Viêm Thần

Chương 57


Thời điểm Linh Dương Long Cương Hỏa sà xuống biến một mảnh rừng thành biển lửa ngập trời với sức nóng vô cùng khủng khiếp, mọi loài hoảng sợ mà chạy chối chết, Minh Tuấn cũng liều mạng vận hết bình sinh phi tốc, lẫn vào trong hỗn loạn, rất khó phát hiện.Hắn điên cuồng chạy thẳng chẳng quan tâm sau lưng.

Nhưng......đến một khoảng, hắn buộc phải dừng lại vì trước mắt không còn đường nữa, dưới chân là một cái vực sâu hun hút đen xì không thấy đáy, hai bên vách dựng đứng như hai bức tường song song với nhau.

Nhìn qua vô cùng hiểm trở.Nếu Minh Tuấn tu vi tới Nguyên Vương, biết phi hành, cái vực này có lẽ sẽ không đáng nhắc đến.

Tuy nhiên, hiện tại, hắn mới có Đại Nguyên Sư Cực tinh, trượt chân ngã xuống, trọng thương là chuyện hết sức bình thường.Hỏa diễm phát sáng ánh vàng tràn đến ngày càng gần, đằng trước thì gặp vực sâu, làm sao giờ? Minh Tuấn chọn nhảy xuống bởi còn có hy vọng sống, cùng lắm bị thương tý, cắn Đại Nguyên Đan hồi phục ngay.

Nếu đứng đây chần chờ thêm phút giây nào nữa, Linh Dương Long Cương Hỏa đốt đến, có mà thoát bằng niềm tin.Vù......vù......vù.......vù......Thân thể người thanh niên tóc đỏ rơi tự do từ độ cao không rõ, gió rít vù vù bên tai khiến người ta khiếp vía hãi hùng, ánh mắt đảo đi đảo lại tìm kiếm dây leo để bám vào.

Đáng tiếc không hề có cái dây leo nào hết.

Minh Tuấn động ý niệm, bản thể hiện ra, uy nghiêm và kỳ dị.

"Lân giáp cứng rắn sẽ giúp ta giảm thiểu chấn thương một phần.", hắn thầm nói.Vù.......vù......vù.......vù.......Càng xuống sâu, khung cảnh phía dưới càng rõ ràng hơn, nhiệt độ cũng khác, lạnh hơn vài độ so với bên trên.Qua một lớp sương mù trắng mờ là rừng cây lá kim cao thẳng xanh thẫm khá âm u.

Xoạc! Xoạc! Xoạc! Xoạc! Rầm!Thân thể hắn xuyên qua tán lá nặng nề tiếp xúc thân mật cùng mặt đất in hẳn cái hố hình Viêm Thú.

"Khụ.......", Minh Tuấn ho ra máu, nồng ngực nát bét, xương sườn gãy vài cái.

Hắn vội vàng nuốt Đại Nguyên Đan, thương thế hồi phục trong chớp mắt.

Đại Nguyên Đan còn ba viên.

Minh Tuấn trở về dạng Nhân Loại, lấy y phục khác mặc vào, bắt đầu quan sát.

Nơi này ẩm ướt không có ánh sáng nhưng cũng không phải tối đen như mực, vẫn thấy được mờ mờ.


Cảm giác giống như đang đứng giữa nghĩa trang vậy.

Xào.......xoạc! Xào......xoạc!Hắn đi từng bước cẩn thận, không gian tĩnh lặng đến lỗi có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng nước róc rách đây đó.

Cực kì ghê rợn!Vài trăm mét cách chỗ tiếp đất, ánh sáng le lói màu trắng nho nhỏ tựa đom đóm lọt vào tầm mắt của người thanh niên tóc đỏ.

Hắn mạnh dạn chạy tới.

Nói thật ở đây, đối với ai khác sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, sợ đến nổi da ga da vịt.

Nhưng Minh Tuấn thì thấy rất rất bình thường, tâm cảnh đã tới cái mức chai sạn.

