*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau là chủ nhật, viên chức nhỏ đọc được tin nhắn của đàn anh, có chút hoài nghi nhân sinh. Đàn anh là con trai tổng giám đốc, vậy đàn anh chính là phú nhị đại. Nhưng mỗi lần tổng giám đốc tới thị sát đều chưa từng nói chuyện với đàn anh, không lẽ đàn anh là con trai vợ cả, sau đó lại bị tiểu tam mang con riêng nghênh ngang vào nhà, thế là đàn anh liền bị đày đến phòng của mình làm một viên chức nhỏ đấy chứ.
Viên chức nhỏ càng não bổ càng cảm thấy đàn anh đáng thương, thậm chí đã não bổ ra một màn đàn anh bởi vì khi còn nhỏ ăn không đủ no cho nên bây giờ mới có thể nấu ăn ngon như thế.
– Đàn anh: Trưa nay em có rảnh không?
– Trần Chử: Em có có có!
– Đàn anh: Hôm nay có muốn tới chơi với Đại Hắc, Tiểu Bạch không?
– Trần Chử: Có ạ, em cũng nhớ chúng nó lắm.
– Đàn anh: Ừ, không cần nghiêm túc như lần trước đâu, tùy ý một chút là được rồi.
– Trần Chử: Vâng ạaa.
Viên chức nhỏ tuy rằng không mặc com-lê như lần trước, nhưng cũng đào bới khắp cả cái tủ quần áo, thử vài bộ rồi mới quyết định được nên mặc gì để đến nhà đàn anh.