Edit: Kei
Beta: Snivy
——————–
Trước hôn lễ một ngày, vài ngày mưa đông của trấn Cốc Hợp vừa hết, ánh mặt trời chiếu tỏa khắp nơi giống như ngày xuân.
Lăng Mục Du vắt tay trên trán, ngửa đầu nhìn đám mây bay trên không trung xanh thẳm, khó hiểu nói: “Em nhớ rõ ràng dự báo thời tiết nói một tuần nay sẽ có mưa, nắng ráo như thế này thật vô lý.”
Đan Tiêu ở bên cạnh nói: “Do anh sửa lại khí hậu Vĩnh An hai ngày nay, chờ khi hôn lễ của chúng ta kết thúc, trời sẽ mưa tiếp.”
Lăng Mục Du: “…” Trời nắng ráo như thế này đúng là vô lý thật sự.
“Bọn Phượng Hoàng đang bàn về cách đi vào lễ đường vô cùng hào nhoáng, chúng ta cũng đi xem đi.” Đan Tiêu nắm tay Lăng Mục Du đi tới lễ đường đã trang trí xong.
Viện bảo tàng Sơn Hải sau khi trải qua hoạch định của Trương Sơn và Lý Cửu Gia cùng cách sắp xếp tỉ mỉ của các yêu quái đã hóa thành một bữa tiệc màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Trước vườn cây ở sân, cây hoa quế đã qua kì nở hoa được dời đi, cây mai cũng không thay thế cho nó, mà là một mảng lớn bụi hoa hồng.
Hoa hồng đỏ tươi dùng linh lực thúc nở, óng ánh sum suê, hương thơm nồng nàn.
Nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, thật ra phát sáng là do trên bụi hoa có điểm xuyết đá quý giả thành hoa.
Trên chính giữa đường lớn khắc phù điêu hoa văn mây trôi, không phải trải thảm đỏ, mà là hoa hồng đỏ và các loại đá quý màu đỏ. Con đường hai bên cây cầu hoa cũng dùng giao tiêu (*), hoa hồng và đá quý quấn lên.
(*): Một loại vải do người cá dệt, có thể chống nước.Dưới ánh nắng chiếu xuống, đá quý phản xạ ánh sáng làm trước sân viện bảo tàng lóe sáng, trông vào cực kì thịnh vượng.
Dùng hoa hồng trang trí viện bảo tàng là do Lý Cửu Gia đề nghị, gã và Trương Sơn để người ở miền nam chuyển rất nhiều hoa hồng đỏ và cành hoa hồng theo đường hàng không tới.
Ở giữa đóa hoa gắn thêm đá quý, đó là mong muốn của các yêu quái.
Thân là đại yêu thượng cổ, thế nhưng mấy “đứa trẻ to xác” này lại rất thích những vật lóe sáng, đây không phải độc quyền của Long tộc đâu!
Huống chi chuyện quan trọng như kết hôn, sao lại không có đá quý lóe sáng được?
Cần phải rải đá quý, rải nhiều đá quý hơn nữa, càng sáng càng tốt.
Cuối cùng Lăng Mục Du hiểu ra, vì sao lễ phục kết hôn của Bạch Trạch và Trương Sơn lại là một thân đá quý, không phải vì Trương Sơn là con nhà giàu nên phô ra thuộc tính “Giàu”, mà là các yêu quái làm lễ phục kết hôn đều thích loại phong cách này.
Cậu không khỏi cảm thấy hơi lo lắng cho mình và Đan Tiêu khi ngày mai phải mặc lễ phục, tuy rằng cậu đã tỏ ra là mình không thích mặc đá quý đầy người, các yêu quái cũng đồng ý không khảm đá quý, nhưng dựa theo thẩm mỹ của các yêu quái, rất khó tưởng tượng được lễ phục sẽ thành ra cái gì.
Tới lễ đường, không hề có hình ảnh các yêu quái đang hòa hợp thân thiện bàn về cách đi vào lễ đường như dự đoán ban đầu, lọt vào tầm mắt là Phượng Hoàng đánh nhau túi bụi với Kỳ Lân, các yêu quái khác đang hóng hớt không sợ chuyện lớn, tạo thành một đống ồn ào.
“Đang làm gì đấy?” Lăng Mục Du hỏi Trương Sơn cùng đi hóng hớt.
Trương Sơn nói: “Phượng Hoàng và Kỳ Lân đều muốn đưa anh đi vào, ai cũng không nhường nhịn, nên quyết định đánh một trận, người thắng sẽ đưa anh vào lễ đường trong ngày mai.”
