Tác giả: Vi Sinh Noãn
Kousame lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Thân là một bé trai giống phụ hoàng và anh Kaku, tương lai sau này sẽ là một nam nhân thiết cốt tranh tranh, bé không biết mình có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành thế này để làm cái gì nữa, làm đối thủ vừa thấy đã kinh vi thiên nhân, thẹn không nói lên lời, tự biết xấu hổ chắc?!
Kousame cảm thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn bé luôn là cô đơn (dường như đứa con trai này cũng không thích ta), ánh mắt mẫu hậu nhìn bé luôn là tiếc hận (xinh đẹp như vậy thì sau này tìm cô gái xứng đôi kiểu gì), nhưng mà có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại không phải con gái, hoặc là nói không phải con gái lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng không phải do bé quyết định mà!
Tuy rằng ánh mắt anh Kaku nhìn bé phần lớn là may mắn, Kousame cũng hoàn toàn không cảm động một xíu nào hết! Mỹ mạo của bé chỉ làm anh Kaku cảm khái không hổ bé cũng là con của mẫu hậu, mà có bé rồi anh Kaku lại càng thêm phóng túng ham chơi.
Đây là kiểu hoàn cảnh trưởng thành bất lương đến mức nào cơ chứ? May mà Kousame không chỉ có khả năng tránh những ảnh hưởng tiêu cực trong quá trình trưởng thành mà còn trở thành một chỗ dựa đáng để người dựa vào, Kousame tự cảm thấy thật sự không dễ dàng gì.
****
Kousame hoàn toàn trái ngược với Koukaku. Trong bụng mẫu hậu thì làm ầm ĩ, ba tháng đầu, Konan ăn gì nôn đó, lúc lộ bụng thì chân rút gân, sưng vù, vân vân.... Kéo nhau tới. Lúc sinh thì cả trên dưới Hoàng cung đều lo lắng đề phòng, kết quả bé sinh vô cùng thuận lợi, trước sau chỉ hết một canh giờ.
Lúc còn trong tã lót, Kousame đã khác ông anh Koukaku thích khóc nháo của mình rồi, vô cùng an tĩnh ngoan ngoãn.
Lúc Kousame tròn một tuổi, tới lúc chơi được, Koukaku nhờ có em trai mà lĩnh giáo đủ loại đùa bỡn mẫu hậu dùng lên người mình năm đó. Khi lựa chọn "Cùng em trai bị mẫu hậu chơi đùa" và "Cùng mẫu hậu chơi đùa em trai", Koukaku hoàn toàn không do dự chọn vế sau.
Vì thế, Kousame từ bé đã bị tôi luyện trong khốn cảnh, nghịch cảnh cũng không thay đổi được bé, vừa không phải bùng nổ trong im lặng, cũng không chết đi trong im lặng, mà là im hơi lặng tiếng hóa giải khốn cục.
****
Lúc Kousame ba tuổi, nhóc lười chết.
Nhiều năm ở bên Konan, vì có Rukh thuộc tính sinh mệnh hỗ trợ nên đã vượt qua tuổi trung bình của mấy con sóc sống đến mười bảy mười tám tuổi, nhóc lười cuối cùng vẫn chết đi.
Sớm tại lúc Konan hoài thai Koukaku, cô đã nghĩ tới việc đưa nhóc lười về rừng cây lúc xưa, cũng để nó có cơ hội xây tổ lập gia đình. Nhưng nhóc lười đã rời khỏi đó quá lâu, không chịu trở về, lúc đi qua đồng cỏ và rừng cây, móng vuốt của nó bám chặt lấy bánh xe ngựa của Konan không bỏ, cuối cùng Konan dẫn nó quay về.
Năm cuối cùng trong đời, nhóc lười già mất sức sống biến thành con sóc lười đến tận xương, cả ngày ngủ trong cái ổ thoải mái không chịu hoạt động. Từ sau khi có thai Koukaku lại bắt đầu sơ sót trong việc chiếu cố nhóc lười, có khi mười ngày nửa tháng cô mới nhớ tới xem nó, ngày thường toàn quyền giao nó cho Teiran, Konan áy náy trong lòng, cũng lên tinh thần tới chăm sóc nó.
Koukaku đương nhiên không thích nhóc lười chiếm bớt lực chú ý của mẫu hậu nhà mình, năm hai tuổi, bé Kousame vốn còn cần được người khác chăm sóc lại chủ động yêu cầu cùng mẫu hậu chăm sóc nhóc lười. Kiên trì tự mình bóc đậu phộng, Kousame từng bị vỏ đậu phộng đâm vào móng tay; kiên trì tự ôm nhóc lười từ rương gỗ nó sống ra khỏi phòng cho nó phơi nắng, Kousame từng bước hụt cầu thang mà ngã, mình bị trẹo chân nhưng lại nâng rương gỗ của nhóc lười lên trên đầu, nhóc lười bình yên vô sự.
Konan cũng không biết vì sao con trai nhỏ lại để bụng nhóc lười như vậy, nhưng thấy bé không khóc không nháo chịu đau đến dứt khoát như vậy, Konan không thể ngăn cản.
Ngày nhóc lười chết đi, thời tiết tốt, Kousame giống ngày thường ôm rương gỗ đến đình viện, Konan đứng ở cửa hiên nhìn bé. Kousame bước đi vững vàng, không còn loạng choạng như lúc đầu, nhóc lười thờ ơ với đậu phộng bé đưa lên, chỉ ôm tay nhỏ của Kousame chậm rãi cọ.
Rukh gợn sóng, Konan xem trong mắt, thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm trước rương gỗ rất lâu không cử động. Kousame cuối cùng khóc đến thở hổn hển trong lòng Konan.
Thời điểm cuối cùng trong đời, nhóc lười kết giao được một người bạn trân quý, Kousame chính mắt chứng kiến một sinh mệnh mất đi.
Nhóc lười chết khiến Kousame càng phát triển theo hướng ổn trọng, "tương ánh thành huy" (được biết đến bởi sự trái ngược) với Koukaku cá tính khiêu thoát. Không biết nên nói Koukaku quá ngây thơ, hay là nói Kousame quá già dặn nữa.
****
Tính cách của Kousame được Koumei khen hết lời. Trong mắt Koumei, cả nhà Hoàng huynh chắc chỉ có đứa cháu trai này là đáng tin nhất. Koumei chỉ cảm thấy tiếc nuối duy nhất một điểm đó là mỹ mạo của cháu trai nhà mình, bỏ qua thân phận hoàng tử, bé vẫn khiến người khác chú mục, được đến đủ loại hâm mộ ghen ghét và hư tình giả ý. Dù tương lai bé chọn con đường nào, cũng sẽ không bị mỹ mạo mang đến phiền toái.
Kousame hoàn toàn đồng ý với cách nói của Nhị Hoàng thúc. Lúc còn ở trong cung, bọn thị nữ sẽ tranh thủ lúc không có người quản thúc, lén ngừng làm chỉ vì liếc bé nhiều thêm một cái, được bé gật đầu một cái sẽ vui sướng không thôi, trở thành đầu đề câu chuyện. Kousame không muốn cả đời bị mấy chuyện vụn vặt này quấy nhiễu, cuộc sống bị trói buộc.
Bởi vậy, năm Kousame mới tròn bảy tuổi, khó khăn lắm mới có thể một tay cầm đao kiếm lên múa may đã năn nỉ Kouen, tiền trảm hậu tấu với Konan mà chạy tới quân đội. Vừa lúc gặp Koubi xảy ra chút chuyện, Konan không phân tâm được, không rảnh mắng Kousame không biết lượng sức, sau khi nghe Kouen nói đã an bài Gaku Kin và En Shou phụ trách trông nom bé, sinh hoạt và nghỉ ngơi cùng nhiệm vụ huấn luyện đều là thiết lập riêng cho hợp với bé, thì mặc kệ bé thôi. Con trai còn nhỏ nhưng chủ ý lớn, chuyện đã hạ quyết tâm thì dù có là cô cũng không thể khuyên được.
