Lời nói của Thích Nam khiến Dung Trình cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng anh không có chuẩn bị thừa nhận điểm này. Hình như anh có cảm giác,
phải thừa nhận điều này chính là thừa nhận mình đã ghen tị. Mà hiện tại, chuyện cô nói, không khác gì hơn so với việc cô đang làm trên tay, cũng đều là ‘vuốt lông’.
Anh cũng không tự cho rằng, mình và con mèo mặt ú bốn chân có bất cứ điểm gì giống nhau.
Bởi vậy có thể chứng minh, người cầm quyền chính chắn, khép kín của nhà họ Dung cũng có lúc… khó chịu như một đứa trẻ.
“Tại sao anh không nói chuyện?” Thích Nam chịu không nổi sự im lặng của anh, vào lúc này mở miệng.
Dung Trình ho khan một tiếng, khắc chế tâm tình, cong khóe miệng lên, hỏi: “Nói gì?”
“Cái gì cũng được.” Thích Nam tự mình cảm thấy hài lòng, một phen tự giác
bộc bạch vấn đề vừa nhạy cảm vừa cảm động, thế mà rơi vào người của đối
phương, ngay cả một giọt nước miếng cũng không văng ra. Cô có chút không vui, “Người quân tử không nên để mặc cho không khí lạnh lùng tràn vào
ngay lúc này.”
“Anh không phải là quân tử.”
“Là mặt người dạ thú à?”
Dung Trình: “……”
Anh không biết nói gì khoảng một lúc sau, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói không ra những lời đường mật ngọt ngào, vì vậy có chút chật vật
chuyển đổi đề tài: “Tại sao em lại tới nhà Tống Cảnh?”
Lấy Tống Cảnh làm trung tâm đề tài luôn luôn hấp dẫn sự chú ý của Thích
Nam. Lần này cũng không ngoại lệ, cô nghe vậy lập tức quên đi chuyện
truy cứu Dung Trình không chịu đáp lại sự thổ lộ của mình, hăng hái bừng bừng giải thích.
“Nguyên do gì em lại rời khỏi nhà họ Thích? Còn đi không mang theo gì hết?”
Nụ cười trên mặt Thích Nam tắt ngấm.Cô im lặng chớp mắt, phản bác yếu ớt:
“Đâu phải cái gì cũng không mang. Em dẫn theo Bàn Thu của em mà.”
Cô nâng tay mình lên, để anh thấy rõ mèo trong ngực mình.
Dung Trình chỉ nhìn cô.
Thích Nam chán nản rụt tay về: “Được rồi, em nói.” Cô dừng lại một chút, “Thích Cẩn đã trở về.”
“Ai?” Anh không biết hết thế hệ sau của nhà họ Thích.
“Chính là ‘thùng hàng’ nhà họ Thích tính ‘gởi’ đến cho anh một lần nữa. Có lẽ
sẽ trở thành vợ hiền họ Thích của anh trong nay mai.” Thích Nam mang
theo vài phần hài hước, mấy phần tự chế giễu, “Bây giờ biết chưa?”
Dung Trình im lặng.
Một lát sau, anh mở miệng nói: “Nhà họ Thích phát hiện nguy cơ rồi hả?”
Thích Nam cau mày, trong lòng yên lặng, đồng ý với sự suy đoán của Dung Trình.
Không trách bọn họ nghĩ như vậy, nhà họ Thích không hề để ý tới cái nhìn của
người ngoài, cứ như vậy lại giao con gái nhà họ Thích cho Dung Trình một lần nữa. Điều này khiến họ không thể không hoài nghi động cơ của nhà họ Thích.
Nhung dù sao, đối với sản nghiệp của nhà họ Thích, Thích Nam hiểu biết rất
ít, cũng như không có cơ hội đến gần trung tâm quyền lợi. Ngoại trừ biết được bốn ông cậu đang tranh đoạt quyền thừa kế ở nhà họ Thích ra, cô
đều không biết những chuyện khác, cho nên không dám suy đoán bừa bãi.
“Ai mà biết được?” Thích Nam suy nghĩ một chút lại cảm thấy sự tồn vong của nhà họ Thích không liên quan gì tới mình. Cô có thể tự nuôi sống bản
thân, cũng như chưa từng nghĩ tới chuyện muốn dựa dẫm vào nhà họ Thích,
“Quan tâm tới ông cụ làm cái gì? Hay là anh muốn làm việc đại nghĩa một
lần, vì cứu nhà họ Thích mà cưới Thích Cẩn?”
Dung Trình búng ngón tay lên trán cô: “Đừng nói nhảm.”
