc. Nếu không rơi vào kỳ ph*t t*nh là thời điểm yếu ớt nhất của Omega, thì gần như chẳng có Alpha nào có thể đánh bại cậu.

 

Điểm đặc biệt này không biết nên gọi là ưu thế hay rắc rối vì đây hoàn toàn là "thành quả" do cha cậu, Lục Hành Thư đích thân rèn luyện nên. Từ nhỏ Lục Hành Thư đã lo con trai Omega của mình sẽ bị bắt nạt, thế là dứt khoát tự tay huấn luyện cậu học cách tự vệ.

 

Kết quả là sau từng ấy năm, Lục Trạch An không chỉ không yếu đuối, mà còn giỏi võ hơn khối Alpha chính hiệu.

 

"Trạch Lâm, anh và ông ngoại ở đây nè!". Lục Trạch An hăng hái vẫy tay với em trai, tay đẩy xe lăn của Phó Diễn Triết tiến về phía trước.

 

Lục Trạch Lâm vội bước tới đỡ: "Ông ngoại."

 

Phó Ngôn Triết hiền hậu nắm lấy tay cậu: "Trạch Lâm, con đến đây sống đã quen chưa?"

 

"Dạ quen rồi ạ." Lục Trạch Lâm hiếm khi nở nụ cười, rồi quay sang liếc nhìn anh mình: "Anh, lâu rồi không gặp."

 

Tuy là anh em song sinh, nhưng vì một người là Alpha, người kia là Omega nên từ cấp hai đã phải học ở hai ngôi trường khác nhau. Lên cấp ba Lục Trạch Lâm vào trường quân đội chuyên nghiệp, còn Lục Trạch An thì được Hạ Thần sắp xếp học y tại một trường đại học dành riêng cho Omega đặc biệt.

 

Đáng tiếc Lục Trạch An không có năng khiếu y học. Thi cử không xuôi còn nhiều lần trượt môn, cuối cùng bị trường "mời" nghỉ học. Dạo gần đây cậu đang rảnh rỗi ở nhà nên mới có cơ hội cùng ông ngoại đến biên giới lần này.

 

"Wow, biên giới của tụi em ngầu quá đi!" Lục Trạch An hào hứng xắn tay áo, liếc nhìn xung quanh. "Tiêu Thừa đâu rồi? Cậu ấy đang ở đâu vậy?"

 

"Chuyện đó lát nữa nói sau, để em đưa mọi người về nhà khách trước đã." Lục Trạch Lâm đáp.

 

Biên giới không giống thủ đô, chẳng có khách sạn nào tiện nghi. Nên Lục Hành Thư đã sắp xếp một chỗ ở tạm cho họ. Lục Trạch Lâm đã nhận được thông báo từ sáng nay, chỗ đó là một nhà khách khá sạch sẽ, cơ bản giống ký túc xá nhưng tiện nghi ổn định hơn. Để đảm bảo cho sức khỏe của Phó Ngôn Triết, Lục Hành Thư còn cẩn thận bố trí sẵn vài bác sĩ ở quanh khu vực.

 

Phó Ngôn Triết bây giờ hiếm khi ra khỏi nhà. Tóc ông đã bạc trắng, thân thể cũng chẳng còn dẻo dai như trước, khuôn mặt già nua không còn vết tích của nét anh tuấn thuở nào. Thế nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn ánh lên sự từng trải, trầm lặng và sâu thẳm như thể chứa đựng cả một đời người với biết bao thăng trầm đã đi qua.

 

"Ông ngoại, ngày mai người của cha sẽ đến đón ông đi. Con có thể đi cùng với ông." Lục Trạch Lâm lần này được đặc cách hai ngày ra vào tự do khỏi quân doanh để chăm sóc cho ông ngoại tại nhà khách.

 

Lục Trạch An tặc lưỡi: "Cha đúng là chu toàn đến từng chi tiết."

 

"Anh, anh ở chung phòng với ông ngoại được chứ?" Lục Trạch Lâm vừa giúp họ sắp xếp hành lý, vừa tiện tay vỗ nhẹ lên vai anh trai. "Tiêu Thừa không được phân về đơn vị này."

 

"Gì cơ?!" Lục Trạch An lập tức hét lên một tiếng dài ngạc nhiên: "Vậy cậu ấy được phân đến đâu?!"

 

"Khu bên cạnh." Lục Trạch Lâm cũng đau đầu không kém. Hai người này đúng là oan gia, từ nhỏ chí lớn cứ gặp là cãi, dính vào là loạn.

 

Trước đây khi còn học ở thủ đô, Lục Trạch An từng bị gửi vào học viện dành riêng cho Omega. Không biết bao nhiêu lần cậu lén lút nửa đêm trốn khỏi trường, vượt tường sang trường quân đội tìm Tiêu Thừa. Đã thế còn thường xuyên bắt Lục Trạch Lâm, vốn học cùng ký túc xá với Tiêu Thừa phải giúp mình giấu diếm.

 

Sau này khi Hạ Thần phát hiện, Lục Trạch An bị cấm túc hẳn một tháng và bị dạy dỗ đàng hoàng một trận nghiêm túc.

 

Dù sao thì việc một Omega nửa đêm mò vào một trường quân đội toàn Alpha, nơi đầy rẫy pheromone quả thực là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

 

Hạ Thần chỉ mong Lục Trạch An có thể hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, và thật sự biết nhận thức sai lầm của mình.

 

Nhưng Lục Trạch An thì lại hiểu sai hoàn toàn. Theo lời cậu, Tiêu Thừa từ nhỏ đã là "hôn phu" của cậu, lớn lên rồi thì càng là Alpha của cậu, mà một Omega đi tìm Alpha của mình thì có gì mà sai? Đó rõ ràng là chuyện... thiên kinh địa nghĩa!

