Viêm Thần

Chương 41


Viêm Thú Thánh Diễm hừng hực mà tới, sức nóng gia tăng một bậc, mạnh mẽ hơn trước một bậc.Phừng! Phừng!Ngọn lửa đỏ đen bao phủ khắp hành lang nhỏ hẹp, thiêu đốt trực diện vào xác sống.Trước mắt Minh Tuấn chỉ toàn màu đỏ pha đen của Viêm Thú Thánh Diễm.Hắn nhếch miệng cười cười, vung hai chưởng:"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Chưởng!"Lửa nóng tiếp tục đốt đến.

Tuy nhiên Nguyên khí trong cơ thể hắn giảm xuống tám phần, gần cạn rồi.Tất nhiên với tu vi Đại Nguyên Sư Cực tinh thi triển được Vương Thuật hoàn toàn nhờ lượng Nguyên khí dồi dào gấp năm lần bình thường của Minh Tuấn.

Chứ không sớm đã bạo thể mà chết.Vương Thuật quả nhiên có hiệu quả, tổn thương được xác sống, chỉ thấy dưới sức nóng dữ dội của ngọn lửa làn da xanh xám xuất hiện từng vết nám đen xì, mùi hương khét lẹt lan tỏa ngoài không khí.Nếu là nhân loại bình thường chắc hẳn sẽ đau đớn lui lại nhưng xác sống thì làm gì có những cảm giác đó, nó như con thiêu thân liều mạng xông lên bất chấp tất cả chỉ để giết được đối phương.Minh Tuấn vội đưa một viên Đại Nguyên Đan vào miệng:"Ta đốt sống ngươi thành tro luôn."Dứt lời, thấy mình nói sai, sửa lại:"Nhầm! Ngươi vốn đã chết rồi! Làm gì còn sống nữa! Phải là ta đốt ngươi thành tro mới đúng!""Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Hống!"Dồn Nguyên khí lên họng, hắn khè ra đoàn lửa đỏ đen bắn thẳng mà tới.Phừng!Quần áo rách nát bên ngoài của xác sống biết mất, chiếc rìu bổ củi bị nung chảy thành dung dịch kim loại, Viêm Thú Thánh Diễm bao trùm toàn bộ lớp da xanh xám rợn người.Sở dĩ chiếc rìu có thể tạo thành sát thương là do được Đấu khí gia trì, tăng cường sức mạnh, nhưng khi Đấu khí thua kém Nguyên khí của đối phương thì chiếc rìu không còn đáng sợ nữa, chính thức trở về đồ dùng để bổ củi bình thường.Xác sống đâu quan tâm, Đấu khí vận chuyển, cứ một đường lao đến.Càng tới gần con Nguyên Thú thì làn da xác sống dần chuyển màu, từ màu xanh xán yếu ớt chẳng chút sức sống sang màu đen xì như than.Viêm Thú Thánh Diễm duy trì liên tục, thiêu đốt liên tục, Nguyên khí giảm liên tục.Cảm nhận qua ngọn lửa đỏ đen đối phương chưa chết, hắn nhai đan dược hồi phục năng lượng.

Hắn phải đốt tới khi nào xác sống dừng hoạt động thì thôi.Phừng! Phừng! Phừng!Trên cơ thể xác sống, sườn, bắp chăn, cẳng tay lộ ra đoạn xương trắng hếu, da thịt dần bị thiêu cháy hết cả.Phừng!Còn mười mét nữa tiếp cận Minh Tuấn thì chính mươi phần trăm da thịt của xác sống bốc hơi.

Bây giờ chỉ thấy một bộ xương trắng dính chút thịt thối đang bị bao bọc trong đoàn lửa đỏ pha đen.Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!Bộ xương yếu ớt từng bước một khó khăn lao đến, tốc độ giảm đi rất nhiều, như thể tùy thời đều gãy vụn hết vậy.

Còn hai mét nữa chạm được vào mục tiêu, bộ xương thu một cánh tay về sau tạo thế đấm, bước thêm vài bước nữa liền vung quyền.

Tốc độ quyền trước ngang với tốc độ ra đòn của Đấu Linh Cực tinh, nay lại còn chậm hơn.

Vụt!Nguyên khí của Minh Tuấn đúng lúc cũng cạn sạch sẽ, Viêm Thú Thánh Diễm thu hồi, nhưng hai mắt huyết sắc chẳng chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào đầu nắm đấm xương xẩu kia.Vụt!Nắm đấm dù chậm song vẫn mang chút sức mạnh của Đấu Vương Sơ tinh chỉ tiếc là cách mặt con Nguyên Thú mười xăng ti thì dừng lại không tiến thêm được nữa.

