Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn

Chương 37

Không phải nhân viên công ty, nhưng Thích Nam lại giống như nhân viên chính thức, ngày ngày tới công ty của Dung Trình, bấm giờ đúng lúc. Đi nhiều lần, cô không khỏi nghe được một số tin đồn thú vị, ví dụ như suy đoán quan hệ của cô và Dung Trình, ví dụ như___

“Nghe nói sáng nay có người gây chuyện trước công ty?” Cô hướng về phía Dung Trình đang ngồi đầu bên kia của bàn làm việc, hỏi.

Trên thực tế, phần lớn thời gian Thích Nam không đi làm chung với Dung Trình. Không phải vì cô muốn che giấu mối quan hệ của hai người, mà chỉ vì cô dậy trễ hơn Dung Trình rất nhiều.

Giống như hôm nay, cô cũng đi tới công ty một mình. Cô tới trễ một chút, vừa mới tới đại sảnh dưới lầu thì nghe một đám công nhân viên đang xì xào bàn tán. Sau khi nghe ngóng thì mới biết được, thì ra trước khi cô tới, có một cô gái và một nhân viên của công ty đã xảy ra tranh chấp ở bên ngoài công ty.

Nghe nói cô bé kia mang khẩu trang, che hết mặt mũi. Lúc ấy cô bé xông lên phía trước, dằn co với một người. Chuyện này còn phải kinh động tới bảo vệ, về sau cô bé mới bị người kéo đi.

Mấy ngày nay, cuộc sống đều đặn đúng quy luật khiến Thích Nam rảnh rỗi tới điên đầu, cho nên cô hăng hái hỏi tới, hỏi một hồi thì biết được nhân viên công ty bị cô bé này cản lại chính là___

“Trợ lý giám đốc mới vừa nhậm chức.” Nhân viên tiết lộ tin tức hạ giọng nhỏ xuống, bản chất nhiều chuyện hiện ra rất rõ.

Trợ lý giám đốc mới vừa nhậm chức?

Hả, đó không phải là Thích Cẩn hay sao?

Chậc, bản lãnh gây chuyện và hình tượng cần trùng tu lại của cô ta di chuyển theo chiều hướng tỉ lệ nghịch rồi!

Thích Nam vừa kích thích không hề muốn kìm chế bôi nhọ giá trị nhan sắc của người nào đó, vừa cao hứng như lửa mới vừa châm ngòi. Sự hào hứng này liên tục duy trì cho đến khi tới phòng làm việc của Dung Trình.

“Em cảm thấy đây giống như tiếc mục vợ cả tìm ra được tiểu tam.” Cô giả đò vuốt vuốt cằm của mình, giống như một trí giả đang đi tìm chân lý, “Phải biết, xã hội phát triển theo chiều hướng văn minh, càng ngày càng có nhiều người thích ‘cỏ xuân’. Hôm nay anh gieo cỏ xanh trên đầu người ta, ngày mai anh sẽ phát hiện ý xuân tràn trề trên đầu nhà mình.”

Dung Trình nghe xong, tỏ vẻ không thể phản bác được.

Thích Nam tự mình diễn trò hăng hái không giảm: “Một trong những nhân vật chính trong sự cố tin đồn chính là cái vị ngoài cửa kia của các người, anh có muốn mượn chức vụ hiện tại, hỏi thăm cô ta chuyện gì đã xảy ra không? Quan tâm thuộc hạ có lợi cho việc hòa đồng nơi công sở mà!”

Dung Trình: “……”

Nhắc tới quan tâm thuộc hạ, Thích Nam không khỏi nhớ tới Dương Hàng. Cô cảm thấy gần đây, cái vị như hình với bóng với Dung Trình càng ngày càng có khuynh hướng xong việc phủi đít bỏ đi.

“Nhắc tới mới nói, gần đây Dương đang bận chuyện gì thế, tại sao không thấy cậu ấy theo anh?”

Dung Trình thấy cô không nhắc tới Thích Cẩn nữa, thở phào một hơi, nói: “Cậu ấy đang theo dõi đề án khai thác Minh Đảo.”

Thích Nam bóp cổ tay: “Chờ đề án kết thúc, chàng trai hiền lành sẽ không biến thành cao thủ cua gái chứ hả?”

Có sự ảnh hưởng vô hình của đối tác như Tống Dịch, cô thật sự cảm thấy lo lắng cho Dương Hàng.

