Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 46

Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

- ----------------------------------------

Bốn tiếng sau, tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát Độ Bình.

Chu Hải đưa toàn bộ kết quả đã so sánh cho trung đội Hồ.

Tua-vít, búa, vết máu trên hàng rào, sợi len trong đống tro tàn, sau khi giám định DNA, những vết máu này cùng với toàn bộ vật chứng đều thuộc về Vu Hồng Ngọc.

Vết máu trên lưới sắt, vết máu trên mặt đất, vân tay trên búa, tua-vít, tất cả đều thuộc về Thái Quốc Đống.

Chứng cứ vô cùng xác thực, không còn đường chối cãi.

Nghi phạm Thái Quốc Đống đang được thẩm tra, cũng không còn chống cự nhiều nữa, hắn đã nói ra toàn bộ sự việc.

Thật ra, Thái Quốc Đống rất thích Vu Hồng Ngọc, còn thường xuyên giúp đỡ cha con họ.

Vào dịp tết nguyên đán năm nay, hắn bày tỏ tình cảm của mình với Vu Hồng Ngọc, nhưng lại bị Vu Hồng Ngọc từ chối.

Thái Quốc Đống cảm thấy Vu Hồng Ngọc để ý chuyện hắn đã từng kết hôn.

Nhưng khi Vu Hồng Ngọc từ chối, Thái Quốc Đống tỏ ra không sao, đồng ý làm anh trai của cô.

Hắn vẫn quan tâm lo lắng cho bọn họ như trước. Vu Hồng Ngọc cũng không từ chối việc hắn thường xuyên tới lui.

Sau đó ít ngày, hắn thấy một người trẻ tuổi rất thân mật với Vu Hồng Ngọc.

Hai người cứ như hình với bóng, trong thôn cũng lan truyền tin đồn, người này tên là Biện Minh Dũng, là đối tượng mà Thôi Hồng giới thiệu cho Vu Hồng Ngọc, hình như có quan hệ thân thiết với nhà họ Thôi.

Thái Quốc Đống cực kỳ không thích chuyện này, vì vậy hắn đã uống rất nhiều rượu.

Vào một đêm giữa tháng 7.

Thái Quốc Đống nhìn thấy anh chàng đối tượng của Vu Hồng Ngọc ra ngoài một mình, Thái Quốc Đống đang say rượu, cầm cục gạch đuổi theo.

Đi qua một con phố, anh chàng kia đi đường vòng vào thôn, đến nhà Thôi Hồng.

Thôi Hồng thấy người tới, cẩn thận khóa cửa lại, rồi đưa người kia lên lầu.

Thái Quốc Đống cảm thấy khó hiểu, đêm hôm khuya khoắt, cho một người đàn ông vào nhà mình, nhất định có chuyện gì mờ ám. Hắn vươn mình nhảy vào sân sau nhà Thôi Hồng. Vì con chó nhà Thôi Hồng thường xuyên thấy Thái Quốc Đống đi dạo trong thôn nên nó không sủa.

Thái Quốc Đống ghé vào bệ cửa sổ xem xét, thấy hai người này đang biểu diễn “tiết mục vật lộn” trong phòng.

Phát hiện đó khiến Thái Quốc Đống rất tức giận, tên đó là đối tượng Thôi Hồng giới thiệu cho Vu Hồng Ngọc, không ngờ hai người này lại có quan hệ mờ ám với nhau. Hắn hiểu đó là một cái bẫy.

Hắn đi khỏi nhà Thôi Hồng, gọi điện thoại cho Vu Hồng Ngọc, nhưng điện thoại của cô tắt máy.

Đến ngày 23/7, hắn mới liên lạc được với Vu Hồng Ngọc.

Đợt tập huấn của công ty cô kết thúc sớm, cô đang trên đường về nhà.

Cô nhận điện thoại của Thái Quốc Đống, hắn lừa cô đến cửa hàng của hắn.

Vu Hồng Ngọc bây giờ rất khác ngày xưa.

Trên người cô mặc một chiếc váy đỏ rực, chân đi giày cao gót cùng vớ da, nụ cười trên mặt xán lạn.

