*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhím
Beta: Snivy
———————————-
Hôm Tết Nguyên Đán, thành phố Vĩnh An vẫn chưa có tuyết rơi, vậy mà ở trấn Cốc Hợp bốn mùa rõ rệt tuyết phủ kín cành hoa quỳnh.
Trận tuyết lớn này tới rất đúng lúc, lớp lớp hoa quỳnh điểm tô cho cảnh núi, khiến du khách tới trấn Cốc Hợp tham quan vô cùng kinh ngạc, di động trong tay chụp ảnh liên tục.
8h30 sáng, Khấu Dung cùng Diệp Đình Đình, một người lấy xe ba bánh, một người bế con, lái xe từ ngôi nhà ở giữa trấn chạy xuống nơi buôn bán ở chân núi Ngọa Long.
Từ khi viện bảo tàng Sơn Hải trở thành viện bảo tàng nổi tiếng, hấp dẫn khách tham quan từ khắp nơi, trấn Cốc Hợp cũng nhờ đó hình thành nên một khu du lịch nhỏ.
Chân núi Ngọa Long vốn khá vắng người, hiện giờ đã có một toà nhà hai tầng nhỏ, phong cách kiến trúc còn dựa theo viện bảo tàng mà xây, nhà hàng, cửa hàng đồ thủ công, cửa hàng đặc sản đều mở ở chỗ này, tạo thành một nơi buôn bán. Tên của nơi buôn bán này cũng rất đơn giản, tên là phố buôn bán Sơn Hải, ai không biết còn cho rằng là sản nghiệp riêng của viện bảo tàng Sơn Hải, trên thực tế đây là do ông bố Trương Phi Hùng thành lập, đây chỉ mới là nơi đầu tiên, còn có hai, ba, bốn nơi khác đang chờ được thành lập.
Trong trấn cũng có rất nhiều nhà đổi thành nơi nghỉ chân, giá cả vừa phải, khá được ưa chuộng, vào cuối tuần hay ngày lễ có khi còn không tìm được phòng.
Còn cả những thương nhân nhìn ra cơ hội kinh doanh ở trấn Cốc Hợp, bỏ tiền mua một mảnh đất và vài trang trại nhỏ, xây một sơn trang nghỉ dưỡng, gọi là Khu nghỉ dưỡng giải trí sinh thái xanh, mang đến sự thư thái cho tâm hồn.
Trấn Cốc Hợp ngày xưa như nằm trong thế giới song song giờ ngày càng náo nhiệt, tuy nói du khách đông đúc, náo nhiệt như đô thị thì có chút phóng đại, nhưng mỗi cuối tuần, người tới ngắm cảnh đúng là không ngừng tăng lên.
Quán trà sữa của Khấu Dung và Diệp Đình Đình đã khai trương được nửa tháng, tuy còn lâu mới hồi được vốn, nhưng sức tiêu thụ làm hai người rất hài lòng, dựa theo xu thế phát triển hiện tại, chỉ cần viện bảo tàng Sơn Hải không xảy ra vấn đề gì, hai người sớm nhất là một năm, muộn nhất là hai năm sẽ thu hồi được vốn.
Quán trà sữa buôn bán thuận lợi khiến trái tim vẫn luôn treo trên cổ họng của Diệp Đình Đình được thả xuống, nhưng có một vấn đề cô không thể không nói tới:
“Chúng ta có thể mua một chiếc xe bốn bánh chắn gió che mưa tốt hơn được không?” Mùa đông lái xe ba bánh, gió lạnh như những lưỡi dao khứa vào mặt, mỗi lần lên xe, cô đều cần nửa tiếng mới có đủ can đảm.
“Mới gây dựng sự nghiệp, chúng ta có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.”
Khấu Dung dùng tay che bé cưng trong lòng, không để bé bị gió lạnh thổi vào: “Có xe ba bánh mà đi dù sao cũng tốt hơn là đi bộ, xe bốn bánh quá đắt đỏ, không phù hợp với nguyên tắc giản dị, mộc mạc của chúng ta.”
