Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 18

Edit: Thi

Beta: Molla

——————————-

12 giờ đêm, trời không trăng không sao, vô cùng thích hợp để… he he he….

Tại thành phố Vĩnh An thủ đô Hoa Quốc, đồng hồ đã điểm 24 giờ, trong một tòa tam tiến tứ hợp viện, lấp ló mấy cái bóng đen.

Mấy bóng đen này hiện tại đang ngồi xổm trên nóc nhà,  nếu có người nào đi bộ trên đường mà cẩn thận nương theo ánh sáng đèn đường mỏng manh sẽ để ý thấy trong số bóng đen này có bóng chim và cả bóng thú, có khi còn nghe được bọn chúng đang nói tiếng người.

“Hồ ly, ông bứt tóc Tiểu Ngư không bị phát hiện đấy chứ?”

“Tất nhiên là không! Việc nhỏ như vậy không lẽ tui làm không được?”

“Nhìn ông không đáng tin cậy cho lắm.”

“Bớt nói nhảm, chim béo, đã dò ra được vị trí mấy người kia chưa?”

“Tui là Phì Di Điểu, không phải chim béo (Phì Điểu). Ặc, tóc ít quá, chỉ có thể dò ra được ba người họ ở ba nơi khác nhau thôi.”

“Cùng một nhà mắc mớ gì ở ba nơi khác nhau?”

“Đợi đi, chắc tui lại phải bứt thêm ba cọng tóc của Tiểu Ngư nữa.”

Vừa dứt lời, bóng một con chim to biến mất, chỉ một lát sau, cái bóng lại xuất hiện, trong miệng ngậm thứ gì đó, truyền cho bóng chim nhỏ.

Bóng chim nhỏ vỗ cánh phạch phạch, một lát sau, nói: “Tìm ra rồi! Đi đâu trước đây?”

Cái bóng hình dê nói: “Đi nơi gần nhất trước.”

Năm cái bóng đen nhảy vụt, chớp mắt đã mất hút khỏi nóc nhà.

Một người vừa tăng ca về trễ đi ngang qua dụi dụi hai con mắt, vẻ mặt bi thương, lẩm bẩm: “Ngày mai chắc không tăng ca thêm được nữa, nhìn thấy toàn là ảo giác, trên nóc nhà sao lại có con gà đuôi to thế không biết.”

Vì để bảo dưỡng thân thể tuổi già, mỗi ngày Khang Băng Khiết đều kiên trì lên giường đi ngủ lúc 10 giờ, cho dù Lăng Chí Chuyên có ở nhà hay không, đã trở thành thói quen.

Hôm nay, trong căn biệt thự hai tầng này vẫn chỉ có một mình bà, mấy năm gần đây, số lần chồng và con trai về nhà còn ít hơn số lần bọn họ ở lại khách sạn, bà ban đầu còn dỗi hờn ầm ĩ về sau trực tiếp hững hờ làm ngơ, hình thành thói quen sinh hoạt một mình.

Căn biệt thự chìm vào màn đêm đen như mực—– Khang Băng Khiết không bao giờ để đèn chờ chồng và con trở về, bà cho rằng để lại chỉ tổ lãng phí điện—– Trong lúc ngủ mơ, bà ta cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đè nặng lên người, áp lực làm bà bật tỉnh dậy khó nhọc thở gấp.

Bà ta tựa người vào thành giường hồi phục lại tâm tình sợ hãi quá độ, hai mắt nhắm nghiền, một lúc lâu sau mới thoát khỏi cảm giác ấy, bà chống tay xuống giường, ngồi dậy, định bụng xuống lầu uống chút nước——-

Trong căn phòng hắc ám, năm ánh mắt xanh lục từ phía đuôi giường nhìn chằm chằm bà, tất cả đều là mắt của dã thú!

