Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 68

Editor: Kei

Beta er: Thng

………………..

Bây giờ ít nhiều gì viện bảo tàng Sơn Hải cũng được tính là một viện bảo tàng nổi tiếng trên mạng, có hoạt động lớn một cái là lên hot search ngay, kỳ nghỉ lễ Nguyên Đán dài hạn đã lên hot search liên tục ba ngày rồi.

Mồng một tháng giêng, hoạt động tế trời và triển lãm chủ đề quỷ hút máu lên hot search.

Mồng hai tháng giêng, mọi nơi ở bảo tàng đều đỏ và triển lãm về đôi mắt độc ác của quỷ hút máu lên hot search.

Mồng ba tháng giêng, việc con của nhà giàu số một nước Hoa làm việc ở viện bảo tàng bị dân mạng đào ra, lên hot search.

Sức mạnh cư dân mạng là vô cùng hùng mạnh, bọn họ chỉ vì một vị dân mạng nào đó quay hoa mai đỏ ở viện bảo tàng, không cẩn thận quay trúng Trương Phi Hùng đang đi dạo ở đó, share lại lên Weibo của mình, rồi bắt đầu đào bới.

Ba Trương tới viện bảo tàng Sơn Hải ngắm hoa mai → Người công nhân nào đó ở viện bảo tàng trông rất giống ba Trương → Hình như người đó là con trai của ba Trương → khẳng định đúng là con trai ba Trương → Cậu Trương là nhà thiết kế kiến trúc nổi danh quốc tế, một vài cao ốc nào đó là do cậu ta thiết kế → Ảnh chụp chính diện full HD của cậu Trương.

Trị số sắc đẹp của Trương Sơn cũng khá cao, trước kia thân phận con của nhà giàu số một chưa được công khai, đã có nhiều người ở viện bảo tàng tìm cậu ta bắt chuyện, không chỉ có mấy nàng trẻ tuổi, các chàng thanh niên trai tráng, còn có cả phụ nữ trung niên, khụ, đến giới thiệu các cô gái trẻ cho cậu ta.

Bây giờ thân phận bị dân mạng đào ra, wow, khủng khiếp, thật nhiều người trên mạng đều muốn tới viện bảo tàng “tình cờ gặp gỡ” con của nhà giàu số một.

Tuổi trẻ, đẹp trai, nhiều tiền, công thành danh toại, đủ các tiêu chuẩn cơ bản của nam chính phim thần tượng, đã có rất nhiều cư dân mạng kêu gào đòi tung ảnh “chồng” lên ở dưới Weibo chính thức của viện bảo tàng Sơn Hải.

Cũng may sau ba ngày trong đợt nghỉ dài hạn, viện bảo tàng đóng cửa nghỉ ngơi một ngày, nếu không bậc cửa ở đây cũng sẽ bị san bằng luôn.

Đương nhiên người phát hiện dư luận trên mạng đầu tiên ở viện bảo tàng là quản lý tài ba. Cậu nói chuyện này với đám yêu quái, để chúng nó chờ Trương Sơn Bạch Trạch hưởng tuần trăng mật về, thì che chở Trương Sơn một chút, đừng để du khách chiếm tiện nghi người nhà của viện bảo tàng chúng ta.

Nào biết các yêu quái chỉ quan tâm vì sao người trên mạng đều kêu Trương Sơn là “chồng”.

Phượng Hoàng: “Nhân loại bây giờ bạo dạn ghê, sao có thể tùy tiện gọi đàn ông như vậy cơ chứ.”

Thao Thiết: “Đâu chỉ gọi thế, bọn họ còn muốn sinh khỉ con cho người ta kìa.”

Cửu Vĩ Hồ: “Tui thấy nhân loại trở mặt ghê lắm nha, bữa trước còn gọi tiểu Ngư là chồng đó.”

Lời vừa nói ra, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Đan Tiêu trầm giọng hỏi: “Khi nào? Ở nơi nào?”

Cửu Vĩ Hồ rùng mình, lập tức bán đứng quản lý: “Ở trên Weibo đó, có người bình luận ‘Quản lý là ‘đồ ăn’ của chế, bây giờ là chồng mới của chế nha’, Tiểu Ngư còn xóa mấy câu này, sau đó người nọ lại bình luận thêm lần nữa, Tiểu Ngư thấy cổ cố chấp như thế, nên không xóa nữa.”

Đan Tiêu nhìn về phía Lăng Mục Du.

Lăng Mục Du: “…” (Đám con cái trời đánh bán luôn mama tụi nó =]]]])

Đan Tiêu cầm tay người yêu, xoa bóp, thấp giọng hỏi: “Sao lần thứ hai lại không xóa? Nên block luôn tên đó đi.”

Lăng Mục Du hung ác liếc Cửu Vĩ Hồ: Hồ ly chết tiệt, trừ một tháng que cay của mi luôn.

Cửu Vĩ Hồ cuộn thành một cục, làm bộ mình là một con hồ ly giả.

“Hửm?” Đan Tiêu không nhận được đáp án, một cái tay khác duỗi lên trên mặt người yêu, xoa bóp.

“Mệt.” Lăng Mục Du nói: “Xóa phải nhấp chuột 2 lần.”

Đan Tiêu: “…”

Chúng yêu: “…”

Quản lý có thể để tâm thêm vào lý do một tí được không!!!

Lăng Mục Du cười tủm tỉm.

Lẽ nào anh Lăng lại nói, cậu mừng thầm chuyện mình cũng có fans?

“Được rồi được rồi, giờ đừng quan tâm đến vấn đề này nữa, còn một tháng nữa là năm mới, chúng ta nghĩ xem nên mua đồ tết gì, đặc biệt là đồ ăn, mua nhiều thêm chút để dự trữ.”

Vừa nghe muốn mua đồ ăn, các yêu quái lập tức mất hứng thú với chuyện khác, bắt đầu thảo luận muốn ăn cái gì, Cửu Vĩ Hồ cũng không giả thành hồ ly giả nữa, vui sướng tham gia thảo luận.

Đan Tiêu lại nhéo mặt Lăng Mục Du một chút, vẻ mặt “Thật không có cách nào với em mà”.

Lăng Mục Du hào phóng đưa môi lên hôn —— má một cái.

Đợi đến khi viện bảo tàng mở cửa lại, những người muốn tới “tình cờ gặp gỡ” con của nhà giàu số một, thất vọng phát hiện cậu Trương không có ở đấy.

Ngược lại Lăng Mục Du nhìn thống kê lượng tiêu thụ vé vào cửa trong máy tính, vừa lòng với năng lực hút tiền của anh Trương, nhìn xem, ngày trong tuần lại lôi kéo được lượng khách nhiều tới vậy cho viện bảo tàng.

Bây giờ viện bảo tàng cũng có lượng khách khá ổn định vào các ngày trong tuần, đương nhiên là kém hơn cuối tuần và ngày nghỉ pháp định, nhưng với tình hình hiện nay thì có thể suy xét đến bước quy hoạch phát triển tiếp theo.

Thiết kế sảnh biển còn phức tạp hơn sảnh núi nhiều. Cụ thể thiết kế thế nào phải đợi Trương Sơn trở về thảo luận, hơn nữa cũng không cần vội thi công, vì sảnh núi hiện tại vẫn có thể thỏa mãn được nhu cầu tham quan của du khách.

Nhưng viện bảo tàng là một địa điểm du lịch, mà chung quanh không có địa điểm cảnh trí khác có thể kết hợp. Như vậy thì có thể thấy, hình thức du lịch này còn hơi đơn điệu, ngược lại bởi vì hoàn cảnh núi Ngọa Long rất tốt, càng có thể giữ khách hơn.

Điều này có hơi xấu hổ một chút.

Lăng Mục Du cầm vở suy nghĩ về bước quy hoạch tiếp theo, Đan Tiêu dựa vào sô pha lướt Ipad, thề phải tìm ra nhân loại đã gọi Tiểu Ngư nhà y là “chồng” trên weibo, sau khi tìm được thì… Hừ hừ!

Khi Đan Tiêu không ngừng nỗ lực để tìm được bình luận kia thì ba người đội đặc nhiệm tiến vào, Cao Trác Thước cảm ơn rồng đen vì đã dẫn bọn họ vào văn phòng, đang muốn nói chuyện, thì Đan Tiêu xua tay, ý bảo cậu ấy tạm thời đừng nói chuyện.