Vạn năm trước, hắn còn gặp nhiều thứ đáng sợ hơn đây vô số lần."Cái vòng này.......", hắn kinh ngạc bật thốt.Trên cành của một cái cây lá kim là chiếc vòng trong suốt như thủy tinh nằm đó.

Chiếc vòng đơn giản giống y xì đúc hai chiếc vòng hắn nhặt được ở kiến trúc dưới biển lúc thu phục Dị Hỏa tốp 31 - Huyền Hoàng Hỏa.Minh Tuấn đưa tay cầm chiếc vòng, cảm thấy cực kì khó hiểu.

Những chiếc vòng này có liên hệ gì đó chăng? Hay có bí mật đằng sau? Hay đơn giản chỉ là đồ trang sức thông thường thôi?"Suy nghĩ lắm làm chi! Đến một lúc nào đấy......ta sẽ khám phá ra thôi!"Hắn ném cái vòng vào kiến trúc pháp bảo rồi di chuyển tiếp.Xèo! Xèo! Xèo! Xèo! Xèo!Đi theo hướng vô định, chẳng biết qua bao lâu, thanh âm xèo xèo truyền đến tai Minh Tuấn.

Hắn cố gắng nghe xem âm thanh đó phát ra từ đâu.

"Hướng kia!"Minh Tuấn nhanh chân chạy tới.

Pẹp! Pẹp! Pẹp! Pẹp!"Hửm?", hắn dẫm phải chất lỏng gì đấy.

Phừng!Ngọn lửa thánh nhỏ bùng lên giữa lòng bàn tay tạo hơi ấm và soi sáng một chút không gian giúp hắn quan sát dễ dàng hơn trước.

"Ưm.....thúi quá!", Minh Tuấn nhăn mặt che mũi.


Chất lỏng dưới chân màu lục sậm lại đen đen, đặc sệt, bốc mùi rất rất khó chịu.

Răng rắc......rắc......răng rắc.......Lại có tiếng gãy vỡ.

Dưới ánh lửa, đôi mắt người thanh niên tóc đỏ cấp tốc co rụt, trợn to, miệng hơi há.

Kinh ngạc! Phải......cực kì kinh ngạc!Xương! Xương! Một bộ xương khổng lồ phía trước.Bộ xương rất dài uốn lượn dưới đất và cuộn tròn như trôn ốc giống hệt một con rắn.

À.....không phải......đây là xương rắn thật.

Nãy chưa để ý đến phần đầu.

Minh Tuấn ước tính chiều dài bộ xương ít nhất phải gần sáu chục cây số, tức con rắn khi còn sống mang thân thể to lớn khủng khiếp.

Chiều cao bộ xương lên tới hơn ba mét, gấp đôi Nhân Loại trưởng thành.

Chiều rộng tương tự chiều cao.

Có nghĩa con rắn há mồm thì phải chục người mới lấp đầy cái miệng.

Chưa hết chưa hết, điều khiến Minh Tuấn kinh sợ là những giọt độc màu đỏ nhạt, hơi trong đang nhỏ giọt từ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt cong cong tựa móc câu kia.

Giọt độc rơi xuống đất lập tức vang tiếng xèo xèo ăn mòn như axit.

Nếu nhìn từ trên cao, mặt đất bị đục thủng hai cái lỗ nhỏ rất sâu.Cái đống bầy nhầy hôi thối là thịt rắn bị rữa theo năm tháng.


Chứng tỏ con rắn chết lâu lắm rồi.

"Thực lực con rắn không tầm thường!", Minh Tuấn nói.Dựa vào chất độc, hắn phán đoán tu vi con rắn vô cùng cao, mạnh hơn Nguyên Hoàng nhiều, đạt đến trình độ đỉnh cao thế giới cơ.Nhưng.....hắn thấy lạ ở chỗ này.

