Viêm Ngữ

Chương 21

Tác giả: Vi Sinh Noãn

Konan vui vẻ muốn nhào lên Kouen, được nửa đường lại bị anh cản lại.

Kouen nói: "Nàng muốn tiếp tục rồi để bọn Koumei biết?"

Konan lập tức thu hồi khuôn mặt uỷ khuất của mình, thầm bĩu môi, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng đoan chính ngồi thẳng lại.

Hừ, nam nhân ngốc định lực kém cỏi này!

Sau khi chỉnh trang lại y phục xong, Kouen đúng như lời anh, khôi phục lại rất nhiều sau sự khiếp sợ mà Hakuei mang đến, thong dong viết thư nhâm mệnh cho cô ấy.

Konan ở bên vừa mài mực cho Kouen, vừa chế nhạo, "Ta tưởng là ngài lấy cớ với ta, không ngờ ngài thật sự bình tĩnh nha!"

Kouen liếc mắt nhìn Konan đang cười minh diễm, cúi đầu tiếp tục viết thư nhâm mệnh, không để ý sự trêu đùa của cô.

Konan thấy thế thì thầm lắc đầu không trêu chọc anh nữa.

Sau bữa tối, Kouen muốn nhanh chóng hoàn thành phần việc mà anh bỏ dở hồi chiều, để Konan tự về phòng nghỉ ngơi. Konan thấy Kouen có xu hướng làm việc đến sáng mai, cũng không khuyên anh, bưng một ít điểm tâm đặt bên cạnh, để lúc đói anh có thể ăn khuya, mình thì về phòng tắm gội cho thoải mái rồi leo giường ngủ.

Ngày xuất chinh càng lúc càng gần, công việc giấy tờ đã xong, Kouen bắt đầu đi kiểm tra thực tế, công việc lu bù lên gấp bội. Dù Konan đã ngủ trễ hơn, dậy sớm hơn vẫn khó nhìn mặt anh được một lần, chỉ là sau khi tỉnh lại phát hiện đồ vật trong phòng thay đổi thôi. Kouen cũng không đánh thức cô, đại khái cũng là vội vàng tới rồi vội vàng đi.

Không khí tràn ngập căng thẳng, dường như Rukh cũng khẩn trương hơn, cứ bay vờn tới gần rồi lại rời xa Konan.

Kouen gần như không ở Vương phủ, cũng không có hành trang gì cần sửa sang, Konan nhàn quá thành ra càng thêm u buồn. Đùa bỡn nhóc lười và đám cẩm lý trong hồ cũng chẳng làm tâm trạng của cô tốt hơn là bao, lúc đi trong phủ luôn có thể lơ đãng nghe được đám tôi tớ vui rạo rực vì Hoàng tử điện hạ nhà mình lại sắp lập công. Chuyện liên quan đến Tây Chinh, Konan biết cảm xúc sa sút của mình không thể để lộ ra ngoài, nên đóng cửa trong phòng không ra.

Tuy trên mặt không biểu hiện gì, Konan lại thường thất thần, liên tiếp trượt tay làm rơi chén trà, bát cơm, bình sứ cắm hoa trong phòng, lúc nhặt bị mảnh vỡ cứa vào tay cũng không phát hiện.

Hai tháng trôi qua, Kouen đến quân doanh, vừa ở là ở sáu ngày. Đêm ngày thứ bảy mới về Vương phủ, tìm được Konan đã say mèm người đầy mùi rượu ở hoa viên.

Konan say rất ý nhị.

Trời đêm trăng sáng, ly rượu ấm nồng, làn sương mờ mịt. Nữ tử xưa nay dịu dàng múa ma trượng trong tay thay cho kiếm, bước chân phù phiếm, lại trời xui đất khiến ngưng trọng ba phần sát khí, phóng túng sinh động.

Kouen tựa vào cây cột ở hành lang, ngóng nhìn thân ảnh sắc bén nhưng không giấu được đơn bạc ở đằng xa.

Có lẽ do anh phải đi, nên tâm tình cô buồn khổ sao?

Khi suy nghĩ này nhảy ra trong đầu, phản ứng đầu tiên của Kouen là sửng sốt.

Konan luôn nghĩ gì nói nấy với anh, ban đầu anh cũng vừa lòng điều này nên cũng không ước thúc. Chuyện liên hôn làm cô ghen bực với anh, một câu trong đó thôi mang ra ngoài cũng để ban chết cho cô, còn không phải do anh chiều mà ra. Kouen quen nghe Konan giải thích tâm sự, phỏng đoán tâm tư của cô như lúc này là vô cùng hiếm có.

Tâm cảnh của Kouen trở nên vi diệu, nửa là kỳ dị, nửa là băn khoăn, vừa tò mò mình có đoán trúng hay không, vừa lo sau khi Tây Chinh sẽ quá nhớ cô, ứng với một câu cô từng nói: Sự sợ hãi ngọt ngào.

Kouen bật cười, tâm tư của Konan cong queo vòng vèo, anh không muốn hiểu chút nào. Bị cô nói là "Kouen-sama không hiểu tâm tư của nữ nhân" cũng rất thú vị mà.