Đan Tiêu cầm Ipad, xem đống bình luận do nhân loại lớn mật dám can đảm gọi Tiểu Ngư nhà y là “chồng” đăng, phát hiện đây là fan đáng tin của viện bảo tàng, hơn nữa còn thích Tiểu Ngư nhà y nữa, nghĩ lại thì vẫn không cần bói ra vị trí của người này.

Được rồi, nể tình cổ tinh mắt, sẽ không làm cổ xui xẻo.

Đan Tiêu buông Ipad, hỏi Cao Trác Thước: “Mấy vị đến đây, có việc gì à?”

Cao Trác Thước nói: “Viện trưởng, chúng ta quấy rầy ngài rồi, vẫn là vì vụ hút máu kia, đến nay còn chưa bắt được hung thủ.”

Lăng Mục Du đang viết quy hoạch thì nghe được lời này, đặt bút xuống, ngồi vào cạnh Đan Tiêu, hỏi: “Còn chưa bắt được? Đã lâu như vậy rồi.”

Cao Trác Thước gật đầu, nói: “Từ lúc chúng ta bắt nhầm dơi yêu, hình như tên kia nghe được tiếng gió, không gây án nữa. Chúng ta cũng vẫn luôn truy tra (truy tìm tra xét). Dựa theo manh mối tìm được, dường như không phải do tà yêu gây ra, mà là tà tu.”

“Tà tu?” Lăng Mục Du hỏi.

“Chính là tu sĩ tu luyện tà công.” An Kiến Thụ giải thích nói: “Rất nhiều tà công đều lấy máu người tim người làm thuốc dẫn, vả lại học nhanh hơn đạo pháp chính thống. Nếu là tà tu, hắn giết nhiều người như vậy, mà còn khiến chúng ta truy tra không ra tung tích, sợ là công lực đã gần đến Đại Thừa.”

“Vậy bây giờ, các người muốn mượn Đan Tiêu nhà tôi để đi bắt tà tu cho các người hả?” Lăng Mục Du lại hỏi.

An Kiến Thụ ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Nếu tên kia thật sự gần đạt tới Đại Thừa, chúng tôi đều đánh không lại gã.”

“…” Đối mặt với người thành thật như vậy, Lăng Mục Du chỉ có thể im lặng.

Cao Trác Thước còn nói: “Thật ra chúng tôi nghi tà tu hút máu, vì có đồng nghiệp ở Tây Nam gặp phải một người, người nọ đang định giết người, bị y ngăn cản, bởi vậy cũng bị thương nặng, thậm chí tu vi cũng thụt lùi.”

Khương Lễ Kiệt cũng nghiêm chỉnh nói: “Chúng tôi cũng không muốn cứ quấy rầy Viện trưởng thế này, nhưng năng lực chúng tôi có hạn, ngay cả việc tìm ra nơi tà tu kia ẩn thân cũng không được…”

Tuy rằng nói không thể chối từ việc khuếch trương chính nghĩa giữ gìn pháp luật kỷ cương, nhưng mà: “Lúc trước đã nói, đơn vị mấy cậu tổ chức tới viện bảo tàng du lịch đâu rồi?”

Đáp ứng xong lại đổi ý à? Viện bảo tàng nhà bọn họ dễ lừa gạt vậy ư?

Cao Trác Thước cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu ấy, chữ xấu hổ viết hoa.

“Sao? Có vấn đề gì sao?” Lăng Mục Du nheo nửa con mắt lại, vỗ tên Đan Tiêu đang lười biếng dựa vào cậu kia, để y triển khai toàn bộ khí tràng (*).

(*) Khí tràng: khí chất của một người ảnh hướng đến người xung quanh.

“Việc đó, chúng tôi có báo cáo chuyện này, nhưng mà nghe nói là bị chủ nhiệm bên hậu cần đè xuống.” Cao Trác Thước vẻ mặt có lỗi nói.

Tính tình An Kiến Thụ ngay thẳng, vốn dĩ vì chuyện này bị đám hậu cần chửi bậy, dứt khoát thẳng thắn: “Chính ông chủ nhiệm đó, con gái ổng mở một công ty du lịch, thấy rằng tới ngoại ô du lịch thì con gái ổng không có lợi, nên đè chuyện này xuống.”

Cao Trác Thước trừng An Kiến Thụ một cái, người sau càng trực tiếp hơn, “Tổ trưởng, anh đừng có trừng em, anh trừng lão già kia kìa, xem con gái ông ta làm du lịch ngoại cảnh gì gì đó, cố dẫn người đi tới mấy khu mua sắm kìa.”

