Edit: Nhím
Beta: Snivy
—————————————-
Đêm khuya, vốn nên là thời điểm tất cả mọi âm thanh đều im lặng, nhưng viện bảo tàng Sơn Hải lại không như thế.
Mấy chục con dơi yêu xếp hàng vào WC.
Đằng trước một con dơi yêu vừa từ phòng vệ sinh đi ra, còn chưa kịp thở một hơi, sắc mặt đã biến đổi, vội chạy tới cuối hàng chờ một vòng.
Cũng may sau khi viện bảo tàng sửa lại phòng triển lãm, để tiện cho du khách, đã xây hai gian phòng vệ sinh công cộng cho nam nữ, bằng không nếu chỉ có mỗi phòng vệ sinh cạnh phòng tắm, đám dơi yêu này sẽ nghẹn chết mất.
Hơn nữa, đám dơi yêu đúng là rất biết gây chú ý, không muốn đến phòng vệ sinh nữ, nếu chịu đến thì đã không phải xếp hàng thế này.
“Chúng nó… nghiêm trọng như vậy, có cần mời bác sĩ đến nhìn xem không?” Lăng Mục Du lo lắng không thôi, hỏi Đan Tiêu xong, lại không chắc chắn nói lại: “Nhưng mời bác sĩ cho bọn họ, thì phải mời bác sĩ cho người hay thú y? Bác sĩ cho người có thể phát hiện ra bọn họ không phải người không?”
“Mua được thuốc rồi.” Cửu Vĩ Hồ và Hàm Dương dùng súc địa thành thốn từ dưới chân núi về, lấy mấy hộp thuốc trị tiêu chảy của con người đưa cho quản lý.
Quản lý đưa thuốc cho đám dơi yêu, để chúng nó uống với nước, thuốc của con người liệu có tác dụng với dơi yêu hay không, trong lòng cậu cũng không biết rõ.
“Các ngươi thật sự vì ăn ớt cay nhiều quá mới tiêu chảy à? Chứ không phải vì ăn tỏi?” Không phải quỷ hút máu đều sợ tỏi hả!
Nathaniel suy yếu giải thích: “Huyết tộc cấp thấp ma pháp không mạnh mới sợ tỏi. Bọn ta đều là huyết tộc đã hơn tám đời, không sợ tỏi cũng không sợ ánh mặt trời. Nhưng chưa từng ăn đồ cay như vậy (ăn ngon như vậy), nhất thời không chịu nổi.”
“Không sợ tỏi, không sợ ánh mặt trời, vậy các ngươi sợ cái gì?” Thao Thiết không có ý tốt hỏi.
Nathaniel từ chối trả lời, xoay người thẳng tiến phòng vệ sinh.
“Con dơi này dám bơ ông đây.” Thao Thiết khó chịu cào cào móng.
Đào Ngột nâng vuốt đập Thao Thiết: “Ông hỏi như vậy, là tui, tui cũng không trả lời.”
Thao Thiết ghét bỏ nhìn Đào Ngột: “Nhược điểm của ông không phải là ngu ngốc sao, không cần hỏi cũng biết.”
Đào Ngột tức chết mất, Thao Thiết rõ ràng là ngu ngốc kém gì nó đâu vậy mà còn dám chê nó ngốc, không thể nhịn!
Thao Thiết và Đào Ngột hơn nửa đêm còn đánh nhau, Lăng Mục Du cũng lười để ý bọn chúng, chỉ xem nhóm dơi yêu uống thuốc có hiệu quả không, bất đắc dĩ thở dài: “Để bọn chúng nghỉ ngơi cho tốt, không cần làm đồ ăn cay như vậy cho bọn chúng nữa. Ngày mai tạm thời dừng triển lãm chủ đề, sau rồi tính tiếp.”
Đan Tiêu xoa xoa tóc người yêu, thấp giọng nói: “Không thì để các yêu quái tới văn phòng quản lý Tu Chân hỏi xem, có thuốc trị tiêu chảy cho yêu quái không.”
“Cũng đúng.” Lăng Mục Du gật đầu, trong tay áo Càn Khôn của Đan Tiêu thật ra có thịt cá Phi Ngư dùng để trị tiêu chảy, nhưng chỉ có người ăn vào mới có tác dụng, không có hiệu quả với yêu quái, còn sẽ làm bệnh tình tăng thêm. Ví dụ: Vốn chỉ bị tiêu chảy, ăn xong, sẽ thành vừa tiêu chảy vừa trĩ…
Còn việc ai đến văn phòng quản lý Tu Chân, còn phải hỏi à, đương nhiên là Thao Thiết và Đào Ngột đang đánh nhau rồi. Dù sao chúng nó cũng quá rảnh háng, đêm khuya còn có tinh thần đánh nhau, mấy việc sai vặt như thế này, không cho chúng nó thì ai nữa.
