*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu Đằng
Beta: Thng
——————————–
Lão hình cảnh Lý đi làm ca sáng, vừa mới bước vào đồn cảnh sát đã thấy mấy cảnh sát nữ trẻ tuổi mới vào năm nay đang tụm lại một chỗ, mỗi người cầm một cái di động, có thể nghe được thấp thoáng mấy câu như “Đẹp trai ghê”, “Đẹp trai lắm luôn á”, “Bản mạng của tôi đấy”.
Lão ngăn lại một người hỏi: “Mấy cô nàng này đang làm gì thế?”
Vị dân cảnh nam bị lão ngăn lại đáp lời: “Ngắm trai đẹp đó mà.’’
Lão Lý lập tức im lặng, từ ‘đẹp trai’ này không có duyên với lão, lão tỏ vẻ không thích thú lắm.
Vị dân cảnh nam kia lại bắt đầu bật mode nhiều chuyện lên, anh ta giữ lão Lý lại để tán dóc: “Ông còn nhớ cách đây mấy hôm, đồn cảnh sát chúng ta nhận được một cú điện thoại, một cặp bố mẹ nghi ngờ con mình trộm két sắt trong nhà, sau đó xác định lại là nói xạo, cũng đã nộp tiền phạt rồi chứ?”
Lão Lý gật đầu, lão đương nhiên nhớ rõ chuyện này.
Mặc dù bảo là báo án giả, nhưng sau đó lão vẫn đi điều tra, thăm hỏi một chút, nhưng những gì tra được lại khiến lão sợ hết hồn.
Người vợ trong đôi vợ chồng này, lại từng bị kiện vào hai mươi năm trước vì tội cố ý giết người. Nhưng sau đó, tòa án lại đổi tội danh thành cố ý gây thương tích, cuối cùng không biết vì sao, lại rút đơn kiện, thế là chẳng giải quyết được gì.
Mà người bị hại, chính là đứa con thứ – người mà đôi vợ chồng này nghi ngờ là kẻ trộm két sắt.
Lão không có ấn tượng gì sâu đậm với thằng nhóc đó lắm, dù sao không phải ai bị nghi là trộm cướp, lúc đến đồn cảnh sát kê khai khẩu cung, còn có lòng dạ quảng cáo cho đơn vị mình đang làm việc.
Lão mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm được án cũ ấy, phía trên có kể thằng nhóc đó xém bị mẹ ruột mình bóp chết, cũng may là người bà phát hiện kịp thời mới cứu được nó.
Đến lúc này, lão mới hiểu được tại sao cậu nhóc đó và cha mẹ ruột của nó lại như nước với lửa.
Thế nhưng tại sao mẹ ruột của cậu nhóc lại muốn bóp chết nó?
“Ông không phải nói là tên đẹp trai kia lúc kê khai khẩu cung cũng không quên quảng cáo cho viện bảo tàng của cậu ta à.” Dân cảnh nam kéo suy nghĩ đang ở xa vạn dặm của Lão Lý về. “Sáng sớm hôm nay, ảnh của tên đẹp trai và viện bảo tàng nhà cậu ta ở khắp nơi. Top một hai ba trên hot search toàn là bọn họ không hà.”
Lão Lý hỏi: “Có chuyện gì xảy ra ở viện bảo tàng à? Tôi nhớ hình như nó là viện bảo tàng Sơn Hải nhỉ.”
Mấy cảnh sát nữ vừa nghe được mấy chữ “viện bảo tàng Sơn Hải”, chẳng chốc lát liền chạy lại, vây quanh Lão Lý, năm mồm mười miệng hỏi:
“Lão Lý, nghe nói lão đã từng gặp quản lý viên, viện trưởng, hướng dẫn viên của viện bảo tàng Sơn Hải đúng không?”
“Có thật là đẹp trai giống thế không? Hình chụp trong tin tức có thêm filter (*) không hả?”
(*) Filter: chức năng làm đẹp trong mấy app photoshop á =))))“Thật không thể tin được là trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy, òa òa òa, tôi nghĩ là mình yêu mất rồi.”