Hứng thú đột nhiên nổi lên, Kouen rút kiếm tham gia vào kiếm chiêu của Konan.

Konan phản ứng rất nhanh dựng ma trượng chắn đường kiếm đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, đồng thời không quên phủ màn chắn lên ma trượng. Cô giận dữ quay đầu, thấy được Kouen mặt lộ ý cười, Konan ngẩn người trong chớp mắt, sau đó nhấp miệng cười xinh đẹp, dùng giọng vũ mị gọi: "Kouen-sama."

Gương mặt Konan đỏ ửng, lông mi dài tạo nên bóng nhỏ, khoé miệng ngậm nụ cười quỷ quyệt, áp ma trượng gần về phía Kouen.

"Ngài cuối cùng cũng quyết định gϊếŧ ta rồi sao?"

Kouen nhướng mày, lắc mình đón đầu ma trượng Konan đánh tới, nâng kiếm quét ngang. Konan tránh mũi kiếm thoáng qua, lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Kouen.

"Dùng sở trường của mình đánh vào điểm yếu của đối phương, ta cũng biết nha. Ngài ỷ vào chiều cao và sức mạnh chèn ép ta, kiếm thuật thì ta không trông cậy vào được rồi, thôi thì ta dùng ma pháp vẫn tốt hơn."

Konan cười ngọt ngào, viên ngọc lục bảo trên đỉnh ma trượng lập loè ánh sáng nhàn nhạt.

Trận đấu khó hiểu này kết thúc bằng việc Kouen đánh gãy trâm cài của Konan và làm đứt mấy sợi tóc của cô.

Trâm hôm nay Konan dùng là trâm gỗ đàn bình thường, bị Kouen đánh gãy cũng không đau lòng, lấy khăn lụa thắt một nút, buộc đơn giản mái tóc lên. Sợi tóc còn một nửa chảy xuống bên tai, Konan vòng qua bàn, phiền muộn nói với Kouen chỉ lo ngồi, "Có câu mái tóc là tính mạng của người phụ nữ, ngài thật sự nhẫn tâm với ta quá mà."

Kouen không đáp, lấy bầu rượu nóng lên ngửi, cười nói: "Thì ra nàng uống nữ nhi hồng sẽ thành thế này."

Konan rất không thoải mái với sự thản nhiên của Kouen, tiến lên cướp bầu rượu ném lên bàn đá, bỏ ghế thừa, một tay vòng qua cổ Kouen, trực tiếp ngồi vào lòng anh.

"Ngài đó, ta ghét bộ dạng giả ngu này của ngài quá đi!"

Kouen vuốt gương mặt đang trợn mắt giận trừng mình của Konan, cầm vài sợi tóc đứt vướng bận kia lên, mò lên chân tóc, giật một cái.

"Như vậy được chưa?"

"..........."

Kouen không nóng không lạnh làm Konan nghẹn không nói lên lời.

Nhiều ngày như vậy, Konan đã sớm nhìn ra, Kouen bận đâu mà bận, rõ ràng đang cố ý trốn tránh cô thì có. Đại ngốc tử này hẳn đang suy xét sắp tới xuất chinh cô không ở bên cạnh, nếu quá đột nhiên sẽ chênh lệch không thích ứng được, nên xa cách vài ngày trước cho quen.

Konan thật sự không thể đồng tình với ý nghĩ này. Sau khi xuất chinh sẽ càng khó gặp nhau, vì sao không quý trọng thời gian này chứ? Chẳng lẽ lúc Tây Chinh không cần cô, nên tưởng niệm cũng ngại phí, không muốn nhớ cô chút nào luôn sao?

"Ngài nói ngài sắp quên bộ dáng cầm kiếm của ta, thật ra ta cũng sắp quên mất rồi. Mấy ngày trước luôn không ngủ yên, chỉ cần một chút động tĩnh đã bừng tỉnh, nghĩ có phải ngài về rồi không, sau đó càng không ngủ được. Gần đây không có tinh thần, luôn phải uống rượu mới có thể ngủ được, Kouen-sama, ngài..."

Konan kể ra, dưới ánh mắt thanh minh của Kouen, bại trận, nuốt lời chỉ trích về, miễn cưỡng cười nói: "Ngài về là tốt rồi."

Kouen mơn trớn khoé môi của Konan, không cho cô cười miễn cưỡng, thở dài nói: "Say thật rồi mà, cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt ta xem, giống như năm đó lúc nàng mới gả cho ta. Lúc Đông Chinh cũng coi như là mãnh thú dưới trướng của ta, sao giờ lại biến thành thú nhỏ dễ bị kinh hãi rồi."

"Đó là tại ngài thuần dưỡng không tốt."

"Dù ta thuần dưỡng tốt, cũng không ngăn được sự ngớ ngẩn của nàng."

Kouen nắm cằm Konan mà quơ quơ, nói rõ cho Konan say rượu chậm tiêu, không nghe ra ý anh, "Ta quá nhớ nàng."