Lăng Mục Du kinh ngạc đến ngây người, nhìn Đan Tiêu: “Đây là cái mà anh gọi là cách đi vào lễ đường hào nhoáng à?”
Đan Tiêu yên lặng.
Lăng Tiểu Ngư tưởng tượng một chút cảnh mình cưỡi Phượng Hoàng hoặc cưỡi Kỳ Lân đi vào…
Phượng Hoàng nói, chỉ có thể đứng trên lưng nó, ngồi thì chỉ ngồi xếp bằng và ngồi xổm bên cạnh sườn nó, tư thế đều cực kì khó coi. Nếu mình đứng trên lưng Phượng Hoàng, không đứng vững ngã từ trên không xuống thì làm sao bây giờ?
Kỳ Lân nói, tính ra có thể ngồi trên lưng nó, cưỡi Kỳ Lân nhất định rất oai vệ khí phách. Nhưng Kỳ Lân này cả người xanh mướt, mình thì mặc lễ phục màu đỏ, đỏ và xanh… Hình ảnh quá đẹp, không dám nhìn!
“Bỏ đi, tao nặng lắm, có thể cả Phượng Hoàng và Kỳ Lân cũng không nhúc nhích được luôn, thôi tự vào là tốt nhất.” Mấy cách đó quá nhức mắt, cậu tỏ vẻ không chịu nổi.
Phượng Hoàng và Kỳ Lân nghe tiếng Lăng Mục Du, động tác đánh nhau đều dừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu, dáng vẻ muốn bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.
Đan Tiêu nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi vào lễ đường.”
Phượng Hoàng cùng Kỳ Lân lập tức uể oải bò ra đất, cực kì đáng thương quỳ trên đất không chịu đứng dậy.
Thao Thiết đắc ý cười: “Tui thấy viện trưởng và Tiểu Ngư cầm tay nhau đi vào lễ đường là tốt nhất.”
Đào Ngột và Cùng Kỳ đi ở sau nó cùng gật đầu điên cuồng.
Mỗi khi tới thời khắc vui mừng như này, hung thú chúng nó đều bị cát thú ghét bỏ, yêu thân cũng bị tấn công, tức giận nhưng lại không làm gì được cát thú.
Hiện tại được rồi, chúng yêu bình đẳng, hì hì.
Phượng Hoàng và Kỳ Lân giây trước còn đánh nhau, giây sau đã ôm thành cục an ủi nhau, sáu con rồng đen ở một bên hỏi cộc lốc: “Bọn tui có còn phải chở Tôn Thần không?”
Lăng Mục Du kinh ngạc không thôi, phất phất tay nói: “Không cần, không cần, tao và Đan Tiêu cùng đi vào lễ đường là được rồi.” Để mấy yêu quái này chở, cảm giác giống như ngược đãi động vật ấy.
Đan Tiêu cũng gật đầu.
Đám rồng đen cảm thấy quá tiếc, có thể chở Tôn Thần bay, nói ra chắc chắn sẽ khiến cho mấy con yêu quái khác hâm mộ đến chết đó.
Lăng Mục Du và Đan Tiêu dạo một vòng ở lễ đường, thấy không có vấn đề gì, trừ việc chỗ nào cũng là đá quý, nên đi về phía sau viện bảo tàng, vừa đi vừa hỏi sói yêu vụ mua đồ ăn.
Sói yêu Lang Võ lấy từ trong túi ra một xấp hóa đơn, thành thật đọc từng mục từng mục ra, nhóm đại yêu đi theo đằng sau khóe miệng run rẩy, không nghĩ tới Lang Võ lại là con sói thành thật như vậy.
“50 con cừu đã thiến, 65kg chocolate đậu, 312 bịch que cay, 150 con gà sống, 144 lọ tương cổ vịt…”
Lang Võ một bên đọc, Lăng Mục Du một bên kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn các yêu quái.
Các yêu quái cộng thêm một thần Kế Mông tạo thành ảnh chụp tập thể【 ngoan ngoãn.jpg】.
Chỉ có Thao Thiết có ý kiến: “Vì sao chỉ mua 50 con dê?”
“50 con đã rất nhiều rồi.” Lăng Mục Du không nhịn được, trợn trắng mắt.
Cậu biết khi để cho các yêu quái tự chủ chọn mua đồ ăn, đến khi đãi tiệc, cảnh tượng các món thức ăn trên bàn sẽ rất kỳ quái.