Diệp Đình Đình: “… Tớ phát hiện sau khi cậu làm mẹ, càng ngày càng keo kiệt.”
Khấu Dung lặng lẽ thở dài: “Hết cách rồi, hiện giờ nuôi con rất tốn tiền! Đi nhà trẻ mỗi tháng đã tốn mấy ngàn tệ, chưa kể tới các lớp văn nghệ, lớp dạy thư pháp một giờ đã tốn mấy trăm tệ, cục cưng không thể chỉ học một lớp văn nghệ đúng không? Còn có đồ dùng của trẻ nhỏ, bộ đồ liền thân tớ mua cho cục cưng mấy hôm trước, một bộ quần áo bé xíu đó còn mắc hơn cả áo khoác của tớ, thương nhân bây giờ đúng là không thể nói lý…”
“Dừng———”
Diệp Đình Đình dừng xe ba bánh ở nơi đậu xe của phố buôn bán, nhảy xuống xe trợn mắt nhìn Khấu Dung một cái: “Cục cưng bây giờ còn chưa được ba tháng, cậu đã suy xét đến chuyện cho nó đi nhà trẻ rồi học văn nghệ, có phải hơi xa rồi không?”
“Vẫn nên tính toán kĩ càng mà!” Khấu Dung sờ sờ mặt cục cưng, xem con trai có bị lạnh hay không, phát hiện con trai đã tỉnh lại, mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, cười tủm tỉm chọc bé: “Cục cưng, mẹ tốt lắm đúng không, đã tính kĩ quá trình học tập sau này giúp con. Chúng ta sẽ học thư pháp, dương cầm, violin, taekwondo, cưỡi ngựa, làm một bé cưng toàn năng tài hoa hơn người.”
Diệp Đình Đình tỏ vẻ khiếp sợ, đồng tình nhìn bé cưng ba tháng mới biết ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Dung Dung, bé cưng trợn mắt nhìn cậu kìa, không phải nó nghe hiểu cậu muốn tra tấn tuổi thơ của nó chứ?”
Lần này lại tới Khấu Dung trợn mắt.
Hai người mở cửa quán, Diệp Đình Đình nhìn con đường lên núi ở xa xa, trên đường đã có không ít xe cùng người đi đường: “Hôm nay nhiều người ghê, đến chiều tối, hai chúng ta có khi sẽ không lo được hết việc mất.”
Khấu Dung cũng nhìn ra con đường lên núi đằng xa, nói rằng: “Hôm nay viện bảo tàng cử hành lễ tế thiên mùng một Tết, còn khai trương ba phòng triển lãm mới, chắc chắn sẽ có nhiều người.”
“Tớ muốn xem triển lãm về chủ đề quỷ hút máu quá điiiiiiiiiiii…” Diệp Đình Đình phấn khích: “Cậu nói xem, chủ đề kia có giống trong hình chụp quảng cáo, toàn là trai đẹp không nhỉ?”
Khấu Dung chịu hết nổi bạn thân, liếc xéo một cái, đi vào quán đặt con trai lên giường em bé ở sau phòng làm việc, mở hệ thống sưởi lên, miệng nhắc tới: “Nếu cậu thích trai đẹp, thì tìm một anh đẹp trai yêu đương rồi kết hôn, sinh con. Nếu cậu không thích thì đừng có suốt ngày làm ra vẻ hoa si.”
“Tớ chỉ thích ngắm soái ca, không có hứng thú với yêu đương, kết hôn lại càng không.” Diệp Đình Đình vừa vệ sinh quầy bar, vừa nói: “Kết hôn rồi thì sao, không phải bảo ly hôn là ly hôn à.”
Khấu Dung và Diệp Đình Đình là bạn thân, cha mẹ Diệp Đình Đình đã ly hôn từ khi cô còn nhỏ, mỗi người đều có gia đình riêng, đối với đứa con gái được giao cho bà ngoại nuôi này, gần như chẳng hề quan tâm.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cách nhìn nhận về tình yêu và hôn nhân của Diệp Đình Đình, Khấu Dung biết, liền chuyển đề tài, nói: “Không thì nhân lúc buổi sáng vẫn chưa có nhiều khách, cho phép cậu đến viện bảo tàng ngắm soái ca.”
