Edit: Nhím
Beta: Thng
………
Quốc gia đột nhiên hỗ trợ tài chính, sau mười phút sợ ngây người, Lăng Mục Du lại thật vui mừng không thôi.
Trước kia, cậu từng tới cơ quan chính quyền trấn Cốc Hợp xin trợ cấp tài chính cho viện bảo tàng, nhưng lượng tài chính mà trấn Cốc Hợp được phân cũng không nhiều lắm, chỉ hỗ trợ được mười vạn tệ, thật sự chỉ như muối bỏ biển đối với việc mở rộng toàn bộ các sảnh núi ở viện bảo tàng Sơn Hải.
Nhân viên công tác tài chính của trấn xấu hổ bày tỏ, tài chính của trấn thật không có lương dư, mười vạn tệ này là được tiết kiệm bớt từ những hạng mục khác, hy vọng viện bảo tàng bọn họ đừng chê ít.
Kinh tế du lịch trấn Cốc Hợp là do viện bảo tàng Sơn Hải kéo lên, nhưng tạm thời không cách nào lấy ra nhiều tiền để ủng hộ viện bảo tàng xây dựng, công nhân viên tài chính cũng rất ngại.
Lăng Mục Du thiếu tiền, cũng từng suy xét đến việc vay mượn ngân hàng, nhưng khi tìm được và nhận được sự tư vấn từ ngân hàng, cậu phát hiện có rất nhiều vấn đề thảm thiết lại không thể không đối mặt ——
Thứ nhất, viện bảo tàng bọn họ không có chứng khế bất động sản. Dù tất cả mọi người đều thừa nhận viện bảo tàng này và kể cả núi Ngọa Long đều là của Đan Tiêu, nhưng trên pháp luật, thì không phải!
Hơn nữa, viện bảo tàng còn có thể xem là công! trình! trái! phép!
Rất thảm luôn đúng không!
Thứ hai, từ khi kinh doanh tới nay, viện bảo tàng bọn họ không hề có kế toán chuyên nghiệp, không hề có giấy tờ vay vốn ghi nợ, báo cáo lỗ lãi, báo cáo lưu chuyển tiền, không có cái nào cả!
Bọn họ chỉ mua một phần mềm sổ sách, dùng phương pháp của mình ghi chép thu chi của viện bảo tàng, cực! kỳ! nguyên! thủy!
Siêu thảm luôn đúng không!
Lăng Mục Du không mượn được tiền ngân hàng, cũng không dám đi vay mấy nền tảng cho mượn nợ không thế chấp, không bảo đảm tài sản, vừa nghe đã biết là vay nặng lãi. Đối với việc này, trong lòng đồng chí quản lý mệt chết đi được, nhưng không chửi nổi.
Cuối cùng vẫn do ba Trương giải quyết vấn đề tài chính giúp bọn họ, mượn tiền riêng của ông cho viện bảo tàng.
Thật ra lúc ba Trương vừa nghe con trai nói viện bảo tàng gặp khó khăn về tài chính, đã muốn đưa luôn tiền cho viện bảo tàng rồi, nhưng quản lý Lăng rất có nguyên tắc, kiên trì muốn mượn tiền của ba Trương theo đúng lợi tức vay ngân hàng.
Haizz, tiền cũng không phải do gió thổi tới, thủ phú cũng không ngoại lệ. Huống chi ba Trương đã giúp viện bảo tàng rất nhiều lần, lấy không một số tiền lớn như vậy, Lăng Mục Du cũng không yên tâm.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân chính là — có vay có trả, mượn nữa cũng không khó.
Anh Lăng rất hiểu rõ tế thuỷ trường lưu (*).
(*) Tế thuỷ trường lưu: suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉ biết sử dụng tiết kiệm thì sẽ được lâu dài.Tuy rằng có ba Trương cho mượn tiền, nhưng thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, trạng thái kinh doanh hiện tại của viện bảo tàng cũng không cho phép mắc nợ quá nhiều.
Lăng Mục Du đang lo không đủ vốn để xây nhà hàng sinh thái sau Tết âm lịch, thế mà quốc gia đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thật cảm động.
Ánh mắt cậu nhìn Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì lập tức thay đổi. Đây không phải hai ông sếp ở Hiệp hội Tu chân, cũng không phải hai ông lão sống lâu trăm tuổi, mà là hai con chim khách báo tin vui đấy!