Giữa bàn là một con dê nướng nguyên con, bên cạnh để gà nướng, sau đó là một đĩa chocolate đậu, một đĩa que cay, một đĩa tương cổ vịt, một đĩa thạch trái cây tròn…
Bàn tiệc kia chắc chắn sẽ không có đẹp lắm.
“Đúng rồi.” Lăng Mục Du hỏi Lang Võ: “Có mua cá không?” Nam thần nhà cậu thích ăn cá nhất, cái khác có thể không có, nhưng cá thì chắc chắn phải có.
“Có, có, có.” Lang Võ vội gật đầu không ngừng, đọc các loại cá đã mua ra.
Có cá là được, còn gì khác… Các yêu quái vui vẻ thì tốt rồi.
Chúng yêu thấy Lăng Mục Du không nói gì về chuyện nguyên liệu nấu ăn, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ không thôi.
Sau khi xem xong nguyên liệu nấu ăn, Đan Tiêu và Lăng Mục Du muốn đi xem phòng tân hôn mà các yêu quái trang trí, chỉ vừa mới nói tới, đám yêu quái vùn vụt thoắt cái chắn trước mặt hai người bọn họ, không cho bọn họ đi.
“Làm gì đấy?” Đan Tiêu hỏi.
“Không thể nhìn.” Phu Chư nói: “Nhìn trước thì sẽ không có bất ngờ.”
Nghe nói như vậy, Lăng Mục Du vừa tò mò lại vừa có một tia bất an khó nói.
Mấy ngày trước các yêu quái đuổi bọn họ khỏi phòng ngủ, nói muốn trang trí phòng tân hôn, cho bọn họ một bất ngờ. Đã nhiều ngày liền thấy các yêu quái ra ra vào vào, thần bí không cho nhìn, cũng không biết chúng nó đã trang trí thành cái kiểu gì rồi.
Ngày mai là đại hôn, hôm nay mà còn không cho xem phòng tân hôn, Lăng Mục Du cảm thấy sẽ không phải bất ngờ, mà là kinh hãi.
“Chắc chắn bất ngờ, đảm bảo khiến các ngài vừa lòng.” Thao Thiết dùng móng vuốt vỗ ngực bối thư mình.
Thao Thiết vừa nói như vậy, ngược lại Lăng Mục Du cảm thấy càng lo lắng.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nhìn phòng tân hôn nữa, viện trưởng và Tiểu Ngư đi xuống chân núi đón Tiểu Hoặc Hoặc đi.” Đầu sư tử của Kỳ Lân cọ tới cọ lui trên eo Lăng Mục Du, làm nũng tới độ khiến người ta không còn sức chống cự, đã bị nó vừa đẩy vừa củng ra ngoài cửa lớn của viện bảo tàng.
Lăng Mục Du ngốc ngốc nhìn Đan Tiêu cũng bị củng ra: “Tiêu Tiêu, trước kia Kỳ Lân cũng làm nũng như này sao?” Đó giờ không nghĩ tới, công lực làm nũng của Kỳ Lân mạnh mẽ như vậy.
Đan Tiêu nhớ lại bộ dạng làm nũng trước mặt Thủy Thôi của Kỳ Lân…
Nghiêm túc nói: “Về sau em không được để Kỳ Lân làm nũng như vậy nữa, rõ ràng nó nhân cơ hội làm nũng để chiếm tiện nghi của em.”
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu: “Dùng từ hiện đại mà nói, thì là ăn đậu hủ.”
Lăng Mục Du: “…”
“Hử?”
“Nam thần nói cái gì thì là cái đó.” Tiêu Tiêu ghen cực kì đáng yêu.
Hai người bọn họ trò chuyện chậm rãi đi về phía chân núi, ánh sáng mặt trời chiếu trên người, mang lại ấm áp dịu dàng.
“Tiêu Tiêu, kĩ năng thay đổi thời tiết này của anh quá lợi hại.” Lăng Mục Du tỏ ra cực kì ngưỡng mộ.
“Chỉ là tạm thời thay đổi thôi, không thể vi phạm quy luật vận hành của Thiên Đạo.” Đan Tiêu giải thích: “Mọi vật sinh trưởng đều có quy luật của mình, trong quy luật này thì nảy mầm, sinh trưởng, sum xuê, điêu tàn, đây là quy tắc của Thiên Đạo, thần cũng không thể thay đổi quy tắc.”
“Nếu thần cưỡng chế thay đổi quy tắc thì sao?”
“Vậy thì sẽ biến mất khỏi trời đất, trở thành linh khí cung cấp nuôi dưỡng cho trời đất này.”
Lăng Mục Du cầm tay Đan Tiêu, mười ngón tay đan vào nhau.