 

"Anh đừng có chạy đi tìm Tiêu Thừa đấy. Đừng quên lần này anh đi theo là để chăm sóc ông ngoại." Lục Trạch Lâm cảnh cáo ông anh trai bướng bỉnh của mình.

 

"Biết rồi mà." Lục Trạch An hừ một tiếng nhưng tâm trạng có vẻ vẫn khá tốt.

 

Phó Ngôn Triết tuổi đã cao, đây cũng là lần đầu tiên ông đặt chân đến vùng biên giới.

 

Thời còn trẻ, ông từng dùng thuốc ức chế để giả làm Beta đi khắp nơi, chỉ trừ nơi này là chưa từng đến. Chủ yếu là vì môi trường ở đây khắc nghiệt, chẳng có gì ngon để ăn hay thú vị để chơi, lúc ấy cũng chẳng có động lực để ghé qua.

 

Đến khi thật sự đến được đây thì ông đã già rồi.

 

Phó Ngôn Triết khẽ thở dài, tay chạm vào đôi chân đã không còn linh hoạt như xưa: "Tiểu An, lấy gậy cho ông."

 

"Ông muốn đi đâu ạ? Để cháu đẩy xe cho, ba cháu dặn rồi, chân ông nên hạn chế đi lại càng ít càng tốt." Lục Trạch An vừa nói, tay vừa đang nhắn tin cho Tiêu Thừa. Tin nhắn đã hiện "đã xem" nhưng vẫn chưa thấy hồi âm. Còn Lục Trạch Lâm thì vừa ra ngoài lấy cơm, một lúc nữa mới quay về.

 

"Ông chỉ muốn tự mình đi lại một chút thôi, ngồi mãi cũng không quen." Phó Ngôn Triết nhận lấy gậy chống, mất một lúc mới đứng vững.

 

Ông run rẩy bước đến bên cửa sổ, từ đây nhìn qua lớp kính có thể thấy nhà tù nằm cách đó không xa. Từ xa trông nó nhỏ bé, nhỏ đến mức như đang nhắc ông rằng khoảng cách ấy thực ra rất xa, xa đến mức một người như ông bây giờ không thể tự mình đi đến được nữa.

 

Chỉ có thể đợi đến ngày mai, khi người của Lục Hành Thư đến thu xếp.

 

"Ông ơi, ông muốn đến trại giam để gặp ai vậy ạ?" Lục Trạch An tò mò hỏi.

 

"Người con không quen đâu." Phó Ngôn Triết dịu dàng xoa nhẹ cánh tay Lục Trạch An, giọng nói mang theo sự yêu thương và khuyên nhủ: "Đừng cứ nhắn tin cho Tiêu Thừa mãi, thỉnh thoảng cũng nên để nó chủ động tìm con chứ."

 

"Cậu ta chẳng bao giờ chủ động cả." Lục Trạch An buồn bã nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã tắt màn hình. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn giấu một chút tính toán nhỏ, nên cũng không quá thất vọng. Cậu chuyển đề tài ngay: "Ông ơi, đừng đánh trống lảng, rốt cuộc ông đến nhà giam là để gặp ai vậy?"

 

Phó Ngôn Triết không trả lời ngay. Ánh mắt ông dịu xuống như mang theo cả ngàn nỗi niềm cũ kỹ đang dần trôi về ký ức xa xăm.

 

Giọng ông chậm rãi trầm xuống: "Là người mà ban đầu ông đã nghĩ cả đời này cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại."

 

"Vậy sao giờ ông lại tới?"

 

"Vì người đó... sắp chết rồi."

 

Và cũng vì điều đó mà ông đã không ngại đường xa, cố gắng đến tận nơi này chỉ để gặp người đó lần cuối.

 

Cũng là vì... đây là lời cầu xin duy nhất mà người đó đưa ra trong suốt hơn hai mươi năm qua. Thậm chí không còn gọi là thỉnh cầu nữa, mà là một sự khẩn thiết, một tiếng gọi đầy tuyệt vọng trong khoảnh khắc cận kề cái chết.

 

Hạ Dật Minh, cái tên ấy đã từng là học bá vang danh của đại học y khoa, người mà Phó Ngôn Triết gặp lần đầu khi còn là một chàng trai 22 tuổi trong một buổi sáng vẽ hoa đào tại khuôn viên trường y.

 

Và rồi người Alpha ấy đã khiến nửa đời sau của Phó Ngôn Triết chỉ toàn là tan hoang và trống rỗng.

 

Phó Ngôn Triết từng vì hắn mà điên dại suốt 24 năm. Khiến con tim ông đã chìm trong đêm đen suốt 24 năm trời.

 

Năm Phó Ngôn Triết bước sang tuổi năm mươi sáu, khi thời gian đã bào mòn ông, năm tháng lặng lẽ phủ bụi lên những vết thương cũ, cuối cùng ông tỉnh ngộ. Ông đã từ chối tất cả mọi cơ hội gặp lại người đó, ngay cả vào ngày cuối cùng trước khi Hạ Dật Minh bị đưa đến trại giam biên giới, ông cũng vẫn kiên quyết không thay đổi quyết định.

 

Ông thật sự đã hận người ấy.

 

Yêu càng sâu, khi tỉnh ngộ lại càng hận đến tận xương tủy.

 

Hận đến mức ông có thể khiến tình yêu ấy hóa thành tro bụi, thản nhiên đến độ không quan tâm người kia sống hay chết, cũng không còn bận lòng đến việc đoạn tình cảm này rốt cuộc kết thúc ra sao.

 

Nhưng nói cho cùng, Phó Ngôn Triết cũng trách chính bản thân mình, trách mình đã không quay đầu rời đi ngay giây phút đầu tiên gặp được người đó.

 

Ông từng vì mối tình ấy mà điên cuồng suốt hai mươi bốn năm, cũng từng vì nỗi hận ấy mà chôn chặt trái tim mình suốt hai mươi hai năm. Năm nay ông đã bảy mươi tám tuổi, chân đi không còn vững, lòng cũng đã mỏi mệt.