Lão Lý: “……”
Dân cảnh nam nhân cơ hội chuồn êm, ôi mẹ ơi, bị những cô nàng mê trai đẹp tấn công từ bốn phía thật là đáng sợ.
Lão Lý bị đám cảnh sát nữ bao vây, thật là khổ không nói nổi, lúc đó đang phá án chứ có phải là quay chương trình thực tế đâu, làm sao có thể cố ý chú ý đến mấy tên đẹp trai kia, chỉ nhớ rõ màu tóc của bọn họ rất rực rỡ thôi.
Đám cảnh sát nữ thấy không hỏi được gì từ lão Lý, rời đi trong thất vọng, rồi lại tụm thành một bầy bàn việc cuối tuần này tự đến trấn Cốc Hợp ngắm trai đẹp.
Lão Lý nhanh chóng lách người tìm ghế dựa ngồi xuống, mở app tin tức trong điện thoại ra, trang đầu thật đúng là viện bảo tàng Sơn Hải.
Nội dung tin tức không phải viết như đang tám chuyện mà rất chính thống “Viện bảo tàng Sơn Hải quyên hiến vài món văn vật văn hóa của bộ lạc Tượng Hoài cách đây hơn 5000 năm, khoảng cuối thời kỳ đồ đá mới, hiến không đền bù cho Viện bảo tàng Quốc gia”.
Trong tin tức được đăng tải có kèm ảnh chụp của vài món văn vật, đều là dụng cụ cúng tế cho các vị thần lúc đó, ngoài ra còn phổ cập về lịch sử văn hóa của bộ lạc Tượng Hoài, tầm quan trọng của chúng đối với giới khảo cổ trong việc nghiên cứu về văn hóa bộ lạc cuối thời kỳ đồ đá mới là rất to lớn. Cuối cùng viện bảo tàng Sơn Hải được khen rất nhiều. Sau đó còn giới thiệu về nội dung được trưng bày ở đây và nơi này sẽ chính thức khai trương tiếp đón du khách tham quan vào cuối tuần.
Tin tức từ Chính phủ hết sức đúng quy củ (*) này lại trở thành đề tài bom tấn trên Internet, tất cả là bởi vì mấy tấm ảnh chụp lúc quyên tặng được đính kèm.
(*) Gốc là 中规中矩 (trung quy trung củ): Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.Trên ảnh chụp, một bên là nhóm người hơi lớn tuổi mặc một bộ tây trang màu đen trông rất đường hoàng, vừa nhìn là biết đây là đoàn lãnh đạo của viện bảo tàng Quốc gia; Còn phía bên kia, đứng đầu là một chàng trai tóc dài mặc một bộ Hán phục màu đen có hoa văn đỏ, trên đầu có đội huyền quan (1), sau lưng y là một chàng trai tóc ngắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen trông rất quy củ. Đằng sau nữa, chính là một hàng gồm những kẻ yêu thích tóc đẹp, màu tóc nào cũng có thể xuất hiện trên đầu bọn họ.
Nhưng chuyện này không quan trọng, dù tóc có bị nhuộm lòe loẹt đến thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không thể che dấu được vẻ đẹp ngời ngời của họ. Đám dân mạng cứ kêu gào như sói tru, thế là rất nhanh đã đưa tin tức này trở thành chủ đề hấp dẫn nhất.
【Trên thế giới này không thể có người đẹp trai như thế áu áu áu …… 】
【Một anh chàng đẹp trai thì mị còn có thể hiểu được, đằng này ai ai cũng đẹp hết ráo, mị cảm thấy thế giới này bỗng dưng huyền huyễn quá ời】
【Tui muốn hỏi tiêu chí tuyển người của viện bảo tàng Sơn Hải có phải chỉ có — xem mặt thôi không?】
【Quyết định rồi, cuối tuần này đi viện bảo tàng Sơn Hải tham quan trai đẹp】
【Chời ơi, tui ở tận vùng cực nam của Tổ quốc đây nàiiiiii, bây giờ đặt vé máy bay không biết có kịp không nữa a a】
Quả nhiên đẹp trai là có lý (chính nghĩa), chỉ cần người đẹp thì cho dù ‘SMART’ (*) đi chăng nữa, cũng là ‘SMART’ một cách vô cùng đẹp trai.