Trên hòn đảo rộng lớn nằm cách xa Đại Lục chẳng nhẽ tồn tại những thực thể mạnh mẽ mà bản thân chưa đủ tư cách biết tới? Theo hắn thấy Đại Lục là nơi tụ hợp nhiều chủng tộc khủng bố, là chiến trường khốc liệt nhất.

"Có tộc khác cũng mạnh như thế sao?", Minh Tuấn suy nghĩ.

Giả sử, hắn là tán tu, không môn phái, không gia tộc thì còn nhiều điều chưa từng biết, chưa từng nghe, chưa từng gặp.Tuy nhiên, đừng quên, hắn thuộc Viêm Thú Tộc, hơn nữa tương lai kế vị chức Tộc Trưởng, trong người chảy xuôi dòng máu Hoàng gia cường đại.

Những chuyện quan trọng phụ mẫu, ông bà đều nói cho Minh Tuấn biết hết để hắn có cái nhìn tổng quan hơn.Danh sách các chủng tộc, thế lực lớn là một ví dụ.

Tuy nhiên, hắn chưa từng nghe có con rắn nào mạnh thế cả.

Ấy......đừng lầm tưởng......Nhân Xà Tộc mang hình dáng nửa người nửa rắn không phải rắn hoàn toàn nhé."Cái gì kia?"Tiếp tục thêm một phát hiện nữa.

Con rắn hình như bao bọc xung quanh thứ gì đó, như thể muốn bảo vệ thứ đó vậy.

Minh Tuấn chạm tay vào khung xương.

Khung xương cứng chắc, to, nhưng nhiều chỗ thấy vết nứt dài, sâu.

Rất có thể, con rắn trước khi chết đã chiến đấu sống còn với ai đó thực lực mạnh hơn.

"Lấy vài nhánh xương về làm vũ khí không?", hắn tự hỏi.

Đống xương này chế tác thành pháp bảo thì còn gì tuyệt vời hơn.

Minh Tuấn lắc đầu:"Thôi! Thất đức lắm!"Hắn cảm thấy làm thế là thiếu tôn trọng linh hồn đã khuất.

Dù gì con rắn trước khi thăng thiên cũng là kẻ cường đại, đáng nhận được sự kính nể từ hắn.


Minh Tuấn lách người qua bộ xương khổng lồ, tới gần vật kia.

"Một quả trứng!", hắn nói.Không sai! Thứ con rắn lớn muốn bảo vệ là một quả trứng.

Tuy nhiên......quả trứng đã nở vì phần trên bị đục cái lỗ.

Tiểu xà hình như ra ngoài rồi.

Vỏ trứng khá dị màu cam đậm hoa văn đen.

Không thu hoạch được gì ở đây, hắn rời đi chỗ khác, xem như biết thêm chút ít thông tin.

Về phần tiểu xà kia sống hay chết không liên quan tới hắn.

Hắn chẳng có trách nhiệm phải chăm lo hay tìm kiếm nó cả.

"Làm sao lên trên bây giờ?", Minh Tuấn tự hỏi.Phía trên đầu hắn bao phủ sương mù dày đặc, ánh sáng mặt trời cũng chẳng lọt qua nổi, vách vực thì dựng đứng.

Với lại hắn còn chưa thấy vách vực đâu nữa cơ.

"Không lẽ ở dưới này đến khi đột phá Nguyên Vương sao trời?"Cách ra ngoài vẫn có.....Minh Tuấn đột phá Nguyên Vương, biết phi hành, nhẹ nhàng lắc thân thể cái đã ở chín tầng mây rồi.

Đáng tiếc, hắn cách Nguyên Vương còn xa xôi lắm.

"Phải tìm cách thôi! Trước kiếm cái vách đã."Hắn cần xác định vị trí vách vực ở đâu rồi mới tính đường tiếp theo.

Qua một thời gian ngắn, hắn cuối cùng cũng chạm được vào vách vực.

"Đi tìm vật nhọn, cứng!", Minh Tuấn nói.

Người thanh niên tóc đỏ tiếp tục mần mò..

Bình Luận (0)
Comment