 

Những năm tháng còn lại, con trai ông đã bước vào tuổi trung niên, đứa cháu ngoại cũng đã trưởng thành. Người cha từng cố chấp yêu thương ông đến cực đoan sớm đã qua đời. Phần đời còn lại của ông đều dùng để bù đắp cho quá khứ đã đánh mất.

 

Và thế giới cũng không ngừng thay đổi.

 

Omega giờ đây đã có thuốc ức chế có thể kiểm soát tình trạng ph*t t*nh và pheromone quanh năm, không còn cần phải giả làm Beta. Họ có thể đường hoàng tham gia lao động xã hội, được tự do yêu đương không còn bị ép buộc ghép đôi theo sự sắp đặt của quốc gia.

 

Alpha cũng không còn là tầng lớp tối cao như trước. Những Beta thông minh lần lượt chen chân vào tầng lớp quyền lực, số lượng Beta gia nhập quân đội cũng tăng lên đáng kể.

 

Thế giới đang thay đổi, nhưng có những vết thương chỉ riêng mình ông biết vẫn chưa từng khép miệng.

 

Sự phân biệt đối xử tuy chưa thể xóa bỏ trong một sớm một chiều, nhưng nó đang dần thay đổi, và quan trọng hơn là thay đổi theo chiều hướng tích cực.

 

Thế giới đang chuyển mình, con người cũng đang thay đổi bao gồm cả anh.

 

Vì vậy, khi ngày hôm sau Phó Ngôn Triết bước vào phòng bệnh của Hạ Dật Minh, trông thấy người đàn ông tóc đã bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn giống hệt như mình, điều đầu tiên thoáng qua trong đầu anh lại là: "Thì ra ông già đi trông như thế này."

 

Hạ Dật Minh nằm lặng trên giường bệnh, gầy guộc đến thảm thương, cả người yếu ớt tiều tụy, sự sống đã chỉ còn đếm từng ngày. Lúc ông nhìn thấy Phó Ngôn Triết trong ánh mắt thoáng qua chút do dự, phải cố nheo mắt thật lâu mới xác định được người trước mặt là ai.

 

Cả hai đều đã già. Nhưng ít ra Hạ Dật Minh vẫn còn nhận ra anh.

 

"Ông ngoại, con đợi ông ở ngoài." Người đẩy xe lăn bước vào là Lục Trạch An. Cậu mang gương mặt có nhiều nét giống Hạ Thần, mà nhìn kỹ lại dường như cũng có đôi phần giống Phó Ngôn Triết của những năm tháng thanh xuân.

 

Hạ Dật Minh nhìn cậu thật lâu, ánh mắt hơi ngẩn ngơ. Lục Trạch An bắt gặp ánh nhìn đó liền lễ phép cúi người chào.

 

"Tiểu An, con ra ngoài đi." Phó Ngôn Triết nói khẽ.

 

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Trạch An rung lên. Có lẽ là Tiêu Thừa nhắn tin cậu liền xoay người bước ra khép cửa lại.

 

Căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở. Phó Ngôn Triết không vội bước đến mà chỉ ngồi im trên xe lăn, giữ một khoảng cách cố định với Hạ Dật Minh.

 

Trên giường, Hạ Dật Minh thở gấp không nói được thành lời. Ông cố nuốt mấy lần, cổ họng như nghẹn lại, cố gắng đẩy lùi cảm giác khó chịu đang dâng lên từng đợt.

 

Phó Ngôn Triết chỉ khẽ thở dài, điều khiển xe lăn tiến lại gần một chút.

 

Hạ Dật Minh mấp máy môi, như đang gọi tên anh.

 

"Bốn mươi bảy năm rồi... cuối cùng cũng gặp lại." Phó Ngôn Triết cất tiếng trước, giọng bình thản mà sâu xa.

 

Đôi tay Hạ Dật Minh run rẩy, siết lại thành nắm đấm hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. Con người ta thường chỉ đến khi cận kề cái chết mới hối hận vì những lời năm xưa chưa từng kịp nói.

 

Một lời xin lỗi. Một lời cầu mong được tha thứ. Hay chỉ đơn giản là một câu "Tôi yêu em."

 

Nhưng tất cả giờ đây... cũng đã chẳng còn nghĩa lý gì. Bởi vì đã quá muộn rồi.

 

Ánh mắt Phó Ngôn Triết khô khốc rơi trên cánh tay đang cắm kim truyền của ông. Anh khẽ cười, nụ cười nhạt như một làn gió thoảng: "Ông không nên để tôi gặp lại ông...  Ông già đi trông thật chẳng đẹp chút nào."

 

Câu nói như một lời đùa để xoa dịu bầu không khí nặng nề, nhưng môi Hạ Dật Minh rõ ràng đang run rẩy. Ông cố gắng hết sức, lại một lần nữa gọi tên anh: "Ngôn Triết... Ngôn Triết à..."

 

Vừa dứt lời, nơi khóe mắt ông lăn xuống một giọt lệ, chậm rãi trượt qua làn da nhăn nheo rồi mất hút trong từng rãnh sâu của thời gian.

 

Năm tháng đã tàn nhẫn nuốt chửng ông. Suốt hơn hai mươi năm qua, ông sống trong nhà tù biên giới chịu án một mình, không ai đến thăm cũng không ai biết đến quá khứ của ông. Ở nơi đó ông chỉ là một tội phạm, là một kẻ sám hối sống trong cô độc. Mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng khổ sở.

 

Mà nỗi khổ ấy không nằm ở thể xác, mà ở tận sâu nơi linh hồn.

 

"Em sẽ không tha thứ cho tôi... đúng không?" Môi Hạ Dật Minh khô nứt, mấp máy từng chữ một cách khó khăn.