Tách! Tách! Tách! Tách!Tiếng kêu phát ra từ bộ xương màu trắng, ngay sau đấy từng vết nứt dài chạy dọc khung xương lan tràn đến tất cả các khớp xương lớn nhỏ, đến xương cánh tay, xương chân, xương đầu.

Tại vị trí các vết nứt, từng luồng khí đen bốc lên rất khó ngửi.


Cánh tay vung quyền tiếp đó rơi xuống.

Cánh tay xương chạm vào nền sàn nhà liền nát vụn thành bụi phấn, bụi phấn tan thành hư vô.

Cách!Giây sau, bộ xương sụp đổ theo, biến thành hư vô.

"Phù....", hắn thở phào một hơi, ngồi bệt trên mặt sàn, đầu tựa vào tường, ý niệm vừa động hóa hình nhân loại.

Trên gương mặt anh tú mang đậm sự từng trải sương gió đời trai của người thanh niên tóc đỏ lộ vẻ nhẹ nhõm, từng giọt mồ hôi lớn đầy trên trán.

Quả thật vừa rồi hắn như được dạo chơi cùng tử thần vậy.

Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, đầu óc linh hoạt xử lý tốt tình huống rất có thể hắn sẽ chẳng ngồi ở đây.

Minh Tuấn cười không thành tiếng, khóe miệng cong cong như thể đang tự giễu chính mình.

Đúng vậy! Hắn cười chính mình.

Một nụ cười không hề có niềm vui chiến thắng nào ở đây hết cả.

Một nụ cười đầy đắng chát.


Tại sao vậy? Người ta phải vui khi thắng trận chứ? Hơn nữa đây còn là trận chiến hắn suýt bỏ mạng đấy?Với người thanh niên tóc đỏ thì ngược lại hoàn toàn.

Chiến thắng xác sống chỉ gợi nên sự đau khổ mất mát trong hắn.

Đã từng mang thân phận cao quý, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, đi tới đâu cũng là khách quý, nhận được mọi sự tôn trọng, sùng bái, ca ngợi hết lời.

Thế mà hiện tại thì sao?Bị một con xác sống đẳng cấp Đấu Vương Sơ tinh tý hành cho chết, tý phải bỏ mạng tại nơi không người biết tới này, phải nốc bao nhiêu đan dược mới chiến thắng.Trận này khiến hắn thấy nhục nhiều hơn thấy vui.

Nên nhớ xác sống chỉ là công cụ để kẻ khác điều khiển đánh nhau thay chủ nhân, chẳng có suy nghĩ, chẳng có cảm xúc, đúng nghĩa một con rối.

Bị một con rối vả cho te tua thì vui cái nỗi gì? Vui làm sao nổi?Nghĩ vậy, lòng thù hận trong Minh Tuấn bất giác dâng trào, ánh mắt như ngọn lửa căm hận muốn nhấn chìm tất cả những kẻ đã cướp đi tương lai, gia đình, bạn bè, Viêm Thú Tộc, các mối quan hệ,.....của hắn.

"Các ngươi cứ đợi đó.

Một ngày không xa ta sẽ tìm tới tận rửa hận, rửa nhục.", hắn nghiến từng chữ qua kẽ răng.Qua trận chiến này mặc dù Minh Tuấn đã tăng một cấp nhỏ, tu vi đạt Đại Nguyên Sư Cực tinh, nếu so ra với các thành viên liên minh các thế lực thì còn kém lắm, điển hình như Thái Long Tộc.

Tộc Trưởng Thái Long Tộc có thực lực đỉnh tiêm, danh tiếng lẫy lừng trên Đại Lục, vang danh một cõi, không người dám trêu, chưa kể còn sở hữu Thánh Hỏa trời sinh Thái Long Chân Hỏa xếp ngang Viêm Thú Thánh Diễm.

Là người trực tiếp chỉ huy Thái Long Tộc hùng mạnh đánh Viêm Thú Tộc vạn năm về trước.


Ấy....đừng nghĩ vạn năm là dài, theo tu vi càng cao tuổi thọ càng gia tăng.

Vạn năm....nếu nói cho dễ hiểu, cho dễ tưởng tượng thì chỉ bằng hai năm theo thời gian sống của thằng tác giả viết truyện thôi.

Không gọi là ngắn mà cũng chẳng phải dài.Nếu muốn sống yên ổn, tìm nơi yên bình trồng rau nuôi cá, không màng thế sự nữa, sống vui vẻ hạnh phúc cùng các bà vợ qua ngày thì ít nhất Minh Tuấn phải có thực lực sánh ngang Tộc Trưởng Thái Long Tộc.