“Thật hả?” Diệp Đình Đình mừng rỡ.
Khấu Dung gật đầu: “Thật, nhớ về sớm ăn cơm trưa.”
Diệp Đình Đình lập tức vui sướng chạy đi, Khấu Dung ngồi xổm cạnh giường em bé than vãn với con trai: “Con à, con lớn lên nhớ đừng học kiểu ‘
Diệp Công thích rồng’ (1) như dì Đình Đình của con đó!”
Minh Hoặc ném cho mẹ mình một ánh mắt xem thường, sau đó nhắm mắt lại ngủ say.
“Ô kìa, nhóc con con học ai thế này, vậy mà dám trợn mắt xem thường với mẹ.” Khấu Dung nhẹ nhàng chọc chọc hai má mềm mềm của cục cưng, nghe thấy bé con không vui rầm rì, liền nhẹ nhàng nở nụ cười.
Diệp Đình Đình bên kia đang chạy nhanh lên núi, vừa kịp lúc viện bảo tàng mở cửa lúc 9 giờ, cô xếp hàng mười phút mới mua được vé, còn lo rằng sẽ không kịp xem tế thiên.
Tế thiên bắt đầu lúc 9h20, sau khi cô soát vé đi vào, tế thiên cũng vừa bắt đầu.
Lễ tế thiên lần này của viện bảo tàng không phải kiểu lễ tế thần của các tư tế bộ lạc ngày xưa, mà là dựa theo lễ tế thiên tìm kiếm đế vương. Toàn bộ quá trình gồm nghênh đón đế thần, điện ngọc bạch, tiến trở, hành sơ hiến lễ, hành á hiến lễ, hành chung tiến lễ, triệt soạn, tống đế thần, vọng liệu.
Trên đường chính của viện bảo tàng, đặt bài vị của vị thần tối cao: Thiên Không, hai vị trí Đông, Tây thì đặt bài vị của nhật nguyệt sao trời, bốn mùa, và các hiện tượng thời tiết. Trước bài vị lại đặt ngọc, bạch cập lao chờ cống phẩm cùng lễ khí, hai bên của đường chính thì trưng bày các loại nhạc cụ như khánh (*), chuông (**).
(*) Khánh:(**) Chuông:Nghi thức trang nghiêm, long trọng, nhạc cụ chơi nhạc cổ xưa, làm người ta sâu sắc cảm nhận được thế nào là sự uy nghi của hoàng gia.
Ở đây có rất nhiều du khách, nhưng không hề ồn ào, yên tĩnh không tiếng động nhìn diễn viên mặc long bào màu đen của đế vương tiến hành lễ bái, quỳ đọc chúc văn, xem các vũ công múa khiên, rìu, búa như thủa xưa, cảm nhận sự uy nghi trang trọng rõ ràng.
Chờ đốt xong ‘Hữu bình chương’, nghi thức tế thiên mới xem như hoàn thành, Lăng quản lý xuất hiện, giới thiệu đơn giản về phòng triển lãm cùng chủ đề triển lãm sẽ mở hôm nay, hoan nghênh du khách tới tham quan. Giới thiệu xong, cậu vỗ vỗ Kỳ Lân bên cạnh, để nó dẫn du khách vào tham quan.
Lúc này, các du khách đứng trước đài mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mở miệng:
“Trời má, tui ngay cả thở cũng không dám, chỉ sợ mới lên tiếng sẽ bị mấy bảo an kia kéo ra ngoài chém.”
“Tui cũng vậy nè, làm tui căng thẳng muốn chết, có cần đóng giả giống thật vậy không trời.”
“Mà viện bảo tàng Sơn Hải đúng là chơi lớn ghê, làm cái tế thiên thôi mà y như xuyên không vậy.”
“Vì sao lần tế thiên này không có thần hiển linh? Tui muốn thấy Viện trưởng đẹp trai của bọn tui.”