(*) Chính xác của nó ở đây là 杀马特 (Sát Mã Đặc), là kiểu đầu tóc như HKT hồi xưa ấy =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))Nhìn đây này, một vị anh hùng bàn phím ngoi lên cười nhạo viện bảo tàng Sơn Hải chỉ là một đám SMART, lập tức bị đám cuồng sắc đẹp chửi như tró.
Trích dẫn nguyên văn lời nói của dân mạng, chính là: “SMART thì làm sao? Mày có SMART đẹp trai như người ta không hả? Mày ngon thì tung hình mày ra, không thì cũng đừng có sủa. Làm người thì nên lương thiện một chút, lạc quan, khiêm nhường một chút ba ơi!”
Anh hùng bàn phím bị cư dân mạng chửi té tát nên bỏ chạy. Cư dân mạng tìm khắp nơi, cũng không thấy trang chính thức của viện bảo tàng Sơn Hải, đành phải để lại lời nhắn ở cuối tin tức, bảo biên tập tung thêm ít tấm ảnh viện bảo tàng Sơn Hải nữa đi, có người còn yêu cầu biên tập đăng một bộ album hình viện trưởng.
Biên tập cũng im hơi lặng tiếng, cô viết tin tức xã hội cho Nhà nước được hai năm, thì số lượng truy cập vào bài viết hôm nay đạt mức cao nhất, nhưng cũng phải xem xem điều cư dân mạng quan tâm chính là gì, có thể quan tâm tới văn vật và bản thân viện bảo tàng một chút được không!
“Ha ha ha ha ha ……” Trong văn phòng của viện bảo tàng Sơn Hải, quản lý viên cười một hồi sung sướng, cậu cười đến mức thấy răng thôi chứ mắt chả thấy đâu, “Tao biết ngay là nước cờ đánh vào sắc đẹp nhất định sẽ thu hút mọi người mà. Ở các phương diện khác, viện bảo tàng của chúng ta không thể bằng chỗ khác, nhưng về sắc đẹp là nhất rồi, bỏ xa những chỗ khác cả trăm dặm.”
Đám yêu quái vây quanh ngồi cắn hạt dưa nghe thế, ù ù vây lại bên người Lăng Mục Du, chen chúc nhìn vào màn hình máy tính.
“Tiểu Ngư, thứ bảy này chúng ta chính thức mở cửa, thật sự sẽ có loài người đến tham quan tụi tui ư?” Phượng Hoàng hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Lăng Mục Du lấy di động mở một khung chat trong Wechat ra, đưa cho Phượng Hoàng xem, “Em gái hôm trước chúng ta gặp ở Thành phố cửa hàng vật liệu xây dựng (*) nói là ẻm sắp đến rồi, còn sẽ dắt vài đứa bạn thân theo nữa.”
(*) Gốc là 建材城, theo mình hiểu thì nó giống kiểu một khu(?) chuyên buôn bán vật liệu xây dựng.Phượng Hoàng vỗ vỗ cánh, dùng mỏ tỉa chút lông vũ, “Ái chà chà, tui hồi hộp quá!”
Quán Quán cũng vội chải chuốt bộ lông của mình một chút: “Tui cũng hồi hộp quá.”
Mặc dù Chuyên Dã, Lộc Thục và đám yêu quái khác không lên tiếng, nhưng cũng không ngừng gật đầu theo, tỏ vẻ bọn nó cũng đang rất hồi hộp.
Cửu Vĩ Hồ nằm một cục trên ghế sa lông lười biếng mở một mắt ra, chế giễu đám yêu quái: “Có cái gì mà phải hồi hộp chứ, cứ đứng đấy không động đậy giả làm tiêu bản là được, cũng không phải chúng ta chưa từng làm.”
