Vị Ương

Chương 2

Tôi trở mình, không muốn nghe em ấy nói thêm.

Tiểu Đào thở dài, biết điều không khuyên nữa.

Buổi tối, A Man đến.

9.

A Man là nô lệ tôi mua lúc Tạ Dung Khâm đưa tôi đi xem chợ nô lệ.

Lúc mới mua em ấy, em ấy thật sự rất nhỏ.

Chỉ mới mười hai tuổi.

Vóc dáng không cao, đói đến xanh xao vàng vọt, nhưng lại nhe nanh múa vuốt với người khác, hung dữ vô cùng.

Tôi vừa nhìn đã nhìn trúng em ấy.

Những ngày tháng ở đây quá tẻ

nhạt, tôi muốn có một người không quá giữ phép tắc chơi với tôi.

A Man quả thật trở thành một người bạn chơi cùng tốt nhất, chỉ là năm tháng trước, em ấy đã xuất cung.

"Nương nương, em tra được rồi."

Thân hình A Man cao lớn, cũng trắng trẻo hơn năm đó nhiều, em ấy vừa vào điện đã vội vã nói.

Tôi phản ứng một lúc mới nhớ đến "tra được" mà em ấy nói là chỉ điều gì.

Tôi thành thân với Tạ Dung Khâm đã ba năm mà vẫn chưa có con.

Hai năm nay tôi vì vậy mà chịu không ít khổ cực, chưa từng dừng uống các loại thuốc thang.

Năm tháng trước, A Man đột nhiên nảy sinh ý nghĩ kì lạ, lấy nửa bát máu của tôi, nói muốn xuất cung điều tra.

"Nương nương, là Tị Tử* Cổ."

*Tị tử: ngừa thai

Cổ?

Thứ mà chỉ nghe qua trong lời đồn.

"Tị Tử Cổ là cái gì?"

"Nương nương nhiều năm không có thai, chính là vì cổ này."

Ồ...

Chẳng trách, A Man là người Lĩnh Nam.

"Cổ này không giải được." A Man lại nói

Ồ.

Thật ra cũng không sao.

Tôi cũng lật mặt với Tạ Dung Khâm rồi, ai còn muốn sinh con cho hắn nữa.

Tôi cúi đầu tiếp tục hí hoáy chơi cờ năm quân.

Nhưng A Man lại nhìn tôi chằm chằm, có chút khó xử nghiêng đầu:

"Nương nương, gần đây có chẩn mạch bình an không?"

Dạo này bị Tạ Dung Khâm cấm túc, làm gì có ngự y nào đến đây.

Tôi lắc đầu.

A Man kéo tay tôi qua và bắt mạch.

Trước giờ A Man đều trầm tĩnh không sợ sóng lớn.

Giờ đây nét mặt em ấy lại có đôi nét kì lạ hiếm thấy.

Nhưng giọng nói ngược lại vẫn bình tĩnh.

Em ấy nói: "Nương nương, người mang thai rồi."

Cờ trên tay tôi "lạch cạch" rơi xuống trên bàn cờ.

10.

Sau khi mẫu thân qua đời, tôi tha thiết hy vọng có thể có được một đứa con của mình.

Không chỉ vì di nguyện của mẫu thân là muốn tôi nhanh chóng hạ sinh hoàng tử, giữ vững địa vị.

Mà bởi vì người thân ở thế giới này của tôi quá ít.

Phụ thân đã qua đời từ lâu, đệ đệ quanh năm ở bên ngoài chinh chiến, chẳng gặp mặt được quá hai lần.

Đương nhiên, cũng là vì tôi thích Tạ Dung Khâm.

Tôi giống như tất cả nữ nhân rơi vào biển tình, khao khát có một tiểu bảo bối đáng yêu với người mình thích.

Nhưng tôi không ngờ lại đột ngột như vậy.

Dẫu sao một khắc trước A Man còn nói trong người tôi có Tị Tử Cổ.

Trong đầu tôi nhất thời hỗn loạn, ý nghĩ rõ rệt nhất vậy mà lại là tôi nên nói chuyện này cho Tạ Dung Khâm.

Tôi cũng từng kỳ vọng.

Hắn từng tìm không ít danh y.

Hắn còn phủ lòng bàn tay lên bụng dưới của tôi: "Sau này nếu có con, bất kể là nam hay nữ, đều gọi là "Vị Ương", thế nào?"

Vị Ương, Vệ Ương, Vi Ương.

Tôi đứng dậy muốn mang giày.

Tôi phải đi tìm Tạ Dung Khâm.

"Nương nương." A Man lại kéo tay tôi.

Tôi phát hiện sắc mặt em ấy trắng bệch khác thường, đáy mắt cũng có sắc ửng đỏ mà tôi chưa từng thấy.

"Nương nương, có người hạ Tị Tử Cổ với người." Giọng em ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tị Tử Cổ làm sao?"