Thích Nam thật không rõ nhà họ Thích có đang rơi vào nguy cơ hay không, cô
chỉ biết rằng, Thích Cẩn quả thật có vài tâm tư đặc biệt khác đối với
Dung Trình. Bởi vì ngày hôm sau, cô nàng kia mang theo lý lịch sơ lược
của mình đến khu thông báo tuyển dụng Triều Vinh dưới cờ của Dung Thị.
Về phần cô tốt nghiệp danh giáo mà tại sao không chọn Tổng công ty mà lại
chọn công ty con dưới cờ, đó là bởi vì gần đây, Dung Trình đang đúng lúc ở chỗ này, xử lý đề án hợp tác với hải đảo quốc tế của chánh phủ.
Vị tiểu thư nhà họ Thích này phỏng vấn xong, vừa đắc chí vừa ra khỏi phòng phỏng vấn, nhưng sau đó lại không xuống lầu, mà là chuyển sang thang
máy lên tầng chót.
Trợ lý con mới tới làm nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không có hẹn trước xuất
hiện bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc, trong lúc nhất thời có
chút mơ hồ, thầm nghĩ không phải là mình bỏ sót vị khách quý kia chứ. Cô nơm nớp lo sợ quan sát cô gái kia mấy lần, lấy hết can đảm hỏi:
“Xin hỏi ngài…”
Thích Cẩn cười trấn an cô một tiếng: “Đừng lo lắng, tôi tới chỉ là muốn gặp Tổng giám đốc của các cô thôi.”
Trợ lý con nghĩ thầm trong bụng, thì ra là vậy. Vừa rồi cô lo lắng chết đi được.
Thích Cẩn không biết trong lòng cô nàng này đang suy nghĩ cái gì, nhìn vào bên trong: “Anh ấy có ở đây không?”
“Có ạ. Chỉ là…”
“Vậy thì tốt, tôi vào xem một chút.” Thích Cẩn cắt đứt lời nói của trợ lý
con, bước chân đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Mới vừa tốt nghiệp, vị trợ lý này tay mơ, thiếu khôn khéo, thấy vậy chỉ có
thể cuống cuồng lên: “Vị tiểu thư này, ngài không thể…”
Bị cản trở, Thích Cẩn dừng bước, trên mặt lạnh hẳn đi. Cô nàng hơi ngước
cằm lên, quay trở lại làm tiểu thư nhà họ Thích cao quý: “Thế nào? Cô
muốn ngăn cản tôi?”
Trợ lý con kiên trì nói: “Xin hãy để tôi vào thông báo trước.”
“Hả?” Thích Cẩn kéo dài âm cuối, “Nếu tôi khăng khăng muốn đi vào thì sao?”
“Tôi…” Trợ lý con gấp gáp đến nổi sắp khóc.
Đúng lúc này có người mở cửa phòng làm việc ra, từ bên trong lững thững đi ra.
Hai người nhìn về phía người đó cùng một lúc.
Trợ lý con thở phào nhẹ nhỏm, sắc mặt Thích Cẩn lại trở nên có chút khó coi.
“Hê hê, tôi còn tưởng ai sủa loạn ngoài này chứ?” Thích Nam đưa chiếc ly
trống cầm trên tay cho trợ lý con, khách sáo nói: “Có thể mua giúp dùm
tôi một ly cà phê không?”
Trợ lý con sửng sốt, ngay sau đó lại giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, cảm
kích nói: “Dạ được, xin chờ một chút!” Nói xong lập tức đi như chạy về
hướng phòng giải khát, rời khỏi cái ‘Lò sát sinh’ này.
Sắc mặt Thích Cẩn còn khó coi hơn: “Thích Nam, cô tưởng mình đang làm cái
gì vậy hả? Chúa cứu thế cứu người đang lâm nạn à?” Cô nàng phì cười một
tiếng, “Bất quá, cô cũng chỉ là một con chó hoang được nhà họ Thích nuôi dưỡng thôi! Cô tưởng rằng bây giờ cô đang nói chuyện với ai đây hả?”
Thích Nam lơ đễnh, sắc mặt lạnh lùng: “À, vậy cô lại là con gì được nhà họ
Thích nuôi thế? Dùng thức ăn gia súc nuôi dưỡng thành, đến lúc quan
trọng thì làm đệm cho bức tường đổ ngã của nhà họ Thích, đây được coi là cái gì hả? Ha ha, cô có biết ông cụ chuẩn bị tống cổ cô ra ngoài vào
vòng hôn nhân hay không?”
