Tác giả: Vi Sinh Noãn
Trong trí nhớ của Ren Hakuei, khuôn mặt Konan vẫn luôn là mơ hồ.
Lúc mới gặp mặt, cô ngộ nhận Konan là thị nữ bưng trà. Tuy có hơi để ý cách nói chuyện của "thị nữ" này và Kouen: Nhẹ nhàng, không câu thúc, thậm chí còn mơ hồ lộ ra thân mật làm người không thoải mái, cô cũng chỉ đánh giá đơn giản qua như vậy thôi.
Trong đình hóng gió nói chuyện để cô gia nhập quân đội xong, sau đó thời gian ở chung ngắn ngủi, cô cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu về Konan. Dung mạo thế nào, tính tình ra sao, đều là những chuyện cách cô quá xa xôi.
Mấy năm sau đó, cô và Konan chỉ gặp nhau mấy lần ít ỏi, đều là thời gian Tiết Khánh, Konan an tĩnh đi theo phía sau Kouen, dù cô muốn chú ý nhiều hơn thì cũng không phải lúc. Huống hồ biết Konan vẫn được Kouen sủng ái, không giống những thị thiếp ngày xưa biến mất vô thanh vô tức, cô có phần không dám đi điều tra. Cô sợ tiếp xúc nhiều, phần tình ý không thỏa đáng của mình với đường huynh sẽ bị Konan phát hiện ngược lại, cũng sợ không nhịn được mà so sánh bản thân với Konan, cô thua rối tinh rối mù.
Hakuei không muốn nhớ mặt Konan. Cô chỉ nhớ rõ nụ cười nhàn nhạt bên môi Konan, ôn hòa khiêm cung, vô hình tạo ra khoảng cách, nhưng khi nhẹ giọng gọi "Kouen-sama", khoé môi sẽ cong hơn một chút, nụ cười cũng chân thành và thật hơn một phần. Gần như chỉ là một nụ cười, mỗi lần nhớ lại đều khiến cô bất an, có châu ngọc đứng trước, tình ý của cô còn đáng nhìn sao?
Hakuei kinh hoảng đối diện một xe hoa hồng khô héo điêu tàn, tựa như nghe được một câu trả lời phủ quyết.
Mọi chuyện là như thế này.
Sau khi Kouen tỏ vẻ "Đã sớm muốn đuổi ngươi cút đi", Tể tướng Kou ốc còn không mang nổi mình ốc, vội vàng liên lạc cảm tình với Tả - Hữu tướng quân và các trọng thần khác, cầu đối phương thượng tấu cầu bệ hạ giữ lão lại, đau lòng con gái, lại không thể cứu vớt. Kou Dangen bị đả kích mạnh vì Konan cao cao tại thượng nhìn xuống và Kouen làm lơ rõ ràng, gả cho người ta lại là kết cục đã định, nhanh chóng yên lặng lại. Mấy đi cờ hiệu của nhà họ Kou, thế lực phản đối Konan làm hậu dần im hơi lặng tiếng.
Bên này không có trò hay để xem, bên kia Kougyoku bồi Konan xem áo cưới, trang sức, mỗi ngày về cung điện của mình đều là bộ dáng mơ mộng, Judal nhìn thôi đã không còn hứng thú trêu cợt rồi.
Vì thế cuộc sống của Judal trở nên nhàn rỗi, rất nhàm chán.
Judal chán muốn chết đi dạo trong hoàng cung, xúc cảnh sinh tình nhớ tới người lúc trước bị cậu kéo vào con đường sa đoạ, tốt xấu gì cũng làm chiến hữu mấy tháng – Ren Hakuryuu. Sau trận chiến ở Magnoshutatt, Kouen chấp thuận cho Ren Hakuryuu bị thương được Aladdin cứu ở lại Balbadd dưỡng thương, không được tự tiện rời đi, cho nên Hakuryuu đang rảnh rang ở Balbadd. Tìm được đối tượng chơi đùa, Judal lập tức leo thảm bay đến Balbadd.
Ju-hiểu chuyện-dal bị Hakuryuu đối xử lạnh nhạt, không những không có nhụt chí mà còn hứng thú bừng bừng ôm lấy bả vai Hakuryuu, dò hỏi cậu ta về tâm tình khi Kouen sắp làm Hoàng đế, thuận tiện đề cập đến chuyện Kouen muốn nghênh thú Konan làm hậu.
Hakuryuu không có cảm tưởng gì về việc Kouen kế vị, nhưng Kouen dường như chẳng quan tâm chị gái Hakuei của cậu ta làm cậu ta không thể chịu đựng. Dù nam nhân kia thật sự không biết tâm ý của chị hay là làm ra vẻ, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn chị mình thương tâm sau khi biết tin này được.
