Viêm Ngữ

Chương 17

Tác giả: Vi Sinh Noãn

Konan tỉnh lại đã là sau giờ Ngọ.

Ôm chăn gấm ngồi dậy, cánh tay và lưng lộ ra không khí, bị lạnh nên cô tỉnh hẳn.

Kouen đã rời đi, đầu giường là tờ giấy anh để lại, nói có quân vụ phải làm, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt. Konan nhìn nét chữ vội vã của anh mà cười, người này cũng có ngày sa vào thanh sắc mà trễ việc, tuy người bị lăn lộn đến mệt rã rời là cô, nhưng tâm tình tốt nên cô không tính toán anh.

Đúng vậy, cô đang rất vui vẻ nha, thì ra cô quan trọng với Kouen đến thế.

Hôm qua đột nhiên nghe được tin từ Judal, thời gian cấp bách nên cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, nghe được Kouen nói (theo sách lược) liên hôn là cách làm chính xác, lập tức rối loạn trận tuyến, mất đi phán đoán. Tâm tình buồn khổ cũng tốt, trốn tránh cũng tốt, về phòng ngã đầu là ngủ, bỏ lỡ cơ hội suy nghĩ kỹ lại tìm ra chân tướng.

Mơ thấy bị Kouen vô tình chém gϊếŧ, nên vốn tâm tình không yên, Kouen lại ba phải nói sao cũng được làm cô nghĩ sai. Khóc lớn một trận mới bĩnh tĩnh hơn một ít, cuối cùng dọn những xúc động tạp niệm là cô mất hết lý trí sang một góc, chỉ còn lại ý nghĩ rời khỏi Kouen.

Giờ nhớ lại trò cười hôm qua, chính Konan cũng cảm thấy mình thảm không nỡ nhìn thẳng. Một thị thiếp thấp hèn không có gia tộc chống lưng, tuỳ lúc đều có thể chết mà không ai quan tâm, uy hiếp Đại hoàng tử tôn quý nhất của Đế quốc Kou không cho thành thân, nói ra chắc cũng chẳng ai tin! Thủ pháp thấp kém không tiêu chuẩn thế mà lại thành công, cũng chỉ có Kouen mới có thể sủng cô thành hư như vậy.

Konan phảng phất nhìn đến Kouen hơi bất đắc dĩ gõ trán cô, thuyết giáo, "Nàng còn biết là mình cậy sủng mà kiêu cơ à", cô hẳn sẽ vui sướng nhào vào lòng Kouen đi! Khuỷu tay kiên cố, cái ôm ấm áp, lồng ngực rắn chắc không tiện cọ lắm lại cực kỳ an tâm, nam nhân thích phát ngốc đó, hoàn toàn thuộc về cô.

Konan ôm mặt, lúm đồng tiền như hoa.

*****

Nhóm hầu tớ trong phủ đã sớm quen Hoàng tử đại nhân nhà họ đau sủng phu nhân Raku, nên việc nhỏ như hoàng tử đại nhân vì "tranh chấp nhỏ" mà làm phu nhân đau lòng đến tàn nhẫn, họ còn chẳng có hứng truyền lời đồn nữa. Konan thích nghe ngóng chuyện này, cô còn nghĩ cô có thể trốn được mấy người nào đó cười nhạo.

Sáng mấy ngày sau, tranh thủ lúc rảnh, Kouen và Konan cùng dùng bữa sáng. Vì thời tiết tốt, Kouen cho người sắp bát đũa ở trong đình hóng gió, Konan ngồi bên bàn dài, dựa gần bên trái Kouen.

Konan vừa mới đưa một muỗng cháo đến bên miệng, đã bị Kouen đột nhiên túm một cái, cả người cô lệch qua bên vai anh.

Konan khó hiểu nhìn Kouen, tay phải anh nhiều ra hai quả đào mật no đủ đã trả lời vấn đề.

Konan xoay người, Thần Quan tôn quý của Đế quốc Kou, ma pháp sư của sự sáng tạo, Magi Judal đang nằm ôm đào trên thảm bay, liên tục cười gian.

Kouen nhếch môi, lộ ra nụ cười hẳn có thể gọi là gian trá, ngoắc ngón tay với Judal.

Judal lúc trước từng dùng đào ném Kouha và Kougyoku, bị Ka Koubun và ba cô pháp sư đi theo hợp lực đánh đuổi, giờ được Kouen đối xử ôn hoà thế, cao hứng nhảy xuống ma thảm, ném hết đào trên thảm xuống bàn cơm của Kouen.

"Tốt quá nha, hai người còn có thể ăn cơm cùng nhau. Đám đại thúc che mặt không biết thường ngày ăn gì luôn nhìn chằm chằm ta ăn một mình, chán muốn chết! Kougyoku và Kouha cũng ăn cơm mình, ta nói này, chúng ta không thể ăn chung sao? Làm yến tiệc suối rượu rừng thịt ý?"

Một khắc trước còn bình thường không thể tưởng tượng, làm Konan hoài nghi có phải Judal ăn quá nhiều đào nên ngáo không, lại đột nhiên nhảy ra câu "suối rượu rừng thịt", Konan yên tâm rồi. May quá! Judal vẫn còn bình thường!