 

"Đúng vậy." Phó Ngôn Triết không chần chừ, anh nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, thân thể gầy gò sắp không chống đỡ nổi, giọng bình thản: "Nhưng tôi cũng không còn hận ông nữa. Thời gian đã mài mòn rất nhiều thứ."

 

Hạ Dật Minh lặng thinh.

 

Phó Ngôn Triết tiếp lời, giọng nhẹ như gió thoảng: "Vì từ rất lâu rồi... tôi đã không còn yêu ông nữa."

 

Cho nên...

 

"Nếu ông muốn gặp tôi chỉ để mong được tha thứ... thì không cần thiết đâu."

 

"......Nhưng cuối cùng, em vẫn đến."

 

Phó Ngôn Triết khựng lại một thoáng, rồi khẽ đáp: "Phải... vì đây là lần cuối cùng."

 

Hạ Dật Minh khẽ cười, nụ cười gượng gạo và đắng nghét: "Cảm ơn em"

 

Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Phó Ngôn Triết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó chỉ toàn cát vàng và gió bụi, chẳng có gì hơn.

 

"Những năm qua... em sống tốt chứ?" Như thể không tìm được chủ đề nào khác để nói, giọng Hạ Dật Minh khàn đặc, từng chữ phát ra đầy khó nhọc.

 

"Khá tốt."

 

Anh đã làm tròn chữ hiếu, ở bên cha cho đến giây phút cuối đời. Anh cũng được chứng kiến Hạ Thần gặt hái thành công trong cả sự nghiệp lẫn cuộc sống, cùng hai đứa cháu ngoại từng ngày trưởng thành. Phó Ngôn Triết cảm thấy những ngày tháng ấy rất tốt đẹp, rất đỗi bình yên. Đúng là kiểu hạnh phúc mà anh từng mong muốn.

 

Hạ Dật Minh không hỏi thêm gì về cuộc sống của anh nữa, ánh mắt lại dừng ở đôi chân anh, giọng khẽ quan tâm: "Chân của em..."

 

"Già rồi, đi lại không còn dễ dàng."

 

"Ngôn Triết..."

 

"......"

 

"Anh..." Hạ Dật Minh hít mạnh một hơi, như thể đang cố xua đi cơn đau dày vò, gương mặt đầy vẻ tiều tụy và khổ sở.

 

"Rốt cuộc ông muốn nói gì?" Phó Ngôn Triết nhìn ông giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: "Ngày mai tôi sẽ rời đi. Có chuyện gì thì nói hết hôm nay đi."

 

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe mọi điều.

 

Ánh mắt Hạ Dật Minh vụt sáng, như thể vừa nhìn thấy một tia hy vọng mong manh: "Em... có thể nắm tay tôi một lát không? Giống như ngày xưa."

 

Phó Ngôn Triết sững người.

 

Nhớ lại những ngày mới kết hôn, Phó Ngôn Triết khi đó luôn dè dặt và cẩn trọng. Bởi vì sự vực dậy của Hạ Dật Minh khiến anh vừa vui mừng vừa bất an. Lúc đó, thậm chí đến khi đi ngủ, anh cũng phải nắm chặt tay Hạ Dật Minh, sợ rằng anh sẽ lại thay đổi. Điều này khiến Hạ Dật Minh thường xuyên bật cười.

 

"Làm sao vậy? Vẫn còn sợ anh sẽ bỏ đi sao?"

 

Mỗi lần như thế, Phó Ngôn Triết lại nhíu mày lầm bầm một câu: "Phải, nắm chặt rồi... thì anh là của em."

 

"Em thật chẳng yên tâm gì về anh cả." Hạ Dật Minh cười trầm thấp, ghé sát lại hôn nhẹ lên trán anh: "Ngủ đi."

 

"Nhỡ sau này anh bắt nạt em thì sao?" Phó Ngôn Triết cố tình hỏi.

 

"Vậy thì cả đời đừng quan tâm đến anh nữa." Hạ Dật Minh khẽ động bàn tay đang bị anh nắm chặt, rồi kéo tay anh đặt lên ngực mình, nơi trái tim đang đập: "Khi Ngôn Triết nắm tay anh, nó giống như có một mái nhà... ấm áp lắm. Đừng buông tay anh ra, được không?"

 

Phó Ngôn Triết khi ấy đỏ bừng cả mặt, đó là lần đầu tiên Hạ Dật Minh nói lời yêu với anh, ngọt như mật.

 

Thế mà bây giờ, khi Hạ Dật Minh nằm trên giường bệnh, run rẩy đưa tay về phía anh, Phó Ngôn Triết lại do dự.

 

Không chỉ do dự mà còn ngỡ ngàng.

 

Hạ Dật Minh đã rời khỏi mái nhà ấy từ lâu. Dù giờ họ có nắm tay nhau, thời gian cũng không thể quay ngược lại, ngôi nhà ấy cũng chẳng thể trở lại như xưa.

 

"Ông từng nói... nắm tay tôi giống như có một gia đình."

 

Ánh mắt Phó Ngôn Triết mờ tối, ký ức xưa cũ siết chặt lấy anh như xiềng xích: "Ông từng bảo tôi... đừng bao giờ buông tay ông ra."

 

Hạ Dật Minh khẽ nhắm mắt lại, ông đương nhiên nhớ.

 

Nhưng...

 

"Nhưng Dật Minh... năm đó là chính ông đã buông tay, là ông từ bỏ mái nhà này. Vậy mà bây giờ...". Giọng Phó Ngôn Triết chùng xuống, mang theo một nỗi nghẹn khó tả. "...bây giờ ông lại có tư cách gì để đưa ra yêu cầu đó?"