Hakuryuu miễn cưỡng sử dụng sức mạnh của [Zagan], dùng hai loại hoa hồng trắng đỏ chất đầy một xe ngựa. Ju-hiểu chuyện-dal nghĩ nghĩ cảm thấy sẽ rất thú vị, liền giúp Hakuryuu mang xe hoa hồng ý nghĩa sâu nặng này về Đế đô, cố ý chọn thời gian Konan đang ở cùng Kouen mà đưa đến.
Kouen bất đắc dĩ, nụ cười của Konan xán lạn như mặt trời ban trưa. Gaku Kin và Shuu Kakuton bị Kouen sai khiến, Konan lệnh cưỡng chế bọn họ đưa xe ngựa chở hoa về Balbadd, một cánh hoa cũng không được thiếu.
Judal làm việc vui cũng tính là vui vẻ, chỉ khổ mỗi Hakuei nghe được bẩm báo nhận được đồ vật từ Đế đô đưa tới. Một xe tràn đầy những đoá hoa đã chết héo, liếc mắt nhìn đã thấy ghê người. Trong nháy mắt, Hakuei thậm chí đã nghĩ đến, đây là kết cục Kouen dự định cho mình.
Nghe Gaku Kin đơn giản trần thuật sự tình từ đầu tới cuối, lại tranh chấp với Hakuryuu không cùng ý kiến, Hakuei trở lại phòng mà lòng vẫn loạn. Konan lấy tôn sư Hoàng hậu tính toán chi ly, Kouen cũng ban cho bao dung, đã không còn khe hở cho cô tồn tại rồi, đúng không? Huống chi thân phận đường muội hoàn toàn không danh chính ngôn thuận, cô đánh cuộc được sao, tình nghĩa của Kouen và cô?
Ánh nến trong phòng Hakuei sáng cả đêm, ngày hôm sau, cô giao một phong thư nhờ Gaku Kin mang về Đế đô.
Sau khi thư bị trả nguyên về, Hakuei mới hoàn toàn hiểu rõ, tình ý của cô có thổ lộ ra hay không, Kouen cũng không định nhìn; tình nghĩa huynh muội không phải đánh cuộc hay không được, cô căn bản không có tư cách đi đánh cuộc. Tới lúc này, chỉ có mình cô đơn phương nhớ nhung mà phiền não mà thôi. Những lời này đều nói sau.
****
Thư phòng Kouen vốn chỉ có một cái ghế, gần đây vì Kouen ra sức công tác, Konan thường xuyên đến nên có thêm một cái giường nhỏ.
Thời gian gần chính hợi (22h), Kouen vẫn ngồi ở bàn viết viết, Konan ghé lên cái giường nhỏ đã phô mấy tầng gấm, cắn một miếng điểm tâm cô mang tới cho Kouen ăn khuya.
Konan vừa mới tắm gội xong, chỉ mặc trung y, áo choàng bọc tuỳ ý, lười nhác ôm gối dựa vào thành giường. Cổ trung y bị cô hoạt động tìm tư thế thoải mái mà dần mở rộng, ở góc độ của Kouen, vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy cảnh sắc trong áo không sót một cái gì.
Kouen lại chuyên tâm vào công văn, không hề phát hiện.
"Ko......"
Thư tới tay làm Kouen sửng sốt, đang định gọi Konan qua đây, ngẩng đầu chứng kiến cảnh này, hô hấp của anh cứng lại.
Konan gối tay trái, tay phải rũ ở ngoài giường, cổ áo mở rộng quá mức nên rời rạc, chảy xuống theo vai phải, nhưng cố tình mái tóc dài lại rũ xuống bên vai phải, lờ mờ không nhìn rõ. Áo choàng to rộng ở vòng eo, cũng không thể hoàn toàn che dấu đường cong, hai chân trắng hơn vì tắm gội đang để trên thành giường còn lại, trực tiếp lộ ra bên ngoài.
Kouen nghe hô hấp chậm rãi của Konan, lắc lắc đầu. Cô gái nhỏ này ghen tị, chạy tới khảo nghiệm anh à?
Kouen chỉnh lại áo choàng cho Konan, lo lắng cô mặc đơn bạc quá nên lấy áo ngoài của anh khoác lên cho cô. Konan hừ hừ hai tiếng, Kouen nghĩ là cô tỉnh, lại buồn cười phát hiện cô rụt xuống, thoải mái cuộn người lại ngủ tiếp.