"Tị Tử Cổ thâm độc."

Tôi cúi đầu nhìn em ấy.

Em ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi: "Nếu túc chủ có thai thì nó sẽ phát nổ mà chết, độc tố theo đó xâm nhập vào huyết mạch."

Trong chốc lát không nói nên lời.

"Nương nương, cổ này không giải được." A Man bỗng nhiên oà khóc.

Tôi lại ngồi xuống giường thấp, vậy mà lại bình tĩnh một cách bất ngờ.

"Khi nào độc phát?"

"Nhiều nhất ba tháng."

Tay tôi vô thức cuộn thành quyền: "Hài tử cũng không thể sống sao?"

"Phải."

Trước giờ tôi chưa từng phát hiện ra, mùa hạ ở thế giới này lạnh như vậy.

Lạnh đến mức giọng tôi có chút run rẩy:

"A Man, em từng nói, năm đó người dẫn binh đến biên giới Lĩnh Nam là Tạ Dung Khâm phải không?"

Rất lâu.

"Phải."

11.

Tôi vẫn đi tìm Tạ Dung Khâm.

Tôi muốn hỏi có phải là hắn không, vào lúc nào, tại sao.

Cung nhân ở Cần Chính Điện nói hắn đến An Hỷ Cung rồi.

Tôi đến An Hỷ Cung, cung nhân của An Hỷ Cung lại nói bệ hạ đã đưa nương nương của bọn họ đi dạo ngự hoa viên.

Trời vẫn đang mưa nhỏ, không biết ngự hoa viên có gì hay mà dạo.

Có điều trước đây mấy cặp yêu nhau sau khi tan học cũng luôn thích đi dạo quanh các con phố tối om.

Có lẽ cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt đều như vậy.

Tôi tìm thấy bọn họ ở Tử Vi Các. Đứng từ xa nhìn thấy Tần Nhược Thủy hái một nhánh hoa tử vi, cười tươi như hoa cài lên búi tóc của Tạ Dung Khâm.

Triều đại này có tập tục nam tử cài hoa.

Tôi nhớ năm đầu tiên sau khi xuyên không đến, lần đầu tham gia Trâm Hoa Yến, nhìn thấy một nam tử cài hoa trên đầu, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Tạ Dung Khâm dẫn tôi đi hái hoa, tôi cài hoa hái được lên đầy đầu hắn, sau đó nhịn không được cười to.

"Vệ Ương Ương, không được cười!" Tạ Dung Khâm thẹn quá hoá giận.

Tôi nhìn gương mặt tối sầm của hắn kết hợp với một đầu hoa tươi, cười càng hăng hơn.

Hắn hết cách với tôi, liền đi qua hôn tôi.

"Nương nương..." Tiểu Đào kéo tay áo tôi, "Hay là ngày khác chúng ta lại đến tìm bệ hạ?"

Tôi lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

"Túi thơm này của bệ hạ từ đâu có vậy, độc đáo quá."

Tần Nhược Thủy đột nhiên kéo lấy túi thơm bên eo của Tạ Dung Khâm, "Thích quá đi, bệ hạ, có thể tặng cho thần thiếp không?"

Bước chân tôi ngừng lại.

Tạ Dung Khâm đang do dự.

"Bệ hạ, thần thiếp quay về sẽ tự tay thêu một cái trả cho ngài, có được không." Tần Nhược Thủy yêu kiều lắc cánh tay hắn.

Tạ Dung Khâm tháo túi thơm xuống đưa cho nàng ta:

"Cho nàng, cũng không phải vật hiếm lạ gì."

Tần Nhược Thủy vui vẻ nhận lấy: "Bệ hạ, hình như sắp mưa to rồi, chúng ta quay về thôi."

Hai người nắm tay nhau rời khỏi.

Mới đi được hai bước, Tần Nhược Thủy "ai ya" một tiếng.

Túi thơm rơi xuống.

Lăn hai vòng trên đất.

"Làm bẩn rồi." Tần Nhược Thủy tiếc nuối nói, "Bỏ đi, bảo Tô cô cô thêu cho ta một cái khác vậy."

Nói rồi liền kéo Tạ Dung Khâm rời đi.

Tạ Dung Khâm chỉ sững sờ một lúc mà thôi.

Tôi nhìn thấy túi thơm lẻ loi nằm trên đất, chắc là đã dính cát và nước mưa.

Lúc Tần Nhược Thủy đi qua, một chiếc giày thêu vững vàng đạp lên nó.

Nó đã không còn là dáng vẻ trước đây nữa.

12.

Buổi tối Tạ Dung Khâm đến Tiêu Phòng Điện.

Trông tâm tình hắn có vẻ rất tốt.

"Nàng đi tìm trẫm à?" Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi cầm thoại bản trong tay, tránh sang một bên, cách hắn xa một chút.

Nụ cười của hắn trong chớp mắt cứng lại, nhưng cũng không nổi nóng, lại nhích qua thêm.

