Họ dùng bữa tối ở Trình gia. Bình thường Phương Thù sợ
khiến Phùng Ngọc Hoa không vui nên nếu như không có việc gì, cô rất ít
khi về nhà chồng. Nói thật ra, cô không hề giống con dâu nhà họ Trình
chút nào, số lần đến nhà chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay là
chuyện bất khả kháng nên cô mới đành tới đây, may mà trong nhà còn có
ông nội.
Ông cụ Trình - Trình Tranh Vanh năm nay đã 81 tuổi, ngoại trừ bị lãng
tai ra thì sức khỏe vẫn xem như kiện khang, là một trong số ít người quý mến Phương Thù, mỗi lần gặp cô đều lôi kéo cô trò chuyện từ đầu đến
cuối. Nhưng vì tai ông không tốt, nên mỗi lần nói chuyện cô đều phải cố
hét thật to. Vì vậy đến khi bắt đầu ăn cơm, trên bàn ăn liền xảy ra một
màn khá quái gở...
”Hai đứa định chừng nào sinh con?” Ông cụ Trình vẫn thường hay nhắc đến
chuyện con cái, có lẽ vì người già đều mong đông con nhiều cháu quây
quần sớm hôm.
Thật ra thì tất cả mọi người đều ngầm hiểu lý do hai người kết hôn là vì điều gì, nhưng không biết tại sao ông cụ lại cố ý quên mất, cứ coi như
hai người đã xảy ra chuyện phim giả tình thật vậy.
Phương Thù nhìn Trình Nhiên với ánh mắt cầu cứu, kết quả đối phương vẫn
ngồi ngay ngắn, yên lặng ăn cơm, chẳng mảy may để ý đến bên này.
Cũng đúng thôi, Trình gia trước giờ đều có quy củ không được nói chuyện khi ăn uống.
Phương Thù chỉ đành tự lực cánh sinh, vờ vịt đáp: “Dạ, chờ một thời gian nữa ạ.”
”Hả? Sắp rồi à?”
Thấy Phùng Ngọc Hoa đã chú ý đến phía bên này, Phương Thù dở khóc dở mếu nhưng vẫn phải cất cao giọng: “Còn phải đợi một thời gian nữa ạ.”
Ông cụ “à” một tiếng, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối: “Đã hơn một năm rồi mà
vẫn chưa thấy tin gì, có phải thằng Trình Nhiên có vấn đề không?”
Phương Thù suýt nữa phun cả cơm ra bàn, quay sang nhìn người bên cạnh.
Trịnh đại thiếu gia vẫn ung dung ăn cơm như không hề nghe thấy. Cô khó
khăn lắm mới nuốt trôi miếng cơm: “Không, không vấn đề ạ, tại bọn con
bận quá thôi.”
”Hả?”
Phương Thù mếu máo nhìn ông cụ vẫn chưa nghe rõ đáp án, cô thật sự nghi
ngờ có phải ông cố tình trêu chọc cô hay không. Nhưng vì phải lễ phép,
cô vẫn hắng giọng đáp lớn: “Không có vấn đề, Trinh Nhiên vô cùng bình
thường.”
Sắc mặt Phùng Ngọc Hoa càng đen hơn. Trình đại thiếu gia vẫn giả làm
tượng gỗ nãy giờ cũng bình tĩnh liếc nhìn cô với ánh mắt mang vài phần
ẩn ý.
Phương Thù che mặt, đầu sắp sửa cắm vào trong bát luôn. Ông ơi... con không thể ăn một bữa cơm ngon lành sao?
Cuối cùng Ông cụ Trình mới thỏa mãn, cười hơ hớ nói: “Vậy cũng phải
tranh thủ thời gian, con không biết bây giờ đám con gái lợi hại thế nào
đâu, giở đủ mọi thủ đoạn đeo đuổi người ta đấy. Cho dù kết hôn rồi cũng
không an toàn chút nào.”
”Ông nói phải ạ.” Phương Thù gật đầu như băm tỏi, cô chỉ muốn trước khi
hoàn toàn đắc tội mẹ chồng, mau sớm kết thúc chủ đề hại não này thì hơn.
”Thằng Trình Nhiên không có ưu điểm gì khác, chỉ được cái mẽ ngoài bảnh
tỏn thu hút đám con gái thôi.” Ông vừa nói vừa giơ tay che miệng, hạ
thấp giọng nói với Phương Thù, “Trước kia có một đứa con gái theo đuổi
nó, nghe nói ngày nào cũng bỏ đồ vào hộc bàn của nó, nghỉ lễ còn bất
chấp mưa gió mang đồ đến tận cửa nhà ông. Quan trọng là Trình Nhiên chưa từng cho con bé kia biết địa chỉ nhà, sao con bé đấy lại có thể chạy
đến tận đây thế chứ. Con nói có đáng sợ hay không?”
Phương Thù á khẩu.
