Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn

Chương 32

Chia tay ba tháng, một lần nữa Thích Nam trở lại thành phố M. Lần trước lúc rời khỏi chỉ có mình cô, bây giờ trở về bên cạnh lại có thêm một người. Như thế tính ra, chuyến đi Lục Đảo kỳ này có thu hoạch khá phong phú.

Sau khi ra khỏi phi trường, cô không lập tức theo Dung Trình đi về khu nhà ở trung tâm thành phố, mà quyết định về nhà một chuyến.

“Bàn Thu nhà em nhớ em rồi.” Thích Nam giải thích, “Em phải về mang nó đi chung.”

Dung Trình ra vẻ hiểu chuyện. Anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Muốn anh đi chung không?”

“Đây không phải là một ý kiến hay.” Không biết Thích Nam đang suy nghĩ chuyện gì, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng cẩn thận nhìn kỹ một chút thì trong mắt của cô không hề có ý cười, “Được rồi, em đi đây. Em cũng không phải là kẻ mù đường đi hai bước cũng bị lạc, hay không biết đường trở về. Em càng không phải là đứa trẻ ba tuổi ngay cả năng lực đi đứng cũng không có, đi chung cái gì chứ?”

Dung Trình nhìn cô, không lên tiếng.

Dĩ nhiên nguyên nhân anh muốn đi chung với cô không phải là vì những gì cô nói, mà là vì anh biết sự tồn tại của Thích Nam đối với tất cả người trong nhà họ Thích mà nói… rất phức tạp.

Thích Nam sửa sang lại hành lý khiêm tốn của mình, nói: “Được rồi, em đi đây.”

Mới đi chưa được hai bước, Dung Trình ở phía sau đã gọi lại.

“Thích Nam”

“Cái gì?”

Dung Trình nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Bao giờ thì em trở lại?”

Âm thanh không lớn lắm, nhưng Thích Nam lại cảm thấy so với các loại âm thanh huyên náo xung quanh, nó có thể tóm trọn tâm trí của cô. Giờ phút này, dường như tất cả những tiếng huyên náo ầm ĩ cũng đều tan đi. Trong thế giới này chỉ còn lại duy nhất một giọng nói, giọng nói kia đang hỏi ngày cô trở về.

Trong lòng cô dâng tràn một cảm giác xúc động khó tả.

Cô nghĩ, lúc cách biệt, biết có một người đang chờ mình trở lại, đây chính là một sự thể nghiệm vô cùng tuyệt vời.

“Sẽ về rất nhanh.” Cô trả lời anh.

Dung Trình nhìn theo chiếc xe mang cô đi đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.

Nhà của họ Thích ở Đông Giao, Thích Nam ngủ một giấc từ phi trường thì mới tới nhà họ Thích. Cô trả tiền xong, bước xuống xe, dừng lại một chút rồi mới xách theo rương hành lý đi vào cửa lớn của nhà họ Thích.

Trong nhà rất yên tĩnh, giống như không có chủ nhân vậy. Thích Nam đã quen với sự yên tĩnh ở đây, cô lặng lẽ kéo hành lý về phòng của mình, suy nghĩ một chút rồi lại ra khỏi cửa phòng, đi tới phòng sách ở lầu hai.

Cô gõ cửa, sau khi được người bên trong cho phép thì cô mới đi vào.

Người đàn ông trong phòng khách không tới 70 tuổi, mặc áo cân vạt đời Đường, đang tập trung vung bút luyện chữ, tiếng Thích Nam mở cửa cũng không làm ông kinh động. Viết xong một chữ hoàn mỹ, ông mới trầm giọng hỏi thăm:

“Đã về?”

“Dạ.”

Trở lại nhà họ Thích, Thích Nam đàng hoàng hơn rất nhiều, không hề tỏ ra điên điên khùng khùng giống như trong những hoàn cảnh khác, đặc biệt là đứng trước mặt người này___ trước mặt người cầm quyền cao nhất ở nhà họ Thích, ông cụ Thích.

Ông cụ nhà họ Thích vẫn không ngừng tay, Thích Nam liền đè nén âm thanh, đứng một bên.

Một lúc sau, ông cụ đặt bút xuống.