 

Anh bật cười, nụ cười mỉa mai chỉ dành cho chính mình, rồi nhìn vào gương mặt già nua héo úa của Hạ Dật Minh, giọng nói dần hạ thấp, gần như thì thầm: "Tôi đã điên vì ông suốt hai mươi bốn năm... Đến khi tỉnh lại, dù đã tự nhủ với lòng rằng mình đã buông bỏ, nhưng tôi vẫn thường mơ thấy khoảng thời gian chúng ta mới cưới. Khi đó ông là một thiên tài hiếm có, là người khiến người ta sẵn sàng bất chấp tất cả để hướng tới. Ngày cưới, ông đã nói... ông sẽ thủy chung với tôi suốt đời."

 

Nói đến đây, Phó Ngôn Triết không thể không bật cười, một nụ cười chua xót đầy tự giễu: "Alpha của tôi từng nói sẽ mãi mãi thủy chung với tôi. Lúc đó tôi hạnh phúc biết bao. Dù cha tôi bảo ông không xứng, tôi cũng không tin, tôi thà tự nhốt mình trong kén cũng không chịu buông tay. Tôi đã giúp ông không biết bao lần, từng vì ông mà đi tìm Hứa Tầm, trừ chuyện giấu ông chuyện Nam Mộc là con ông ra... tôi dám tự vấn lương tâm mình chưa từng làm gì là có lỗi với ông."

 

Từng lời như kim châm xuyên vào lòng Hạ Dật Minh đau nhói.

 

"Nhưng ông thật sự... không xứng đáng." Giọng Phó Ngôn Triết bắt đầu run lên, đôi mắt cũng  đỏ hoe.

 

Tất cả những bình tĩnh từ đầu đến giờ hóa ra chỉ là vỏ bọc. Giây phút này mới là con người thật của anh.

 

Ngay từ khoảnh khắc trông thấy Hạ Dật Minh, những ký ức mà anh từng cố quên đi lại trào về như thủy triều, nhấn chìm trái tim vốn đã rách nát của anh trong đau đớn.

 

"Ngôn Triết... xin lỗi..."

 

"Thứ tôi cần... xưa nay chưa từng là một câu xin lỗi."

 

Mọi thứ đều đã quá muộn, muộn đến không thể quay đầu.

 

"Dật Minh, ông không nên đòi gặp tôi... còn tôi, cũng không nên mềm lòng mà đến."

 

Gặp nhau chỉ khiến người ta thêm đau lòng, gợi lại những ký ức đáng lẽ nên chôn sâu. Họ vốn dĩ nên là hai kẻ xa lạ, vĩnh viễn không liên quan đến nhau nữa.

 

Hạ Dật Minh khẽ lắc đầu, giọng nói lộ rõ vẻ đau đớn: "Anh chỉ muốn... chỉ muốn..."

 

"Muốn được nắm tay tôi một lần nữa?" Giọng Phó Ngôn Triết lạnh dần, ánh mắt cũng tối đi. "Nhưng tôi không muốn nhớ lại những chuyện đã qua nữa. Dật Minh... chuyện đó, bây giờ còn có ý nghĩa gì sao?"

 

"Vậy... vậy thì..."

 

Lời nguyện ước cuối cùng bị từ chối, Hạ Dật Minh như rơi xuống tận cùng của sinh mệnh, giọng ông yếu dần: "Nếu có kiếp sau, tôi..."

 

Ông muốn nói: nếu có kiếp sau, liệu chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?

 

Nhưng câu nói ấy chưa kịp thốt ra, đã bị ánh mắt không còn lấy một tia sáng của Phó Ngôn Triết chặn lại. Và Hạ Dật Minh hiểu được ánh mắt đó là câu trả lời.

 

Khi còn trẻ, ông chưa từng nhìn ra được tình yêu trong mắt Phó Ngôn Triết. Nhưng giờ đây, ông lại có thể nhìn thấy rất rõ trong ánh mắt ấy... một sự từ chối không gì lay chuyển được, một nỗi hối tiếc đến tuyệt vọng: Tôi không muốn bắt đầu lại với anh.

 

Hạ Dật Minh hít sâu một hơi, chậm rãi nhưng nặng nề, như thể đó là lần cuối cùng ông gom hết sức lực để thở: "Nếu có kiếp sau... cho dù hoa đào ở đại học Y có đẹp đến đâu... tôi cũng sẽ không đến để gặp em nữa". Ông nghẹn ngào, nhưng vẫn mỉm cười: "Ngôn Triết... như vậy, được chứ?" (MÁ NÓ. CON TIM THỦY TINH CỦA TAO.)

 

"......"

 

"Vậy... em có thể... nắm tay tôi một chút thôi... được không..."

 

Bên ngoài cửa sổ, gió cuốn theo cát đá quật vào tấm kính, ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa, mờ mịt mong manh hệt như sinh mệnh sắp lụi tàn của Hạ Dật Minh, yếu ớt đến mức chỉ cần một cơn gió cũng đủ cuốn đi.

 

Phó Ngôn Triết không đáp, chỉ lặng lẽ đối diện với ánh mắt của ông.

 

Trong đôi mắt đục ngầu đã chẳng còn hy vọng kia, chỉ còn lại khẩn cầu và luyến tiếc.

 

Phó Ngôn Triết khẽ động đầu ngón tay, và giọt nước mắt bất chợt lăn dài xuống má. Hóa ra thời gian... thật sự đã đi đến hồi kết.

 

-----------------------

 

Ngoài hành lang, Lục Trạch An đang ngậm kẹo m*t, hăng say nhắn tin với Tiêu Thừa. Cậu gõ chữ đầy hào hứng, thỉnh thoảng còn đính kèm vài biểu cảm "ngầu lòi".

 

Chỉ là đầu dây bên kia của Tiêu Thừa có vẻ hơi uể oải, chắc do mệt mỏi sau huấn luyện.