"Ngươi có biết suối rượu rừng thịt nghĩa là gì không, Judal?" Kouen tâm tình tốt nói chuyện với Judal.

"Còn không phải là để hình dung đồ ăn chồng chất à? Ý nghĩa rõ trên từng con chữ rồi còn hỏi."

Kouen một bộ "ngươi còn nói được", cười vỗ bả vai Judal, sau đó kéo Konan xuống nước, "Konan, nàng thấy sao?"

Konan âm thầm giật giật khóe miệng, chửi thầm cái đề tài thảo luận lát nữa sẽ không thú vị này, Kouen đang vội đùa giỡn Judal tự mình đưa lên cửa và người vô tội là cô.

Konan ho nhẹ một tiếng, đoan chính nề nếp nói: "Đó là chuyện không thể được nhỉ? Tuy Kouen-sama, Judal-san và những người khác cùng dùng bữa cũng không có ý gì, nhưng trong mắt người ngoài, tổ hợp các ngài rất có thâm ý, không phải sao? Kougyoku-sama còn dễ nói, Kouen-sama, Koumei-sama, Kouha-sama, còn có cả Judal-san, sao người khác có thể tin các ngài trong sạch?"

"Hừ, hai ngày trước không phải cô mới bị Kouen dạy dỗ sao? Sao giờ còn lo lắm như Koumei thế?" Judal ngoáy lỗ tai, nheo mắt nhìn Kouen, "Ngươi cho cô ta dậy được quá sớm nhỉ Kouen?"

"........." Phản ứng đầu tiên của Konan không phải ngượng ngùng, mà là thở dài nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng, một bộ "A, nên tới cuối cùng cũng tới", cuối cùng cô cũng được vui vẻ vì không phải lo lắng có bị mấy người này biết mà phải cẩn thận từng tí rồi.

"Ngươi đang ám phúng ta ngày đó để ngươi và Koumei chờ lâu sao, Judal?" Kouen tựa lưng vào ghế, cười như không cười.

"Ta đang khích lệ ngươi mà Kouen." Judal nhún vai, bất đắc dĩ cười, từ bỏ, "Ngươi bảo vệ chặt ghê ấy."

Konan làm bộ mình không tồn tại, an tĩnh uống cháo, nghe Kouen và Judal cười nhạo lẫn nhau, "hết ân thù", Judal bắt đầu kể chuyện cậu dùng đào ném Kougyoku và Kouha lần nào cũng trúng.

Sau đó, Koumei trước khi ra cửa cũng không cho thị nữ chải chuốt, đầu tóc lộn xộn xuất hiện, tóm Judal, thuyết giáo cậu không được vô lễ với Hoàng huynh nhà mình. Lần đầu cô nhìn thấy Judal bị cậu lắc đến rối đầu, doạ cho đen mặt.

Lúc còn trẻ đã từng biết khả năng sống tự lập sống kinh người của Koumei, Konan bất động thanh sắc xem trò hay, trong lòng yên lặng tán dương, thì ra Koumei còn biết làm chuyện tốt. Koumei sau đó cung kính có độ hành lễ với cô, khiêm tốn gọi: "Hoàng tẩu."

Konan cũng bị doạ đen mặt. Nếu nói Hakuei hành lễ với cô làm cô vô thố và khó xử, vậy Koumei hành lễ với cô làm cô kinh tủng và đe dọa.

Konan lập tức muốn đứng lên tránh đi, lại bị Kouen ấn chặt trước về ghế, để cô nhận lễ của Koumei.

Konan cũng không biết Kouen đã nói câu "Konan sẽ là Hoàng hậu của ta", không hiểu Kouen có dụng ý, hay chỉ là muốn xem trò vui, giọng nói của Konan run lên, sợ hãi gọi: "Kouen-sama....."

Judal xem trò vui lập tức cười lớn.

"Hoàng tẩu đừng để ý." Koumei gãi cái đầu lộn xộn của mình, giọng điệu cực kỳ đứng đắn, "Hoàng huynh còn đến muộn hội nghị quân sự, một cái xưng hô không là gì."

"Hội nghị ngày đó là lâm thời, Koumei."

"Trước kia dù là hội nghị lâm thời huynh cũng chưa từng tới trễ."

Kouen không biết là muốn biện giải cho Konan hay biện giải cho mình, nhưng sự thật ở đó, anh không thể chối cãi.

"A, đúng rồi, ta tới nói cho Hoàng huynh hôm nay cũng có hội nghị quân sự, Kouha nói lát sẽ tới yết kiến Hoàng huynh, sau đó cùng chúng ta đi hội nghị quân sự."

Cố ý! Tuyệt đối là cố ý!

"Kouen-sama, thiếp thân không phiền ngài bàn chuyện quân vụ, thiếp thân cáo lui trước."