Đứa trẻ bảy tuổi, Hoàng tử điện hạ tôn quý, hưởng thụ ưu đãi đặc biệt, Kousame ở trong quân là sự tồn tại cực kỳ chói mắt không thể nghi ngờ. Kousame biết sức của mình, cho nên cũng không huấn luyện mình quá nghiêm khắc nặng nề như binh lính bình thường. Gaku Kin và En Shou cung kính câu nệ, đông đảo tướng sĩ lại có các tâm tư khác nhau, dưới gương mặt tươi cười chào đón là lá mặt lá trái, Kousame sờ soạng thích ứng với thế giới đột nhiên mở rộng, học khống chế được chính mình.
Koukaku không phản đối cũng không duy trì em trai quyết tâm chạy tới quân đội tự chuốc khổ vào thân. Không phản đối là vì em trai cũng là Hoàng tử, tất nhiên là giống cậu có thể làm gì thì làm, huống hồ em trai không ở đây, cậu sẽ có nhiều thời gian ở cùng mẫu hậu hơn; không duy trì là vì em trai mỹ mạo vô song nhà mình bị dãi nắng dầm mưa và băng sương lạnh lẽo tàn phá, mỗi lần Kousame về Hoàng cung, mẫu hậu đều sẽ lôi kéo nó đau lòng ân cần hỏi han một hồi.
Sống trong quân đội hơn nửa năm, một lần tâm huyết dâng trào, Kousame muốn so đấu kiếm thuật với Koukaku. Konan vốn nhàn rỗi, Kouen cũng rút thời gian để một nhà tề tụ, vì thế Konan ôm Koubi trong lòng, tỏ vẻ ba người họ bàng quan. Mẫu hậu muốn nhìn, Koukaku tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Kousame thảm bại.
Koukaku chạy đến bên người Konan cầu khích lệ cầu sờ đầu, Kouen vỗ vai con trai nhỏ, hỏi bé, "Con nghĩ vì sao con thua?"
"Sức lực và kỹ xảo của con không bằng anh Kaku. Tuy sức lực yếu là do kém tuổi, nhưng rõ ràng anh Kaku không tập trung luyện tập, kiếm chiêu lại linh hoạt hơn con, không bị câu nệ."
"Koukaku thiên tư thông minh, không nỗ lực cũng có thể dùng được chín phần tinh túy của thanh kiếm."
Kousame tức ngực khó thở, nhìn thoáng qua đại ca đang làm nũng với mẫu hậu, cực lực đè nén xúc động muốn tiến lên tát anh mình một cái, nhẫn nhịn nghe phụ hoàng bổ đao tiếp.
"Koukaku dùng kiếm nói là linh hoạt, không bằng nói nó tùy tâm sở dục càng chính xác hơn. Nó không cần dựa vào một kỹ xảo cố định, tuỳ lúc đều có thể căn cứ vào sơ hở của con để biến đổi chiêu thức. Đầu óc và thân thể có thể phản ứng cùng nhịp với nhau, đó là thiên tư của Koukaku, con không bù được. Nhưng ngày nào tâm Koukaku không ở đây, ngày đó nó không thể dùng ra được mười phần tinh túy của thanh kiếm, đương nhiên nó cũng chẳng để bụng nó chỉ dùng được chín phần. Con thì lại khác, Kousame, con đã nhận định là sẽ dùng tận lực để làm, dù là 9,9 con cũng không hài lòng. Con như vậy sẽ bỏ qua rất nhiều thứ, con còn nhỏ, ta không hy vọng sau này con bị giới hạn."