“Tới tới tới, mời hai vị vào, mời hai vị vào.” Đồng chí quản lý phát huy sự nhiệt tình của mình hơn xa ngày thường, mời hai sếp vào văn phòng.
Đây không phải lần đầu Trương Đấu Nam tới phòng làm việc ở viện bảo tàng Sơn Hải, nhìn yêu quái đầy phòng, lười biếng nằm trên sô pha ăn vặt gì đó, cực kì bình tĩnh.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thạch Hàn Trì vào đây, tuy ông ta cố bình tĩnh, nhưng mí mắt khoé miệng lại không ngừng co rút, tiết lộ cảm xúc kinh ngạc — má ơi, thì ra đám đại yêu ở viện bảo tàng lại sống như thế này, đây chắc là tử trạch (*) trong truyền thuyết nhỉ?!
(*) trạch hết thuốc chữaTrương Đấu Nam liếc xéo lão Thạch, trong lòng ha hả cười lạnh: Ngu rồi ha, chưa hiểu sự đời ha, ai bảo ông một hai đòi theo tới, còn giành lời tui, tranh công, đáng lắm!
“Mời ngồi mời ngồi.” Tâm tình Lăng Mục Du cực tốt, đuổi Thao Thiết và Cùng Kỳ đang ngồi trên sô pha xuống, để hai hai con chim thước…. Khụ, sếp của Hiệp hội Tu chân ngồi, xoay người đi tới máy đun nước pha trà cho hai người.
Thao Thiết và Cùng Kỳ bị quản lý đuổi ra, rất uất ức, lại không thể bày tỏ sự bất mãn với quản lý, cũng chỉ có thể nhe răng với hai tên nhân loại.
Thạch Hàn Trì thấy Thao Thiết và Cùng Kỳ nhe răng trợn mắt, bày ra dáng vẻ hung dữ với mình thì lại càng hoảng sợ, muốn đứng dậy nhường sô pha lại cho hai mãnh thú ngay lập tức.
Trương Đấu Nam bình tĩnh hơn ông ta nhiều — bởi vì bị hung thú nhe răng nhiều rồi, chắc chắn — tiếp tục cười lạnh trong lòng: Đã bảo đừng có đi theo, chưa thấy mãnh thú nào hung như vậy chứ gì, hừ!
“Hai vị, mời dùng trà.” Lăng Mục Du pha trà xong thì đưa cho hai người, kéo Đan Tiêu ngồi xuống đối diện, hỏi: “Xin hỏi, sao bỗng dưng lại hỗ trợ viện bảo tàng chúng tôi một số tiền lớn thế ạ? Còn cờ thưởng kia nữa, các ông biết có chuyện gì không?” Cậu chỉ chỉ thứ trên tường.
Vừa rồi chỉ lo vui mừng, lúc pha trà mới nhớ ra, đang bình thường, sao tự nhiên bảo chi ngân sách là chi, còn là một khoản lớn như vậy, hơn nữa là vào sổ sách Hiệp hội Tu chân, quá không khoa học!
Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì nâng ly trà lên, vốn định nói thẳng nguyên do, nhưng hương trà mang theo linh khí nhè nhẹ chui qua chóp mũi thấm vào ruột gan. Hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nước trà xanh nhạt trong tay, với lá trà hình răng cưa chậm rãi giãn nở trong nước, chẳng quan tâm tới việc giải thích nữa, uống một ngụm trà trước rồi nói.
Nước trà nóng hổi vào miệng, nhưng dường như hai người không thấy nóng vậy, uống ừng ực ừng ực hết một ly, linh khí nồng đậm nổ tung trong cơ thể, đánh sâu vào kinh mạch toàn thân. Hai người bỗng cảm thấy tâm hồn thư thái, sau đó phảng phất nghe được một âm thanh từ thời xa xăm vọng lại, ngộ được chút chân lý đại đạo.
Rốt cuộc, tu vi đình trệ nhiều năm cũng có cơ hội đi thêm một bước, hai người nhập định tại chỗ.
Lăng Mục Du há hốc mồm, chơi trò gì thế?
“Bọn họ sao vậy?”
“Nhập định.” Đan Tiêu nói.
Lăng Mục Du càng ngớ người, “Đang êm đẹp, sao lại đột nhiên nhập định? Dù gì cũng phải nói trước một tiếng chứ!”
Thao Thiết và Cùng Kỳ bị giành chỗ cũng lòng dạ hẹp hòi thi nhau gật đầu: “Đúng vậy, chạy tới nhà người khác nhập định, tu sĩ nhân loại bây giờ đúng là quá tuỳ tiện.”
Đan Tiêu nhìn thoáng qua chén trà còn nằm trong tay hai ông sếp Hiệp hội Tu chân, nói với Lăng Mục Du: “Em pha trà lá long linh cho hai người họ, cũng khó trách bọn họ có thể thấu hiểu một chút đại đạo.”
“Lá long linh là thứ gì?” Lăng Mục Du nói: “Em lấy lá trà trong ngăn tủ, chẳng lẽ không phải Kỳ Môn Hồng?”
Đan Tiêu cười cười, xoa bóp tay cậu, nói: “Không sao, đây cũng là tạo hoá của bọn họ.”
Lăng Mục Du ồ một tiếng, chạy tới ngăn tủ lấy mấy hộp trà mở ra. Hộp trà Kỳ Môn Hồng và trà Long Linh rất giống nhau, hơn nữa trước khi pha cũng rất giống, lại không có đề nhãn, lấy nhầm cũng bình thường!
Cậu lấy mấy tờ giấy ghi chú trên bàn làm việc, viết tên mỗi loại trà lên, sau đó dán lên hộp gỗ, như vậy sau này sẽ không lấy nhầm nữa.
Lăng Mục Du dán xong, vỗ tay, quay lại ngồi xuống cạnh Đan Tiêu, hỏi: “Bọn họ nhập định thế này mất bao lâu á?”
“Còn phải xem bọn họ lĩnh hội được bao nhiêu, thời gian không xác định.” Đan Tiêu nói: “Khi tu sĩ nhân loại nhập định, tốt nhất là đừng bị dịch vị trí, thất bại trong gang tấc là việc nhỏ, chỉ sợ tu vi sẽ bị lùi lại.”
Thao Thiết quyết liệt nói: “Vậy không phải hai tu sĩ này sẽ ăn tết cùng chúng ta hả?”
Lăng Mục Du tò mò: “Sau khi tu sĩ nhập định, đều không cần ăn uống ngủ nghỉ ư? Chẳng lẽ cũng ngừng trao đổi chất luôn à? Nếu bọn họ lĩnh ngộ chậm, nhập định mất một hai năm, đó chẳng phải là cương thi sống à?”
Chúng yêu: “….”
Đúng rồi, sao trước kia bọn nó không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Tiểu Ngư không hổ là vị thần được tiếp nhận giáo dục của chủ nghĩa duy vật và khoa học, suy nghĩ đến chuyện gì cũng khác xa với tu sĩ bình thường, yêu quái và cả thần nữa
Nhưng Đan Tiêu nhìn hai tu sĩ nhập định, nghĩ đến một vấn đề khác: “Tuy là nói có thể khám phá một chút đại đạo là tạo hoá của hai người này, nhưng không có viện bảo tàng chúng ta, bọn họ cũng không chiếm được tạo hoá như vậy.”
Lăng Mục Du và đám yêu quái nhìn y.
Đan Tiêu: “Phải bắt bọn họ trả tiền.”
Lăng Mục Du và các yêu quái: “….”
Đan Tiêu: “Tiền trà. Không thể uống không lá long linh của chúng ta được.” Không sai, làm thần tối cao cũng phải tính toán chi li như vậy, nếu không thì bà xã sẽ mãi rầu rĩ vì vấn đề thu chi tăng giảm mất.
Lăng Mục Du và các yêu quái: “…..”
“Ha ha ha…” Thao Thiết là đứa đầu tiên đập móng vuốt cười lớn, “Viện trưởng nói đúng, phải bắt bọn họ trả tiền.”
Phượng Hoàng rối rắm: “Phải bắt bọn họ trả bao nhiêu tiền mới thích hợp?”
Lăng Mục Du cười tủm tỉm ôm cổ Đan Tiêu, hôn lên mặt y một cái, không hề bủn xỉn mà ca ngợi: “Nam thần nhà em thật thông minh, like cho anh.”
Đan Tiêu hôn hôn lên môi cậu, hỏi: “Có khen thưởng gì không?”
“Anh muốn khen thưởng gì?” Nếu muốn ngày mai kết hôn luôn cũng không phải không được nha.
Đan Tiêu chỉ chỉ ra cửa, nói: “Bắt mấy con cá béo ngoài đó vào nấu ăn.”
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu: “Sao vậy?”