“Đừng nói nhảm, đi lẹ, không lại không giành được chỗ nghe Kỳ Lân giảng giải.”
“Nói cho đúng, không phải Kỳ Lân giải thích, mà là tiểu tinh linh thông minh trên lưng kỳ lân giải thích.”
Các du khách nói chuyện thủ thỉ đi vào sảnh triển lãm.
Viện bảo tàng Sơn Hải thiết kế dựa theo địa hình cổ đại trong ‘Sơn Hải Kinh’, hiện tại phần Sơn Kinh đã được trưng bày toàn bộ, từ sảnh chính đi vào là phòng trưng bày Nam Sơn, sau đó tới phòng Tây Sơn, Bắc Sơn, Đông Sơn và phòng Trung Sơn, khu triển lãm Sơn Kinh tổng cộng chiếm chín phòng triển lãm, đường đi uốn lượn, khúc khuỷu, núi mây, trời biển vây quanh, hoa thơm cỏ lạ ở ngay xung quanh, kỳ yêu dị thú hoạt động ở nơi sông núi, không giống viện bảo tàng truyền thống, cũng không giống vườn bách thú, khiến du khách đi vào liền cảm thấy như mình đã xuyên không, đến thế giới thần thoại mỹ lệ.
Diệp Đình Đình chưa bao giờ nghiêm túc tham quan sảnh triển lãm của viện bảo tàng Sơn Hải, mấy lần trước đều vội về, giờ có thể đặc biệt tham quan triển lãm, bị mấy yêu thú thượng cổ hấp dẫn, liền quên luôn ý muốn ban đầu là tới tham quan chủ đề triển lãm về quỷ hút máu.
“Viện bảo tàng Sơn Hải đúng là chịu chi tiền, mấy thượng cổ yêu thú làm y như thật vậy.” Có mấy người đi qua Diệp Đình Đình đã sớm thành fan của viện bảo tàng Sơn Hải, đối với biến hoá của viện bảo tàng nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ vào Thao Thiết mặt người mình dê trên núi Câu Ngô, nói: “Mặt Thao Thiết giống mặt một người hướng dẫn lúc trước của viện bảo tàng ghê.”
Bạn bè người đó nói: “Lại không à, tớ nhớ rõ phong cách khi giảng giải của người hướng dẫn kia cực kỳ cuồng dã, rất có phong cách riêng.”
“Chúa khó tính còn phải chịu thua.”
“Nhưng mặt người hướng dẫn kia đúng là đẹp trai, có rất nhiều cô gái thích nghe anh ta giảng giải.”
“Cho nên viện bảo tàng liền tạo hình Thao Thiết dựa trên mặt người hướng dẫn hả ha ha ha…”
Diệp Đình Đình tới gần nhìn, quả nhiên rất giống soái ca cô từng gặp trong viện bảo tàng.
Chậc chậc, viện bảo tàng này đúng là biết nắm bắt tâm hồn thiếu nữ, nhân viên dáng vẻ đẹp chưa nói, ngay cả tiêu bản cũng cố gắng làm thành mặt trai đẹp.
Thao Thiết đứng trên núi, nhìn nhóm du khách nói mặt nó giống mặt người hướng dẫn vừa rời đi, lại nhìn một nhóm du khách bảo nó có phong cách giảng giải cuồng dã đi qua, rồi tới một đám du khách nói đôi răng nanh của nó làm mất vẻ đẹp trai lướt qua, quả thật muốn phát rồ, nhưng lại không thể phát tác, cực kì khó chịu.
Chờ Diệp Đình Đình đi ngang qua núi Câu Ngô, còn cố ý tới gần nhìn nó, nó thầm nghĩ rằng: ‘Nếu con người này dám nói điều gì khó nghe, bản tôn nhất định sẽ làm cho cô ta phải hối hận không kịp.’
Nhưng Diệp Đình Đình chỉ nhìn và nhìn, không thèm nói gì đã đi mất.
Thao Thiết: “…”
Du khách trong viện bảo tàng thật sự rất nhiều, giải thích có hạn. Diệp Đình Đình không đi theo đám đông, tuỳ tiện theo đi theo bản đồ xem xung quanh, chờ khi xem hết phòng triển lãm Sơn Kinh, đã là một giờ sau.
