Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 6

Edit: Lăng nhị thiếu

Beta: Ka Chan

Nếu như đám yêu quái của viện bảo tàng này chỉ là không ngừng hù dọa, làm bộ muốn ăn thịt người, thì chắc đại khái Lăng Mục Du sẽ sợ hãi đến nỗi chạy trốn, không dám tiếp cận cái viện bảo tàng tràn đầy yêu quái này nữa.

Nhưng cố tình khi mà cậu vừa mới cảm nhận được một chút sợ hãi, Thao Thiết mới nuốt cậu có một chút thì lại đem cậu nhổ ra, rồi kêu đau như cha chết mẹ chết, miệng và đầu lưỡi đều sưng lên.

Lăng Mục Du sợ hãi quá mức ngược lại bình tĩnh, không sợ nữa, lại còn bắt đầu chê đám yêu quái.

Ngay cả cái miệng mấy vạn năm không chải răng của Thao Thiết cậu còn chịu đựng được, thì đời này còn có cái gì mà cậu không chịu nổi đây? Còn có cái gì có thể làm khó được cậu?

Lăng quản lý cảm thấy chính mình giờ phút này tràn ngập năng lượng tích cực.

Sau đó ____

Cậu lập tức thảm thiết phát hiện, so với ở trong miệng Thao Thiết, càng không thể chịu được, chính là dính một thân nước miếng của nó, khi tắm lại phát hiện nước xối lên người lại toàn thân không ướt!

Quào! Này lại là cái hiện tượng thần quái gì đây?!

“Viện trưởng có phải đã cho cậu ăn thứ gì không?” Bạch Trạch bị tiếng kêu thảm thiết của Lăng Mục Du gọi tới, cách cửa phòng tắm hỏi.

Lăng Mục Du nói: “Anh ta cho tôi hai nhánh rau hẹ, tôi làm hẹ xào trứng. Còn có, hôm nay ăn một quả màu đỏ, Viện trưởng nói là Sa đường gì đó, có hương vị quả mận.”

“Chính là nó.” Bạch Trạch nói: “Cậu vì ăn Sa đường nên mới không dính nước. Bây giờ dù cậu có nhảy xuống biển, cũng sẽ không chết đuối, còn có thể hô hấp ở dưới nước, đi lại được nữa đó”

Lăng Mục Du: “…….” Đang yên đang lành, tự nhiên nhảy xuống biển làm zề?!

“Cậu có thể không cần tắm. Cậu đã ăn Sa đường thì trên người sẽ không dính nước miếng của Thao Thiết, chỉ có quần áo là bị dính thôi, thay quần áo là được.” Bạch Trạch ở bên ngoài nói: “Quần áo tôi đặt ở bên ngoài, cậu ra lấy mặc đi.”

Lăng Mục Du yên lặng tắt vòi hoa sen, sờ soạng một phen đầu tóc xõa tung khô ráo của mình, cả khăn tắm cũng có thể lược bỏ.

Cậu đi ra khỏi phòng tắm, cầm lấy quần áo Bạch Trạch đặt trên bàn nhỏ. Là một bộ cùng kiểu trường bào tay dài với Viện trưởng nhưng khác hoa văn, phải mặc tới mấy tầng áo rất là phức tạp. Nếu như không phải đang ở trên núi mát mẻ, mùa hè mà mặc nhiều như vầy chắc chắn sẽ nóng chết.

“A, Tiểu Ngư mặc như vầy rất đẹp nha.” Phượng Hoàng không cần phải giả làm tiêu bản nữa, đang thỏa thích vỗ cánh bay tới bay lui ở trong hoa viên, vừa nhìn thấy Lăng Mục Du từ thiên điện đi ra, nó lập tức phi tới bay vòng quanh cậu.

Lăng Mục Du lúc trước kinh hồn chưa định nên không có chú ý tới Phượng Hoàng, lúc này lập tức bị con chim lớn năm màu mỹ lệ này hấp dẫn ánh mắt.

“Tao, tao có thể sờ.. sờ lông đuôi của mi không?” Lăng Mục Du lắp bắp nói.

“Không thể nha!” Tiếng cười của Phượng Hoàng rất là thanh thúy dễ nghe. Nó bay vòng quanh Lăng Mục Du một vòng, lông đuôi cố ý quẹt qua gương mặt cậu, nhìn thấy bộ dáng ngẩn ra của quản lí viên thì càng đắc ý bay càng cao.

Đào Ngột cùng Thao Thiết ngồi thành hàng, rì rầm nói: ”Cái tên Phượng Hoàng này cùng Bạch Trạch đều là một giuộc, chỉ biết khoe mẽ lấy lòng. Lấy lòng Viện trưởng thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả nhân loại hèn mọn kia cũng lấy lòng, không có tiền đồ!”

Thao Thiết gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thật ra nó rất muốn nói chuyện, nhưng mà cái miệng sưng to như cái xúc xích càng lúc càng sưng, giờ đã không mể mở nổi.

Cổ Điêu đứng ở phía sau bọn nó, nhỏ giọng nói: “Thao Thiết lão đại, Đào Ngột lão đại, tụi mình về sau thật sự phải bị tên nhân loại hèn mọn kia quản lý sao? Tụi mình đã cố gắng dọa anh ta như vậy, vậy tại sao anh ta không như những nhân loại trước kia, một ngày đã bị dọa chạy mất?”

“……Nhân loại này bị thiểu năng!” Đào Ngột trừng mắt nhìn nhân loại hèn mọn kia một cái, bi phẫn không thôi.

Thao Thiết dùng sức gật đầu biểu đạt tâm tình bi phẫn của chính mình.

Cửu Vĩ Hồ thong thả ung dung đi tới, chín cái đuôi cùng nhau dùng sức, quét bay mấy đốm lân tinh của Cổ Điêu, ngồi vào bên người Đào Ngột nói: “Hai tên ngu ngốc tụi bây đây mới đúng là thiểu năng. Không nhìn ra Viện trưởng đối với nhân loại này tốt hơn những nhân loại khác sao?! Không lấy lòng anh ta thì cũng chớ đắc tội anh ta.”

Thao Thiết và Đào Ngột liếc nhau.

Thao Thiết khinh thường hừ một tiếng.

Đào Ngột vốn là chuẩn bị cùng Thao Thiết lão huynh cùng chung kẻ địch, nhưng cái mõm sưng vêu của Thao Thiết thật sự là quá buồn cười, nó một chút không nhịn được đã cười ầm ra: “Ha ha ha ha ha ha……”

Thao Thiết “…”

Thao Thiết tức giận đến mức lập tức bùng nổ tại chỗ, một móng vuốt đem Đào Ngột tát bay thật xa.

Thân là một con hung thú nổi danh, Đào Ngột làm sao mà cam tâm chịu đánh mà không đánh trả. Nó nhảy dựng lên, lập tức cùng Thao Thiết đánh thành một cục.

Động tĩnh bên này quá lớn, Lăng Mục Du muốn không chú ý cũng không thể. Nhưng cậu là một tay nhân loại không có khả năng trói yêu, mặc dù có đồ đằng của Viện trưởng hộ thân, thì cũng không quản được hai con hung thú trứ danh đánh nhau.

Ừm, không sai, cậu chỉ có thể vây xem.

Các yêu quái khác cũng đều không có ý muốn xen vào, vây xem vô cùng náo nhiệt, chỉ thiếu băng ghế nhỏ dưới mông kèm hạt dưa trong tay.

Cữu Vĩ Hồ vừa nãy còn ngồi cạnh Thao Thiết Đào Ngột, giờ đã đi đến bên người quản lí viên, dùng một cái đuôi ngoắc vào cánh tay cậu, hỏi: “Tiểu Ngư, hôm trước anh với Viện trưởng ăn mấy thứ kia có còn không? Cái que dài dài xong cay cay ý?”

Cái que dài dài xong cay cay ý?

“Que cay (*) hả?” Lăng Mục Du suy nghĩ nửa ngày, hỏi.

(*) Lạt điều: được làm từ bột mì và ớt, ăn cay cay. Ở VN hay gọi là que cay đó các bạn.

Cửu Vĩ Hồ nheo đôi mắt hồ ly lại, cẩn thận hồi tưởng lại đồ ăn bữa trước, ảo não phát hiện mình không biết chữ viết hiện tại của nhân loại.

Năm đó nó học chữ viết của nhân loại, học hơn một trăm năm mới học xong toàn bộ. Nào biết được học không được bao lâu, nhân loại liền thay đổi phương pháp viết chữ, thật là làm cho nó tức đến muốn cắn người.

Đến bây giờ càng quá đáng, nhân loại không chỉ phát minh ra mấy chữ viết thiếu tay thiếu chân (*), còn có đủ loại chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản xem không hiểu. Khi dễ hồ ly quá thể đáng!

*Ám chỉ chữ giản thể, loại chữ này được tối giản từ bộ chữ phồn thể, được dùng phổ biến ở TQ hiện tại.

Lăng Mục Du nhìn con hồ ly cao đến eo cậu đang ủ rũ cụp đuôi, cũng là cạn lời, nói câu ‘tao đi lấy ba lô tới cho mi tự tìm’, rồi đi về phía văn phòng.

Cửu Vĩ Hồ nheo lại mắt hồ ly, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười. Nghe nói nhân loại không chống cự được nhất, chính là tiểu động vật lông xù xù bán manh giống như nó vậy, trên cơ bản là muốn cái gì cho cái đó.

Lăng Mục Du không biết Cửu Vĩ Hồ nghĩ cái gì, nếu cậu biết chắc chắc sẽ lớn tiếng thở dài____ không tính chín cái đuôi kia, nhìn còn bự hơn nghé con sáu tháng, thế mà cũng không biết xấu hổ lại tự nhận là “tiểu” động vật? Ngài có phải là đối với từ “tiểu” này có cái gì hiểu lầm rồi không?

Phu Chư lẹt quẹt đi tới, nói với Cửu Vĩ Hồ: “Mi và nhân viên quản lý nói chuyện gì vậy?”

Cửu Vĩ Hồ ngưỡng đầu, ngạo kiều nói: “Vì sao tui phải nói cho ông?”

“Ông không nói cũng không sao, tui có thể nói cho Viện trưởng là ông xúi Thao Thiết và Đào Ngột ăn nhân viên quản lý.” Phu Chư nói.

“Ông là đồ quỷ mách lẻo, chỉ biết đi mách lẻo!” Cửu Vĩ Hồ thở phì phì nói: “Tui chỉ là hỏi nhân viên quản lý đồ ăn của nhân loại mà thôi.”

Cửu Vĩ Hồ nói xong, đám yêu quái đang vây xem, đánh nhau, đi dạo, bay loạn đều đồng loạt nhấc đầu, trong mắt tất cả đều là thèm nhỏ dãi.

Lăng Mục Du cầm ba lô đi vào hoa viên, lập tức nhìn thấy toàn bộ yêu quái xếp thành mấy lớp, ánh mắt sáng quắc đều cùng nhìn… ba lô trong tay cậu.

Bị nhiều yêu quái nhìn chằm chằm như vậy, đặc biệt là còn có đại yêu quái, ừm, trừu tượng không gì sánh kịp, đồng chí quản lí viên vốn nhút nhát phải nhịn xuống khát vọng lập tức cất bước chạy, ngồi xuống một cái ghế đá, lấy ra một bọc que cay hỏi Cửu Vĩ Hồ: “Là cái này hả?”

“Đúng đúng đúng.” Cửu Vĩ Hồ gật đầu lia lịa.

Lăng Mục Du đem que cay đưa qua, “Mi muốn ăn như thế nào? Tao giúp mi mở giấy gói ha?”

Cửu Vĩ Hồ nói một câu không cần phiền toái như thế, trên người hiện lên một trận ánh sáng, thân thể kéo dài ra, chỉ ba giây liền biến thành một nam thanh niên mặc áo sơ mi trắng với quần jean trắng, cầm lấy gói que cay, xé mở giấy gói, sung sướng ăn.

Lăng Mục Du: “!!!”

Kế tiếp, thế giới quan vốn đã vỡ thành cặn bã của cậu tiến hóa thành bột phấn, bị gió thổi qua, tiêu tán trong đất trời…

Phía sau Cửu Vĩ Hồ, các yêu quái khác cũng sôi nổi biến thành hình người, lông hoặc vảy trên người yêu quái sẽ biến thành y phục____thời đại nào cũng có. Lông hoặc vảy có màu gì thì y phục sẽ là màu đó, như Phượng Hoàng cái loại này chim năm màu, y phục sẽ cực kì sặc sỡ.

Các yêu quái sau khi biến thành người, tiến lên một bước bao vây quản lí viên, tất cả đều ánh mắt trông mong nhìn, chờ quản lí viên phân phát đồ ăn nhân loại.

Có vết xe đổ của Thao Thiết ở đó, chúng nó cũng không dám đối quản lí viên động trảo, động vó hoặc dùng miệng.

Lăng Mục Du mặc dù không quá sợ đám yêu quái, nhưng cũng không dám tới quá gần. Cậu đem ba lô đưa cho Bạch Trạch, để hắn phân đồ ăn cho đám yêu quái, còn cậu thì lui ở một bên nhìn, bình luận giá trị nhan sắc hình người của chúng yêu.

Quả nhiên, đẹp nhất vẫn là Cửu Vĩ Hồ, đều nói hồ ly tinh lấy sắc đẹp xưng danh, truyền thuyết quả thật không lừa người.

Tiếp theo là Phượng Hoàng, nhưng mà Phượng Hoàng là vẻ đẹp đoan trang.

Ô, đằng kia có một shota mặt tròn tròn mắt tròn xoe manh manh. Không lẽ cũng là yêu quái? Siêu dễ thương!

Lăng Mục Du lần lượt nhìn các yêu quái một lần, mới phát hiện yêu quái ở hình người giá trị nhan sắc kỳ thật cùng nguyên hình cũng như nhau. Nguyên hình là yêu quái trừu tượng, hình người cũng là một gương mặt trừu tượng.

Nhìn nhìn, cậu liền thấy được duy nhất một con yêu quái không có biến thành hình người____Thao Thiết.

Thao Thiết nguyên hình là một thân hình giống như dê, thân khoác một bộ lông dê thật dài, mặt như mặt người, có hai cái răng nanh bén nhọn như của hổ lộ ra ngoài, trên đầu có hai sừng dê cong, phía dưới là một đôi tai dài nhòn nhọn, móng vuốt có chút giống hổ, có móng sắc nhọn vương ra.

Mặt người kia của nó góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng anh tuấn, đem răng nanh thu lại thì đúng chuẩn bộ mặt bá đạo tổng tài. Chỉ là hiện tại gương mặt kia của nó sưng lên một nửa, nửa gương mặt là cái miệng lạp xưởng của nó, nhìn một phát là khiến cho người ta muốn đấm đất cuồng tiếu.

Thao Thiết cảm nhận được ánh mắt của nhân loại hèn mọn, giận dữ trừng trở lại.

Lăng Mục Du tâm tình đã bình tĩnh lại___là cái loại bình tĩnh mà thế giới quan đã theo gió phiên tán, ngược lại không sợ cái con yêu quái đã cắn cậu một miếng này, dù sao trên người cậu có bùa hộ mệnh của Viện trưởng, có thể phản thương yêu quái.

Cho nên nói, nếu muốn sinh hoạt không trở ngại thì phải có người chống lưng cho.

“Mi không ăn đồ ăn vặt à?” Lăng Mục Du đứng cách Thao Thiết năm bước, cùng nó tán gẫu.

Thao Thiết từ trong cổ họng hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn nhân loại đáng giận này. Thật ra nó rất muốn ăn, nhưng vấn đề là nó có thể há miệng được sao?

“Hôm trước có phải mi ăn trộm đồ ăn vặt của tao không?” Lăng Mục Du nói: “Đừng chối, dầu trên miệng của mi là tao lau sạch đó.”

Thao Thiết: “Hừ!” biết rõ còn cố hỏi.

Lăng Mục Du: “Haiz, mi chưa từng chải răng bao giờ phải không? Miệng thật sự rất thúi. Tao xuống núi mua dùm mi kem đánh răng với bàn chải nha,mi muốn hiệu gì?”

Thao Thiết: “…”

Lăng Mục Du một tay đỡ thân cây bên cạnh, một tay đè lên ngực, giọng điệu gian nan nói: “Không xong, nghĩ tới miệng thối của mi là tao lại muốn nôn…..”

Thao Thiết “…”

Thao Thiết nhảy lên mấy cái, biến mất sau tường vây của một gian “tẩm cung” phía sau hoa viên.

Lăng Mục Du đứng thẳng, học Viện trưởng chắp tay đứng, đắc ý dạt dào.

_____Ai bảo mi ăn tao, hận chết mi!

“Cậu này thật sự thú vị.” Bạch Trạch đi đến bên người Lăng Mục Du, cười tủm tỉm khoe khoang: “Tôi tuyển cậu vào đây, thật là tuệ nhãn như đuốc.”

Nói đến câu này, Lăng Mục Du lập tức nổi giận, một phát kéo chặt cổ áo Bạch Trạch, giận dữ hỏi: “Viện bảo tàng gì một đồng tiền vốn lưu động cũng không có, trước khi tôi nhậm chức tại sao anh không nói rõ?”

Bạch Trạch: “A? Phải vậy không? Thật sự?”

Lăng Mục Du: “…..”

Đờ mờ, giả ngu à, quá vô sỉ!!!!
Bình Luận (0)
Comment