”Con lù khù thế này, nếu có người đeo đuổi nó thật thì con sẽ thua chắc cho xem. Vì thế mau sớm sinh con đi, biết không?”
”Ông ơi...” Phương Thù lại che mặt, “Thật ra người kia, người kia chính là con đấy.”
”Hả?” Ông cụ tỏ vẻ không nghe rõ.
Phương Thù lớn tiếng nói: “Là con đấy ạ, là con theo đuổi Trình Nhiên.”
“...” Vẻ mặt Ông cụ Trình ngơ ngác giây lát, nghẹn lời hồi lâu mới nói:“Vậy, vậy, vậy rất tốt, ông yên tâm rồi. Chắc chắn Trình Nhiên không
chạy thoát khỏi tay con được rồi.”
Cuối cùng lần này Ông cụ Trình cũng chịu tha cho cô, không khí trên bàn
ăn lại yên tĩnh như trước, nhưng Phương Thù thấy mặt Phùng Ngọc Hoa đã
đen như đáy nồi. Nhớ đến mấy chuyện hoang đường mình làm trước kia, da
mặt đúng là dày hơn tấm thớt, chẳng trách Phùng Ngọc Hoa chán ghét cô
đến thế.
Phương Thù nhớ, khi ấy cô thường đến nhà đưa thuốc cho Trình Nhiên là vì vào học kỳ một lớp Mười Một, Trình Nhiên bị viêm phổi, được bao nhiêu
bác sĩ khám chữa mà vẫn không khá hơn, ho rất nghiêm trọng. Đúng lúc
Phương Thù nghe thấy mẹ cô nói chị nhà bên cũng bị giống vậy, cuối cùng
uống một toa thuốc của vị bác sĩ trung y già mới khỏi.
Nhưng Phương Thù nào dám tùy tiện mượn toa thuốc đi mua cho Trình Nhiên
uống chứ? Bảo Trình Nhiên đi theo cho đến cho bác sĩ trung y già khám
thì càng là chuyện viển vông. Sau đó cô nghĩ ra một biện pháp vô cùng
khác người.
Lúc đó đang vào mùa mưa, Phương Thù chạy ra ngoài dầm mưa một buổi, đang yên đang lành thế mà lại tự giày vò đến bệnh. Sau đó kiếm đủ các cớ
không đi khám bác sĩ, cố kéo dài thành bệnh viêm phổi để đến tìm bác sĩ
trung y kia bốc thuốc kê đơn, uống thử thấy không có vấn đề gì mới dám
đem cho anh, mà còn chính tay sắc mỗi ngày một chén mang sang nữa chứ.
Như vậy có phải là ngốc nghếch lắm không?
Cũng đành chịu, khi xưa Phương Thù ngốc thế đấy. Nhưng với một đứa con
gái mười sáu tuổi mà nói, đó chính là cách tốt nhất mà mình có thể nghĩ
ra để chăm sóc cho người mình thích. Thật ra sau này Phương Thù rất muốn hỏi Trình Nhiên, cuối cùng anh có uống thuốc đó hay không, có biết do
cô đưa hay không? Nhưng cô vẫn không tài nào hỏi được, vì cô sợ đáp án
của anh là phủ định. Bất kể câu hỏi nào nhận được đáp án phủ định cũng
sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ.
Bây giờ đã trưởng thành, hồi tưởng lại ngày ấy quả thật chỉ muốn tìm lỗ
chui vào. Chắc hẳn lúc trước Trình Nhiên cũng rất phiền ấy nhỉ?
Phương Thù nhìn người bên cạnh, ai ngờ Trình Nhiên nãy giờ vẫn dửng dưng khóe môi lại như đang thấp thoáng nét cười. Nhưng khi cô nhìn cho kỹ
lại phát hiện thái độ anh vô cùng bình thường rồi. Nét cười nhàn nhạt
khi nãy thật giống như chỉ là ảo giác của cô thôi.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trình Nhiên điềm tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
”Em có thể hỏi anh một câu được không?”
Dường như Trình Nhiên hơi bất ngờ, đôi mắt đen thẳm nhìn cô đăm đăm: “Ừ.”
”Ngày xưa chắc anh thấy phiền lắm hả?”
Đôi mắt sáng như sao của Trình Nhiên bỗng tối sầm, quay đầu đi: “Cũng bình thường.”
Phương Thù thở dài: “Nếu là em, em cũng thấy phiền. Thế mà em lại làm ra hành động ngu si như thế.”
Khuôn mặt bình thản của Trình Nhiên thoáng chốc như phủ màn sương giá, lạnh lùng nhìn cô: “Em hối hận à?”
”Dĩ nhiên rồi.” Phương Thù trả lời không hề nghĩ ngợi.
Nếu đổi lại bây giờ cô mới theo đuổi anh, chắc chắn sẽ không dùng cách
ngây thơ như vậy, mấu chốt là khi đó cô chỉ biết tự mình làm khổ mình
thôi, thà rằng cứ trực tiếp đè anh xuống giường còn nhanh hơn. Ặc, đương nhiên là hiện tại cô vô cùng rõ ràng vị trí của hai người, nhất định
không thể nào vượt rào dù chỉ một bước.