Không có bất kỳ chuyển giao nào, ông hỏi bất ngờ không phòng bị: “Cô và thằng nhóc nhà họ Dung đã ly hôn?”

Trên mặt Thích Nam cũng không có vẻ gì kinh ngạc, cô gật đầu thừa nhận: “Dạ phải.”

___ Mặc dù bí mật ly hôn, nhưng cô chưa bao giờ trông cậy vào chuyện nhà họ Thích sẽ không biết chuyện này.

“Hồ đồ.”

Mặc dù ngoài miệng tránh cứ, nhưng không nhìn ra giọng điệu của ông cụ nhà họ Thích có vẻ tức giận.

Hai nhà cưới hỏi là chuyện lớn, tùy tiện ly hôn là đồng nghĩa với chuyện không lấy đại cục làm trọng, nhưng ông cụ không phải vì thế mà tức giận. Đương nhiên, Thích Nam cũng không ngây thơ nghĩ rằng đó là vì ông cụ đặc biệt cưng chiều mình. Trên thực tế, thái độ của ông cụ đối với cô nhạt nhẽo không khác gì ly nước lọc.

Nhắc tới người của nhà họ Thích, không ai có cảm tình với Thích Nam, đứa con di truyền của người đàn ông cặn bã họ Tô và tiểu bảo bối của nhà họ Thích. Cô giống như cái xương cá mắc ngang cổ họng của người nhà họ Thích, lúc nào cũng ở đó nhắc nhở lại đoạn tình cảm kia khiến người nhà họ Thích cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù người đối diện không tức giận, nhưng Thích Nam vẫn phải nói lời xin lỗi: “Lỗi của cháu ạ.”

Ông cụ không nói gì, sau một hồi, ông mới tùy ý lên tiếng nhưng thật ra là đang thăm dò: “Vài ngày nữa bảo tên nhóc nhà họ Dung tới nhà chơi, vừa đúng lúc con gái của lão Tam cũng ở đây.”

Con gái cậu Ba của Thích Nam tên là Thích Cẩn, cùng tuổi với Thích Nam, lúc trước đi nước ngoài du học. Xem ra, năm nay cô nàng đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ.

Lúc này ông cụ nhắc lại nhắc tới cô ta, Thích Nam không thể không suy đoán tùm lum___

“Ngài lại muốn đẩy một người nữa của nhà họ Thích cho Dung Trình à?”

Ông cụ thản nhiên nói: “Quan hệ thông gia này nhất định phải tiếp tục.”

Giọng điệu của Thích Nam mang theo chút châm biếm không dễ gì phát hiện được: “Người khác sẽ chê cười nhà họ Thích chúng ta.”

Ông cụ nhướng mắt lên nhìn cô: “Nếu như cô thật sự quan tâm như vậy, sao lúc ly hôn lại không cẩn thận suy tính?”

Thích Nam im lặng

Ông cụ thấy vậy lại cầm bút lông lên, chấm mực, lãnh đạm nói: “Nếu không có chuyện gì thì đi ra đi.”

Thích Nam chần chừ một chút, sau đó không nói lời nào, đi ra ngoài.

Lúc cô từ phòng sách đi ra, vốn là phòng khách dưới lầu không có bóng người, nay lại có thêm hai người. Một người trong đó chính là Thích Cẩn mà bọn họ vừa nhắc tới. Về phần người kia… bởi vì người đó đưa lưng về phía cô, tạm thời cô không biết người đó là ai.

Chắc là bạn của Thích Cẩn, cô thầm nghĩ.

Cô không có ý định chạm mặt với Thích Cẩn, nhưng Bàn Thu của cô đang nằm trên ghế sa lon dưới lầu. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định đi xuống lầu dưới. Bước chân của cô rất nhẹ, cho nên hai người ở dưới lầu cũng không quay về phía cô.

“Con mèo ngu xuẩn này lại ở chỗ này!” Thích Cẩn cau mày, xách Bàn Thu lên, ném ra ngoài.

Hình dáng nặng nề, Bàn Thu lại rất mập, vì vậy lúc bị ném ra ngoài, nó không thể thể hiện được sự nhanh nhẹn của mèo, ngược lại rớt cái bịch trên mặt đất. Cũng may là tấm thảm trước cửa vừa dày vừa mềm mại. Nó rơi xuống cũng không nhẹ, mắt mèo mơ màng mở ra.

