*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: CáBeta: Ka ChanLăng Mục Du không nói gì mà đặt bó hẹ lên bàn, mở balo của mình lấy gói bánh bích quy nhỏ ra.
Trước đây khi cậu sống với bà nội, bà thường thích bỏ đủ loại đồ ăn vặt vào túi xách của cậu. Cái thói quen này được kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Cảm ơn bà đã dưỡng thói quen này cho cậu, giúp cho cậu hôm nay không đến nỗi chết vì đói bụng.
Đan Tiêu sau khi rửa hộp cơm xong liền quay trở lại, nhìn thấy Lăng Mục Du một tay cầm bánh bích quy, một tay cầm cổ vịt, vừa ăn vừa sụt sịt. Y trầm mặt một hồi rồi hỏi: “Cậu đang ăn gì vậy?”
Lăng Mục Du dừng việc gặm cổ vịt, một hồi lâu cậu mới bỏ bánh bích quy xuống, đem túi cổ vịt đẩy đến trước mặt viện trưởng đại nhân: “Cổ vịt cay, anh ăn không?”
Đan Tiêu không nói gì, dùng hành động để bày tỏ: Ăn!
Y lấy gói cổ vịt mở ra, bắt chước Lăng Mục Du cầm một cái cổ vịt lên gặm.
Lăng Mục Du lại yên lặng lấy từ trong balo ra cánh vịt cay, đậu hủ cá, xoài sấy khô, hạt mắc ca, bánh quế đặt lên bàn, cùng viện trưởng đại nhân chia sẻ.
Sau khi ăn đồ ăn vặt xong, Đan Tiêu lại duỗi tay mò mò trong tay áo, lại lấy ra một bó cỏ.
“!!!” Lăng Mục Du trừng mắt.
Đem rau hẹ bỏ trong tay áo, cho dù tay áo có rộng cỡ nào đi nữa cũng đừng chơi như vậy chứ. Rau hẹ này lại vẫn còn vương giọt nước, không sợ tay áo bị ướt sao?
Lại nói, thói quen này của viện trưởng cũng kì lạ quá rồi đó!
Đan Tiêu: “Tôi ăn… đồ ăn vặt của cậu, nên cái này là để bồi thường cho cậu.” Có qua có lại, không chiếm tiện nghi của nhân loại.
Hai bó hẹ đặt song song trên bàn làm việc, nhìn đống này chắc có thể xào một mâm hẹ xào trứng, à, để ăn tráng dương.
Lăng Mục Du dở khóc dở cười nói cảm ơn viện trưởng, viện trưởng đại nhân gật nhẹ đầu, đĩnh đạc rời đi.
Sau khi Đan Tiêu đi khỏi, Lăng Mục Du ăn no quà vặt, nằm xuống trường tháp duy nhất trong phòng làm việc, chuẩn bị ngủ trưa một chút, dưỡng sức để buổi chiều tiếp tục làm việc.
Lúc chuẩn bị ngủ, cậu cứ cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó, nhưng càng ngày càng buồn ngủ, mắt không tài nào mở ra được, đấu tranh một hồi thì ngủ luôn.
1h50, báo thức di động vang lên, Lăng Mục Du ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đột nhiên nhớ đến việc mà trước khi ngủ mình đã quên mất, cậu bật dậy, chạy nhanh đến phòng trưng bày.
Tới phòng trưng bày, cậu cẩn thận đếm lại từng cái, thấy vật triển lãm không mất một cái nào, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra dân ở trấn Cốc Hợp này rất thuần phác, cửa bảo tàng mở toang như vậy, ngay cả người canh cửa cũng không hề có, vậy mà không mất một vật triển lãm nào. Tuy Bạch Trạch nói mấy vật triển lãm này không đáng giá, nhưng vật triển lãm lại được làm tinh xảo giống thật tới thế này, chắc là cũng không rẻ đâu ha?
“Ủa? Buổi sáng Thao Thiết đặt ở đây sao?” Lăng Mục Du xoay người, không cẩn thận va vào tiêu bản Thao Thiết đang ở phía sau, nghi hoặc nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn tiêu bản Thao Thiết, lại phát hiện trên miệng Thao Thiết có cái gì đó kì quái.