Đan Tiêu mỉm cười: “Đừng lo lắng, anh là thần điều khiển không trung mọi vật, thay đổi hiện tượng thiên văn một khu vực trong hai ngày, cũng không vi phạm quy tắc của Thiên Đạo đâu.”
“Ừm.” Lăng Mục Du gật đầu, nghĩ nghĩ, hỏi: “Em thì sao? Thần cai quản mùa xuân làm gì?”
Đan Tiêu dừng bước, nhìn Lăng Mục Du, nhẹ giọng nói: “Thần cai quản mùa xuân, có thứ mà thần khác không có, sức mạnh sinh cơ (*). Xuân là khởi đầu của mọi vật, sức mạnh sinh cơ có thể làm mọi vật nảy mầm sinh sôi, có thể cứu vớt sinh lực đang yếu đi của bất kì sinh mạng nào.”
(*): Sức sống.“Cho nên, Thủy Thôi mới có thể trở thành Lăng Mục Du phải không?”
“Đúng vậy.” Đan Tiêu ôm chặt người yêu vào lòng: “Cho nên anh vẫn luôn kiên trì chờ đợi, chờ em tới tìm anh. Thật tốt, em đã đến rồi.”
Lăng Mục Du cũng ôm lại Đan Tiêu.
Bọn họ, một người ở trong thế gian phiêu bạt tìm kiếm một con đường sống, một người ngủ mê trong địa cung cô độc kiên trì chờ đợi.
Cũng may, bọn họ không từ bỏ, cuối cùng cũng chờ được nhau.
“Này, hai ngươi, rốt cuộc, muốn, ôm, cho tới, khi, nào?” Một giọng em bé mềm mại tức giận gằn từng chữ một nói ở bên cạnh.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du buông tay, cúi đầu nhìn.
Con gấu con mặc áo bông, quần yếm có thể nhìn thấy tã giấy, Ma Quân đại đại cao 80 mấy cm – bạn nhỏ Minh Hoặc ngửa đầu, trên mặt bé béo là biểu cảm nghiêm túc và ghét bỏ.
“Chú, ý, hình, tượng.” Hắn gằn từng chữ một nói.
Lăng Mục Du nhìn khắp nơi, viện bảo tàng không mở cửa, người dưới chân núi cũng ít hơn thường ngày, nhưng cũng có không ít người qua lại, mà không thấy bóng dáng Khấu Dung và Diệp Đình Đình đâu.
Cậu lập tức ngồi xổm xuống nắn má béo của Minh Hoặc: “Tiểu Hoặc Hoặc, gan ngươi lớn ra rồi, dám bỏ người lớn lén đi lung tung, không sợ bọn buôn người bắt ngươi đi à.”
Minh Hoặc dùng sức bắt lấy tay cậu, lời nói vốn không to không lưu loát, còn bị véo má, càng nói không rõ, chỉ liên tiếp kêu: “Buông, buông”.
Lăng Mục Du buông tay ra: “Nói mau, sao lại lén chạy tới.”
Minh Hoặc dùng tay nhỏ xoa mặt, còn cực kì oan ức: “Các ngươi, vẫn, không tới, nên ta, tự, mình, đi.”
Đan Tiêu cũng ngồi xổm xuống, liếc mắt một cái nhìn đôi chân nhỏ và ngắn của Minh Hoặc, tuy rằng không nói gì, nhưng đã biểu đạt rất rõ ràng – Chân đã ngắn như vậy, còn tự đi lên núi, sợ là hôn lễ kết thúc cũng chưa đến.
Minh Hoặc nháy mắt đã hiểu ánh mắt của y, cũng cúi đầu nhìn chân ngắn nhỏ của mình…
Tức giận đấy, nhưng lại không làm gì được.
Lăng Mục Du bế hắn lên, nói: “Đi thôi, trước tiên nói với mẹ và dì ngươi một tiếng, không thấy ngươi, các cô ấy nhất định sẽ lo lắng.”
“Hừ!” Minh Hoặc duỗi tay ôm lấy cổ Lăng Mục Du.
Giây sau, cả người hắn đã được Đan Tiêu tiếp qua.
Đan Tiêu: “Lần sau thấy chúng ta ôm ấp hôn hít, thì đừng có quấy rầy.”
Minh Hoặc: “Hừ!”
Đan Tiêu: “Ngươi ghen ghét cũng vô ích, ngươi mới có một tuổi, mười mấy năm sau mới được yêu đương.”
Minh Hoặc: “…”
Phiền quá đi! Vì sao cứ phải nhắc hắn, hắn mới có một tuổi!!!