Thích Nam dừng bước.

Bàn Thu vừa nhìn thấy Thích Nam, mắt sáng lên, lật người lại vui vẻ chạy về phía của cô.

Cử động của nó khiến hai người dưới lầu ngước đầu lên cùng một lúc.

Hình như Thích Cẩn chả hề có chút lo lắng nào về việc mình làm tổn thương mèo của người ta trước mặt chủ nhân của nó. Cô ta không chỉ không bận tâm, còn mở miệng giễu cợt: “À, ‘con hát’ nhà họ Thích của chúng ta đã trở về?”

Bàn Thu vây quanh chân Thích Nam đảo một vòng. Thích Nam thấy vậy cúi người ôm nó lên, vuốt vuốt đám lông tơ mịn màn, hôn lên chóp mũi của nó: “Bé Thu của chị, bé lại mập hơn rồi hả?”

Bàn Thu thân mật cọ cọ cô.

Thích Nam cười cười, làm như không có người bên cạnh, đùa giỡn với mèo.

Sau khi vui vẻ xong, cô liếc nhìn đồng hồ treo: “Nè, bé lưu manh của chị, chúng ta không thể chơi tiếp nữa, tới giờ đi rồi.”

Cô nói xong, bước chân không chút lưu luyến, đi thẳng ra ngoài.

___Vốn là cô tính ở lại nhà họ Thích hai ngày, bây giờ nhìn lại… hình như không còn cần thiết.

Ngay cả hành lý cô cũng không mang theo, chỉ ôm mèo của mình mang đi, giống như không muốn ở lại chỗ này, dù chỉ là một giây.

Rõ ràng cô không nhìn thấy Thích Cẩn đang nổi giận, cô nàng thở thập phồng chạy về hướng cô: “Ê! Thích Nam! Ai cho phép cô không chào hỏi tôi?!”

“Ha ha, bé lưu manh, đừng bấu cổ chị, nhột!” Cô kéo Bàn Thu đang đeo cứng gần mặt của cô xuống: “Bé không nhìn ra mình đã nặng hơn nhiều hay sao, đè ép cỡ C của chị thành B rồi!” (*Mình không biết các nàng có biết không, chứ B với C là kích cỡ của áo ngực đấy ạ J)

“Thích Nam!”

Thích Nam nghiêng nghiêng cặp mông của Bàn Thu, cứ như thế ôm nó ra cửa.

“Cái con hát đó!” Thích Cẩn nhìn theo bóng lưng của cô căm giận mắng. Lời mắng càng ngày càng khó nghe, ngay cả Mạc Dĩnh ngồi bên cạnh nghe được cũng phải nhíu mày.

“Tiểu Cẩn, đừng mắng nữa.” Mạc Dĩnh không nhịn được cắt đứt lời cô ta, “Cô ta đã đi rồi.”

Thích Cẩn bực mình ngồi xuống bên cạnh cô nàng, ôm cánh tay của người kia làm nũng. Cô ta chỉ quan tâm với những gì mình đang nói, không nhìn thấy lúc ánh mắt của Mặc Dĩnh, người bị cô ta ôm bên cạnh, rơi trên người cô ta lại lóe lên vẻ khinh bỉ.

Thích Nam ôm con mèo của mình về phía khu biệt thự bên trong thành phố Đông Giao. Thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy vượt qua mình, không chỉ không dừng lại mà còn nhanh chóng vụt qua, chỉ để lại các loại đít xe nhãn hiệu nổi danh, diễn võ dương oai cười nhạo cô.

Mặt Thích Nam vẫn tỉnh bơ. Lúc cô vừa ra khỏi nhà họ Thích thì phát hiện mình đã bỏ quên điện thoại ở nhà, vẻ mặt cô giống như mắc phải vấn đề khó giải nào đó, hoàn toàn thay đổi trong nháy mắt, cho tới bây giờ cũng chưa trở lại bình thường.