Trình Nhiên nheo mắt đánh giá cô chốc lát, sau đó cười gằn: “Thật đáng
tiếc, nếu em sớm giác ngộ thì thời niên thiếu của anh tốt đẹp biết mấy.”
Phương Thù cạn lời. Dù sao cũng là vợ chồng với nhau, anh có cần khích bác cô vậy không chứ?
***
Dù Ông cụ Trình khiến Phương Thù ăn bữa cơm như nhai phải sạn, nhưng ông thật sự thương yêu Phương Thù, đến khi họ rời đi, ông còn tiễn ra tận
cửa.
”Ông mau vào nhà đi, đừng để cảm lạnh ạ.”
”Không sao, ông chờ bọn con về rồi vào.” Ông cụ Trình chắp tay sau lưng
chần chừ ở cửa, thấy Phùng Ngọc Hoa nói vài câu với Đồng Đồng, lại dặn
dò Trình Nhiên rồi trở về phòng, ông mới nói với Phương Thù, “Trước mắt
tình trạng Đồng Đồng đã khá hơn rồi, đợi một thời gian nữa, con đưa nó
đi thăm anh con đi.”
Phương Thù khó tin ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trình Tranh Vanh, lòng cô vừa cảm kích vừa bất an: “Nhưng mà mẹ...”
Phùng Ngọc Hoa hận hai anh em cô như vậy, làm sao có thể đồng ý cho Phương Thù đưa Đồng Đồng đi gặp Phương Lượng được cơ chứ?
Thật kỳ diệu là lúc này Trình Tranh Vanh không hề lãng tai, ngay cả
giọng nói cũng nén xuống cực khẽ: “Không phải còn có ông ở đây sao? Chỉ
cần một ngày ông vẫn còn sống, ba mẹ Trình Nhiên vẫn không làm chủ được
cái nhà này đâu.”
”Con cảm ơn ông.” Phương Thù siết chặt hai tay vào nhau, nước mắt rưng rưng.
Cô vốn không dám hy vọng xa vời đưa Đồng Đồng đi gặp Phương Lượng. Gia
nghiệp họ Trịnh bề thế, ban đầu lúc Trình gia muốn giành quyền nuôi
dưỡng Đồng Đồng, cô không hề có chút năng lực phản kháng nào. Khi ấy
tình trạng Đồng Đồng rất tệ, phải điều trị tâm lý, còn Phương Lượng lại
được bênh viện báo có thể sẽ sống thực vật đến hết đời, hai cha con đều
cần số rất tiền lớn để chữa trị.
Lúc đó Phương Thù không có tiền, cô chỉ là sinh viên năm Tư nghèo kiết
xác thôi. Sau nhờ Trình Nhiên giúp đỡ, lại còn đề nghị kết hôn với cô...
Ông cụ Trình khẽ vỗ vai cô: “Chắc chắn Đồng Đồng cũng hy vọng gặp được
ba nó. Hơn nữa biết đâu Đồng Đồng đến thăm có thể giúp ích cho tình
trạng anh con, khiến cậu ta mau sớm tỉnh lại thì sao.”
Phương Thù gật đầu, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng không thể thốt nổi một câu, chỉ đành cảm ơn ông lần nữa.
”Đừng cảm ơn ông, cảm ơn Trình Nhiên đi.”
Phương Thù thảng thốt.
Trình Tranh Vanh nói tiếp: “Là Trình Nhiên nói với ông, nếu chính nó đưa ra yêu cầu đó chỉ sợ Ngọc Hoa lại không vui, còn cho rằng con thổi gió
bên tai nó nữa. Chuyện này do ông đề xuất thì Ngọc Hoa sẽ không dám phản bác.”
Ông cười đầy thâm ý với cô: “Thằng Nhiên rất quan tâm con.”
Thấy Phương Thù im thin thít, Trình Tranh Vanh khoát tay với cô: “Được rồi, mau đi thôi, nó còn đang chờ con kìa.”
Phương Thù nhìn về phía Trình Nhiên đang bế Đồng Đồng đứng chờ dưới ngọn đèn đường cách đó không xa. Thậm chí anh không hề liếc qua bên này,
nhưng nhìn tư thái thì rõ ràng anh đã biết thừa ông và cô đang nói
chuyện gì, còn cố ý dành không gian và thời gian riêng cho họ nữa.
Phương Thù cất bước đi về phía anh, mỗi một bước đều như nặng ngàn cân.
Cô luôn cảm thấy Trình Nhiên đối với cô rất tốt, anh rất để ý đến cô,
thậm chí để ý đến mức... cô cho rằng anh đã yêu cô rồi. Nhưng mỗi lần cô cho rằng như vậy, Trình Nhiên sẽ quay đầu xối cho cô một chậu nước lạnh buốt giá.