Ngồi về án thư, Kouen đặt phong thư ký tên là Hakuei sang một bên. Năm đó anh cảm giác được tâm tư của Hakuei, đau đầu với lối ra tương lai của cô em gái này, chuyện khác không nằm trong phạm vi suy xét, giờ càng sẽ không mua dây buộc mình!
Sáng sớm hôm sau, người nào đó vì tư thế ngủ quá xấu mà cả người đau đớn nằm ăn vạ trên giường, nghe Kouen kể chuyện mình đã bỏ lỡ vì tội tham ngủ.
"Oáp, chó ngáp phải ruồi nha."
Konan nheo đôi mắt, cười giảo hoạt, duỗi tay nắm ống tay áo của Kouen.
"Kouen-sama nghe xong không được xử lý ta."
"Hửm?" Kouen nhướng mày, có chuyện gì anh không biết à?
"Thiếp thân a, vì sao tắm gội rồi mặc đến thanh tân thoải mái như vậy chạy đến trước mặt ngài chứ, ngài không hiểu sao? Thiếp thân đang nỗ lực tạo cơ hội, nhưng ngài lại chẳng hiểu phong tình, nên thiếp thân mới ngủ đó chứ."
Kouen không nhịn được mà bật cười, thật đúng là cố ý chạy tới khảo nghiệm anh.
"Mấy ngày nay Kouen-sama bận rộn không quản đêm ngày, vốn nghĩ để ngài nghỉ ngơi một lát cũng tốt, thiếp thân mới không tiếc cống hiến bản thân lên. Định lực của ngài quá tốt, lần này có thể thấy công văn thực sự mê người hơn thiếp thân."
Konan cười nhạt xinh đẹp, giọng điệu nói chuyện lại không áp được sự cổ quái.
Sau khi chính thức bước vào vị trí, có rất nhiều chuyện xảy ra, trước khi rời khỏi Đế quốc Kou để tham dự "Hội nghị" cũng cần phải chuẩn bị, thời gian sau đó sẽ bận rộn liên tục, Kouen mới nghĩ trước lúc đại hôn rút ra bồi Konan chơi hai ngày. Mấy ngày này trừ thời gian mất ăn mất ngủ, chuyện này lại không tiện nói thẳng với Konan.
Kouen cười cười, bế Konan lên, đặt vào lòng mình.
"Thật là quá xem nhẹ nàng, để nàng có thời gian nghĩ lung tung. Nếu nàng chờ mong, giờ ta tiếp viện nàng?"
"Ngài quyết đoán về chuyện của Hakuei-sama làm thiếp thân rất thoả mãn, không chờ mong nhiều hơn. Thiếp thân không chờ ở nơi này thêm nữa, ngài tiếp tục lao lực đi."
Sắc mặt Konan khó được trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn Kouen.
"Được rồi, ta biết nàng đang bực cái gì. Ta có chừng mực mà."
Dường như nghi ngờ "chừng mực" của Kouen, Konan ngừng một lát, cuối cùng thoả hiệp.
"Ngài có chừng mực là tốt rồi, thân thể là của ngài, nếu thật sự mệt mỏi đến suy sụp......"
"Nếu suy sụp thì sao?"
Đốt ngón tay Kouen vòng mấy vòng bên xương quai xanh của Konan, rất hứng thú hỏi.
"Ta tuẫn táng cho ngài."
Konan quay đầu lại, liếc trắng mắt nhìn Kouen thần sắc thản nhiên, nắm ria mép của anh.
"Ngài mong ta sẽ trả lời như vậy sao?"
"Sao ta nỡ chứ." Kouen bắt lấy bàn tay buông xuống của Konan, một lần nữa ôm chặt cô.
"Ta không yếu đuối như thế đâu, nàng cứ yên tâm. Vẫn nên nói chính sự đi, bên Hakuei, nàng nghĩ thế nào? Dùng câu ta không hiểu tâm tư nữ nhân?"
"Nếu ngài quyết định không xem thì trả nguyên về là đủ rồi. Thư của Hakuei-sama sẽ chỉ là giải thích việc Hakuryuu-sama làm hoặc là thổ lộ tâm sự với ngài thôi, bị ngài trả về, cô ấy sẽ hiểu, ngài không thèm để ý. Ta từng nói tâm ý của Hakuei điện hạ với ngài không đủ, giờ ta vẫn kiên trì điểm này. Trong những chuyện Hakuei-sama phải suy xét, ngài không phải đầu tiên, nên cô ấy cần ngài đáp lại và duy trì mới có quyết tâm và dũng khí tỏ rõ tâm ý của mình với thiên hạ. Biết ngài vô tình, cô ấy sẽ lui bước. Cho dù không có ta, cô ấy muốn đứng bên ngài cũng sẽ có rất nhiều trở ngại. Với lập trường của Hakuei-sama, cùng quan hệ giữa hai nhánh của nhà họ Ren, không phải dễ dàng vượt qua quá khứ. Nếu đổi là ta......"