"Phụ hoàng......"
Câu cuối cùng Kouen nói là Kousame rất kinh ngạc. Bé muốn cãi lại, lại không biết cãi thế nào.
"Con rất giống mẫu hậu con, đều là người tâm tư tỉ mỉ, có thể học nàng nhiều một chút. Con cần biết tự hỏi cẩn thận tường tận, sau đó kiên định quyết tâm như vậy thì sẽ rất tốt, nhưng sức lực của con còn không kịp, có một số việc cần học được rộng rãi buông bỏ."
Kouen dừng một chút, nâng tay vỗ đầu Kousame, nhìn con trai dung mạo điệt lệ, nghiêm túc đoan chính nói: "Kousame, dung mạo con thừa kế ta và Konan, dung mạo con trai bất phàm là kiêu ngạo của chúng ta. Những kẻ đó cảm thán, kinh diễm cũng chỉ là ca ngợi mà thôi, con không cần quá sầu lo."
"Phụ hoàng, con.... Con xin lỗi, để ngài và mẫu hậu lo lắng cho con."
Kousame nhất thời không thể lập tức lời khuyên giải an ủi của Kouen, nhưng bé biết phụ hoàng luôn bận rộn đến tâm sự với bé là một chuyện không dễ dàng. Bé nghĩ bé làm đến nơi đến chốn, đến đâu chắc đấy, thì ra vẫn là quá nóng nảy sao......
Kouen thấy con trai nghe khuyên bảo, vui mừng vỗ vai bé. Chuyện như khuyên con trai tâm tư quá nặng thế này, anh cũng đâu có am hiểu đâu.
Đột nhiên im lặng, hai cha con lâm vào trong sự im lặng đầy xấu hổ.
Kouen ho khụ một tiếng, cứng đờ đổi đề tài, "Cơ sở kiếm thuật của con rất chắc, tiếp tục nỗ lực."
"Dạ?"
Kousame sửng sốt một chút, sau đó tinh thần phấn chấn ưỡn ngực thẳng lưng, cao giọng trả lời, "Vâng ạ!"
Sau đó Kousame không rời quân đội như Konan kỳ vọng, ngược lại càng thản nhiên ở lại quân đội tiếp tục lăn lộn.
Konan cực kỳ lo lắng Kousame sẽ lớn lên giống Kouen mặt ngoài là chính nhân quân tử nhưng bên trong thì đen sì, sau đó lại cẩn thận ngẫm lại, dù không ở trong quân đội, con trai nhỏ cũng sẽ lớn lên thành mặt ngoài ôn hoà thủ lễ bên trong đen ngầu, thả lỏng, mặc kệ Kousame tự do lớn lên.
Kousame kiên trì không ngừng mỗi tháng hồi cung khiêu chiến Koukaku, một năm sau cuối cùng cũng thắng với ưu thế mỏng manh của mình. Tuy nói Koukaku không muốn bị quấy nhiễu nên thả và mẫu hậu không ở bên quan chiến nên Koukaku không có hứng thú, nhưng Kousame vẫn rất vừa lòng với sự tiến bộ của mình.
Kousame cho rằng bé sẽ tiếp tục đi trên con đường này, bảy tám năm sau phụ hoàng sẽ phong một đạo thánh chỉ phong bé thành một Tướng quân, bé có thể cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, diễu võ dương oai đưa em gái đi xuất giá.
Không ngờ tương lai hư vô mờ mịt, dù có cố nắm chặt, cũng có thể lọt qua kẽ ngón tay đi mất, không thể níu giữ.
Tác giả có lời muốn nói: Bên ngoài âm:
Koukaku tỏ vẻ buồn rầu em trai à, em lớn lên quá xinh đẹp còn có thể bệnh xà tinh hơn được nữa không! [Ngón giữa]
Vốn định biến thành trắng đen, không bắt nạt con sóc bị kéo xuống đài này = =