Cậu dùng tay lau một cái, dầu ớt?
Lăng Mục Du nhíu mày, lại phát hiện trên chiếc răng lộ ra bên ngoài của Thao Thiết có một mảnh ớt nhỏ.
“Chẳng lẽ là viện trưởng ăn xong đồ ăn vặt liền tùy tiện lau lên mặt Thao Thiết?” Cậu lẩm bẩm trong miệng, lấy khăn tay ra lau miệng lau răng cho Thao Thiết.
Cố gắng nhớ lại tình cảnh ăn vặt hồi trưa, cậu nhớ rõ viện trưởng đại nhân sau khi ăn xong đồ ăn vặt có lấy khăn tay trong tay áo ra lau miệng, sau đó lấy lại bó hẹ mà?
Hơn nữa viện trưởng cao lãnh lạnh lùng cấm dục như vậy, chắc sẽ không cố ý đến phòng trưng bày phía Đông để lau lên người tiêu bản Thao Thiết đâu?
Lăng Mục Du đột nhiện ngộ ra, chạy nhanh về văn phòng, mở balo ra nhìn____
Quả nhiên, đồ ăn vặt của cậu không còn một cái nào luôn!
Toàn bộ viện bảo tàng chỉ có ba người, cậu và viện trưởng đã ăn đồ ăn vặt, như vậy đống đồ ăn còn lại biến mất, Lăng Mục Du khỏi cần nghĩ cũng cũng biết chắc chắn là Bạch Trạch làm rồi.
Bạch Trạch này, muốn ăn đồ ăn vặt thì cứ thoải mái đến mà ăn thôi, có phải cậu không cho đâu, tự nhiên ăn vụng làm gì. Mà cho dù ăn vụng đi nữa, cũng không nên đem dầu ớt trát lên mặt vật triển lãm như vậy chứ, thật sự là rất đáng ăn đập mà.
Lăng Mục Du vừa bực mình vừa buồn cười, kéo khóa balo lại, cầm công cụ tiếp tục đi đo đạc diện tích phòng trưng bày.
Cả một buổi chiều, Lăng Mục Du không hề thấy Bạch Trạch, dự định giáo huấn Bạch Trạch một phen của cậu cũng không thực hiện được, mà ngay cả viện trưởng cũng không thấy mặt. Đến khi cậu hoàn tất viện đo đạc phòng trưng bày thì đã là 7 giờ tối, đã sớm qua thời gian tan tầm của cậu.
Cậu dạo một vòng phòng trưng bày, không thấy Đan Tiêu đâu, liền đi ra hoa viên phía sau, đứng trước ‘tẩm cung’ của viện trưởng hô to: “Viện trưởng, tan ca rồi nên tôi về nhà nhé.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, Đan Tiêu liền mở cửa đi ra, tốc độ đi ra này cũng hơi nhanh à nha, giống như là thủ sẵn ở cửa vậy.
“Không phải sáu giờ là tan ca rồi sao? Sao giờ này còn chưa đi?” Đan Tiêu nhíu mi, nhìn sắc trời một chút.
Buổi tối mùa hè bầu trời còn chưa tối hẳn, hơn bảy giờ rồi mà mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống núi.
Lăng Mục Du nói: “Mải lo đo đạc nên quên mất thời gian, bây giờ tôi phải đi về rồi nên đến báo với anh một tiếng.”
“Nhanh trở về đi, nhớ chú ý an toàn.” Đan Tiêu vung tay áo, gật đầu nhẹ, sau khi Lăng Mục Du quay người đi, hắn lại nói một câu: “Ngày mai nhớ làm cá cho tôi.”
Lăng Mục Du nghe nói như thế, lảo đảo một cái xém nữa té vào ao sen.
Viện trưởng đại nhân đúng là không khách khí nha, một bó hẹ đổi lấy hai bữa cơm, còn chọn món nữa chứ.