Chuyện thư phòng nhắc nhở Kouen, anh muốn biết không nhìn thấy Konan thì anh có thể chuyên tâm bao lâu, không ngờ không như mong muốn, anh càng cố áp chế, anh lại càng nhớ cô, không nhìn thấy người thì lại trầm mê trong hồi ức. Nghĩ qua nghĩ lại, Kouen nhận thức được phương pháp của anh không đúng, anh biết rõ chỉ cần giơ tay là anh có thể chạm vào được Konan, cố ý cách xa cô chỉ có tác dụng ngược mà thôi. Huống hồ biết thì thế nào, thời gian Tây Chinh đã định, nhưng tóm lại là anh quá nhớ cô.

"Sớm muộn gì cũng phải nhớ, trước khi xuất chinh bồi ta nhiều thời gian một chút đi."

Kouen nắm cằm Konan kéo cô lại gần, hôn tiểu nhân nhi vẫn chưa tiêu hoá được lời anh nói.

Môi lưỡi dây dưa, Konan lại đẩy Kouen trước khi anh bế cô lên, cau mày ngửi cổ áo anh.

"Ngài uống rượu?"

"Hôm nay bên quân doanh nghỉ, Seishuu dọn rượu, năm người chúng ta chè chén một phen. Sao thế?"

"Sao ngài lại không say chứ? Ngài say ta mới tiện nói mấy lời khách sáo mà, dù sao cũng nghe không hiểu ngài nói cái gì. Không đúng, hẳn là ngài say nên ta mới không hiểu ngài đang nói cái gì. Đúng... Cũng không đúng, từ từ, ngài đừng nói sang chuyện khác!"

Konan nhéo vạt áo trước ngực Kouen, ánh mắt đã không còn thanh minh.

"Là ta dời đề tài à?"

Kouen dở khóc dở cười.

Khó có khi Konan say một lần, đoán chừng lát nữa trên giường sẽ càng dễ lừa. Chỉ là rượu này tác dụng chậm nhưng mạnh, say rượu thương thân, sau này ít để cô động vào là được.

Konan cũng quyết định sau này phải kính nhi viễn chi với loại rượu nhất phẩm này.

Nam nhân này quả nhiên không hổ là đi lên từ quân doanh, một chút rụt rè của Hoàng tử cũng không có!

******

Ngày 9 tháng 3, Kouen bị triệu tiến cung. Đại quân đã sẵn sàng, chỉ còn một vài nghi thức cần Hoàng đế tự mình chủ trì, ủng hộ tinh thần của tướng sĩ. Thân là Tổng đốc quân Tây Chinh, Kouen chắc chắn phải tham dự, hoặc nói, anh là vai chính được người người chú ý.

Ngày 16 tháng 3 Kouen mới có thể rời khỏi Đế đô, nhưng vì sự vụ rườm ra, anh vẫn luôn ngủ lại Hoàng cung.

Tiến cung tức là ly biệt, từ sáng sớm ngày 9, Konan đã tế rượu trịnh trọng tiễn Kouen.

Cô cho rằng anh tránh né cô, là vì không muốn bị cô trở ngại bước đi của Tây Chinh, dù biết trong lòng anh là Đế quốc Kou, là thiên hạ, cô vẫn mất mát. Đây là do cô nghĩ nhiều. Không phải anh không muốn nhớ cô, đúng là sợ không áp được nỗi nhớ, nên mới không dám nghĩ nhiều. Cô lại không lo lắng, chiến trường là thiên hạ của anh, anh sẽ bày mưu lập kế, sau khi thắng lợi, là lúc anh quay trở về, chỉ thoáng nhớ cô một lát thôi là tốt rồi.

Ngày 16 tháng 3, Konan dùng bữa sáng xong thì bị đám Rukh náo nhiệt làm phiền, thầm nhủ cần tâm bình khí hoà, quyết định đến thư phòng của Kouen luyện chữ.

Giấy trắng nghiên mực chuẩn bị xong hết, mở bút ký mà Kouen thường dùng ra, Konan ngẩn người, sau đó cắn chặt môi.

Cô thích giấy đỏ làm đèn lồng hôm đó nên cất vào kệ sách, nói đùa rằng muốn dùng nó viết thư tình. Cô đùa xong thì quên, giấy đỏ cũng bị ném vào xó, vậy mà Kouen lại viết.

Hàng chữ chính trực, lại lộ ra tình ý sâu nặng và tha thiết.

"Đừng lo, trân trọng."

Tác giả có lời muốn nói: Cái chương khó viết này.....

Từ trường về nhà, luôn có kinh hỉ chờ tôi sẵn, sốt cao 40 độ, ngộ độc thức ăn, lần này không hiểu sao lại đau dạ dày.

Cảm ơn Alibaba đã làm anh En cười vui vẻ đến vậy, nhưng mà anh En, anh dùng biểu cảm ôn nhu như thế (?) cười nhạo Alibaba là sao vậy chứ?

Tuy hiểu thầy Ohtaka không lúc nào không muốn đùa bỡn Tam công chúa, nhưng mà chỉ ra phương diện thực tra của anh En và anh Mei ở đây có cần thiết không?

Thuận tiện tỏ vẻ khó hiểu vì sao ở đó phiên dịch thành "trẫm".

Bình Luận (0)
Comment