Thái Quốc Đống biết người đàn ông kia đã thay đổi cô, trong nháy mắt, sự ghen ghét lên đến đỉnh điểm.

Đóng cửa hàng, hắn đưa Vu Hồng Ngọc đến khu vực vành đai xanh, người dân xung quanh thôn gọi chỗ đó là vườn hoa tam giác, dù sao cây cối xung quanh tương đối ít, rất nhiều người đến chỗ này hẹn hò vào ban đêm.

Vu Hồng Ngọc biết hắn có chuyện cần nói, xung quanh đủ thứ loại âm thanh, rất ồn ào, đúng là không có cách nào nói chuyện được nên cô bèn đi theo Thái Quốc Đống đến chỗ khác.

Đi đến bên trong, Thái Quốc Đống kể hết những chuyện mình nhìn thấy cho Vu Hồng Ngọc.

Vu Hồng Ngọc tức giận, chỉ tay vào Thái Quốc Đống, không ngừng chỉ trích, nói hắn vì muốn có được cô nên không từ thủ đoạn.

Thấy Vu Hồng Ngọc không biết tốt xấu, mắng mình.

Thái Quốc Đống ăn nói vụng về, trở nên mất lý trí, lấy búa đang treo bên lưng, vung về phía Vu Hồng Ngọc.

Vu Hồng Ngọc hét lên rồi ngã xuống, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Lúc này làn váy đỏ của cô bị tốc lên. Người ly hôn nhiều năm như Thái Quốc Đống nhìn thấy cảnh đó, sao có thể chịu được.

Hắn xông tới, cởi hết quần áo của Vu Hồng Ngọc ra.

Còn lấy tất của Vu Hồng Ngọc trói gập đùi phải của cô lại.

Vì chân phải của hắn bị tật nên nhất định phải có chỗ đỡ.

Vừa tiến vào trong thân thể của Vu Hồng Ngọc, Thái Quốc Đống càng thêm phẫn nộ, hắn không ngờ Vu Hồng Ngọc không còn là xử nữ (trinh nữ), mắt hắn đỏ lên.

Hắn tức tối đẩy cô ra, sờ bên hông mình, rút ra một cái tua-vít trong túi dụng cụ, đâm vào cổ và phía trên đầu của cô một cách mãnh liệt.

Trong đầu chỉ nghĩ đến việc cô là một người phụ nữ đê tiện!

Người như cô lại có thể đi hiến thân cho người đàn ông khác?

Thấp hèn!

Quá thấp hèn!

Đến tận khi hắn cảm nhận Vu Hồng Ngọc không còn động đậy, người cũng không còn hô hấp.

Lúc này Thái Quốc Đống mới sợ, hắn sờ lên khuôn mặt đầy máu, dùng áo lót lau vết máu.

Lúng túng mặc vào quần áo của mình vào, xoay người định bỏ chạy.

Nhưng nhìn xuống Vu Hồng Ngọc bất động dưới đất, lại dừng chân.

Hắn ôm lấy thi thể của Vu Hồng Ngọc, để ra đằng sau một bụi cây thấp bé ở đằng xa, lấy tất cả quần áo trên đất cuộn lại một cục, chạy về hướng ngược lại.

Hắn tìm một chỗ hàng rào khác chui ra ngoài.

Lúc này, khuỷu tay của Thái Quốc Đống bị xước nhưng hắn không có cảm giác được chút đau đớn nào.

Chạy đến phía trước, thấp thoáng thấy được đường xá, hắn quăng tất cả quần áo xuống đất rồi đốt cho tới khi nó chỉ còn là một đống tro tàn. Đợi đến khi trời tối hoàn toàn, hắn mới rời đi.

Bên phía Thôi Hồng cũng có phát hiện mới.

Đến ngày 26/7, không thấy Vu Hồng Ngọc đâu, Thôi Hồng có phần chột dạ.

Bà ta lo lắng, nên cùng Biện Minh Dũng đi tìm.

Hai người tới công ty của cô, công ty nói: hôm qua, bọn họ đã tập huấn xong, tất cả đều đã trở về. Chỉ có điều, ngày hôm sau Vu Hồng Ngọc không đi làm, cũng không xin nghỉ phép.

Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Hai người tìm đến tất cả những nơi mà Vu Hồng Ngọc có thể đi qua.

Cuối cùng Biện Minh Dũng nghĩ tới một lần hẹn hò cùng Vu Hồng Ngọc, hai người có đi vườn hoa tam giác.

Bọn họ liền tìm đến đó, tìm rất lâu. Đến lúc chuẩn bị từ bỏ thì phát hiện trong bụi cây phía xa, có một thi thể bị ruồi bao quanh, bọn họ đuổi ruồi đi, nhìn rõ nốt ruồi trên ngực thi thể mới biết đó chính là Vu Hồng Ngọc.

Bọn họ sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.

Sau khi về nhà, Thôi Hồng suy đoán, nếu Vu Hồng Ngọc không phải bị cướp thì là do Thái Quốc Đống giết.

Cái chết của Vu Hồng Ngọc đối với bọn họ là một chuyện tốt.

Nhà bọn họ có thể lấy được căn nhà của cha Vu Hồng Ngọc, nhưng khi nghĩ đến người anh chồng khờ ngốc, hai người quyết định hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm cho tới.

Bà ta trộn thuốc ngủ vào cơm cho ông Vu ăn, sau đó ném ông ta xuống tầng hầm.

Tầng hầm rất sâu, bỏ không nhiều năm, vừa nóng vừa ẩm ướt, tràn ngập mùi hôi thối, đồng thời còn chứa nhiều khí metan, quả nhiên đến ngày hôm sau ông Vu đã bất tỉnh.

Thôi Hồng ngây thơ cho rằng, nhiều ngày trôi qua như vậy, việc giết người này sẽ không bị phát hiện, bà ta nghĩ mình sẽ là ngư ông đắc lợi, sẽ không sao cả.

Nghe đến đây, Tên Điên không thể chịu nổi.

"Không nghe nữa, tôi thật sự không nghe nổi nữa.

Tôi muốn về nhà, nghe nhiều vụ án như thế này, tâm lý sẽ vặn vẹo mất."

"Mập Mạp, kết quả xét nghiệm HIV sao rồi?"

Chu Hải không để ý đến Tên Điên, Mập Mạp nghe anh hỏi, mím môi.

"Anh đoán đúng rồi, Biện Minh Dũng dương tính với HIV, Thôi Hồng và Vu Hồng Ngọc đều bị hắn lây bệnh."

Chu Hải gật đầu, mặc dù kết quả này khiến người ta có chút thổn thức, nhưng nó chứng minh lời khai của Thái Quốc Đống đáng tin.

"In báo cáo ra, gửi cho trung đội Hồ đầu tiên."

Lúc này Thái Quốc Đống bị áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn mang theo còng tay, bên cạnh có một cảnh sát, kéo cái chân phải tàn tật khập khiểng bước ra cửa, chuẩn bị đi tới trại giam.

Tiếp đó là Thôi Hồng, Thôi Hồng bây giờ không còn sự ương ngạnh như trước đó nữa, bà ta bị cảnh sát lôi ra ngoài, nhét vào xe, hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi.

Không biết thế giới quan của Thôi Hồng như thế nào, giết chết một người ngốc không biết gì, làm chuyện ngu ngốc như thế, không biết phải đánh giá bà ta như thế nào nữa.

Chẳng qua, việc Vu Hồng Ngọc bị giết, bà ta biết chuyện mà không báo, cũng coi như là đồng lõa, còn lại đều chờ quyết định của tòa án.

Chu Hãi khẽ lắc đầu, Đông Nam là thành phố duyên hải vô cùng phát triển, nơi này lại có những người ngu muội như thế, thật khiến người khác kinh ngạc.

Là do không được dạy dỗ đàng hoàng vào thời niên thiếu sao?

Hay là cách giáo dục của gia đình chưa đúng?

Hay vì Vu Kiến Thụy quá cưng chiều bà ta?

Chu Hải lắc lắc đầu, đây không phải vấn đề mà anh cần cân nhắc.

Quay lại nhìn thoáng qua Tên Điên.

"Chuyện bạn gái trước kia bây giờ là chị vợ anh, khi nào anh mới làm rõ?

Hay là anh không muốn xử lý?”

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment