Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 33

Editor: Kei

Beta: Molla

—————————-

Bạch Trạch rời bảo tàng!

Nhưng chỉ sau một ngày rời đi nó đã hối hận!

Thế giới bên ngoài bảo tàng rất là rực rỡ à?

Sao lại có thể?

Là ăn gió ngủ trên không khí thì đúng hơn!

Không có đồ ăn nhẹ, không có TV, không có máy chơi game, không có bạn bè cùng đánh nhau, nơi đây chỉ có một sinh vật đi khắp nơi lang thang là nó thôi.

Khổ quá đi mà!

Hối tiếc trong lòng Bạch Trạch tựa như là một dòng sông vô tận.

Thực ra trước kia nó cũng từng chạy ra khỏi bảo tàng, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy hối hận và đau buồn như lần này.

Cuộc sống trước kia trong bảo tàng là như thế nào?

Không có đồ ăn nhẹ, không TV, không máy chơi game, chỉ có Tu Quản ủy giao thịt sống lạnh cứng tới, mỗi ngày mở mắt là Phượng Hoàng, nhắm mắt là Thao Thiết, trò giải trí chỉ đơn giản là đánh nhau với bạn bè, vì bảo tàng lộn xộn nên sau đó lại bị viện trưởng phạt.

Hai chữ thôi —–

Siêu! Chán!

Nhưng từ lúc nào thì bảo tàng mới thôi đi những cơn buồn chán?

Bạch Trạch có thể thốt lên mà không cần suy nghĩ –– sau khi Tiểu Ngư đến.

Nhưng nó đã rời khỏi bảo tàng rồi, có nên quay lại sớm vậy không?

Không!

Ít nhất mình phải trốn đi được ba ngày mới trở về, nếu không thì con thú như mình chẳng có cốt khí gì cả.

Công việc của mình đã được một con thỏ thay thế cả rồi, lại còn bị buộc phải nấu ăn, không về không về, ít nhất ba ngày mới về.

Bạch Trạch nắm chặt móng vuốt của mình để cỗ vũ bản thân, dùng thủ thuật che mắt ẩn giấu chính mình, nhảy của khỏi tứ hợp viện của Lăng Mục Du và đi bộ không mục đích trên phố suốt cả một ngày. Không ai trên đường phố thấy Bạch Trạch, Bạch Trạch cũng cố gắng tránh con người, kẻo con người đụng vào nó rồi tường chuyện thần quái gì đang xảy ra.

Hiện giờ Hoa quốc có một thánh nhân trị thế, hầu hết các vận khí giữa thiên hạ đều hội tụ về thủ đô Vĩnh An, Bạch Trạch yêu thích cảm giác này, nó bước đi uyển chuyển hơn một chút, nếu bỏ qua hai cái sừng ở đầu và chòm râu dê sang một bên, trông nói chẳng khác nào một con mèo lớn đang khoe khoang.

Trên một con phố nào đó trong khu thương mại sầm uất nhất Vĩnh Ann, một hàng dài những cửa hàng bán vịt nướng đang trải ra, mùi thịt nướng bay ra từ cửa hàng, xoát độ tồn tại của Bạch Trạch bằng cách lướt qua mũi nó.

Bạch Trạch đã không ăn gì suốt hai ngày, tuy là không đói, nhưng nó vẫn không thể chịu được sự cám dỗ của thức ăn, nó dừng lại giữa vỉa hè đối diện cửa hàng thịt nướng, ngồi xổm xuống, hai bàn chân trước trắng như nhung đặt ngay ngắn, nhìn chằm chằm vào con vịt vừa mới nướng.

Eo ôi~~~ mình muốn ăn quá~~~~

Nhưng…

Không có tiền!

Là một con thú với chiếc túi nhút nhát, nó đang dao động giữa việc nên là một tên thú trộm đồ hay là về bảo tàng tìm quản lý mua cho nó.

Trộm đồ…

Rất không hợp tính cách nghiêm chỉnh của thần thú nó!

Tìm quản lý…

Nhưng nó đang trốn bảo tàng đi bụi nha!

(Quản lý là mẹ cưng hay gì =]]]]])

Bạch Trạch từ ngồi xổm trên không rối rắm sang bò giữa không trung rối rắm, rồi thành lăn lộn giữa không trung mà rối rắm.

Tại giờ phút này biến cố phát sinh.

Đồ chơi trong tay một em bé chừng ba tuổi đột nhiên rớt, vì đuổi theo đồ chơi, em bé chạy ra giữa đường, lúc này, đối mặt với một chiếc xe hơi màu trắng không kịp phanh lại, sắp đụng phải…

Bạch Trạch nằm giữa không trung thấy một màn như vậy, lật người định cứu đứa bé, chợt trước mắt lóe lên một thân ảnh màu xanh lục, nhanh như chớp bế đứa bé lên đưa đến con phố bên kia đường.

Không chỉ có Bạch Trạch ngốc lăng, người trên đường thấy một màn này cũng ngốc lăng, đến khi chiếc xe hơi màu trắng đụng vào cột điện ven đường “rầm” một tiếng, mọi người mới hồi hồn.

Mẹ đứa bé chạy như điên đến đường đối diện, bế đứa bé còn đang ngây ngốc mà khóc lớn, liên tục kêu ông trời phù hộ.

“Đờ mờ, mi có nhìn thấy không? Đứa bé kia có siêu năng lực! Vượt không trung bay tới đường bên kia”.

“Làm gì mà bay được, chỉ là chạy thật nhanh, làm gì bay trên không trung”.

“Tuyệt đối là bay, chân đâu có chạm đất đâu”.

“Há há, hay là có thần tiên nhìn thấy, cứu đứa bé?”.

“Mi có thể giải thích bằng khoa học không? Tao chỉ tin là có siêu năng lực, làm gì có thần tiên”.

“Siêu năng lực là khoa học? Mi học khoa học có cả siêu năng lực à?”

Nhân loại bàn tán cái gì Bạch Trạch không có hứng nghe, nó có hứng thú với thứ cứu đứa bé kia.

Đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi bò, cả người xanh mượt, không phải Kỳ Lân chứ còn ai nữa?!

Bạch Trạch lon ton đi theo Kỳ Lân một đường, thật sự không biết Kỳ Lân muốn đi đâu, tới một cái ngõ nhỏ không người, một cái tát vỗ mông Kỳ Lân, cùng lão bằng hữu chào hỏi.

Kỳ Lân đột nhiên bị vỗ mông, sợ tới mức vảy bùng nổ, xoay người hung ác nhe răng bào chân.

“Hi, Kỳ Lân” Bạch Trạch giơ móng vuốt chào.

“Là ông à, ông tỉnh rồi, tỉnh lúc nào vậy?”. Kỳ Lân thấy là Bạch Trạch, không nhe răng bào chân, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

“5 năm trước, sau khi vị thánh nhân tiền nhiệm kia thì tui tỉnh”. Bạch Trạch đáp, lại hỏi: “Còn ông? Ông từ chỗ nào tới? Sao người đầy đất thế kia?”

Nghe Bạch Trạch hỏi đất trên người mình, Kỳ Lân liền tức giận, dậm dậm chân, thở hồng hộc nói: “Đều là do nhân loại khiến tui thành như vậy đó!”

“Hở? Sao lại nói vậy?”

“Lúc trước lúc ông ngủ á, tui không có gì làm cũng tìm một cái núi có đủ linh khí để ngủ, vốn còn đang ngon giấc,” Kỳ Lân càng nói càng tức, lại tạc vảy (2), “Nhân loại không làm cái quỷ gì, khiến bên cạnh tui luôn ầm ầm vang lớn, càng quá đáng hơn, mấy ngày trước còn có mưa, nhân loại làm cái hang tui ngủ bị ngập. Nước vào! Nước ngập hơn nửa người tui luôn!”

(2)Tạc mao = xù lông, tạc vảy = xù vảy =))))))))

“Ha ha ha ha ha ha…” Bạch Trạch cười không dừng được.

Kỳ Lân cũng kệ nó, nói tiếp: “Tui tỉnh lại dò xét một chút, không ngờ nhân loại còn đem núi đánh thành một cái động lớn. Nhân loại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?”

Bạch Trạch cười đủ rồi, mới trả lời: “Từ khi tui ngủ đã qua 1000 năm, hiện tại nhân loại đã có thể bay lên trời cao, ông nói có đáng sợ không?!”

Kỳ Lân: “…”

“Đúng rồi.” Bạch Trạch nói: “Đan Tiêu tôn thần đã tỉnh”.

“Thật sao?” Kỳ Lân vui vẻ đáp chân lên cổ Bạch Trạch, liên thanh hỏi: “Tỉnh khi nào? Tôn thần ở đâu? Tôn thần tỉnh rồi, vậy Đông Quân đâu?”

Bạch Trạch nói: “Tôn thần đã tỉnh lại từ 100 năm trước, Thao Thiết nói cho tui, lúc đó lục địa Đông Phương gặp nạn, rất nhiều yêu quái man di cũng dám đến khiêu khích, là tôn thần lãnh đạo chúng nó đem yêu quái man di đánh chạy. Tuy tôn thần tỉnh lại, nhưng thần lực vẫn luôn không thể hồi phục, rất suy yếu. Đến nỗi Đông Quân…”

Kỳ Lân đợi một hồi cũng không thấy Bạch Trạch tiếp tục, lập tức hiểu là Đông Quân vẫn không có tin tức.

Nó thả chân khỏi cổ Bạch Trạch, gục đầu xuống, rầu rĩ nói: “Không phải Đông Quân nói hai ngàn, ba ngàn năm nữa y sẽ trở lại, y có phải là gạt tui không?”

Bạch Trạch không nói gì.

Một hồi đại chiến năm đó, thần, ma ngã xuống vô số, trừ Đông Quân dùng thần cách của bản thân bảo vệ Đan Tiêu tôn thần, thế gian không còn lại thần.

Hai thần thú đều rũ đầu, song song tụ ở ngõ nhỏ, nhìn nhau không nói gì.

“Ai da ––”

Hai thần thú đang trong trạng thái ảm đạm, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhân loại, Kỳ Lân còn cảm giác mông mình bị đụng một chút, nhanh chóng xoay người chạy đi xem, ai biết ngõ nhỏ thật sự quá nhỏ, hai thú đứng cạnh nhau cùng xoay người, kết quả là hai cái đầu đụng nhau, ai cũng choáng váng.

“Đi đường bằng phẳng mà cũng có thể té ngã? Não mình bị teo à?” Người đụng phải mông Kỳ Lân ở dưới đất tự hỏi, một lát sau lại nói: “Không đúng, giống như mình đụng trúng cái gì á.”

Hai con thú vừa nghe, lập tức phi lên trời, đứng giữa không trung nhìn nhân loại đang đi về phía trước cẩn thận sờ sờ, không đụng phải cái gì, mới mang vẻ mặt nghi hoặc đi tiếp.

“Hết hồn” Bạch Trạch lòng còn sợ hãi.

“Anh ta chạm mông của tui”. Kỳ Lân lòng đầy buồn bực.

Bạch Trạch ngó bộ dáng bẩn bẩn của Kỳ Lân, ghét bỏ nói: “Một thân ông đầy đất, bị người đụng một chút, đất dính lên người ta đầy cả ra, thân là thượng cổ thần thú, ông để ý một chút được không”.

Kỳ Lân vừa nghe, lại tức lên, lớn tiếng nói: “Ông cho là tui thích ở dơ hay gì? Tự tui làm dơ mình sao? Nhân loại ngăn chặn cái động trước kia của tui, còn làm cái động của tui đầy nước, tui chỉ có thể phá núi chạy ra, đất cát đó bắn lên người tui, còn dính hết vào vảy của tui, tui rửa không tới…”

Càng nói càng ủy khuất, nó từ bị nhân loại ầm ầm ầm đánh thức, đến hang động ngập nước, tiếp tục phá núi một đường tìm hướng mà vận khí tụ hội đến nơi này, một đường chịu đủ kinh hách, đặc biệt là bị năng lực sửa chữa địa cầu của nhân loại làm tạc vảy.