Thực lực phải như vậy, hắn mới bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người thân xung quanh và bảo bọc được thế hệ Viêm Thú Tộc kế tiếp.

Thử hỏi các tộc kia mà biết dư nghiệt Viêm Thú Tộc năm xưa còn tồn tại liệu có bỏ quả không? Tất nhiên là không bao giờ rồi.

Đã đắc tội với một thế lực lớn thì phải diệt tận gốc, nguyên tắc rất rõ ràng.

Chứ chẳng nhẽ để cho đám tàn dư sống sót sau này chúng nó quay lại cắn mình à? Không cao tầng nào trong liên minh các thế lực muốn điều đó xảy ra cả.

Phải bóp chết khi còn trong trứng ngay và luôn.Liên minh các thế lực sẽ xuất động tất cả cao tầng đỉnh phong tàn sát toàn bộ gia đình Minh Tuấn, thậm chí cả những người từng liên quan, từng có quan hệ dù ít dù nhiều....như cái cách chúng đã làm với Viêm Thú Tộc.

Viễn cảnh đó sẽ lặp lại.

Rất có thể là kết thúc cho Viêm Thú Tộc hoặc có thể chạy trốn được và phải sống trong cảnh chui lủi nhiều thế hệ về sau.

Minh Tuấn đương nhiên đâu muốn điều đó xảy ra.

Bản thân hắn mang dòng máu Hoàng gia Viêm Thú Tộc, đã định sẵn là người phong vân một cõi, đứng đầu chúng sinh, cai quản nhất phương, không thể nào có tư tưởng sống ẩn cư được.


Vì vậy để trả thù mối căm hận vạn năm, tu vi Minh Tuấn bắt buộc phải mạnh hơn Tộc Trưởng Thái Long Tộc, bởi hắn chiến đấu không chỉ riêng Thái Long Tộc mà là liên minh các thế lực với nhiều kẻ khác cũng mạnh tương tự như thế.Đến khi đó, Minh Tuấn mới có hạnh phúc vui vẻ thực sự, không phải sống trong cảnh lo sợ này nọ nữa, hiên ngang mà đi giữa thiên địa rộng lớn.Minh Tuấn bình tĩnh lại, nóng giận sẽ không suy nghĩ được nhiều, mất đi khôn ngoan vốn có.

Hắn hít sâu một hơi thở ra nhẹ nhàng, liền ngồi khoanh chân, hai tay đặt trên đùi, điều dưỡng khí tức, hồi phục Nguyên khí.Hắn có thể dùng Đại Nguyên Đan đó nhưng chỉ còn tám viên thôi, không phải lúc nguy cấp thì không nên lãng phí làm chi.Trong kiến trúc này, xung quanh toàn máu đen xám, chẳng một ánh đèn, hắn đã mất khái niệm về thời gian.

Vốn dĩ con người biết tới thời gian hoàn toàn nhờ mặt trời và mặt trăng thay phiên đổi chỗ cho nhau, từ ngày sang đêm, rồi từ đêm sang ngày.

Mãi về sau người ta dựa vào đó mới sáng tạo ra đồng hồ.

Và có cách tính thời gian.Thật vậy! Minh Tuấn mở đôi mắt, Nguyên khí đã được lấp đầy, tinh thần ổn định, thân kinh thoải mái không còn căng thẳng nữa.

Trong suốt quá trình, hắn cứ tưởng chỉ vừa mới qua hơn chục tiếng thôi, cùng lắm thì một ngày nhưng sự thực bên ngoài là ba ngày rồi.

Cảm giác khác hoàn toàn so với thời gian thực.

Cũng giống như việc cô giáo gọi lên bảng làm bài mà không biết làm ấy, đứng trên bảng cứ quay xuống nhìn đồng hồ và cầu cứu mấy thằng bên dưới, trong đầu tự hỏi sao lâu hết tiết vậy, mười phút như cả tiếng đồng hồ.Hay trường hợp đi chơi với người yêu, đi từ sáng tới tối hết chỗ này tới chỗ nọ, chơi cả mười mấy tiếng mà cảm tưởng chỉ như mười mấy phút.

Về đến nhà còn gọi điện trực tiếp hoặc nhắn tin chán chê một hồi để chúc nhau ngủ ngon.

Đấy là hai ví dụ vui nho nhỏ về thời gian và cảm giác của sinh vật.

Minh Tuấn đứng dậy, người không một mảnh vải, lẩm bẩm:"Tiếp tục tiến lên tầng phía trên nào! Chẳng biết có gì đây?".

Bình Luận (0)
Comment