Thao Thiết và Đào Ngột nghe nói mình phải đến văn phòng quản lý Tu Chân giúp mấy con dơi yêu ngoại quốc lấy thuốc, mặt mũi nhăn nhó khó chịu, bị Đan Tiêu nhìn sang, mới không tình nguyện mà đi.
Thời gian làm việc của văn phòng quản lý Tu Chân chia làm ba ca, để đảm bảo lúc nào cũng có người xử lý các sự việc đột xuất.
Trực ban tối nay chính là người của Bạch Nguyệt Cốc, Hà gia Quảng Khê và Bạc Vũ Tông, người ba môn phái gia tộc rảnh rỗi có việc gì làm, khi trực ban lại không thể tu luyện, liền xúm đầu vào xem đá bóng, ăn vặt, tám chuyện, tám nửa ngày lại nói tới Trương Sơn làm bọn họ vẫn luôn ghen tị hâm mộ nửa năm nay.
“Mấy người có nghe nói không, Trương gia cho người đồn, chuẩn bị cho Trương Sơn đi xem mắt.”
“Sao lại không nghe nói, lời đồn vừa có, mấy môn phái có địa vị một chút đều có ý, em gái tôi cũng có ý.”
“Trương Sơn đúng là vận c*t chó, trước kia làm gì có ai thèm để ý cậu ta chứ, ôm đùi tôn thần xong, hiện tại khoe khoang khắp nơi đến mình họ gì cũng không biết.”
“Thôi đi, ông là không ăn được nho thì nói nho chua. Có bản lĩnh ông cũng đi ôm đùi tôn thần đi.”
“Tôi cũng rất muốn, nhưng tôn thần không cho tôi ôm! Không phải ai cũng có thể ôm được. Đan Tuấn Kiệt không phải thích bắt nạt Trương Sơn sao, tôn thần còn giúp cậu ta phế tu vi của Đan Tuấn Kiệt đi.”
“Tôi nghe nói, đại đệ tử của chưởng môn Chu Tước kiếm phái – Doãn Vi Lan, hình như cũng có ý thân cận với Trương Sơn đó.”
“Thật hay giả vậy? Vi Lan tiên tử lại xem trọng Trương Sơn? Cái tên bất tài đó.”
“Trước kia người ta là bất tài, bây giờ thì có tôn thần che chở, hơn nữa ba cậu ta chính là thủ phú, dù cho xét về mặt huyền học hay thế tục, hiện tại cậu ta đều là đối tượng rất tốt để liên hôn.”
“Hơn nữa lớn lên cũng đẹp trai, em gái tôi chính là một đứa mê trai đầu thai cũng không hết, vậy nên mới xem trọng cái mặt đẹp của cậu ta, bằng không làm sao con bé lại muốn thân cận với cậu ta cơ chứ.”
“Nói thế, không phải cậu ta sẽ giống như hoàng đế cổ đại tuyển phi à, nhiều cô gái như thế mặc cậu ta chọn.”
Mấy người hâm mộ, ghen tị cảm thán một phen, sau lại thấy nhàm chán, chuyển đề tài.
Bọn họ mới chuyển đề tài sang chuyện Vi Lan tiên tử nghe nói sắp kết đan, một âm thanh không thuộc về bất cứ người nào trong số bọn họ vang lên đằng sau: “Sao các người không nói tiếp? Này, rốt cuộc Trương Sơn muốn kết hôn với ai?”
Mấy người suýt nữa đã bị dọa đái ra quần, người nào người nấy vớ lấy pháp bảo bổn mệnh ra bày trận địa, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, thấy người nói chuyện là một con dê mọc mặt người, vuốt hổ cùng một con hổ mặt hơi giống người có răng nanh lợn rừng.
“Thao Thiết! Đào Ngột!” Nhóm tu sĩ kinh hãi, cầm pháp bảo bổn mệnh không dám thả lỏng: “ Chúng mày, chúng mày tới uỷ ban quản lý Tu Chân làm gì?”
Thao Thiết há mồm tiếp tục hỏi chuyện lúc nãy họ bàn tán, vẫn là Đào Ngột đáng tin hơn chút, đập nó một cái, hỏi các tu sĩ: “Các người có thuốc trị bệnh tiêu chảy cho yêu quái không?”
“Hả?” Các tu sĩ đờ ra.
