Trong lao ngục tối tăm, một người đứng bên ngoài một người ngồi trong ngục cả hai đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Thẩm Nhạn nhìn Diệp Chấn một cái lại cúi đầu xuống cũng không muốn nói gì với hắn bởi y cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tích tách, tích tách –-----.
Không biết là nước ở đâu rơi xuống vang lên không ngừng, có lẽ bên ngoài trời đã mưa.
Trong ngục không được xây dựng tỉ mỉ chu đáo rĩ chút nước lúc mưa cũng là chuyện thường.
Thẩm Nhạn run run người, y sắp chịu không nổi rồi dù không nhìn nhưng y luôn cảm nhận được ánh mắt của Diệp Chấn luôn dõi theo y không rời, chỉ là cám giác áp bức này như nhìn một kẻ tội ác tày trời làm ra việc không thể tin được.
Sao mãi im lặng như vậy, ta sắp không nhịn nổi rồi mau nói gì đi chứ.
"Ngươi, có muốn giải thích gì hay không." Diệp Chấn nhìn người trong ngục hỏi, chỉ là ánh mắt đã không còn sự tin tưởng.
"Nếu ta nói những chuyện đó không có liên quan đến ta, ngươi có tin không?." Thẩm Nhạn nhìn thẳng vào mắt Diệp Chấn hỏi, nhưng trong lòng y đã biết rõ đáp án.
Im lặng qua đi, không có câu trả lời nào vang lên.
Lòng Thẩm Nhạn trầm xuống, biết ngay là như vậy mà.
"Ngươi còn gì muốn nói không." Diệp Chấn thả nhẹ giọng xuống nói, lần này dù muốn hắn cũng không cứu được người này nữa.
Người này không những lừa hắn còn muốn lén bỏ trốn, hắn đã không còn tin y.
"Ta chỉ muốn hỏi, từ trước đến nay ngươi có tin ta hay không." Thẩm Nhạn giọng run run hỏi, dường như sắp khóc.
"..........chưa từng."
_ _ _
Thẩm Nhạn nằm xuống đống rơm rạ được lót trên sàn đá lạnh lẽo, y không quan tâm đ ến mấy con chuột chít chít chạy qua lại nữa, nằm xoay lưng về phía cửa ngục.
Thẩm Nhạn khóc, khóc đến sưng cả đôi mắt nhưng lại không muốn phát ra tiếng động nào, y không muốn có ai đó biết bản thân mình khóc.
Hóa ra không phải "đã từng" mà là "chưa từng" tin tưởng y.
Thật ngu ngốc, rõ ràng đã không tin tưởng tại sao lại cứ phải sống cùng ngủ cùng y, tại sao lại dạy y cưỡi ngựa bắn cung.
Nếu ngay từ đầu đã không tin thà rằng giết y trước, hiện tại cũng không đau đến vậy.
Thẩm Nhạn ấm ức trong lòng lôi Diệp Chấn ra mắng bảy bảy bốn mươi chín lần.
Không biết từ lúc nào Thẩm Nhạn thích Diệp Chấn mất, cũng không biết rằng khi đã mở lòng đón nhận hắn lại đau đến vậy.
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, y nên trốn đi từ trước.
Bên ngoài dù vui hay hoạt bát cỡ nào nhưng trong tâm y vẫn chỉ là thiếu niên mới lớn lần đầu biết yêu, thế mà sao nay lại thành ra như vậy.
Hức, y muốn trở về.
Về nơi vốn chỉ thuộc về y.
Nơi đó không có Diệp Chấn, không có Thẩm Khâu cũng không có chém giết hay tranh đấu chỉ có một mình y, như vậy không cần phải đau khổ phải suy nghĩ nữa.
_ _ _
Cộc cộc, cộc cộc –------.
Tiếng mở khóa sắt lộc cộc vang lên.
Thẩm Nhạn khóc mệt cũng không ngủ được bao nhiêu, chỉ mở mắt đờ đẫn nhìn về một hướng vô định.
Mặc kệ binh lính bên ngoài mở cửa, còng tay y vào xích sắt một đường nữa lôi kéo nữa khống chế áp tải y vào chính điện.
Trời đã sáng, chính điện hôm nay lại đông đúc không tưởng.
Các bá quan văn võ trang nghiêm đứng hai hàng tả hữu, chính giữa Diệp Chấn ngồi lên ngai vàng như Hoàng đế nhưng chẳng ai chê trách vì đáng lý ngai vị này mới là của hắn.
Thẩm Nhạn được đưa vào đặt giữa chính điện, tên binh lính lôi y đến giữa điện thì thẳng tay đẩy y xuống sàn, buộc y phải quỳ..