Cô vừa ra ngoài, liền nhìn thấy một bảng hướng dẫn chỉ hướng đến nơi triển lãm chủ đề quỷ hút máu.
Triển lãm theo chủ đề sẽ bán vé riêng, vé vào cửa của viện bảo tàng bây giờ là bốn mươi tệ (*), muốn vào xem phòng triển lãm theo chủ đề còn cần bỏ hai mươi nguyên mới được, chủ đề triển lãm chỉ trưng bày một tháng, qua rồi sẽ không còn nữa.
(*) Bốn mươi nhân dân tệ xấp xỉ bằng 140.000 VNĐCô vốn hướng về chủ đề triển lãm quỷ hút máu mà đến, ai bảo quảng cáo chụp toàn là soái ca, nhưng mới vào đã bị phòng Sơn Kinh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, chờ đến lúc nhớ tới muốn đi tham quan phòng triển lãm quỷ hút máu thì lại phát hiện lúc trước bỏ quá nhiều thời gian tham quan, đã sắp tới giờ cơm trưa, phải về.
Diệp Đình Đình cảm thấy rất tiếc, đặc biệt lúc về còn nghe có người từ nơi trưng bày chủ đề ra, kích động thảo luận viện bảo tàng thật biết chơi, gia tộc quỷ hút máu soái quá chừng, ruột gan cô cồn cào hết cả lên.
Dùng sức nắm tay, ngày mai nhất định phải tới xem!
Chờ lúc về tới tiệm, Khấu Dung hỏi cô: “Có gặp được soái ca không?”
Diệp Đình Đình: “Xem phòng triển lãm đến quên cả thời gian, vẫn chưa tới nơi triển lãm chủ đề.”
Khấu Dung: “……..”
Diệp Đình Đình: “Ngày mai tớ lại đi.”
Khấu Dung: “… Đi làm kem trước đi.”
……………………..
Chú thích:
(1) “Diệp công thích rồng” là một câu chuyện ngụ ngôn. Diệp công từ nhỏ đã luôn nói rằng mình rất thích rồng, nhưng khi rồng thật xuất hiện trước mặt ông, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn thực sự của rồng ông lại sợ hãi bỏ chạy tứ phía.
Cũng giống như vậy, cơ hội mà chúng ta vất vả chờ đợi, ngày ngóng đêm mong không hề đáng yêu như vậy. Cái gọi là cơ hội luôn bao hàm những mạo hiểm nhất định trong đó, ngay cả khi đã nắm bắt được nó rồi thì bạn vẫn cần phải tiếp tục nỗ lực, quá trình nỗ lực cũng sẽ vấp phải rất nhiều những khó khăn và thử thách.
Chỉ bằng cách không ngừng giải quyết từng hết vấn đề này đến vấn đề khác, khắc phục hết khó khăn này tới khó khăn khác thì đến cuối cùng bạn mới có thể chạm tới cái gọi là thành công, mới có thể đăng quang lên đỉnh cao của danh vọng, ngắm nhìn và thưởng thức phong cảnh ở nơi cao hơn những người khác.
Còn chúng ta nhiều khi lúc nào cũng mơ mộng có thể dễ dàng chạm đến được một cơ hội thành công nào đó, giống như chỉ với mấy chục ngàn mua vé số là có thể giành được giải đặc biệt vậy. Những kiểu cơ hội như vậy mà nói rất hiếm gặp trong thực tế, và dù có đi chăng nữa thì cũng sẽ biến mất rất nhanh.
Bởi vì sợ sự thất bại mà chúng ta thường xuyên từ bỏ hết lần này đến lần khác những cơ hội đến trước mặt chúng ta để đi tìm kiếm những cơ hội an toàn không tồn tại trong thực tế. Nói cách khác, không phải cơ hội đang trốn tránh chúng ta mà là do chúng ta sợ mạo hiểm, sợ khó khăn, chỉ biết trơ mắt ra nhìn cơ hội lướt qua.