“Cô nói bậy! Đó là do tôi tự nguyện, hoàn toàn không phải bị tống cổ ra
ngoài!” Thích Cẩn nhăn mặt, “Cô chính là ghen tị với tôi!”
“Phốc! Ha ha!” Thích Nam cười không dứt, cười tới khi mặt đối phương trở thành đen thui.
Thích Cẩn nhìn cô u ám: “Cô đang cười cái gì?”
Thích Nam (*Chỗ này tác giả để Thích Cẩn, nhưng mình nghĩ Thích Nam mới đúng) không trả lời cô ta, ngược lại đẩy cửa phòng làm việc sau lưng ra, hướng về bên trong nói, “Dung Dung, anh ra đây một chút.”
Đang phê duyệt văn kiện, rốt cuộc Dung Trình phải dừng lại, để viết xuống đi về phía cô.
Thích Nam nhìn thấy anh đến gần, một tay ôm cổ anh, dưới ánh mắt của Thích Cẩn, hôn anh một cái thật triền miên.
Mí mắt Thích Cẩn giựt giựt. Lúc này, cô ta nghe ra giọng nói của Thích Nam mang theo không ít sự giễu cợt không giấu giếm.
“Cô tự nguyện, nhưng tôi xem ra hình như Dung Trình không được tự nguyện gì lắm.” (*Tại sao chỗ này mình thấy chị Thích giống mấy tiểu tam mặt dày quá à… nhưng cũng có thể nói là… vợ chính đang dằn mặt tiểu tam???)
Thích Nam nhún vai, cố ý nói chậm lại, dường như mang theo một chút thương hại: “Dung Dung, anh cảm thấy em nói có đúng không?”
Thích Cẩn trừng mắt thật lớn, dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh. Sau đó, cô nhìn thấy anh gõ gõ trán của Thích Nam.
“Đừng làm rộn.” Trong lời nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều.
“Thỏa mãn em một chút cũng không được à?” Thích Nam bất mãn anh một cách qua
loa, đẩy ngón tay đang làm loạn trên đầu mình ra, “Không lẽ sẽ làm tổn
thất nửa giang sơn Dung Thị của anh sao?”
Nhìn thấy cảnh hai người đối xử với nhau, Thích Cẩn thu lại sự chua ngoa gai nhọn đầy người, trở nên có chút hồn bay phách lạc.
Từ lúc hai nhà Thích, Dung chuẩn bị trở thành thông gia, cô rất mong đợi
mình có thể trở thành sự kết nối của hai nhà. Cô và những tiểu thư khác
nhà họ Thích đã tranh đấu gay gắt, không hề nghĩ, con tiện nhân không
nên mang họ Thích này lại chiếm tiện nghi.
Sau khi Dung Trình kết hôn, cô đau khổ một thời gian dài. Lúc cô chuẩn bị
buông tay thì nghe được tin Dung Trình ly hôn. Không những thế, nhà họ
Thích còn chuẩn bị kết sui gia với nhà họ Dung một lần nữa, mà cô lại
trở thành người may mắn trong mối quan hệ thông gia này.
Lúc cô biết được tin tức này thì rất cao hứng.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, Dung Trình và Thích Nam ly hôn… hình như không giống như trong tưởng tượng của cô?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của cô trở nên giống như độc ngâm trong nước, xoáy thẳng đến Thích Nam.
Dung Trình nhìn thấy góc độ cơ thể thay đổi tinh vi, chặn lại ánh mắt của cô không để lại dấu vết gì.
“Thích tiểu thư?” Anh không xác định hỏi.
Thích Cẩn nghe được giọng nói này thì lập tức thả lỏng mấy phần, ánh mắt cũng mềm mại như nước: “Đúng vậy, tôi tên là Thích Cẩn, anh có thể gọi em
là…”
Dung Trình cắt đứt câu nói tiếp theo của cô: “Thích tiểu thư, xin hỏi cô tới đây làm gì?”
“Là ông Nội biết anh đã trở lại thành phố M, muốn mở tiệc mời anh đến nhà
họ Thích tụ tập, cho nên cố ý dặn dò em tới đây mời anh.” Thích Cẩn nói
ra mục đích cô tới lần này. Dĩ nhiên, chuyện mời là có thật, mượn cơ hội tới gần người kia cũng là thật.
“Làm phiền Thích lão tiên sinh quan tâm rồi.” Dung Trình bày tỏ hoàn cảnh,
khiến người ta vừa không cảm thấy quá thân cận, vừa không cảm thấy như
bị xa lánh, khoảng cách vừa phải, “Chỉ là kính xin Thích tiểu thư trở về báo lại với ông cụ một tiếng. Gần đây sự vụ bận rộn, chỉ sợ không thể
đến chỗ hẹn đúng giờ. Đợi qua một thời gian nữa, tôi nhất định tới tận
cửa đền tội.”
