Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 16

Edit: Rei

Beta: Molla

——————————–

Đám quái có thể biến đổi từ giống hình thú sang thành hình người, mặc dù rất không khoa học, nhưng vẫn có những quy luật tự nhiên mà hóa khoa học.

Sau khi biến thành người, lông lân trên người yêu quái sẽ biến thành quần áo và tóc. Kiểu tóc và quần áo sẽ có thể được thay đổi theo ý tưởng và mong muốn của riêng nó, nhưng màu sắc thì không thể –– đây là quy luật tự nhiên của yêu quái.

Ví dụ như Phì Di Điểu, hình dạng ban đầu của nó là một con chim cỡ chim cút, giống tựa tựa với chú chim Finch (*), mập mạp một chút, nhưng nó có bộ lông màu vàng, vì vậy khi biến thành hình dạng con người, nó có bộ quần áo và mái tóc màu vàng, nhìn nó rất là lấp lánh, đặc biệt là thổ hào.

Phượng Hoàng có một bộ lông vũ rất nhiều màu, cho nên quần áo và tóc tai của nó cũng đặc biệt nhiều màu và rực rỡ, thật khiến người nhìn chói mắt.

Cửu Vĩ Hồ có màu trắng, Thao Thiết có màu be, Đào Ngột có màu đen vàng.

Ngoại trừ Lăng Mục Du và Đan Tiêu, nói cả chiếc xe này đều là shamate (*) thì có chút quá đáng, nhưng mà nó thực sự chẳng khác gì một chuyến đi du lịch theo nhóm cho những người đam mê làm tóc ấy.

(*) Shamate: Shamate là phong cách du nhập vào Trung Quốc từ năm 2008, các nhóm nhạc Rock lúc đó “chạy theo hình tượng” này một cách mù quáng, tóc để dài, ăn mặc có phần diêm dúa, trang điểm đậm.

Người đàn ông xe thể thao kia là một trong những người bạn nối khố của Lăng Giác. Ở bữa tiệc gần đây nhất, gã đã bị Lăng Mục Du làm cho hố 100.000 nhân dân tệ, nên khi bây giờ nhìn thấy Lăng Mục Du, gã liền tức giận mở miệng: “Giờ cậu đã suy đồi tới mức chơi với một đám shamate rồi sao, tôi nghe nói bố mẹ cậu sắp cắt đứt quan hệ với cậu rồi, thế mà còn tâm trạng để chơi với shamate cơ.”

“Tôi nghe nói cha anh sắp cắt tiền của anh, giờ anh còn có tâm trạng ra ngoài khi mà bản thân chẳng có tiền, thì tại sao tôi lại không có tâm trạng chứ.” Lăng Mục Du chế nhạo: “Em trai anh thì chuyên tâm đóng góp cho đất nước, nhưng anh thì lại là con mọt gặm tiền, anh có thấy xấu hổ không?”

Khuôn mặt người đàn ông xe thể thao bóp méo không ra hình ra dạng vì tức giận, gã đang định nói gì đó độc ác hơn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy bốn tiếng “bùm bùm bùm bùm”, rồi chiếc xe thể thao run mạnh, ầm một tiếng rồi lún xuống.

“Má nó, đéo gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông xe thể thao và người phụ nữ ngồi ở ghế phó vội vàng nhìn xuống chung quanh, kinh hoàng khi thấy cả bốn lốp xe đều bị nổ tung.

Là nổ, chứ không phải xì.

“Wow, chiếc xe này trâu bò thiệt.” Mọi người trong những chiếc xe xung quanh đều nhóm đầu ra nhìn cảnh tượng lốp xe thể thao nổ liên tiếp, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại chiếc xe ấy.

Lúc này thì thời gian đếm ngược của đèn đỏ cũng vừa kết thúc, Lăng Mục Du đặt chân lên chân ga cười lớn: “Xe anh là hàng nhái rồi, không có tiền thì đừng có làm màu nha.” vừa dẫm mạnh lên chân ga, cậu lập tức chạy đi.

Người đàn ông xe thể thao đứng yên tại chỗ mắng lấy mắng để chiếc MPV ấy, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi xe kéo.

Đương nhiên, xe thể thao không thể nào là hàng nhái được, nhưng cả bốn lốp xe đều đột nhiên nổ tung…

Lăng Mục Du cười cong cả mắt, hỏi: “Ai đã làm nổ tung lốp xe thể thao đấy?”