Dung Trình: “……”

Tạm thời Thích Nam không thể biết được Dương Hàng có trở thành cao thủ dụ gái hay không, nhưng chuyện khác mà cô quan tâm lại có tiến triển mới ngoài ý muốn. Đó là ngày thứ hai sau khi cô biết được tin đồn thú vị về cuộc gặp gỡ giữa Thích Cẩn và cô gái xa lạ kia.

Ngày hôm đó, trước cửa chính của khoa kỹ Triều Vinh, cô đụng phải một người đi đường có dáng vẻ vội vàng.

Người đi đường kia đội mũ trùm đầu. Hai người vừa đụng nhau, khiến chiếc mũ của người kia rớt xuống.

Hình như mũ đội đầu kia là ngụy trang chủ yếu của cô ta, một giây mất đi nó, cô ta trở nên kinh hoảng khác thường. Cũng chính trong lúc chớp nhoáng này, Thích Nam nhìn thấy được khuôn mặt của người kia…đeo khẩu trang.

Dường như khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt của người nọ, nhưng Thích Nam nhạy bén, để ý đến một phần không bị che, lộ ra vết phồng sưng đỏ, giống như bị phỏng nước sôi.

Thích Nam thản nhiên cúi người nhặt mũ lên, trả lại cho cô ta.

“Cám ơn.” Thời điểm người kia đưa tay ra nhận, Thích Nam ngửi được một luồng thuốc nước tỏa ra từ gương mặt bị thương của cô ta.

So với mùi thuốc nước đậm đặc, cô càng kinh ngạc hơn vì giọng nói của cô ta.

Làm diễn viên, đặc biệt là một diễn viên có kinh nghiệm xuất sắc về vấn đề nắm bắt từng chi tiết, Thích Nam chú ý tới một chi tiếc ngay lập tức___ giọng nói của người nọ rất quen thuộc.

“Nghiêm Duyệt?” Mặc dù giọng nói có tình dò hỏi, nhưng trước khi hỏi thì trong lòng Thích Nam đã có đáp án.

Nghiêm Duyệt chính là trợ lý con trước khi Thích Cẩn nhậm chức, Thích Nam đã từng thắc mắc tại sao cô ta lại đột nhiên từ chức. Dung Trình đã từng nói với cô là bị thương cho nên từ chức, không nghĩ tới thương thế kia lại là vết thương trên mặt…

Cô gái mang khẩu trang đang giơ tay lên đội mũ lại trên đầu, nghe vậy thì tay run lên, chiếc mũ lại rơi xuống đất một lần nữa.

Thích Nam nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt cô ta, không nói gì, nhặt mũ lên cho cô ta một lần nữa.

“Có để bụng nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Cô hỏi.

Mấy ngày không gặp, cô gái với khuôn mặt hoàn hảo nay lại bị phỏng nghiêm trọng, cọng với tin đồn trước đó, Thích Nam không thể không suy đoán, cô gái này bị thương có liên quan tới Thích Cẩn hay không? Hay là liên quan… tới mình?

Ngày đó, cô nhờ vị trợ lý con này đi phòng giải lao pha cà phê, là không muốn cô ta chống chọi lại với Thích Cẩn. Nhưng bây giờ xem ra, hình như cô đã làm sai thì phải?

Nếu quả thật Thích Cẩn làm cô gái này bị thương, như vậy trong chuyện này là cũng bởi vì mình mà giận chó đánh mèo?

Cô không dám nghĩ tới.

“Đừng sợ! Nếu cô ngại thì không cần nói ra.”

Thích Nam nói một cách nhẹ nhàng. Đối với một cô gái vừa mới bước chân ra khỏi học đường lại gặp phải biến cố, trong lòng cô vô cùng áy náy.

“Tôi…” Hình như cô gái tên Nghiêm Duyệt này bị thiện ý của cô làm cảm động, trong mắt lóe lên một tia do dự, cuối cùng rụt rè nói, “Chúng ta… có thể tới chỗ khác nói chuyện không?”

Bởi vì cô ta gây chuyện trước đó, trải qua một ngày đồn đãi xôn xao, không ít người nhớ được trang phục của cô, lúc này đang thu hút càng ngày càng nhiều ánh mắt của những người muốn xem náo nhiệt nhìn sang.

Thích Nam ra vẻ thông cảm, đi theo phía sau cô ta. Vốn là cô muốn đề nghị đi quán cà phê nào đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chắc là cô ta sẽ không thích ứng với những chỗ như vậy, cho nên không lên tiếng, im lặng theo sát lưng cô ta.