‘Một thời gian nữa’ là bao lâu thì khó mà nói được…
Thích Cẩn nghe ra được ý tứ từ chối của anh, chân mày cau lại, giương mắt
nhìn anh: “Anh thật sự không thể tới đúng hẹn sao? Ông Nội sẽ trách phạt em…”
“Ha, không phải cha cô đang vui vẻ quất ngựa trên con đường tranh quyền hay
sao? Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không đạt được chút thành tựu nào
à?” Thích Nam trêu cười, nói: “Nếu là có, ông cụ nỡ nào quở trách cô, dù chỉ một chút?”
Bỗng dưng Thích Cẩn thay đổi sắc mặt: “Cô đừng nói lung tung!”
“Phải phải, tôi nói bậy.” Thích Nam cũng không tranh luận chuyện này với cô
ta nữa, “Nói cô có đi hay không hả? Không lẽ cô nhất định phải nghe
người ta trực tiếp đuổi cô thì cô mới chịu đi hay sao? Như vậy là không
thức thời, còn sẽ bị người ta chán ghét đó~”
Âm cuối của câu nói này mang theo chút dí dỏm, lọt vào tai người khác lại
không nghe ra được sự hài hước, ví dụ như có người trực tiếp bôi đen lên mặt.
“Dung…”
“Muốn hỏi đường thì nói với tôi, tôi không ngại tiễn cô một đoạn. Muốn nói
lời từ biệt…” Thích Nam tùy ý khoát tay chặn lại, biểu hiện không thể
nào qua loa được hơn nữa, “Tạm biệt.”
Thích Cẩn giận đến nổi thiếu chút nữa ngũ quan đều biến dạng: “Tôi không phải muốn chào tạm biệt cô!”
“Hả, không phải đều giống như nhau sao?” Thích Nam nghiêng đầu hỏi thăm Dung Trình, “Đúng không, Dung Dung?”
Dung Trình thường nhìn thấy bộ dạng vô lại cố tình gây chuyện của cô, cũng không mở miệng phủ nhận.
Sắc mặt Thích Cẩn đen lại, cô không ở lại tiếp tục tự rước lấy nhục, tức giận, đạp giày cao gót bỏ đi.
Thích Nam nhìn theo bóng lưng của cô ta một hồi, cảm thán: “Dung Dung, anh
còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không? Anh nói xem, đây là người thứ
mấy rồi hả?” Nói xong, cô cưng chiều lắc đầu một cái, “Cũng chỉ có loại
người khiêm tốn như em đây mới có thể nhịn nổi thôi.”
Vốn là cô đang hăng hái bừng bừng muốn trêu chọc Dung Trình, nhưng nghĩ đến gương mặt của Thích Cẩn, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cô chắc lưỡi một cái, bỏ qua ý định trêu chọc: “Anh nói xem, vị trợ lý con kia của anh đâu rồi? Lạc đường?”
Bên kia, vị trợ lý con nhìn đúng thời gian, bưng ly cà phê chuẩn bị trở về
thì chạm giáp mặt Thích Cẩn đang ngập tràn ấm ức và tức giận. Người kia
dừng bước, lạnh lùng nhìn cô, sau đó ánh mắt dời xuống ly cà phê: “Cho
Thích Nam?”
Trợ lý phụ dạ dạ, “Là đưa cho Thích tiểu thư…”
Cô còn chưa dứt lời, ly cà phê trên tay tự dưng bay bổng lên. Cô ngạc
nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì chất lòng màu nâu nóng hổi đã đập vào
mặt.
“Á….. ôi….”
Tiếng kêu sợ hãi bị cắt đứt, trong cảm giác đau đớn vì vết phỏng, cô cảm giác được có người đụng ở sau lưng của cô, cùng một lúc thì thầm vào tai
mình.
“Nên nhớ, sau này đừng bao giờ xưng hô như vậy với cái loại rác rưởi kia, tôi không thích.”
“Chậc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đáng tiếc.” Từ phía sau, người kia giữ
lại chiếc cằm của cô, giọng nói giống như ác ma, “Oán hận à? Muốn hận
thì hận vị ‘Thích tiểu thư’ kia kìa. Tạm thời tôi không động được tới cô ta, nhưng động tới nhân viên quèn mới vào làm không có thân phận, không có bối cảnh như cô thì mới thật là tùy ý khóc cười như nhau.”