Cậu bất đắc dĩ quay đầu lại. Sau lưng, thân ảnh của Đan Tiêu đã biến mất. Lăng Mục Du rũ vai thở dài, đi đến phòng làm việc cầm balo lên, trước khi về đóng toàn bộ cửa của phòng trưng bày. Đến bên cạnh cánh cửa, dùng chiếc thẻ từ quét lên khóa cảm ứng có màu đen như ngọc thạch kia một cái, cửa lớn chầm chậm đóng lại, sau đó đồng chí quản lí viên lái xe ba bánh pạch pạch pạch pạch chạy xuống núi.
Trở lại trấn trên thì đã là bảy giờ rưỡi tối, khu chợ duy nhất của thị trấn đã đóng cửa, Lăng Mục Du không thể mua đồ ăn chợt nhớ tới trong balo còn có bó hẹ viện trưởng cho, vì thế lái xe ba bánh quay trở lại kí túc xá.
Bó hẹ lấy từ balo ra vẫn xanh mướt như trước, giống như là mới hái vậy. Lăng Mục Du đến nhà bếp đánh hai quả trứng gà, cắt hẹ, xào một đĩa hẹ xào trứng, lấy nấm kim châm còn dư buổi sáng nấu một nồi canh nấm kim châm trứng.
*Canh nấm kim châm nấu trứng =))))Một rau một canh, ngay cả một miếng thịt cũng không có, Lăng Mục Du bưng bát cơm, vì chất lượng cuộc sống của mình mặc niệm ba giây, sau đó gắp một đũa hẹ xào trứng bỏ vào miệng nhai nhai.
Rau hẹ này nhìn rất tươi non, xào lên vẫn một màu xanh biếc như trước, ăn vào thì một chút mùi hẹ cũng không có, ngoại trừ vị của trứng gà, trong miệng chính là một mùi hương nhàn nhạt rất khó để hình dung.
Tuy là ăn ngon thật, nhưng hẹ mà không có mùi hẹ, vẫn là đánh giá kém!
Lăng Mục Du nuốt hẹ xào trứng vào bụng, định ăn một đũa cơm thì… phát hiện mình phi thường quỷ dị ăn no rồi.
Đúng vậy, no rồi!
Bụng đã đói đến dạ dày quặn đau, cư nhiên ăn một đũa hẹ xào trứng mà no luôn, cái này…không khoa học nha!
Lăng Mục Du không tin, ăn xong một đũa cơm, cậu liền gắp một đũa hẹ xào trứng, bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, cậu bi kịch phát hiện bụng mình no căng luôn.
Đúng là no căng cả bụng luôn, căng đến nỗi muốn ói cả ra.
Đây là chủng loại hẹ biến thái gì vậy?! Lẽ nào có một đống tinh bột được nén bên trong mỗi cọng hẹ này à?!
Thành quả nghiên cứu mới nhất của viện khoa học?
Hay bị một tia vũ trụ chiếu quá nên biến dị?
Lăng Mục Du buông bát, vừa ấn ngực vừa đi bộ trong sân để tiêu thực. Không ấn không được nha, cậu sợ mình nhịn không được mà ói ngay trong phòng này mất.
Ước chừng đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, cậu mới thấy bụng đỡ căng, sau đó trở lại phòng ăn nhìn một canh một rau còn lại.
Trứng gà đã nấu chín hoàn toàn, bỏ vào tủ lạnh, qua hôm sau vẫn ăn được. Nhưng cái loại hẹ mà ăn một đũa thì no, hai đũa thì no căng cả bụng này, thật sự là rất kì lạ, Lăng Mục Du không muốn tiếp tục ăn nó lần thứ hai.
Nếu không… ngày mai gói lại đem cho viện trưởng ăn?
Dù sao đây cũng là hẹ y cho mà!
Lăng Mục Du khoái trá đem món hẹ xào trứng bỏ vào tủ lạnh, canh nấm kim châm trứng thì cậu đổ đi, cơm mới ăn được một đũa cũng cho vào tủ lạnh để mai làm cơm rang ăn sáng.