"Ương Ương, sau khi Nhược Thủy rơi xuống vực đã để lại bệnh căn, cơ thể luôn không được khoẻ, trẫm đương nhiên phải ở bên nàng ấy nhiều một chút."

Tôi cười lạnh một tiếng: "Tự chuốc thôi."

Tạ Dung Khâm cau mày: "Trẫm biết nàng không nhớ những việc trước đây nữa, trẫm không tính toán với nàng."

Tôi không muốn để ý đến hắn, cúi đầu xem thoại bản.

Hắn lại nói: "Ương Ương, hôm đó trẫm hơi nặng lời, trẫm chỉ lo nàng nhìn thấy nàng ấy sẽ lại làm ra chuyện gì quá giới hạn."

Tôi thật sự không muốn nghe hắn nói nữa nên ép buộc bản thân đọc mấy con chữ có hơi lạ lẫm.

Nhưng hắn vẫn cứ nói: "Nàng giận lâu như vậy, cũng nên hết rồi chứ?"

Tôi không nói chuyện, hắn lại tiếp tục:

"Ương Ương, tính khí này của nàng nên sửa đi."

Giọng điệu hắn như thể suy nghĩ cho tôi:

"Cô mẫu không còn nữa, phiêu kỵ tướng quân cũng không còn, nếu như nàng vẫn xấc xược như thế..."

"Đây không phải giống như bệ hạ mong muốn sao?" Tôi ngẩng đầu cười chế giễu.

Mặt Tạ Dung Khâm trầm xuống: "Ương Ương, trẫm không muốn lại cãi nhau với nàng."

Tôi không chớp mắt nhìn hắn: "Bệ hạ, túi thơm của ngài đâu?"

Tạ Dung Khâm sững người trong chốc lát, nói: "Ương Ương, một cái túi thơm thôi mà..."

Tôi đột ngột ném thoại bản vào mặt hắn:

"Tạ Dung Khâm, đó không chỉ là một cái túi thơm!"

Đó còn là chân tâm của tôi.

Hắn đem chân tâm của tôi dâng cho Tần Nhược Thủy, giẫm dưới chân chà xát.

Trán của Tạ Dung Khâm bị quẹt thành một vết đỏ.

"Vệ Ương Ương, nàng hỗn xược!"

"Ngài cút đi." Tôi ném những thoại bản khác vào người hắn, "Ngài cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài!"

Thái dương Tạ Dung Khâm giật giật, nhưng lại không phất áo bỏ đi như lần trước.

Hắn đi qua tóm lấy cằm muốn hôn tôi.

Tôi hung dữ đẩy hắn ra.

Có lẽ quá dùng sức nên kéo trúng bụng dưới, bụng đột nhiên đau như dao cắt.

Tôi cuộn người trên giường nhỏ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Ương Ương, nàng sao thế?"

Tôi thở hổn hển.

"Ương Ương."

Tạ Dung Khâm đi qua đỡ tôi.

Tôi cắn răng đẩy hắn ra.

"Bệ hạ!" Nội thị ngoài điện rảo bước tiến vào.

"Bệ hạ, cơ thể hoàng quý phi không khoẻ, mời ngài qua đó."

Tạ Dung Khâm nhìn tôi, lại nhìn ra bên ngoài.

Hắn do dự một lúc.

"Truyền ngự y đến Tiêu Phòng Điện!"

Sau đó hắn xoay người rời đi.

Hiếm thấy hắn vẫn biết thứ người thật sự có bệnh cần là ngự y.

Tôi cuộn người trên giường nhỏ, cười mãi cười mãi, cười đến khoé mắt thấm ướt.

13.

Trước đây bạn cùng bàn hỏi tôi: "Cậu thích nam sinh như thế nào?"

"Cậu đoán xem?"

"Thân hình cao ráo?"

Tôi lắc đầu.

"Đẹp trai?"

Tôi lắc đầu.

"Nhiều tiền!"

Tôi tiếp tục lắc đầu.

"Không phải giới tính cậu có vấn đề chứ!"

Tôi xoay bút, chắc như đinh đóng cột nói: "Tớ thích người thông minh!"

Tôi luôn cho rằng Tạ Dung Khâm rất thông minh.

Hắn đã là người làm hoàng đế rồi.

Sự thật chứng minh, hắn không thông minh một chút nào.

Tần Nhược Thủy giở thủ đoạn trước mặt hắn, cho dù kém cỡ nào hắn cũng không nhìn thấu được.

Ví dụ như tôi đã nói với hắn rất nhiều lần, tôi không có đẩy Tần Nhược Thủy, là nàng ta tự nhảy xuống, nhưng hắn vẫn cho rằng đó là do tôi đẩy.

Con người liễu yếu đào tơ, sao có thể lấy tính mạng của mình ra đùa?

Hoặc là nói, không phải hắn nhìn không thấu.
Bình Luận (0)
Comment