“Tui ó.” Phượng Hoàng, Cửu Vĩ Hồ, Đào Ngột và Phì Di Điểu đều cùng nhau giơ tay.

Đúng vậy, là mỗi quái làm nổ một cái.

Thao Thiết chậm một bước nên không làm nổ được, chỉ có thể ậm ừ, ủ rũ quay đầu đi.

“Làm tốt lắm.” Lăng Mục Du vỗ tay lái, “Tối nay sẽ thêm chân gà vào phần ăn của bọn mi.”

Đám quái —— đều đồng thanh cỗ vũ —– trừ Thao Thiết.

Lúc này, Đan Tiêu ngồi ở ghế phụ đột nhiên nhàn nhã nói: “Tôi đã yếm gã ta một lời nguyền nho nhỏ, và có thể là gã ta sẽ gặp ác mộng trong một tháng.”

Lăng Mục Du: “…”

“Thêm chân gà, vậy thì thêm chân gà, tất cả đều được thêm chân gà. Tối nay ở lại nhà tôi, tôi sẽ nướng một chiếc bánh lớn cho tất cả.”

Đám quái im lặng một giây, sau đó lại đồng thanh cỗ vũ: “Ồ… Tiểu Ngư tuyệt thật đó…”

Lăng Mục Du mỉm cười liếc nhìn Đan Tiêu, điên cuồng ca ngợi nam thần trong lòng.

Chỉ có quái Thao Thiết là mặt trầm ngâm lại, suy nghĩ làm sao để dạy tên đàn ông xe thể thao đấy trong phạm vi được viện trưởng cho phép, nếu không, viện trưởng gớm ghiếc kiểu gì cũng sẽ không cho mình ăn bánh và gà với lý do “Thao Thiết không giúp đỡ”, giận biết bao nhiêu.

Chiếc xe chạy đến thành phố Xây Dựng Vật Liệu, sau khi xe đỗ lại, nhóm thần và yêu và người cùng nhau rời khỏi xe, những người qua đường không khỏi sốc vì họ.

Một đám shamate trông thật tệ hại, phải lập tức quay video lại, chiếc video này mà được đăng lên thì ID họ không hot mới là lạ.

“Con người bị sao đấy, ai nấy đều cầm điện thoại.” Thao Thiết nhíu mày sốt ruột.

Đào Ngột – cùng là một quái thú – nó cũng không vui lắm: “Tui nghĩ là bọn họ đang cười nhạo tụi mình vì không có điện thoại, thế là cố tình khoe mẽ đó mà. Con người là những chủng tộc phù phiếm.”

Lăng Mục Du – một trong những chủng tộc phù phiếm: “…”

Phì Di Điểu rụt rè đang run rẩy vì bị quá nhiều người vây xem, nó nắm lấy tay quản lý viên thì thầm: “Con người muốn làm gì? Muốn ăn tụi tui à?”

“Họ không dám ăn đâu, họ chỉ thấy mi đáng yêu quá thôi.” Quản lý viên miễn cưỡng chạm vào tóc Phì Di Điểu, lòng can đảm của con chim này nhỏ quá, so chừng chắc là bằng với Cửu Dư.

“Đi thôi.” Đan Tiêu nói, đi đầu tiên.

Đám quần chúng hít drama vừa cầm điện thoại vừa lùi về sau, họ đang thảo luận với nhau có phải nhóm nam này vừa mới debut hay không.

Thực ra Lăng Mục Du cũng có một số ý kiến với những người xem này, có thể thử tưởng tượng, sau này khi viện bảo tàng hoạt động, đám quái này chắc chắn sẽ bị nhiều người chụp ảnh hơn, đành phải coi như là để chúng nó thích ứng với cuộc sống bị chụp ảnh trước, cậu liên tục xoa dịu đám quái –– đặc biệt là Thao Thiết và Đào Ngột.

Có một cô gái táo bạo hơn nữa, cô trông thấy Lăng Mục Du khá dễ nói chuyện, thế là dám hỏi họ có phải ngôi sao không.

“Không, chúng tôi là nhân viên của viện bảo tàng.” Lăng Mục Du cười – “Ngay trên Ngọa Long Sơn ở Cốc Hợp Trấn, bảo tàng Sơn Hải hiện đang được cải tạo, khi mở cửa thì chào mừng cô đến thăm Bảo tàng Sơn Hải.”