Khương Lễ Kiệt cũng phụ họa nói: “Không nói đến giá cả rất đắt, hạng mục tự túc cũng siêu nhiều, có lẽ lão già kia kiếm được khoản hời lớn đó.”

Lăng Mục Du nghe bọn hắn nhiều chuyện, trong lòng đồng cảm không ngớt.

Nơi nào có người thì sẽ có xích mích về ích lợi, vẫn là viện bảo tàng tốt, toàn yêu quái có tính cách đơn thuần, chỉ có một người —— đâu, anh Lăng không phải người.

Mắt thấy ba người đội đặc nhiệm càng nói càng high, Lăng Mục Du không thể không ngắt lời bọn họ, “Chúng ta vẫn nên nói về gã tà tu kia đi.”

Cao Trác Thước lập tức trừng mắt liếc An Kiến Thụ và Khương Lễ Kiệt, cơn nhiều chuyện tới thì sẽ nói không thể dừng, còn để quản lý kéo đề tài về.

Hai người hổ thẹn cúi đầu.

Cao Trác Thước nói: “Tình huống chúng tôi nắm được là tên tà tu đáng ngờ kia đang ở tây nam tỉnh Song Mộc. Chúng tôi đã liên hệ công an bên kia, chứng thực ở đó thật sự có án mạng xảy ra, giống vụ ở Vĩnh An, đều là máu toàn thân khô hết, cổ thì máu thịt lẫn lộn.”

“Nếu như vậy, thì qua đó xem đi.” Đan Tiêu nói.

Ba người đội đặc nhiệm vui mừng nhìn nhau, Khương Lễ Kiệt lập tức nói: “Cảm ơn Viện trưởng, vậy tôi đi đặt trước vé máy bay đây.”

“Không cần.” Đan Tiêu từ chối, “Máy bay quá chậm, nếu các cậu đoán không sai thì rất có thể tên đó sắp độ kiếp rồi, muộn thêm một ngày, sẽ chết thêm một người.”

Vẻ mặt ba người Cao Trác Thước nặng trĩu, nói: “Như thế thì làm phiền Viện trưởng.”

Đan Tiêu gật đầu, đứng dậy định đi ngay, nhưng tay áo bị bắt lấy, y nhìn người yêu, nhẹ giọng nói: “Nếu là tà tu, sẽ rất nguy hiểm, ngoan, ở viện bảo tàng đợi anh trở lại.”

Lăng Mục Du: “Anh súc địa thành thốn để đi? Tốn linh lực đó.” Nam thần vốn đang bị bệnh, lại tốn sức nữa, sẽ nằm xuống luôn mất.

“Đừng lo lắng, anh có chừng mực mà.” Đan Tiêu trấn an sờ sờ đỉnh đầu người yêu, “Những việc em làm đi làm lại kia đã giúp anh có được sức mạnh tín ngưỡng, giờ đã khôi phục được chút thần lực.”

Lăng Mục Du biết cậu chỉ là người thường, tuy rằng nguyên thần là Thủy Thôi, nhưng chẳng có chút xíu linh lực nào, nếu cứ cưỡng ép đi theo Đan Tiêu, thì chỉ gây trở ngại mà thôi.

Nhưng chỉ để một mình thần Đan Tiêu đi, cậu lại rất không yên tâm.

Nghĩ tới nghĩ lui, bèn để Đan Tiêu chờ một lát, cậu hấp tấp chạy vào sảnh triển lãm, ôm lần lượt Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ đang triển lãm xuống, rồi lại ôm từng đứa về văn phòng, chỉ vào Đan Tiêu nói: “Để chúng nó đi cùng anh, có nguy hiểm thì lôi chúng ra đỡ.”

(Ơ để đàn con nheo nhóc làm bia cho bố nó thế à mẹ nó? =]]]])

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ: “…”

Đan Tiêu mỉm cười: “Được.”

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ: “…”

Viện trưởng, ngài thay đổi, đã không còn là Viện trưởng luôn bảo vệ tụi tui nữa rồi, grrr…

(Đám trẻ đáng thưn, baba mấy đứa có mama mấy đứa sẽ không cần mấy đứa nữa =]]]]]])
Bình Luận (0)
Comment