 

【Cậu sao thế? Ai bắt nạt cậu à? 】

 

【Không ai bắt nạt tôi cả.】

 

【Thế sao nghe giọng có vẻ buồn thế? 】

 

【Có nhiệm vụ, tôi muốn đi nhưng đội trưởng bảo tôi còn là tân binh nên không cho.】

 

【Chuyện nhỏ! Tôi gọi cho cha tôi ngay, nhờ ông ấy giúp cậu thương lượng. 】

 

【Đừng! Tôi đã nói rõ với ba là không tiết lộ thân phận rồi.】

 

"Chậc" Lục Trạch An bĩu môi."Ngốc thật, tôi có bảo là sẽ lộ liễu đâu chứ..."

 

Tiêu Thừa nhập ngũ giống hệt như Lục Trạch Lâm đều cố tình che giấu thân phận, chỉ để có thể hòa nhập bình thường với bạn bè, không muốn bị coi là con ông cháu cha đứng trên người khác.

 

Phải biết rằng trong quân đội, một khi bị phát hiện là "con quan", việc kết giao bạn bè thật lòng hay chiến hữu chân chính gần như là chuyện xa vời. Người thích xu nịnh thì có thừa, mà Tiêu Thừa và Lục Trạch Lâm đều không muốn tiếp xúc với kiểu người đó.

 

Đặc biệt là Tiêu Thừa đơn thuần, dễ bị lừa, đầu óc đơn giản, là một cậu chàng to xác khờ khạo điển hình.

 

Hồi nhỏ cậu còn khá giống ba mình là Lý Bắc Bắc. Người nhỏ nhắn, mặt mũi thanh tú, hay bị Lục Trạch An nắm tay kéo đi khắp nơi như em trai.

 

Thế nhưng lên cấp ba cậu bỗng nhiên cao vọt một mạch, nhảy phắt lên một mét chín mươi lăm, còn cao hơn Lục Trạch Lâm ba phân. Không chỉ vậy, vóc dáng cũng bắt đầu vạm vỡ mang theo khí chất Alpha rõ rệt, khiến không ít Beta và Omega phải ngoái nhìn.

 

Lục Trạch An vì thế mà nghiến răng nghiến lợi vì tức. May mà Tiêu Thừa lại là kiểu ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, đối với những kẻ chủ động tỏ tình hay lả lơi v* v*n thì cậu hoàn toàn không mảy may để tâm.

 

Trong đầu cậu dường như chỉ có mỗi một câu: "Tôi phải làm lính."

 

Lục Trạch An đang nghĩ xem phải nói khéo với Lục Hành Thư thế nào để nhờ ông giúp Tiêu Thừa thì tiếng của Phó Ngôn Triết vang lên từ trong phòng bệnh.

 

"Ông ngoại." Cậu gõ nhẹ hai tiếng lên cửa.

 

Bên trong lặng ngắt, tiếng thở của người bệnh trên giường nghe như rất khó khăn, yếu ớt đến mức tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng đủ mang đi.

 

"Tiểu An, mau... mau gọi bác sĩ..." Phó Ngôn Triết nắm chặt tay Hạ Dật Minh, giọng run đến phát nghẹn, cả người hoảng loạn đến mức không thể kiểm soát nổi.

 

Nhưng bọn họ còn chưa kịp chờ bác sĩ đến chẩn đoán, Lục Trạch An đã đẩy xe lăn đưa Phó Ngôn Triết rời khỏi phòng bệnh trước.

 

Sắc mặt Phó Ngôn Triết rất kém, sau khi trở về cũng không ăn tối, lặng lẽ đi ngủ từ rất sớm. Lục Trạch An sợ ông xảy ra chuyện, nên vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng.

 

Sáng sớm hôm sau, tin Hạ Dật Minh qua đời được truyền đến.

 

Bác sĩ nói, thật ra ông đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa, có thể gắng gượng đến hôm qua đã là một kỳ tích.

 

Phó Ngôn Triết ăn chút điểm tâm, không nói gì về chuyện đó, chỉ nhàn nhạt hỏi giờ bay của Lục Trạch Lâm.

 

"Ba giờ chiều." Lục Trạch Lâm đang trong đợt huấn luyện nên không thể rời khỏi quá lâu, chỉ có thể tiễn họ ra đến sân bay. Vả lại đã có người của Lục Hành Thư sắp xếp, nên cậu cũng không cần bận tâm quá nhiều.

 

Phó Ngôn Triết khẽ gật đầu, rồi cúi nhìn bàn tay phải của mình, ánh mắt ngơ ngác cuối cùng lặng lẽ siết lại.

 

Lục Trạch An đang nhai sandwich bên cạnh, lén lút liếc nhìn Lục Trạch Lâm.

 

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng tìm cớ rời khỏi phòng, ra ngoài nói chuyện nhỏ.

 

"Ông ngoại hôm qua gặp ai vậy? Sao sắc mặt lại tệ đến thế?"

 

"Một ông cụ... bệnh rất nặng, mặt gầy hóp cả vào. Sáng nay có người báo tin là ông ấy mất rồi."

 

Lục Trạch Lâm trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ông ngoại có vẻ không ổn, em thấy hơi lo. Hay là em thử xin nghỉ để về cùng bọn anh."

 

"Em lo gì chứ, cha đã cử người đi theo rồi mà. Bọn anh sẽ chăm sóc ông ngoại thật tốt."
Lục Trạch An huých nhẹ vào cánh tay em trai, hạ giọng cười cười: "Này, có chuyện chưa kể cho em nghe. Cậu thiếu gia Omega nhà họ Lâm dạo này ba ngày hai bữa là tới tìm ba đó, đầu óc cũng lanh lắm, biết nịnh ba trước là hữu dụng hơn mọi thứ khác."

 

"Đừng nói linh tinh, cậu ta tới vì thảo luận học thuật." Lục Trạch Lâm nhíu mày.

 

"Xì, học thuật mà lần nào cũng xách theo quà cáp?" Lục Trạch An bĩu môi, bộ dạng "ai tin cho được".

 

Lục Trạch Lâm không muốn tiếp tục cãi vã mấy chuyện vớ vẩn đó, đổi chủ đề: "Đừng quên mang thuốc cho ông ngoại."