Nhìn mấy khuôn mặt ngu ngốc của đám tu sĩ này, Đào Ngọt không kiên nhẫn đập móng vuốt: “Có thì mau lấy ra, không có thì mau đi tìm người giúp đỡ. Bọn tui còn phải về cho đám dơi yêu ăn, không thể chậm trễ triển lãm ngày mai.”
Đào Ngột đã tính toán hết rồi, hôm nay mấy con dơi yêu đó bán được mấy chục vạn vé vào cửa, tuy nó không biết mấy chục vạn nhiều hay ít, nhưng xem bộ dạng vui vẻ của Tiểu Ngư, chắc chắn là rất nhiều, còn chuẩn bị cả bữa tối phong phú cho chúng nó ăn… tuy rằng không được ăn.
Nếu mấy con dơi yêu đó không thể triển lãm, viện bảo tàng nhà chúng nó một ngày sẽ thu ít đi mấy chục vạn, không có thu vào, Tiểu Ngư sẽ lại giở tính keo kiệt ra, sẽ không mua nhiều đồ ăn ngon nữa.
Cho nên, đám dơi yêu nhất định không thể có việc gì! Ngày mai cần phải tiếp tục triển lãm!!!
Thao Thiết nghe Đào Ngột phân tích, chợt cảm thấy Đào Ngột cũng thông minh ra phết, nhịn dục vọng bát quái xuống, tìm thuốc trị bệnh cho dơi yêu trước, sau đó lại chạy tới nhiều chuyện tiếp.
Các tu sĩ nghe hỏi tới thuốc, thở phào một hơi, một tu sĩ lấy một lọ Hồi Nguyên Đan đưa cho Đào Ngột, giải thích: “Chúng ta không có thuốc trị tiêu chảy riêng cho yêu quái, cái này là Hồi Nguyên Đan có thể cố bổn hồi nguyên (*), tu sĩ hay yêu quái đều có thể ăn, bổ nguyên khí, hẳn là có tác dụng.”
(*) Nếu dịch hẳn ra thì hơi thô nhưng các vị cứ hiểu là Tào Tháo sẽ không đuổi nữa cho em nhé.Đào Ngột lấy cái chai, nói: “Được rồi, bọn tui đem về thử trước, không được lại đến tìm.”
Tu sĩ đưa thuốc quả thực khóc không ra nước mắt, rất muốn gào một câu: “Không cần tìm tôi, tìm người khác đi”, nhưng hắn không dám, chỉ có thể thầm hận mình tay thúi, sao lại lấy Nguyên Đan ra làm gì.
Lấy được thuốc, Đào Ngột cùng Thao Thiết một giây cũng không trì hoãn về lại viện bảo tàng, nhưng lúc gần đi Thao Thiết có nói một câu: “Chờ lát nữa đám dơi yêu không sao nữa, tui sẽ lại đến tìm mấy người tám chuyện.”
Các tu sĩ cầm pháp bảo bổn mệnh của mình, mặt nghệt ra, không biết mình đến cùng là nên hi vọng đám yêu dơi không có chuyện gì hay là tiếp tục có chuyện.
Bên viện bảo tàng, huyết tộc uống xong thuốc của con người vẫn tiếp tục xếp hàng ở WC, mặt đã từ trắng thành xanh.
Lăng Mục Du vừa lo âu vừa tự trách, nắm tay Đan Tiêu, đầu rũ xuống thật thấp, rầu rĩ nói: “Là em ra chủ ý để Lang Võ nấu ăn, bên trong mao huyết vượng đều cho rất nhiều tỏi, chúng nó chắc chắn là do ăn tỏi mới bị như vậy.”
Đan Tiêu ôm cậu vào lòng vuốt lông, thấp giọng an ủi. Y cũng không nói mấy lời vô nghĩa như: “Đây không phải lỗi của em”, người đang trong lúc tự trách, nói mấy lời như vậy căn bản không thay đổi được gì, chỉ bảo Thao Thiết và Đào Ngột chắc chắn sẽ lấy được thuốc, đám dơi yêu uống thuốc xong sẽ tung tăng, nhảy nhót lại.
Thao Thiết và Đào Ngột quả nhiên về rất mau, đem Hồi Nguyên Đan lấy từ chỗ tu sĩ loài người chia cho dơi yêu ăn.
Huyết tộc ăn Hồi Nguyên Đan xong, lập tức cảm thấy khá hơn nhiều, khí lạnh trong cơ thể cũng bị linh khí trong đan dược xua tan, sắc mặt tái xanh chuyển thành kiểu tái nhợt quý tộc.
“Đây là thần dược gì? Thật quá hữu hiệu!” Palens Toledo ngạc nhiên hỏi Thao Thiết.