Cô không nói lời nào đi theo, sau đó ngạc nhiên phát hiện, Nghiêm Duyệt dẫn cô đi càng ngày càng xa…

Cuối cùng các cô cũng đi tới một hẻm nhỏ vắng vẻ.

Thích Nam âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ánh mắt cô xẹt qua một người đàn ông say rượu quần áo rách rưới, ngay sau đó thu lại sắc mặt bình thường.

“Hình như nơi này có chút…”

Nghiêm Duyệt cắt ngang lời cô: “Không an toàn?”

“Cũng không hẳn như vậy, chỉ là cảm giác rất vắng vẻ.” Thích Nam nói. Bởi vì lo nghĩ mình sẽ kích thích đến người trẻ tuổi mới vừa vào đời đã gặp biến cố này, mỗi câu nói của cô đều cố gắng làm theo ý của cô ta.

“Ừ, hơi vắng vẻ.” Ánh mắt Nghiêm Duyệt trở nên u ám nói, “Hiện giờ tôi lại thích hoàn cảnh này hơn.”

Thích Nam không nói lời nào.

Nghiêm Duyệt cười tự giễu một tiếng, giải thích chuyện trong công ty: “… Vị tiểu thư họ Thích kia hất ly cà phê vừa mới pha xong lên mặt của tôi. Khi đó, lần đầu tiên trong đời, tôi nảy sinh sự hận thù mãnh liệt như vậy.”

“Cho nên cô đã tới bên ngoài công ty tìm cô ta?”

“Đúng vậy.” Đột nhiên Nghiêm Duyệt cười nói, con mắt bị phỏng tràn đầy ý hận và sự vui sướng điên cuồng khó đè nén, nhìn qua rất trái ngược.

Thích Nam thấy vậy nhíu mày.

Nghiêm Duyệt nói tiếp: “Cô ấy bảo tôi tới trước công ty tìm cô ấy, giả đò gây ra tranh chấp với cô ấy, sau đó sẽ khiến một người tràn đầy lòng hiếu kỳ như cô đây ngoan ngoãn mắc câu.”

Thích Nam kinh ngạc nhìn cô ta, “Có ý gì?”

“Ý của tôi chính là, cô ấy bảo tôi tạo ra biểu hiện cừu hận đối với cô ấy. Làm như vậy thì cô sẽ không phòng bị, ngoan ngoãn đi theo tôi.” Nghiêm Duyệt sửa lại cái mũ của mình, giọng nói nhẹ nhàng.

Tiếp theo giọng nói nhỏ đi của cô ta, Thích Nam nghe được tiếng bước chân liên tiếp từ đầu hẻm nhỏ yên tĩnh vang lên.

Cùng lúc đó, hai người đàn ông cao lớn từ đầu hẻm nhỏ đi vào. Cả hai đều thong thả từ từ đi tới, giống như cầm chắc Thích Nam đã rơi vào trong lưới, không hề lo lắng cô sẽ thoát lưới đi ra.

Thích Nam: “…..”

Cô cũng xác thực mình không có thiên phú đặc biệt có thể chống lại hai người đàn ông cao lớn này để mà trốn thoát.

Tự biết trốn chạy là vô vọng, cô cũng không phí công giãy giụa. Đối mặt nguy cơ không rõ ràng, vẻ mặt cô càng trở nên bình tĩnh. Cô nhìn Nghiêm Duyệt, hỏi: “Tại sao?”

Tại sao giúp đỡ Thích Cẩn?

Cuối cùng Thích Nam vẫn không thể nghe được đáp án cô mong muốn, bởi vì cô bị một trong hai người đàn ông cao lớn lấy khăn tay bịt kín miệng mũi. Dưới sự kích động, cô từ từ chống đỡ không được, ý thức rơi vào mơ hồ.

Trước khi mất đi ý thức, cô nhìn thấy Nghiêm Duyệt hướng về cô, nói cái gì đó, bộ dạng vừa khóc vừa cười. Thấy thế, Thích Nam không khỏi có chút thương hại cho cô ta.

Thích Nam bị hai người đàn ông kéo ra khỏi đầu hẻm, không bao lâu sau thì có tiếng máy xe khởi động truyền tới.

Nghiêm Duyệt nhìn con hẻm trống rỗng một hồi lâu, cho đến khi nước mắt trên mặt đều trở lạnh. Thật lâu sau, cô ta phục hồi lại tinh thần, lau đi nước mắt trên khóe mắt, dừng lại một chút rồi bấm số điện thoại của một người.