Bạch Trạch đột nhiên nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy tin tức trên TV, nói ở Phù Đãng Sơn có Tây Bộ thi công một cây cầu sắt, thì có mưa to tạo thành núi đất sạt lở, vùi lấp đường hầm, may mà không có nhân viên thương vong.

“Có phải ông ngủ ở phía Tây Phù Đãng Sơn?” Bạch Trạch hỏi.

“Ủa sao biết hay vậy? Ông tin tức thật linh thông.” Kỳ Lân kinh ngạc.

Bạch Trạch: “Ha ha”.

Là nhân loại bây giờ tin tức linh thông.

“Đi thôi, tui mang ngươi tới viện bảo tàng gặp tôn thần”.

“Viện bảo tàng? Là gì vậy?”

“Ông tới là biết liền”.

“Sau khi tới nơi, ông giúp tui rửa vảy nhe”

“…Mơ đê!”

……..

Viện bảo tàng Sơn hải.

Bạch Trạch rời bảo tàng trốn đi hai ngày, xám xịt trở về, thậm chí còn mang về một con Kỳ Lân cũng xám xịt y chang!

Quản lý và cộng tác viên tỏ vẻ đều sợ ngây người.

Cái này là đi một về hai nha, nếu Bạch Trach trốn đi thêm mấy lần, có thể mang về cái gì Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ hay không?

Lăng Mục Du trông đợi một chút về tương lai, quyết định nếu Bạch Trạch mang cả tứ linh về, cậu liền mở một cái bảo tàng riêng cho tứ linh, còn thu vé vào cửa riêng luôn.

Tuy là Đan Tiêu không đành lòng, nhưng vẫn dội cho quản lý nhà y một chậu nước lạnh: “Tứ linh đều ngã xuống hết rồi, em có thu vé vào cửa riêng cũng không có khả năng”.

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu: “Thật ra không phải bảo tàng chúng ta có một con huyền quy sao, có thể miễn cưỡng giả mạo Huyền Vũ một chút”.

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu: “Chu Tước cũng có thể dùng Phượng Hoàng để giả mạo”

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu: “Bạch Hổ thì lên núi hốt một lão hổ yêu về, đem nó nhuộm trắng để giả”

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu: “Thanh Long thì hơi khó…”

Lăng Mục Du: “…”

Nam thần, anh não động lớn như vậy được sao!

Đan Tiêu khẽ cười một tiếng, xoa nhẹ đầu tóc Lăng Mục Du một chút: “Đi thôi, cậu còn chưa thấy Kỳ Lân, chúng ta cùng đi xem, cộng tác viên đang tắm cho Kỳ Lân và Bạch Trạch”.

Lăng Mục Du đi theo Đan Tiêu về hoa viên, đột nhiên nhớ tới hỏi: “Không phải tứ linh trông coi quản lý hai mươi tám tinh tú sao, ngã xuống thì…”

“Ngã xuống thì ngã xuống”, Đan Tiêu cười nói: “Cậu xem, hiện giờ không có tứ linh cũng đâu có ảnh hưởng gì”.

Lăng Mục Du trầm mặc không nói.

Đúng vậy, không có tứ linh, trời đất vẫn vận chuyển như cũ, vạn vật cứ theo lẽ thường mà sinh trưởng, bước chân thăm dò của nhân loại đã sớm không thỏa mãn với địa cầu, cũng trở nên không tin quỷ thần, không tin trời xanh.

Đan Tiêu nói: “Trời đất tự có pháp tắc vận hành riêng, các thần ma trên trời cũng không cản bước được con người trở thành con cưng của Thiên Đạo. Cậu xem, Thần mùa xuân sinh ra cũng đã mất đi nhưng mùa xuân vẫn còn, vạn vật vẫn dựa vào quy luật của mình để sinh trưởng như cũ, nhân loại vẫn là linh hồn của vạn vật, sẽ thăm dò thế giới rộng lớn hơn, giống trên phim ảnh, rời khỏi địa cầu, gặp người ngoài hành tinh, chinh phục biển sao mênh mông. Chỉ cần nhân loại không tự tìm đường chết, thì mãi mãi là con cưng của Thiên Đạo. Có thần hay không thì sao, có tôi hay không…thì sao”

Lăng Mục Du trong lòng nghẹn muốn chết, rầu rĩ hỏi: “Anh cũng có ngày sẽ ngã xuống sao?”