“A a a a a a a a……”

Khang Băng Khiết hoảng sợ hét toáng lên, vừa khóc vừa kêu cứu, bà ta ngã lộn nhào về phía về tủ đầu giường cố gắng tìm điện thoại gọi cầu cứu, trong lúc vô tình đã chạm phải đèn bàn đặt trên đầu tủ, ánh đèn mờ nhạt tỏa ra xua đi một phần tăm tối trong căn phòng, nhưng nó cũng chẳng mang lại cho bà ta bao nhiêu ấm áp.

“Ồn chết đi được!”

Nghe được tiếng người nói chuyện, Khang Băng Khiết ngừng khóc, bà ta đưa mắt nhìn chằm chằm năm cặp mắt xanh lục trong bóng tối, không thể phân biệt rõ ràng kẻ đột nhập vào nhà là người hay dã thú. Nhưng cả căn biệt thự rộng lớn như vậy lại chỉ có mình bà ta ở, nhà hàng xóm cũng cách rất xa, là người hay là dã thú cũng không phải là thứ bà ta muốn thấy.

Bà ta sợ đến mức không còn tâm trí nghĩ đến việc tại sao chuông chống trộm trong nhà không kêu, đồng thời oán hận chồng bà ta không trở về, để bà một mình ở nơi đây rộng như vậy, không chừng chết thối rồi mới có người phát hiện.

“Con người, đồ đáng giá nhất nhà của mày ở đâu?”

“…..Tôi…Trang sức của tôi đều ở trên bàn trang điểm, hu… hu… xin các ngài cứ lấy.” Khang Băng Khiết co ro người ở đầu giường, một tay với lấy điện thoại di động bên cạnh đèn bàn.

“Ai cần đám đá vụn ăn hại đó, thứ khác đâu?”

“Tôi, tôi chỉ có mấy thứ trang sức đó, thẻ ngân hàng ở trong ngăn kéo, mật mã là ngày sinh của tôi, còn, còn, đồ cổ của chồng tôi, tất cả đều ở phòng sách…”

Khang Băng Khiết một bên nói chuyện nhằm đánh lạc hướng kẻ đột nhập, một bên lặng lẽ duỗi tay cầm di động, mắt thấy di động đã gần sát trong tay, bà ta nhanh chóng cầm lấy điện thoại, sau đó bỗng nhiên nhìn thấy một con vật chân đầy lông với bộ vuốt nhọn hoắc đè tay bà lại.

Ánh đèn bàn leo lét không chiếu được rõ ràng, nhưng đủ cho bà ta thấy thứ đang đè tay bà là con vật gì.

Một con dê mang gương mặt của con người có cái sừng vừa dài vừa nhọn, hai cái nanh hổ sắc bén mọc lộ ra cả ngoài miệng.

Yêu quái a a a!!

“A…. A….” Khang Băng Khiết há to miệng, hoảng sợ không nói nên lời, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh vô nghĩa.

“Con người, đừng cho là tui không biết mi cầm di động làm gì.” Yêu quái nói: “Mau nói, đồ vật đáng giá nhà mấy người để ở đâu!”

Yêu quái nói tiếng người!!!

Một tiếng “Bốp” vang lên, Khang Băng Khiết đụng đầu vào tủ đầu giường, bất tỉnh.

Thao Thiết thu lại móng vuốt, ghét bỏ lắc đầu, nói: “Tui nào có đáng sợ đâu, đúng là mẹ của Tiểu Ngư so với anh ta còn kém xa lắm.”

Phượng Hoàng bay tới, cúi đầu xem xét người phụ nữ này, chỉ là bị dọa ngất, chứ chưa bị hù chết, bất mãn nhìn Thao Thiết nói: “Ông dọa bà ta ngất rồi, làm sao biết được họ giấu di sản của ông nội Tiểu Ngư ở đâu?”

Thao Thiết mài mài móng vuốt, cào tấm thảm trải sàn làm rách cả một lỗ, buồn bực nói: “Hay gọi bà ta dậy hỏi tiếp”

“Để tui.” Cửu Vĩ Hồ nhảy lên giường, hai chân trước hướng đúng mặt Khang Băng Khiết mà vỗ, vỗ vào cái mặt Khang Băng Khiết liền sưng lên. Vỗ tới sưng mặt, người cũng bị vỗ tỉnh, nhìn đến con người đang từ từ tỉnh lại, Cửu Vĩ Hồ quơ móng vuốt, “Tỉnh rồi.”

Khang Băng Khiết vừa tỉnh lại, còn chưa cảm giác được cơn đau trên mặt, nhìn thấy trước mặt một con hồ ly thật lớn nói tiếng người, Méo một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Cửu Vĩ Hồ: “…..”

Phượng Hoàng, Thao Thiết, Đào Ngột, Phì Di Điểu: “……”

Trong đầu 5 con yêu quái chỉ hiện lên một chữ quản lý nói— bom lép!

“Bây giờ làm sao?” Phì Di Điểu hỏi.

“Đổi người khác hỏi.” Đào Ngột nói: “Không phải vẫn còn ba và anh trai của Tiểu Ngư sao.”

Nói xong, năm con yêu quái chớp mắt biến khỏi biệt thự, lần theo máu huyết liên hệ, bay đến trên đỉnh một căn hộ duplex (*) trên tầng thượng một tòa nhà cao tầng.

(Căn hộ trong chung cư bình thường sẽ có 1 tầng còn hộ duplex là 2 tầng nha, nhà thì có thể tham khảo nhà trong phim Ngôi nhà hạnh phúc:>)

Bên trong căn hộ đèn đuốc sáng trưng, các yêu quái đứng ở phòng khách, loáng thoáng nghe được từ trên tầng 2 truyền xuồng tiếng la hét kỳ lạ, chúng nó xếp thành hàng nối đuôi nhau lên lầu, theo tiếng động lạ đi vào nhà tắm.

Diện tích của phòng tắm đối với con người mà nói thì rất lớn, nhưng đối với năm con yêu quái thì lại là bé đến đáng thương, năm con yêu quái chen chúc nhau, Phì Di Điểu thân mình bé nhất, bị lông của Thao Thiết và cái đuôi to của Cửu Vĩ Hồ che mắt, chỉ nghe được thanh âm, không thấy được, dốc hết sức vỗ cánh, cố gắng đưa mình lên phía trước, lên được liền thấy đối diện bồn tắm có một cặp nam nữ khoả thân ra sức vận động.

“Con người đang giao phối.” Phì Di Điểu nói.

Cô gái đang chiến đấu hăng hái bất chợt nghe được tiếng của kẻ thứ ba trong căn phòng, sợ hãi kêu lên, liều mạng dùng tay che ngực lại, xoay đầu lại nhìn trong phòng tắm không có người, thế mà lại có…..

“A… a… a…. Yêu quái….”

Cô gái ngất rồi.

Lăng Chí Chuyên đang chìm đắm trong khoái cảm bên trong, run rẩy một chút, thô tục nhìn xuống phía dưới cô gái, cười nói: “Không được nha, mới vừa bắt đầu thôi đấy.”

Hắn đối với sức chiến đấu của mình cảm thấy rất hài lòng, quyết định phải đánh thức cô gái dậy lại làm thêm vài lần nữa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không hợp lý, sao trong tầm mắt lại lòi ra cái đầu hồ ly?

Lăng Chí Chuyên xoay đầu lại, đập vào mắt hắn là một con hồ ly thật lớn, một con dê mặt người, một con hổ lông dài mặt người.

À đúng rồi, cát thú Phượng Hoàng và ích thú Phì Di Điểu bị bơ đẹp.

“A a a a a….” Không ngoài dự kiến, nhân loại giống đực này cũng la thảm.

“Ồn muốn chết!” Đào Ngột bực bội dùng móng vuốt chụp lỗ tai lại.

“Câm miệng! Mi còn hét nữa, tao ăn mi!” Cửu Vĩ Hồ rống giận.

“A a a a a….” Lăng Chí Chuyên cũng muốn ngậm miệng lắm, nhưng hắn không khống chế được mình nữa rồi.

Thao Thiết bực bội quơ móng vuốt, phóng qua, miệng há to, Lăng Chí Chuyên bị nó nuốt trọn vào miệng.

“Phốc——”

Chỉ một giây sau, Thao Thiết há miệng nhổ người ra, còn phun phun không ngừng, dùng móng vuốt đẩy vòi nước bồn rửa mặt, há miệng ra rửa rửa.

“Sao lại nhổ ra nhanh vậy?” Phì Di Điểu tìm được một chai nước súc miệng trong tủ âm tường đưa cho Thao Thiết.

Thao Thiết dốc hết chai nước súc miệng, súc súc một lúc, phun ra, thấy bốn con yêu quái kia đều tò mò nhìn, nó căm giận nói: “Tên nhân loại này không biết bôi cái gì lên người, mùi kì lạ lắm.”

“Vất vả cho ông rồi.” Phượng Hoàng duỗi cánh vỗ đầu Thao Thiết.

Đào Ngột nhắc nhở, nói: “Nhân loại này hết kêu la rồi, hỏi đi.”

Lăng Chí Chuyên bị một bàn chân vuốt nhọn hoắt dẫm lên ngực, sắc mặt đen như than chì, toàn thân run lẩy bẩy.

“Nhân loại, hỏi mi một chuyện.”

“Đại đại đại đại đại tiên…. chuyện gì ạ….?”

“Di sản của phụ thân mi để ở đâu?”

“Di di di di di sản?” Lăng Chí Chuyên sửng sốt một chút, lập tức nói: “Đều cho con thứ hai của tôi kế thừa hết, nó tên là Lăng Mục Du, hiện đang làm trong bảo tàng Sơn Hải ở Cốc Hợp Trấn.”

“Mi nói bậy!” Đào Ngột cào thủng một mảng to trên bồn tắm, nước trong bồn trào ra, bốn con yêu quái phải lập tức bay lên mới không bị ướt lông, chúng trợn mắt tức giận nhìn Đào Ngột.

Lăng Chí Chuyên bị dọa mất mật nằm trên sàn, nước tắm tràn vào mặt và vào cổ, hắn sặc nước, ho khan không ngừng.

Cửu Vĩ Hồ đứng trên cao nhìn xuống nhân loại giảo hoạt nằm dưới đất, cười lạnh nói: “Đừng tưởng có thể gạt được bọn tao, mi đoạt hết di sản, giờ lại đổ hết cho con thứ, đồ vô sỉ! Giao đồ ra đây, may ra mi còn giữ được cái mạng nhỏ của mình, bằng không….”

Nó nhìn về phía Thao Thiết, Đào Ngột, Phượng Hoàng, Phì Di Điểu cũng đồng loạt nhìn theo hướng của Cửu Vĩ Hồ.

Thao Thiết dùng vuốt chỉ vào mình, “Lại là tui? Gã có mùi lạ lắm, tui không nuốt nổi gã đâu!”

Lăng Chí Chuyên run bần bật, nhớ đến trước khi làm, hắn cố ý xịt ít nước hoa tình thú để trợ hứng, chẳng lẽ đây chính là mùi lạ tên yêu quái nói.

Thật hối hận khi đã không xịt nhiều một chút, như vậy con yêu quái kia sẽ không dám nuốt hắn nữa.

“Vậy rửa sạch gã rồi ăn.” Phượng Hoàng dùng móng vuốt tháo vòi hoa sen đang treo trên tường xuống, mở vòi xịt thẳng vào người Lăng Chí Chuyên.

“Tha mạng, tha mạng, đại tiên tha mạng.” Lăng Chí Chuyên bị xối nước đến vặn vẹo người, lại còn cảm giác được tay đau nhức từng hồi, không biết con yêu quái kia có phải đang nhai tay của hắn không, chỉ có thể liều mạng cầu xin, “Tôi nói, tôi nói, tất cả di sản của tôi đều ở trong két sắt.”

Tắt nước, Thao Thiết dùng móng vuốt đẩy đẩy hắn, “Thật không? Mi không gạt chúng ta?”

“Thật, là thật.” Lăng Chí Chuyên khóc đến bê bết mặt, cũng không rõ nước mắt hay cả nước mũi, “Két sắt tôi để ở phòng sách.”

Cửu Vĩ Hồ nói: “Dẫn chúng ta đi lấy.”

Lăng Chí Chuyên không muốn đi, nhưng hắn không thể tự chặt đứt con đường sống của mình, bọn chúng cũng sẽ không cho hắn cự tuyệt, xách theo hắn dịch chuyển tức thời, lập tức đứng trước cửa biệt thự.

Lăng Chí Chuyên không mảnh vải che thân ghé trên sàn nhà choáng váng, vì dịch chuyển tức thời mà suýt thì nôn.

Các yêu quái nếu dẫn theo người dịch chuyển đương nhiên sẽ có biện pháp làm người đó không cảm thấy khó chịu, nhưng chúng nó không muốn dùng, rất hao phí linh lực, tại sao lại phải dùng cho một kẻ toàn thân có mùi kỳ lạ lại muốn bán đứng con trai của mình chứ?

“Giả chết cái gì, đi mau.” Đào Ngột đá một cái vào người Lăng Chí Chuyên, xua hắn như lùa vịt.

Lăng Chí Chuyên ngã nhào về hướng phòng sách, tới nơi, hắn đẩy cái giá sách trong cùng ra, chỉ vào két sắt được khảm trên vách, nói: “Ở, ở chỗ này.”

Đào Ngột đi tới, một vuốt đào két sắt ra khỏi tường, két sắt vì bị dịch chuyển, lập tức phát ra âm báo động.

Năm con yêu quái đồng loạt hướng về phía Lăng Chí Chuyên trừng mắt, tên kia lập tức bị trừng đến nhũn người, khóc lóc nói: “Chìa khóa, chìa khóa của cái này không ở đây, nằm ở chỗ con trai tôi, phải mở cửa ra mới tắt chuông báo động được.”

Thao Thiết bước qua hai ba vuốt cào cửa két sắt nát vụn, sau đó Đào Ngột lại cào thêm mấy nhát vào vách tường chứa két sắt, két sắt báo hỏng, im bặt.

Lăng Chí Chuyên cũng không khóc, nằm bất động dưới sàn, nhìn đồ cổ, trang sức quý giá, giấy tờ tài sản, tiền mặt vàng thỏi trong két sắt đều đồng loạt biến mất, cả người đều ngây ra như phỗng.

“Chắc chắn không phải chỉ có nhiêu đây.” Phì Di Điểu phẩy phẩy cánh, “Nhân loại này rất xảo quyệt.”

Bốn con yêu quái gật đầu: “Nói có lý.”

Mấy con yêu quái chia nhau lục tung trong cả tòa biệt thự, tìm được thêm hai cái két sắt, cũng dùng phương pháp bạo lực tương tự phá nát, đồng thời, tìm được trong ngăn kéo hai tờ giấy có đề tên Lăng Mục Du trên đó, các yêu quái không biết đây là gì, nhưng có tên Tiểu Ngư, chúng quyết định cầm theo luôn.

Toàn bộ biệt thự thứ có thể lấy chúng đều lấy cả, đồ ăn trong phòng bếp cũng bị đóng gói mang đi, hai cái két sắt nát tươm cũng bị mang đi để tiêu hủy chứng cứ, ném tên nhân loại không mảnh vải che thân vào bồn tắm.

Tốt quá, tất cả đều được thu dọn sạch sẽ, các yêu quái đắc chí trở về.
Bình Luận (0)
Comment