“Thích tiểu thư, tôi đã làm xong chuyện cô giao phó… Khi nào thì cô sẽ gởi chi phí giải phẫu thẩm mỹ cho tôi…”

Bên kia, chiếc xe Ford cũ mềm chở Thích Nam đang bị hôn mê chạy về phía trung tâm thành phố.

Đang đi trên đường, đột nhiên chiếc xe quẹo gấp một cú. Dưới tác dụng của quán tính, Thích Nam đang ngồi co quắp ở băng ghế sau ngã nhào trên chiếc ghế da rách nát.

Điện thoại di động màu đen rớt ra từ trong túi áo của cô, rơi xuống bên cạnh chân của người đàn ông.

Một cánh tay nhặt nó lên___

“Ồ?”

“Chuyện gì?” Tên đồng bọn lái xe không thèm để ý, hỏi.

Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt ra, cực kỳ hoảng sợ nói: “Điện thoại di động này vẫn còn đang tiếp thông!”

“Cái gì?!” Đồng bọn cũng kinh ngạc, hoảng sợ nhảy xuống xe, thiếu chút nữa là cạ vào đít của chiếc xe phía trước, bị chủ nhân chiếc xe chửi cho một trận.

Hắn ta không kịp cãi lại, vẻ mặt vẫn còn hốt hoảng: “Làm sao bây giờ?”

Ngay từ lúc phát hiện cuộc gọi, người đàn ông cao lớn kia liền cúp điện thoại. Thế nhưng cho dù là như vậy, hắn ta vẫn hết hồn không thể bình tĩnh, lại lục lọi số điện thoại của cuộc gọi hồi nãy.

Thời gian cuộc gọi: 14 phút 23 giây.

Vậy là từ lúc đi vào ngõ hẻm không bao lâu, người đàn bà này đã bấm điện thoại gọi đi, liên tục duy trì cuộc gọi.

“Dung Dung?” Người đàn ông cao lớn liếc nhìn tên người gọi, suy nghĩ một hồi, “Là đàn bà?”

“Mẹ mày còn có tâm tư để ý là nam hay nữ hả! Mau suy nghĩ phải làm sao bây giờ!”

Chẳng qua bọn họ chỉ là thâu tiền thay người làm việc. Trước khi nhận mối giao dịch này đã biết sẽ không quá khó khăn, ai ngờ người đàn bà này lại thông mình như vậy, từ ban đầu đã vạch trần bọn họ!

“Đừng lo lắng, Kim Đỉnh ở phía trước, chúng ta đưa cô ta tới đó rồi rồi bỏ chạy. Nếu có người đã biết cũng không thể chạy tới nhanh đến vậy!”

Kim Đỉnh là chỗ ăn chơi lớn nhất thành phố M. Ngoại trừ cung cấp hoạt động ca múa và giải trí cho người tiêu thụ ra, đây còn là sản nghiệp phục vụ bí mật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Hai người đàn ông nhận vụ buôn bán Thích Nam chuẩn bị đưa cô đến Kim Đỉnh làm ‘nhân viên phục vụ’. Về phần giao tiếp công việc, chủ mướn đã sớm có an bài thỏa đáng, bọn họ chỉ cần mang người tới cửa sau Kim Đỉnh thì có thể bắt được một món thù lao không rẻ.

Mà hiện giờ, bọn họ quả thật cách Kim Đỉnh rất gần. Người đàn ông lái xe nghĩ tới đây, cảm thấy có chút an tâm.

“Má nó, con đàn bà thúi này lại gây chuyện!” Hắn lầm bầm oán hận trong miệng, lái xe thật nhanh.

Rốt cuộc xe cũng dừng lại an toàn ở cửa sau Kim Đỉnh.

…..

Khi Thích Nam tỉnh lại thì phát hiện mình bị lột sạch, ném trên giường hình cánh hoa. Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị mùi nước hoa nồng nặc kích thích nhảy mũi liên lục mấy cái. Sau khi từ từ dãn lỗ mũi ra, cô lấy chăn bên dưới cuốn mình lại.

Dầu gì cũng nên có chiếc áo cà sa che đậy thân thể, cô nghĩ thầm.

Cô leo xuống giường, tìm kiếm khắp phòng trang phục hiện đại một chút để thay thế bộ cà sa nguyên thủy trên người. Tìm kiếm, tìm kiếm, cửa sau lưng chợt mở ra.

Phản xạ có điều kiện, cô quay đầu lại___

“Hê, thật đúng dịp!”
Bình Luận (0)
Comment