 

"Biết rồi, chỉ vài tiếng bay thôi mà, em đừng lo thái quá."
Lục Trạch An phẩy tay, trong lòng vẫn giấu một bí mật chưa nói ra: "Em à, tháng sau biết đâu em sẽ phải chuyển sang khu huấn luyện khác đấy."

 

"......"

 

Đối diện với sự câm nín bất ngờ của Lục Trạch Lâm, Lục Trạch An nhe răng cười ngây thơ vô hại:
"Vui không?"

 

"Em có linh cảm... chẳng lành tí nào đâu."

 

Quả thật linh cảm xấu đó... hoàn toàn chính xác.

 

Cuối tháng, Lục Trạch Lâm bị điều chuyển đến khu huấn luyện của Tiêu Thừa, mà còn bị xếp ở chung một ký túc xá với cậu ta. Trong phòng vẫn còn trống một giường. Hai anh em chí cốt liếc nhìn nhau, đồng thanh: "Cái gì thế này?"

 

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng phát thanh triệu tập tân binh.

 

Lục Trạch Lâm và Tiêu Thưa lập tức khoác áo chạy ra sân huấn luyện. Hôm nay sẽ có một đợt tân binh mới gia nhập là đợt tuyển đặc biệt mở rộng hàng năm của Học viện Quân sự Thủ đô. Và người khởi xướng chương trình tuyển chọn này... không ai khác ngoài cha của Lục Trạch Lâm, vị tướng quân duy nhất còn tại vị của thủ đô Lục Hành Thư.

 

"Em là binh sĩ Beta đến từ đội Beta-37! Em tên là Lục Trạch An!"

 

Giọng nói quen thuộc vang dội đến mức không thể lẫn vào đâu khiến Tiêu Thừa rùng mình một cái. Đứng bên cạnh, Lục Trạch Lâm còn cảm nhận được rõ ràng.

 

Lục Trạch Lâm lập tức thấy đau đầu.

 

Tên tiểu ma vương Lục Trạch An cũng vào quân đội rồi? Ai cho phép?!?

 

Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, chắc chắn là do cái ông cha chiều con lên trời kia, Lục Hành Thư đích thân mở đường. Cái thằng nhóc này giỏi thật, còn chơi lớn tiêm thuốc ức chế pheromone để giả làm Beta.

 

Nếu việc này mà bị Hạ Thần biết được, chắc chắn Lục Hành Thư bị cậu ấy lôi ra bẻ gãy lưng.

 

Không lâu sau Lục Trạch Lâm và Tiêu Thừa cùng nhau chặn Lục Trạch An vào góc tường nghiêm túc tra hỏi.

 

"Nói! Ba có biết chuyện mày vô quân đội không?"

 

"...Anh không nói cho mấy người biết đâu."

 

"Anh với cha là đang phạm pháp đó biết không! Trong quân đội Omega là điều cấm kỵ đấy!"
Lục Trạch Lâm tức đến phát điên.

 

"Cha không biết gì đâu mà~" Lục Trạch An vừa nói vừa ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, có chút ngại ngùng lại đầy đắc ý.

 

Lục Trạch Lâm cứng đờ: "Anh nói gì cơ?"

 

"Anh lén họ tới mà. Bọn họ tưởng anh đang tham gia hội thảo học thuật nội trú của Học viện Omega ấy chứ." Lục Trạch An có phần xấu hổ nhưng vẫn hất cằm đầy kiêu ngạo, "Anh trộm thuốc ức chế mới mà ba đang nghiên cứu giả Beta để đăng ký vào đợt tân binh đặc tuyển lần này. Kết quả đứng nhất đó! Đám Alpha kia yếu xìu không ai đánh lại anh hết."

 

Vừa dứt lời, cậu còn tự tạo dáng cực ngầu.

 

"???"

 

Lục Trạch Lâm hoàn toàn không hiểu nổi tình hình. Cả ba lẫn cha đều không biết, cái tên nhóc quậy phá này rốt cuộc định làm gì?

 

"Lục Trạch An, đầu óc anh bị nước vào rồi à?! Bây giờ, lập tức! Tự rút khỏi quân đội rồi ngoan ngoãn về nhà cho em!" Hiếm lắm Lục Trạch Lâm mới nổi giận đến thế.

 

Lục Trạch An lập tức tỏ ra uất ức, kéo tay áo Tiêu Thừa, giọng mềm như bún: "Tiêu Thừa Thừa~ cậu xem em trai tớ lại mắng tớ... hu hu..."

 

Tiêu Thừa nghiêm mặt: "Nhưng lần này là cậu sai thật, cậu nên nghe lời em Lâm... ưm"

 

Còn chưa nói xong, cậu đã ăn ngay một cú đấm vào bụng.

 

Lục Trạch An nhướng mày: "Tiêu Thừa, cậu đúng là ăn cây táo rào cây sung. Cậu còn không biết mình là người của ai à?"

 

Tiêu Thừa đau đớn mà nghẹn họng, lời muốn nói đều nuốt ngược vào bụng.

 

Lục Trạch Lâm ôm đầu càng lúc càng đau.

 

"Trạch Lâm, nếu mấy người dám tố cáo anh, cha chúng ta chắc toi đời rồi."
Lục Trạch An đầy tình nghĩa nắm chặt tay em trai, giọng nghiêm túc như đang phát biểu lòng trung thành: "Cha làm quan cũng chẳng dễ gì. Làm con thì phải thấu hiểu, phải thông cảm, phải hỗ trợ. Người ta tốt biết bao, chỉ cần tớ nói cậu ở trại huấn luyện cực khổ cô đơn, Tiêu Thừa buồn, rơi nước mắt, là cha sắp xếp điều em đến liền. Một người cha thấu tình đạt lý như vậy... em nỡ lòng nào hại ông ấy?"

 

"...Anh có thể nói câu đó mà không thấy xấu hổ không?"