Lăng Mục Du: “… Anh buông tha mấy con cá chép đó đi, bọn nó vẫn còn là trẻ con đó!”
Đan Tiêu cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, cá nuôi béo như vậy, lại không cho ăn.
“… Thôi, chúng ta vẫn nên thảo luận xem, chúng ta nên bán một ly trà lá long linh giá bao nhiêu đi.” Trái tim anh Lăng mệt mỏi quá.
Thao Thiết giơ móng trước nói: “Một trăm hai mươi tám đồng một ly.”
Lăng Mục Du ngạc nhiên nhìn nó, “Mi lấy đâu ra con số có lẻ có chẵn này thế?”
Phì Di Điểu giải thích: “Vừa rồi bọn tui xem TV, nam chính mời nữ chính uống trà, nữ chính nói ‘Vậy mà anh lại mời tôi uống một ly trà sữa Phiêu Hương Viên một trăm hai tám đồng, quá mắc’.”
Lăng Mục Du: “…..”
Đám yêu quái mới xem bộ phim kỳ ba nào thế, ghép quảng cáo vào có thể có tâm một chút không, xem này, đám yêu quái của viện bảo tàng bọn họ bị dạy ngu cả rồi.
Phượng Hoàng tỏ vẻ phản đối với giá một trăm hai mươi tám đồng, “Trà sữa nhân loại mới có giá này, trà lá Long Linh của chúng ta sao có thể bằng giá với thứ đó được? Phải mắc hơn một chút.”
Các yêu quái thấy Phượng Hoàng nói rất có lý, bèn hỏi nó: “Vậy bao nhiêu tiền?”
Phượng Hoàng: “Một trăm hai mươi chín.”
Lăng Mục Du: “…” Đúng là mắc hơn chút thật.
Phì Di Điểu nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Lăng Mục Du, hỏi: “Tiểu Ngư, anh cảm thấy bao nhiêu tiền một ly thì hợp lý?”
Lăng Mục Du quả quyết nói: “Một ngàn đồng.”
Các yêu quái lập tức dùng ánh mắt khi nhìn gian thương vô lương nhìn quản lý của bọn nó.
Đông Quân sống như người bình thường hơn hai mươi năm, thật bị nhân loại dạy hư mất rồi, đau lòng quá.
“Sao? Tao nói ít quá hả?” Lăng Mục Du hỏi.
“Tiểu Ngư, thật ra lá long linh chỉ có tên dễ nghe thôi, chứ không đáng tiền.” Phì Di Điểu giải thích.
Cửu Vĩ Hồ phổ cập khoa học cho quản lý: “Lúc trước Ứng Long đi ngang qua núi Cuồng, không biết sao linh khí lại tiết ra ngoài, núi đấy vốn không có cỏ cây, lại có một cây toát ra khí long linh, Thao Thiết nhàn rỗi không có việc gì nên đi hái lá cây ăn, thấy rất ngọt, nên tụi tui bèn hái hết lá cây luôn.”
“Cho nên?”
Đám yêu quái cùng lắc tụ lý càn khôn, trong nháy mắt văn phòng đã biến thành biển lá long linh, bé rồng trắng wow lên một tiếng: “Nhiều ghê nhiều ghê.”
Ngao Lục và ba con tiểu yêu thấy nhiều lá long linh như vậy, lại cảm nhận linh khí trong lá cây, cũng sợ hết cả hồn.
Đại yêu chính là đại yêu, ra tay bất phàm.
“Cho nên, Tiểu Ngư, thứ này thật sự không đáng tiền.” Phượng Hoàng nói một câu rất thấm thía, một gương mặt chim tỏ vẻ “Ngươi đừng để nhân loại dạy hư, đừng có làm gian thương”.
Lăng Mục Du thật buồn bực, gục đầu xuống vai Đan Tiêu, cậu thực sự không cảm thấy bán loại trà giúp tu sĩ khám phá một chút chân lý đại đạo giá một ngàn tệ là mắc á!
Đan Tiêu vỗ vỗ trấn an người yêu, đề nghị nói: “Chờ hai người họ nhập định tỉnh lại, để bọn họ tự quyết định trả nhiều hay ít, thế nào? Nhân loại tự mình định giá, cũng không thể nói chúng ta là gian thương.”
“Ừm đúng.” Quản lý Lăng âm thầm quyết định, nhất định phải bắt hai ông sếp mỗi ông trả một ngàn đồng, thiếu một đồng cũng không được.
Anh Lăng không phải gian thương đâu!