“Nói bé nghe nha Bàn Thu, bé có thể dựa vào sự xinh đẹp của mình mà câu dẫn một cô nàng nào đó cho chúng ta quá giang một đoạn đường không?” Thích Nam cúi đầu nhìn mèo của mình, cảm thấy dựa vào sắc đẹp của nó cũng có thể xem là một biện pháp giải quyết tuyệt vời.

Nghĩ tới đây, cô bỏ qua việc tiếp tục sử dụng đôi chân của mình, ngừng lại ven đường, một tay cô ôm Bàn Thu, một tay chọc chọc mặt mập của nó.

Một phút qua đi, một chiếc Mercedes-Benz gào rú phóng tới, không ngừng lại.

Hai phút qua đi, một chiếc Bentley gào rú phóng tới, không ngừng lại.

……

Mười lăm phút sau, một chiếc Maybach dừng lại. Hả, chắc là xe máy xe bị hư! Thích Nam đã chứng kiến qua thế thái nhân tình nên suy đoán như vậy.

Vậy mà___

“Tại sao cô lại ở đây?” Người đàn ông quay cửa kính xe xuống hỏi, giọng nói dịu dàng.

Vừa nhìn thấy người đàn ông phía sau cửa sổ, thần kinh Thích Nam ‘Pằng’ một phát, cô sửng sờ nhìn khuôn mặt kia mấy giây, vẻ mặt bị chứng ADHD[1] không cần chửa trị cũng lập tức khỏi bệnh. Trước tiên là cô thu dọn lại tư thế đứng hào phóng của mình, sau đó mấp máy môi, giọng điệu ngọt ngào như thục nữ, trả lời: “Tôi ở đây chờ anh ~”

“Ha ha.” Tống Cảnh cảm thấy buồn cười. Anh tới thành phố này để đi thăm người ban, không hề nghĩ tới trên đường về sẽ gặp một người ngoài ý muốn như vậy, “Đợi tôi đến để làm gì?”

“Tôi chỉ muốn phục vụ cho anh.” Thích Nam thẹn thùng liếc mắt nhìn anh một cái, “Ví dụ giúp anh mở cửa xe gì đó.”

“Tôi không có thói quen để phụ nữ phục vụ tôi. Tôi tự mở được.” Tống Cảnh nhìn cô cười nói, “Cô muốn đi đâu? Có cần tôi tiễn một đoạn đường không?”

Có thể nhìn ra được, hiện tại, ‘người ái mộ’ này của anh đang rất cần sự giúp đỡ.

“Như vậy ngại chết đi được!” Ngoài miệng Thích Nam ngại ngùng, bàn chân thì lại không chút khác sáo đi về phía xe của anh. Cô leo lên ghế tài xế phụ, quay đầu nhìn anh cười thẹn thùng, “Vãn Phong Uyển khu phía Tây.”

Vãn Phong Uyển là khu nhà ở của Dung Trình ở trung tâm thành phố. Vì để tiện cho viện đi lại, phần lớn thời gian Dung Trình sẽ ở đó.

Tống Cảnh nghe vậy sửng sốt: “Thật đúng dịp.”

“Hả?”

“Tạm thời tôi cũng ở đó.” Tống Cảnh giải thích.

Thích Nam kích động, sức lực trên tay không biết nặng nhẹ, nhưng Bàn Thu cũng không giãy giụa, chỉ là trừng lớn mắt mèo kêu ‘meo meo’ một tiếng.

Âm thành này gợi ra sự chú ý của Tống Cảnh: “Mèo của cô?”

“Đúng rồi, mèo Như Hoa của tôi.”

Tống Cảnh: “……”

Không giống như sự im lặng của Tống Cảnh, Thích Nam rất hài lòng với tên mới của Bàn Thu. Cô cảm giác, mình có thể đi nhờ được xe của ảnh đế là vì vẻ đẹp xinh như hoa của nó.

[1] ADHD: Chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (Tiếng Anh là: Attention-Deficit Hyperactivity Disorder). Bệnh này thường xảy ra với trẻ em nhưng cũng có thể develop cho tới khi trưởng thành. Nếu các nàng google bệnh này ở người lớn thì sẽ hiểu vì sao tác giả cho rằng chị Thích nhà bệnh giống như bị mắc chứng này J.
Bình Luận (0)
Comment