 

"Lương tâm anh để quên ở nhà rồi."
Lục Trạch An cười tươi như ánh mặt trời mùa xuân, đẹp đến mức chói mắt. Bỏ qua sức chiến đấu của cậu thì chỉ riêng gương mặt thôi đã là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Hạ Thần và Lục Hành Thư, đẹp đến quá đáng.

 

"Không thể để mấy chuyện tốt đều do các Alpha chiếm hết chứ. Nhiệm vụ, cơ hội huấn luyện... cũng phải biết chia sẻ nha~"

 

"Anh là một Omega đấy..."

 

"Mà trong quân đội của mấy người ấy, không ít Alpha còn đánh thua một Omega như anh đấy nhé." Lục Trạch An nhẹ nhàng kết liễu tinh thần của em trai chỉ bằng một câu.

 

Lục Trạch Lâm quay sang nhìn Tiêu Thừa trong lòng thầm rít: Cậu cũng là một trong số đó đúng không?

 

Tiêu Thừa ngẩng đầu, nghiêm túc dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ: Lâm ca, em mà phản kháng anh ấy chẳng đánh chết em à?

 

Kết quả là, bụng Tiêu Thành lại ăn thêm một cú đấm nữa.

 

Lục Trạch An nhíu mày, giọng không vừa ý: "Hai người thì thầm cái gì thế hả? Còn ánh mắt trao đổi? Gì đây, tính chơi trò AA yêu nhau à? Lục Trạch Lâm, Tiêu Thừa là người của anh đó, em liệu mà cư xử cho đúng mực."

 

Lục Trạch Lâm: ......

 

Tiêu Thừa tức giận bật dậy: "Sao cậu không đấm anh Lâm?!"

 

Lục Trạch An nở một nụ cười ngọt ngào như thiên thần: "Đánh không lại mà~"

 

Không cãi lại được Lục Trạch An, mà ai cũng biết tính cậu: trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi Hạ Thần. Nhưng giờ phút này, Hạ Thần thì ở xa tít tận thủ đô, còn Lục Trạch An thì đã "vượt vũ môn" chui vào quân đội thành công. Nếu làm lớn chuyện, mặt mũi của Lục Hành Thư cũng khó mà giữ nổi.

 

Bất đắc dĩ, cuối cùng Lục Trạch An đành phải giơ tay lên thề thốt cam kết với Lục Trạch Lâm: chỉ ở lại quân đội đúng nửa năm, đến hạn sẽ tự nguyện rút lui ngoan ngoãn về nhà.

 

Dù gì thì cái "hội thảo học thuật nội trú" của Omega học viện mà cậu mượn cớ để trốn đi cũng chỉ kéo dài đúng nửa năm.

 

Sau đó ký túc xá của Tiêu Thừa và Lục Trạch Lâm đón một bạn cùng phòng mới, một thiếu niên Beta. Nhưng Lục Trạch Lâm lo Lục Trạch An ở ký túc xá khác sẽ dễ bị bại lộ thân phận, nên âm thầm bỏ tiền "làm công tác tư tưởng", giúp Beta kia đổi chỗ với Lục Trạch An.

 

Kết quả là Lục Trạch An vui vẻ "chính thức gia nhập" ký túc xá của Tiêu Thừa, tâm trạng phải nói là sướng như mở cờ trong bụng.

 

"À đúng rồi, ông ngoại về nhà thế nào rồi?"

 

Dạo gần đây bận tối mắt, Lục Trạch Lâm chưa kịp gọi điện về.

 

"Ổn lắm, chỉ là chân yếu nên đi lại bất tiện. Mới về có hơi trầm lặng vài hôm, sau đó thì lại ổn thôi. Giờ ngày ngày tưới hoa, nghịch chim, sống thảnh thơi lắm, còn học chơi cờ tướng nữa cơ."

 

"Vậy thì tốt rồi." Lục Trạch Lâm gật đầu, rồi hạ giọng, "Anh không tò mò hôm đó ông gặp ai sao?"

 

"Tò mò chứ. Nhưng ông không muốn nói, nên anh cũng không hỏi."

 

Lục Trạch Lâm trầm ngâm suy nghĩ, ngẫm tới ngẫm lui vẫn không lần ra được đầu mối gì, cuối cùng đành bỏ cuộc, dự định đợi Tiêu Thừa tắm xong thì vào tắm nước nóng một lượt cho thư giãn.

 

Kết quả vừa thấy Tiêu Thừa bước ra khỏi phòng tắm, anh đã chứng kiến cảnh tượng "không thể lý giải" nổi: Lục Trạch An đang mặc... đồ ngủ của Tiêu Thừa.

 

"Tiểu An... sao cậu lại mặc đồ ngủ của tôi vậy..."

 

"Đồ ngủ bạn trai mà~ Có dễ thương không?". Lục Trạch An làm động tác trái tim bằng tay, chớp mắt một cái với vẻ mặt đáng yêu đến muốn "đấm".

 

Lục Trạch Lâm thì suýt nôn tại chỗ.

 

"Bạn trai cái đầu cậu! Đó là hôn ước từ hồi còn bé do người lớn tự bày ra!". Tiêu Thừa vừa hét lên, còn chưa kịp giành lại áo ngủ...

 

Chỉ một giây sau cậu đã bị Lục Trạch An vật thẳng xuống đất, đè nghiến đến mức chỉ còn tiếng kêu thảm thiết và câu "Lâm ca cứu em!!!" vang vọng khắp ký túc xá.

 

Lục Trạch Lâm thấy đầu như muốn nổ tung, quyết định làm ngơ tất cả. Dứt khoát bước vào phòng tắm coi như không nghe thấy gì.

 

Cái ông anh cả phiền phức này với thằng em út trẻ con kia, rốt cuộc khi nào mới có thể yên phận một ngày đây?

 

Thật là mong chờ vào tương lai mà.

Bình Luận (0)
Comment