"Như thế nào?"
"Uhm, không thể thay đổi lập trường đâu, nếu đặt ta trong hoàn cảnh này, ta sẽ không trưởng thành thành như lúc này đi? Nhưng ước chừng ta sẽ không thích đường huynh là được."
"Lỡ nàng đoán sai thì sao? Qua biến đổi lớn, Hakuei vẫn luôn rất kiên cường."
"Nếu ta đoán sai, Hakuei-sama làm ra hành động, ta sẽ can thiệp. Tóm lại Kouen-sama là của ta, ai cũng không được động vào."
Konan dựa lưng nằm trong lòng Kouen, duỗi tay cầm lấy đôi tay đang ở bên eo vào xương quai xanh của mình, đầu cọ lên vai anh.
"Đúng rồi, Kouen-sama, nếu ta có thể khuyên được, có thể phiền Thần Quan đại nhân tôn quý của chúng ta trả thư về không?"
Konan ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn đến một phần của nụ cười minh diễm ấy, trong khoảng khắc, Kouen đã miêu tả được hoàn chỉnh nó vào đầu.
"Tuỳ nàng. Nàng và Kougyoku nói cái gì, để con bé nhiều ngày nhìn Judal không vừa mắt thế?"
"Không nói thêm gì nha, chỉ đơn giản nói cho Kougyoku điện hạ, ta không thể tham ô con bé thêm nữa, cần phải trả con bé cho Judal-san mà thôi." Konan vô vị nhún vai, cười ngọt ngào.
Judal giúp Hakuryuu mang hoa về, ngày hôm sau, Konan "biết điều" mà trả Kougyoku lại cho cậu. Còn Kougyoku và Judal chơi đùa (bị Judal trêu cợt) lại đánh nháo, Konan tỏ vẻ không cần để ý mấy chi tiết này.
"Nói đến Kougyoku, lúc trước nàng phản đối hôn sự của nó với Vua Balbadd, ta vẫn luôn khó hiểu. Lúc đó Judal đến Balbadd ta cũng từng hỏi, hắn nói cũng không biết."
"Suy tính chính trị gì đó một chút, nhưng những cái đó tất nhiên ngài suy xét rõ ràng hơn ta, ta chỉ là phỏng đoán thôi. Nhân tố chính vẫn là Judal-san."
"Judal?"
Kouen cảm thấy loạn não, Konan cười khẽ hai tiếng, ngửa ra sau, nâng tay xoa mặt anh.
"Ngài đó, bộ dáng trì độn thật đáng yêu. Ta cho là Judal-san trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."
"Judal thích Kougyoku?"
Bỗng nghe được chuyện này, Kouen có chút kinh ngạc.
"Ngài có nghi vấn có thể đi hỏi Koumei-sama một chút, nhất định cậu ta đã sớm nhìn ra ta có tâm tư khác với ngài, chuyện của Judal-san hẳn cậu ta cũng biết. Koumei-sama luôn giữ kín như bưng mấy chuyện này, phản đối ta với ngài cũng thôi, Judal-san cũng không nhắc, chờ xem kịch vui à?"
Kouen dừng một chút, chậm rãi vuốt lại tóc của Konan, lấy áo ngoài phủ thêm cho cô, tỏ vẻ canh giờ không còn sớm, anh đi trước.
"Ơ, trốn rồi à."
Konan nhìn thân ảnh vội vàng rời đi, buồn cười.
"Quả nhiên là sẽ ăn dấm của Koumei-sama mà. Nhưng mà tại sao ta dụ dỗ thế nào cũng không cắn câu, quên là chuyện khác thường ắt có điểm kỳ lạ à, nam nhân ngốc. Thôi, ta thành thật chờ kinh hỉ đi."
Konan để chân trần nhảy xuống, ôm bộ hồng y duy nhất đời này của cô trên giá xuống, cười đến hồn nhiên không tì vết.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm nghĩ tấu chương
Chương trước xong còn đang trong kế hoạch sinh hoạt ba tháng, luận văn tốt nghiệp ra lệnh triệu tôi về trường học, mai phải đi yết kiến đạo sư các hạ rồi, hy vọng chết không quá thê thảm, cứ việc như vậy, tôi cũng nhất định sẽ kết thúc trước khi tốt nghiệp ( ╯-_- ) ╯╧╧