Thao Thiết không để ý dơi yêu khen ngợi, kéo Bạch Trạch tới cạnh mình, nói với Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “Tui nghe tu sĩ ở uỷ ban quản lý Tu Chân nói, cộng tác viên muốn kết hôn với phụ nữ loài người.”
“Cái gì?!” Bạch Trạch kêu lên, túm lông Thao Thiết: “Đám tu sĩ thật sự nói thế á? Có phải bọn họ lừa ông hay không?”
Thao Thiết lắc đầu, hất móng vuốt của Bạch Trạch ra, nói: “Tui với Đào Ngột nghe lén sau bọn họ, chính bọn họ đang nói chuyện này với nhau, sao có thể là đang gạt tui.”
Lông toàn thân Bạch Trạch đều dựng lên, đi tới đi lui.
Đào Ngột tiếp tục báo cáo chuyện bát quái: “Những tu sĩ đó nói, cộng tác viên rất được phụ nữ loài người hoan nghênh, còn có một tiên tử gì đó, nhất quyết phải gả cho cậu ta.”
“Tiên tử?” Bạch Trạch xù lông hết lên, thân thú cũng to lên một vòng: “Tiên tử cái gì? Côn Luân mất rồi, tiên tử ở đâu ra?”
Đào Ngột xoè móng vuốt: “Tiên tử là do con người bọn họ tự phong, nghe nói còn là một nữ tu sĩ rất lợi hại, có thể bảo vệ cộng tác viên.”
Bạch Trạch càng giận: “Tu sĩ nhân loại thật không biết xấu hổ, còn tự phong mình là tiên tử, đúng là ăn gan hùm rồi đấy!”
Lăng Mục Du thấy nhóm huyết tộc đã khôi phục tinh thần, cũng có tâm tình nhiều chuyện, liền chọc chọc đầu Bạch Trạch, hỏi: “Không phải mi đang yêu đương với Trương ca sao? Vì sao cậu ấy lại lén mi đi kết hôn với tiên tử gì đó?”
“Tui mới không thèm yêu đương với cậu ta” Bạch Trạch lớn tiếng nói: “Lũ người bội tình bạc nghĩa đáng ghét! Tu sĩ nhân loại đều không phải thứ tốt!”
“Trương ca sao lại bội tình bạc nghĩa?”
“Tui nói phát tiền lương cho cậu ta, cậu ta nói không cần, để tui giữ.”
“…”
Lăng Mục Du quay đầu nhìn Đan Tiêu, nhỏ giọng nói: “Sao em cảm thấy lời Bạch Trạch với Trương ca không phải cùng một ý?”
Đan Tiêu mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Hai tên ngốc.”
Bạch Trạch xù lông đi tới đi lui, trong miệng thì thầm: “Vậy mà lại đi kết hôn, vậy mà đi kết hôn… Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ…”
“Tui nói này” Cửu Vĩ Hồ lười nhác đi tới, cũng dùng móng vuốt chọc chọc đầu Bạch Trạch: “Ông ở đây tức giận có ích lợi gì, chờ ông hết giận, con của cộng tác viên với con người kia cùng đã sinh ra.”
Bạch Trạch giận dữ liếc nó, đôi mắt giận đến đỏ bừng.
Cửu Vĩ Hồ lại chọc nó: “Đã là hùng thú ấy, là phải đem người của ông cướp lại, tiên tử gì gì, có thể lợi hại như Bạch Trạch sao?”
Bạch Trạch ngẩn ra, cởi bỏ bế tắc: “Lời này có lý, tui đây sẽ đi bắt người về, các ông ở viện bảo tàng chuẩn bị hôn lễ cho tui dần đi.” Nói xong, liền xù lông bay mất.
Cửu Vĩ Hồ liếm liếm lông trên người, đôi mắt hồ ly cong cong: “Tên ngu ngốc này cuối cùng cũng hành động. Chúng ta cũng mau hành động thôi, chuẩn bị hôn lễ cho Bạch Trạch và cộng tác viên.”
“Cứ vậy kết hôn sao?” Lăng Mục Du há hốc mồm.
Đan Tiêu cười nói: “Kết hôn sớm chút cũng tốt.”
Sau đó từ tay áo Càn Khôn giũ ra đủ loại đồ vật màu đỏ, còn để Lăng Mục Du đưa tiền của con người cho các yêu quái mua đồ dùng kết hôn, để các yêu quái tự xử, còn y thì lại kéo người yêu về phòng: “Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi, thức đêm không tốt cho em.”
Lăng Mục Du bị Đan Tiêu kéo về phòng ngủ, các yêu quái không ngủ cũng không sao, lôi kéo đám dơi yêu đã sinh long hoạt hổ, khí thế ngất trời trang trí viện bảo tàng.