Đám đông bất ngờ nhìn chăm chăm vào họ trông thật ngơ.

Một nhóm người như vậy, lại không phải là band nam, cũng không phải Tony trong tiệm cắt tóc, mà lại là viện bảo tàng.

Cái này… cái này…

“Sẽ đi, sẽ đi mà,” Em gái hào hứng đưa điện thoại qua, “Anh đẹp trai hãy cho em WeChat nhé, khi nào bảo tàng của mọi người mở cửa thì cứ gửi tin nhắn cho em, em nhất định sẽ đưa các chị em của em đi cùng.”

Lăng Mục Du và em gái cứ thế dễ dàng add WeChat nhau.

Sau khi trông thấy như vậy, các em gái cũng vội chạy đến add WeChat với Lăng Mục Du, Phì Di Điểu đứng cạnh Lăng Mục Du không biết đã bị ai chạm vào mặt, cứ thế nó sợ hãi chạy đến sau lưng viện trưởng trốn mất tiêu.

Đám quái cũng ngơ ngơ nhìn chằm chằm vào.

Quản lý kinh doanh theo cách này đó à? Quá là tận tâm luôn!

Đám quái đứng trong sự kinh ngạc.

Em gái đầu tiên hỏi thầm Lăng Mục Du: “Anh đẹp trai, em sẽ đến tham quan bảo tàng của anh, nhưng anh có thể để anh đẹp trai tóc màu be đó hướng dẫn cho em được không?”

Anh đẹp trai tóc màu be?

Lăng Mục Du quay sang nhìn, Thao Thiết!

Cậu liền nói: “Chắc chắn rồi.”

Em gái trông thật xấu hổ – “Em thích nhất là kiểu của anh ấy, hì hì…”

Lăng Mục Du quay lại nhìn Thao Thiết, cậu mỉm cười thật ân cần.

Thao Thiết: “???”

Sau khi những người vây xem cuối cùng đã tản đi, nhóm thần và yêu và người mới có thể đi vào cửa hàng vật liệu xây dựng.

Phì Di Điểu thì thầm nói với Cửu Vĩ Hồ: “Con người đúng là khủng khiếp mà, may là có Thao Thiết và Đào Ngột dẹp hết mấy người đó đi, nếu không thì chỉ sợ, họ còn dám động thủ với viện trưởng cơ.”

“Ông rụt rè như vậy thì làm gì được đây?” – Cửu Vĩ Hồ véo khuôn mặt tròn của Phì Di Điểu, hồi nãy có một cô gái đã nhéo Phì Di Điểu, cô ta kêu rằng véo xong hào hứng lắm, nên nó cũng muốn thử làm như vậy.

Phì Di Điểu trừng mắt nhìn Cửu Vĩ Hồ, nó đi qua đứng với Phượng Hoàng, lại bị Phượng Hoàng nhéo một cái.

“Đã thật đấy, mềm thật luôn.” Sau khi nhéo xong, Phượng Hoàng đã đánh giá như vậy.

Thao Thiết và Đào Ngột nhìn chằm chằm Phì Di Điểu, bàn tay hai chúng nó giật giật.

Phì Di Điểu: “…”

Sau khi Lăng Mục Du chọn màu sắc cùng số lượng sơn tường xong, cậu đi tính tiền với chủ cửa hàng vật liệu xây dựng, Đan Tiêu thấy thế cũng vẫy tay gọi Thao Thiết Đào Ngột, hai quái lập tức dừng việc nhéo Phì Di Điểu lại, một người đứng bên trái một người đứng bên phải sau quản lý, nhìn chằm chằm chủ tiệm.

Chủ cửa hàng: “…” Cái, cái gì đây? Cướp, cướp bóc à? Cảnh, cảnh sát ơi!

“Ông chủ, cái thùng giá bao nhiêu?” – Lăng Mục Du hỏi.

Ông chủ run rẩy nói: “7, 78?”

“78?”

“Nếu, nếu anh nghĩ nó đắt, vậy, vậy thì mỗi thùng rẻ hơn nha, 5, 5 nhân dân tệ?

Lăng Mục Du cảm thấy ánh mắt và cả giọng nói của ông chủ không đúng lắm, thế là nhìn lại, Thao Thiết Đào Ngột đang đứng sau cậu với vẻ mặt vô cùng siêu phàm, âm thầm dọa chủ cửa hàng vô tội (xui xẻo) với động lực mạnh mẽ của một con quái.

“…” – Lăng Mục Du là một người thông minh, ngay lập tức nói với chủ tiệm: “Ông chủ, coi nè, tôi mua 500 thùng một lúc đó, bảo tàng của chúng tôi rộng đến mức chắc chắn là sẽ còn cần thêm, ông bán rẻ hơn đi, bán cho tôi một thùng 50 thôi.”

Chủ cửa hàng gần như muốn khóc, giá bán lẻ theo kế hoạch của ông là 98 nhân dân tệ một thùng, anh đẹp trai và hai tên côn đồ kia đã chém làm đôi luôn: “Anh đẹp trai, đây là sơn thân thiện với môi trường!”

Lăng đẹp trai: “Nếu nó không thân thiện với môi trường thì tôi đã mua đâu. Ông chủ, nào nhanh lên, 50 một thùng.”

Thao Thiết Đào Ngột: “Nhanh lên!”

Chủ tiệm thật sự khóc mất, ông chưa từng thấy ai mua đồ như này, đây là ép mua hay ép bán đây?

Ông ngập ngừng một phút, trong phút này, hai ‘tên côn đồ’ siêu hung dữ lại tiếp tục làm ông càng lúc càng căng thẳng, chủ tiệm không thể chịu nổi được nữa, thế là ai da ai da hai tiếng: “Được rồi, bán cho anh đấy, anh đẹp trai, anh thật biết cách trả giá.”

Lăng Mục Du mỉm cười, đi theo chủ cửa để hàng thanh toán bằng thẻ, “Ông chủ, ông cũng biết cách kinh doanh đó chứ, ông biết lời ít tiêu thụ mạnh, vậy nên dùng hết đống này tôi sẽ đến đây để mua tiếp.”

Chủ tiệm vừa đau đớn vừa hạnh phúc mà viết hóa đơn.

Lăng Mục Du quẹt thẻ, trả thêm phí giao hàng đến Cốc Hợp trấn, rồi rời khỏi cửa hàng với tấm biên lai trên tay, cậu đã hoàn toàn nhận ra ý định của viện trưởng khi mang đám quái này đi mua sắm.

Khi đối mặt với ông chủ trung niên, Thao Thiết Đào Ngột trở nên thật dữ dội.

Khi đối mặt với bà chủ trung niên, Phì Di Điểu trở nên thật đáng yêu.

Khi đối mặt với cô chủ trẻ tuổi, Phượng Hoàng trở nên thật đẹp.

Khi đối mặt với anh chủ trẻ tuổi, Cửu Vĩ Hồ trở nên thật quyến rũ.

Tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền cho chuyến đi này!

Lời khen của Lăng Mục Du dành cho nam thần chỉ đơn giản là ngưỡng mộ cùng cực.

Nam thần khiêm tốn nói: “Đây không phải là do tôi nghĩ ra đâu, vài ngày trước tôi đã xem phim truyền hình bằng điện thoại của cậu, những người trong loạt phim đã dùng nhiều danh tính để lừa đảo người khác, tất cả đều nhắm vào tuổi và danh tính của con người mà lừa.”

Lăng Mục Du: “…”

Nam thần xem phim truyền hình gì thế? Sao lại có thể học được trả giá chứ?

Tuy nhiên, một nam thần như vậy mới là đẹp trai nhất!

Lăng Mục Du sử dụng máy tính trong điện thoại để kiểm tra số tiền mà mình đã tiết kiệm được, cậu cười nói: “Chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền so với dự định ban đầu, bây giờ chúng ta có thể đi siêu thị để mua thức ăn, chúng ta có thể mua thêm và mang nó về bảo tàng cho đám quái khác vào ngày mai.”

“Bánh bánh…” Phượng Hoàng và Phì Di Điểu kề vai sát cánh, vui vẻ đi đến bãi đậu xe.

Thao Thiết đi đến trước mặt quản lý, ho nhẹ một tiếng, vênh mặt đầy tự hào nói: “Mặc dù ông đây không giúp anh làm nổ xe hơi của con người, nhưng cũng giúp anh tiết kiệm được rất nhiều tiền, vì vậy…”

Lăng Mục Du: “Vì vậy?”

“Tui cũng muốn thêm chân gà và bánh, đừng quên nha.”

“…”

——————————
Bình Luận (0)
Comment