Đan Tiêu cười, không trả lời.

“Không đúng!” Lăng Mục Du nói: “Dựa theo thọ mệnh của con người, tôi hẳn là chết trước anh cơ”.

Đan Tiêu dở khóc dở cười, chụp đầu cậu: “Nói cái gì ngốc vậy”.

“Vốn dĩ là vậy mà. Hơn nữa, anh nói Thần mùa xuân mất đi nhưng mùa xuân vẫn còn cũng không đúng”. Lăng Mục Du khoe khoang đắc ý cười, nói: “Anh không đi qua sông lớn xem, tôi có bạn đại học ở đó, anh ta nói chỗ bọn họ không có mùa xuân, mỗi 3 tháng đầu năm, chỗ đó tùy thời truyền tin xuân hạ thu đông đi, mãi đến nhập hạ”.

“Ừm, là tôi nói sai rồi”. Đan Tiêu cười khẽ, ánh mắt ôn nhu.

Khi nói chuyện liền đến hoa viên, Trương Sơn đang cầm một bàn chải lớn chà vảy cho Kỳ Lân, một bên thừa cơ điên cuồng sờ vảy Kỳ Lân, đặc biệt si hán đáng khinh.

(Chú cảnh sát, ở đây có biến thái =]]]]]]])

Kỳ Lân bị chà một thân đầy bọt trắng, thích ý quơ đuôi, hỏi Bạch Trạch: “Người này không tồi, tụi bây tìm được ở đâu vậy?”.

(Ủa hỏi chi? Kiếm sen hay gì =]]]]])

“Tự mình tìm tới cửa”. Bạch Trạch run run lông ướt nhẹp, rũ nước trên lông đi.

Thao Thiết ở gần nó nhất, bị vẩy một thân nước, giận dữ: “Bạch Trạch, thiếu đánh hả!”

“Sợ ông đánh không lại. Tới đi, luyện một chút”. Bạch Trạch quơ quơ móng lớn khiêu khích.

Bị khiêu khích như vậy, Thao Thiết nhịn được sao?

Cần phải vả cho không trượt phát nào.

Lăng Mục Du vòng qua hai con yêu quái xông cắn vào nhau, đến trước mặt Kỳ Lân xem nó.

Khi trước Kỳ Lân đi theo Bạch Trạch vào viện bảo tàng, cậu chỉ vội vàng nhìn một chút, rồi lại đi canh gác phòng triển lãm, hơn nữa Kỳ Lân một thân đầy đất xám xịt vừa tới, thoạt nhìn như một tiểu đáng thương –––– tiểu đáng thương hình thể lớn, bây giờ được Trương Sơn tắm rửa sạch sẽ, một thân vảy màu xanh lục dưới ánh hoàng hôn tỏa ra màu giống như đá quý màu xanh lục, chiết xạ ra vẻ đẹp ngũ quang thập sắc (*), đứng trong bụi hoa, uy phong lẫm liệt.

(*) Ngũ quang thập sắc: muôn màu muôn vẻ, lấp lánh nhiều màu. Như bảy sắc cầu vồng và ánh sáng của Đảng kết hợp với nhau í =))))

Lăng Mục Du nhìn Kỳ Lân cảm thán không thôi.

Kỳ Lân cũng nhìn cậu, dùng đôi mắt ôn nhu nhân thú (*) trời sinh, cẩn thận đánh giá.

(*) thú nhân hậu.

Lăng Mục Du: “Viện trưởng, tôi nghĩ tới chủ đề bán ra độc đáo của bảo tàng chúng ta rồi!”.

……….

Chú thích:

(1) Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, tức là 3 tòa kiến trúc gồm nhà chính và nhà ngang hướng Đông- hướng Tây được khép kín bằng dãy nhà có cửa ở phía trước.
Bình Luận (0)
Comment