“Nhưng hồi trước làm gì có nhiều người đến xem chúng ta như thế.” Phượng Hoàng nói.
“Đúng đấy,” Bạch Trạch lẩm bẩm một tiếng: “Tao lừa một tên nhân loại tới làm quản lý viên dễ lắm ư, tụi bây một lời không hợp liền dọa người ta bỏ chạy, tức chết tao rồi.”
“Lừa?” Lăng Mục Du bắt lấy một từ mấu chốt.
Mặt sư tử của Bạch Trạch cứng đờ, nhìn sang hai bên, đám yêu quái khác đều nhìn và cười trên nỗi đau của nó, Bạch Trạch lập tức bổ nhào đến bên cạnh Trương Sơn – người đang thành thành thật thật thi công vẽ một bức Đông Sơn ở sảnh, nở nụ cười ngượng ngùng: “Ha ha, cộng tác viên, tôi tới xem cậu vẽ đến đâu rồi.”
Trương Sơn mặc kệ Bạch Trạch, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ngài nhìn rồi có hiểu không?”
Nếu thần thú ta nhìn hiểu, còn cần cộng tác viên như ngươi để làm gì!
Bạch Trạch giơ móng vuốt lên, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là thả xuống.
Nó không dám đánh cộng tác viên, lỡ có chuyện gì thì không có ai làm, quản lý viên nhất định sẽ nổi giận.
Bạch Trạch còn nhớ mấy hôm trước quản lý viên nổi giận, lấy cỏ Chúc Dư(2) viện trưởng cho, cắt nhỏ nấu món trứng chiên Chúc Dư, ép buộc ai trong tụi nó cũng phải ăn, hơn nữa hôm đó chỉ có món đó, không hề cho ăn món khác.
Đồng chí thần thú nghĩ đến điều này, rùng mình một cái, lông trên người dựng hết cả lên.
“Bạch Trạch.” Quản lý viên kêu.
“Chuyện… chuyện gì?” Bạch Trạch hỏi. Chỉ cần không bảo nó ăn trứng chiên Chúc Dư, cái gì nó cũng đồng ý.
Quản lý viên nói: “Hôm khai trương ấy, tôi với Cùng Kỳ đến trung tâm phục vụ du khách bên cổng chính kia làm việc, một bán vé một soát vé.”
Bạch Trạch: “…” Được, được rồi.
Cùng Kỳ – kẻ cũng được sắp xếp làm việc này – không vui: “Vì sao tui phải đến trung tâm phục vụ du khách bán vé chứ?”
Quản lý viên: “Bởi vì hình người của mi đẹp. Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Cùng Kỳ lầm bầm: “Nhưng tui không biết tiền của loài người các anh, sao tui bán vé được?”
“Đương nhiên là Bạch Trạch bán vé, mi soát vé.” Lăng Mục Du kiên nhẫn nói: “Mỗi người một vé, trẻ em dưới một mét hai thì miễn phí, lúc soát vé xong thì cất kỹ, sau khi đóng cửa tao còn muốn dùng chúng để thống kê mức tiêu thụ. Nếu có người dám trốn vé, mi liền lấy khí thế của mãnh thú ra dọa chết kẻ đó cho tao.”
Cùng Kỳ há to miệng, không dám cãi lại quản lý viên, cả thân thú uể oải nằm rạp trên mặt đất thành một quả cầu lông lớn, cánh cũng rũ xuống, trông thật đáng thương.
Lăng Mục Du giải quyết Bạch Trạch với Cùng Kỳ xong, tiếp tục nói với Thao Thiết: “Ngày hôm đó mi phụ trách làm hướng dẫn viên, dẫn du khách đi tham quan.”
“Tại sao?” Thao Thiết cố gắng chống lại cường quyền của quản lý viên.
Lăng Mục Du vẫn trả lời như cũ: “Bởi vì hình người của mi đẹp, đã có fan đặc biệt vì mi mà đến rồi.”