Cứ việc Konan muốn đi cho dứt khoát, kết quả lại bị Koumei lấy lý do "Hoàng huynh, đệ, và Thần quan đại nhân có việc cần thương lượng, thỉnh Hoàng tẩu chờ Kouha đến" để cưỡng chế, cười thập phần miễn cưỡng nghênh đón Kouha.

Kouha cũng rất nể tình, câu đầu tiên đã nói: "Chị Nan, sắc mặt chị không tốt lắm, là do mấy hôm trước anh En làm chị mệt sao?"

****

Thật quá đáng quá mà!

Lời này ghim chặt trong đầu Koumei, cậu nhìn đám bồ câu vốn đông đúc, gia tộc phồn thịnh giờ chỉ còn thưa thớt như ve sầu mùa đông, trái tim đau xót nhìn lồng bồ câu đã ít đi hơn nửa.

Đám nhỏ đáng yêu như vậy, sao ma nữ Raku Konan kia cũng hạ thủ được!

Koumei không có chứng cứ nhưng vẫn kết luận được hành vi độc ác này chắc chắn là xuất phát từ tay Konan. Thủ đoạn của nữ nhân kia trước giờ đã không quang minh lỗi lạc, đi theo con đường thực dụng, kiêm có thù tất báo. Cùng trận doanh còn dễ nói, một khi trở thành kẻ địch thì mới hiểu, mấy trò đánh nhau nhỏ nhìn như không có ý nghĩa gì nhưng thực ra là xẻo móng tay người ta, tuy không trí mạng, nhưng lại đau đớn vô cùng. Hiện thực đẫm máu: nữ nhân đó lại là Hoàng tẩu của cậu. Hoàng huynh, huynh yêu phải nữ nhân kiểu gì vậy chứ!

Không phải cậu chỉ tham mưu tìm một Hoàng tử phi cho Hoàng huynh, sau đó cười nhạo cô có câu thôi sao! Hoàng huynh từ chối rồi, người được lợi cũng là cô, cô còn duỗi ma trảo về phía những sinh mệnh đáng yêu này, có tàn nhẫn không cơ chứ!

Koumei nhìn lồng bồ câu sụt giảm số lượng nghiêm trọng, không khí quanh thân cũng trầm xuống.

Đây là lồng bồ câu trong hoàng cung, không phải do Koumei nuôi, nhưng mà khi Koumei bị công vụ làm phiền nhiễu hoặc rảnh rỗi, luôn thích tới cho đám nhỏ này ăn, nên có cảm tình. Tiểu thái giám chuyện phụ trách bồ câu cũng coi như quen thuộc vị Nhị Hoàng tử này, tới giờ cho ăn, thấy Nhị hoàng tử điện hạ thì kinh sợ quỳ rạp xuống đất.

"Nhị Hoàng tử điện hạ, nô tài đáng chết, Thần Quan đại nhân muốn bắt chúng nó, nô tài không khuyên được, không dám không nghe...."

"Thần Quan đại nhân?"

Koumei kinh ngạc, sao lại là Judal? Sao có thể không phải Raku Konan?

Tiểu thái giám run rẩy thuật lại câu chuyện, Koumei tổng kết ra được một câu, Judal bắt bồ câu đi nướng ăn rồi.

Nướng bồ câu là chuyện Judal cũng có thể tự nghĩ ra, nhưng trực giác của Koumei lại đoán chuyện này tràn ngập phong cách nham hiểm của Raku Konan.

Koumei đi gặp Judal, vừa lúc Judal đang ăn cơm trưa, nhìn món ăn vẫn còn hình dạng đang toả hương bốn phía trong mâm, gân xanh trên trán Koumei nhảy thình thịch.

Judal sảng khoái bán Konan, không đúng, là truyền đạt lại lời nói của Konan.

"Konan nói trước khi thành hôn có tập tục đưa một đôi chim nhạn, tuy nói Koumei ngươi không thành công tìm được Hoàng tử phi cho Kouen, nhưng lễ vật tượng trưng thì vẫn phải có, nên dùng bồ câu thay thế thôi, mà trong phủ không thể nuôi, nên tặng cho ta."

"Đây là logic vớ vẩn gì thế...."

"Ăn ngon mà, ngươi có nếm thử không Koumei?" Judal nhiệt tình hào phóng đề cử với Koumei.

"Không được, ta đi trước đây, Thần Quan đại nhân."

"À, đúng rồi, Konan còn nói một nửa kia chờ Koumei ngươi đại hôn thì đưa qua cho ngươi."

Bước chân của Koumei hơi ngừng lại, hữu khí vô lực lắc lắc quạt lông đen của cậu với Judal.

Hoàng huynh, đệ tuyệt đối không xen vào hôn sự của huynh nữa đâu!

Tác giả có lời muốn nói: Năng lực sinh hoạt thảm thương của Koumei, Thầy Ohtaka thật đáng yêu mà

Editor có lời muốn nói:

Suối rượu rừng thịt: (Tửu trì nhục lâm) Trụ Vương nổi tiếng là một ông vua dâʍ đãиɠ, thường thiết nhiều tiệc lớn, làm đầy ao với rượu và treo thịt trên cây trong rừng (以酒為池、縣肉為林).

Bình Luận (0)
Comment