Rửa sạch chén đĩa, rồi đi tắm một cái, Lăng Mục Du lấy cuốn sổ cùng bút ra, ghi lại phối trí nhân viên của bảo tàng và kế hoạch làm việc của bản thân.
Bảo tàng chỉ có một nhân viên là cậu thì không được. Chỗ bán vé nhất định phải có một người, còn có thể thuận tiện trông cửa. Bên trong phải có một nhân viên trong coi, cộng với bản thân cậu, để có thể giải quyết các vấn đề bên trong phòng triển lãm và cả bảo quản vật trưng bày trong phòng nữa.
Bây giờ không có khách cũng không có danh tiếng thì ba người hẳn là đủ rồi, nếu không được nữa thì có thể sai viện trưởng và quản lí nhân sự ra phụ giúp luôn.
Sau đó là việc làm bục trưng bày cho vật triển lãm, còn có quy hoạch lại lộ tuyến tham quan của du khách, cái này có liên quan đến bố trí của phòng trưng bày. Mặc dù cậu có học qua môn thiết kế trưng bày, nhưng chỉ là dân nghiệp dư, tốt nhất là để việc thiết kế tuyến đường tham quan do cậu tự làm, còn việc thiết kế thì tìm công ty thiết kế chuyên nghiệp làm giúp, hừm, cái này phải làm bảng dự trù kinh phí thôi.
Lăng Mục Du viết xong bước đầu của kế hoạch, nhìn thời gian một chút, đã 11h30 tối rồi, cậu nhanh chóng cất sổ đi, tắt đèn ngủ.
Một đêm vô mộng, hôm sau cậu tỉnh dậy lúc sáu giờ đúng, duỗi thắt lưng một cái, nhớ tới việc còn phải đi mua cá cho viện trưởng đại nhân, liền làm ‘lý ngư đả đĩnh’ (*) một cái để đứng dậy.
(*) Lý ngư đả đĩnh: 鲤鱼打挺, một động tác bật người. Lúc nằm thì lấy đà ở thân dưới, sau đó bật 1 cái và hạ xuống bằng chân (giống động tác trong phim hành động ngày xưa, khi 1 người bị đánh ngã xuống rồi bật lại). Các bác có thể tra gg, có vid giải thích.Trấn Cốc Hợp tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có, trong chợ có đến năm sáu sạp bán cá, cá nước ngọt hay mặn đều có cả, chủng loại vô cùng đa dạng. Lăng Mục Du còn thấy có sạp bán bạch tuộc loại nhỏ, vô cùng tươi ngon, nhất thời cảm thấy hứng thú.
Mua bạch tuộc nhỏ xong, cậu lại mua thêm thịt bò, ức gà, dưa chuột, khổ qua cùng đồ gia vị, kích động quay trở lại kí túc xá, đứng trước bồn rửa mặc tạp dề vào, rửa sạch bạch tuộc, làm một phần bạch tuộc sốt tương.
*Bạch tuộc sốt tương =)))))Lăng Mục Du lần này đã có kinh nghiệm, làm hai phần cơm trưa, miễn cho cuối cùng mình không có cơm ăn, lại được một bó hẹ kì lạ.
Đương nhiên cậu không quên đóng gói phần hẹ xào trứng hôm qua mang theo, nói không chừng viện trưởng đại nhân ăn một đũa hẹ xào trứng liền no, ăn không vô những thức khác, hí hí…
Lăng Mục Du gói xong đồ ăn, chạy xe ba bánh đi làm.
Quét thẻ từ lên khóa cảm ứng để mở cửa, cậu mang theo một túi lớn đồ ăn đi vào bên trong, sau đó liền đối mặt với con Thao Thiết đang gác hai chân trước lên cánh cửa lớn của phòng trưng bày chính.
Lăng Mục Du: “…”
Thao Thiết: “…”
Lăng Mục Du: “…”
Thao Thiết: “…”
Lăng Mục Du hét lớn: “Bạch Trạchhhhhh!!!!! Anh đem Thao Thiết đặt ở cửa để làm gì hảaaaaaa????”