“Tui không làm!” Thao Thiết ngạo kiều đập móng vuốt, “Há nào tui lại là loại thú bán sắc đẹp kia.”
Lăng Mục Du nói một câu đầy sâu kín: “Vậy sau này viện bảo tàng chúng ta chỉ có thể ăn trứng chiên Chúc Dư mà thôi.”
Đám yêu quái nhớ tới hôm đó bị trứng chiên chúc dư làm cho sợ hãi, lập tức cùng nhau bay tới, “chôn sống” Thao Thiết, cười ha ha với quản lý viên: “Tiểu Ngư yên tâm, Thao Thiết nhất định sẽ cố gắng làm một hướng dẫn viên tốt, cam đoan sẽ nhiệt tình hăng hái phục vụ mỗi một vị du khách.”
Thao Thiết bị đám yêu đè xuống vị trí dưới cùng, nhìn về phía viện trưởng với ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc nữa.
—- Viện trưởng, ngài không thể dạy dỗ quản lý viên phách lối một chút ư? Hở tí là lấy trứng chiên Chúc Dư ra đe dọa yêu quái.
Viện trưởng đại nhân ăn quả hồ đào, tỏ vẻ bụng thì thương đấy, nhưng sức giúp không nổi.
Loài người có câu ‘Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ (*), cả một viện bảo tàng yêu, tính cả viện trưởng y đây đều được quản lý viên nuôi cơ mà, trừ việc nghe lời quản lý viên thì còn có thể làm gì được nữa?
(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.Thao Thiết đập đầu xuống đất, mất hết cả hi vọng.
Mấy ngày trước là ngày quản lý viên làm việc tại viện bảo tàng đầy một tháng, dựa theo hợp đồng, viện trưởng phải phát tiền lương. Nhưng viện bảo tàng này lại không có tiền của loài người, cho nên y quy lương ra thành một vài kỳ hoa dị thảo (*) và kỳ trân linh khí thời thượng cổ.
(*) Kỳ hoa dị thảo: Hoa cỏ lạ hiếm thấyViện trưởng vừa lấy ra mấy vật này, Trương Sơn đều trợn to mắt.
Ấy thế mà quản lý viên còn không thèm chịu nể mặt mũi, to gan bằng trời cầm một bó cỏ Chúc Dư, ngay cả viện trưởng cũng dám oán giận.
“Viện trưởng, cho tôi hỏi nhà ai lại lấy một bó rau hẹ ra phát lương hả?”
“Đây không phải là hẹ, mà là Chúc Dư, có màu xanh sáng và hình dáng như hẹ, ăn vào sẽ không thấy đói nữa. Cậu nếm thử đi, loài người mấy cậu chỉ cần ăn một miếng là no.”
“Vậy nó có thể mua nhà hoặc là có thể mua xe không?”
“… Đồ phàm nhân ngu xuẩn không biết nhìn hàng.”
“Ha ha.”
Xem đi, xem đi, quản lý viên cùng dám cười viện trưởng, thực sự là quá phách lối rồi.
Quản lý viên phách lối cười xong, cầm Chúc Dư đi nấu một nồi trứng chiên Chúc Dư cỡ lớn.
Cả ngày hôm đó bọn thực sự chỉ món đó thôi, đừng nói tới thịt, ngay cả cơm cũng không cho ăn, ngaooooo~
Chưa hết, quản lý viên còn mang theo vẻ mặt xấu xa bảo bọn chúng từng đứa từng đứa biến thành người, moi hết mấy đứa có hình người đẹp trai xinh gái, không được trưng bày ra, sắp xếp cho việc tiếp đón du khách, viện trưởng cũng được sắp xếp cho lên tin tức, còn bị con người chụp ảnh các kiểu.
Thao Thiết nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy cuộc đời làm thú của nó thật vô vọng.
Nó là một con mãnh thú, sẽ chỉ ăn người, chứ không biết làm hướng dẫn viên a a a…
——————————
(1) Huyền quan:
(2) Chúc Dư: