Viễn Cổ Cuồng Tình

Chương 8

Đồng Thoại thỏa mãn ợ một cái. Tuy hơi thiếu muối, nhưng loại thịt này nướng lên cũng không coi là khó ăn, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn rồi. Tầm mắt từ đống tro sau khi lửa tắt chuyển đến lên người quái vật đang vùi đầu gặm cắn. Vừa rồi lúc ăn, cô vẫn luôn tự hỏi một vấn đề.

Con quái vật nguyên thủy trước mắt này so với vượn người chỉ có chiều cao khoảng một mét sáu mà nói, thì có vẻ đặc biệt cao lớn, thấy được ít nhất cũng phải trên hai mét. Từng khối cơ thịt rõ ràng, tuyên bố sự dũng mãnh của thân thể. Từ các loại dấu chân bên ngoài cốc địa tối hôm qua xem ra, sức lực của nó lớn đến mức kinh người, tốc độ chạy băng băng, khả năng nhảy lên cũng càng quá mức bình thường. Tuy rằng trên đầu có sừng nhọn, trong miệng mọc răng nanh, da thịt hiện lên những vết rạn màu xanh đen, bộ dạng kỳ lạ mà dữ tợn, nhưng nó cũng lấy dáng dấp của con người tồn tại. Khoa học nghiên cứu chỉ ra, hình dáng của loài người hiện này là kết quả của một loại tiến hóa cao độ. Cũng chính là nói, con quái vật này e là người nguyên thủy do một loài vật khác chưa biết tên tiến hóa thành. Cô cũng nên thay đổi tư tưởng, coi quái vật này là người chứ không phải là một loài động vật nữa.

Từ bề ngoài nhìn lại, quái vật có yết hầu nhô ra, lồng ngực chắc nịch rộng rãi, cơ thể cường tráng dũng mãnh, hẳn là thuộc giới tính nam. Nhưng cô đã mấy lần tiến hành tiếp xúc thân thể với quái vật, nhưng lại không thấy được hiện tượng cương cứng của nó. Lẽ nào, nó… trời sinh liệt dương?

Sóng mắt Đồng Thoại lưu chuyển, ánh mắt tìm tòi không biết xấu hổ rơi xuống háng của quái vật. Ở đó mọc đầy những thứ lông màu xanh đen, lan rộng lên đến cả rốn. Ngoài bộ lông ra thì chẳng nhìn thấy gì sất. Ở trong đó không phải ẩn dấu một cơ quan sinh dục nữ đó chớ? Cô đột nhiên bị ý nghĩ này làm rùng mình, ra sức lắc lắc đầu, mau chóng vứt bỏ cái suy đoán đáng sợ này đi. Cô quyết định, trước khi chưa chứng thực thì cứ tạm thời coi quái vật thành giới tính nam mà đối đãi đi.

Quái vật ném cái xương thú đã bị gặm đến sáng loáng xuống đất, ngồi xổm xuống trước mặt cô nhìn nhìn, rồi nhếch miệng cười. Vào lúc Đồng Thoại còn ngơ ngơ không hiểu gì cả, liền ôm lấy cô đi ra khỏi khu rừng đến bên bờ suối nước nóng. Hai tay buông lỏng, ‘Tùm’ một cái, cô nặng nề rơi vào trong dòng suối.

Đồng Thoại đáng thương lại bị ép uống mấy ngụm nước suối lần thứ hai. ‘Dã man’, ‘Nguyên thủy’, ‘Đồ lợn’, cô vật lộn ngoi lên trên mặt nước, mắt nhắm tịt mắng to.

‘Tùm’! Bên cạnh có một vật càng nặng hơn rơi xuống, những bọt nước văng lên tung tóe ập về phía cô, chui tọt vào cái miệng còn chưa kịp đóng lại. Lần này thì cô đúng thật là đã bị sặc nước rồi. Từng đợt từng đợt ho khan liên tiếp vang lên, trên da mặt non mềm đã đỏ bừng.

Quái vật dường như cũng giật mình, theo bản năng vươn tay vỗ vỗ lên lưng người nào đó, có điều lại không biết khống chế sức lực. ‘Ùm’ một tiếng, Đồng Thoại ngã người về phía trước, bi thảm chụp vào trong lòng nước. Bởi vì đang ho khan mà cái miệng còn đang mở lớn đã bị sặc càng nhiều nước.

Quái vật hoảng hốt  vội vàng vớt Đồng Thoại lên đặt ngồi vào chỗ cạn. Một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, một tay lau đi những bọt nước vương vãi khắp mặt cô, trong miệng còn không ngừng phát ra những tiếng ‘Ư ử’ trầm trầm.

Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ ── Sau khi ‘khụ’ được một lúc, Đồng Thoại mới hít được một chút không khí, phát ra những tiếng chỉ trích đứt quãng: "Mi... Khụ khụ... Mi muốn... Khụ khụ khụ khụ... Mưu sát, sặc ── khụ khụ... Sặc chết ta rồi, khụ khụ khụ khụ khụ."

Sau một tràng những tiếng ho khụ khụ kinh thiên động địa, cô cuối cùng cũng hấp hối ngồi phịch xuống bên cạnh quái vật. Ho đến mức ngực đau quá, cứ mỗi lần hít thở là lại co rút nhưng nhức. Liếc xéo nhìn cái mặt ngơ ngơ của quái vật. Đồng Thoại điên tiết, thuận tay túm lấy cánh tay đang đặt trên trán mình của quái vật và áp lên trên ngực, “Phạt mi, mau xoa nhè nhẹ cho ta!” Nghĩ đến quái vật không thể nghe hiểu, cô liền bắt lấy tay quái vật, làm mẫu mà xoa hai cái trên ngực mình.

Quái vật bây giờ cuối cùng cũng có thể khống chế sức lực, bàn tay xanh đen nhẹ nhàng xoa ở trên bộ ngực trắng mịn, giảm bớt rất nhiều cơn đau ở đó. Đồng Thoại thỏa mãn nhắm mắt lại.

Bên dưới một chút chính là hai bầu ngực phát dục rất tốt, lúc này chúng nó đang vểnh cao lên, theo sự xoa bóp bên trên cũng bắt đầu run run rẩy rẩy. Bên trên nụ hoa xinh đẹp màu hồng nhạt còn lộ ra những bọt nước lóng lánh, dưới ánh nắng mặt trời, hiện lên trông hết sức ngon miệng. Yếu hầu quái vật phát ra tiếng nuốt nước miếng cực lớn, nhìn chằm chằm không chớp mắt được một lúc, cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà vươn cái lưỡi thô dài liếm lên trên.

Đồng Thoại hoảng sợ, lập tức mở mắt. Lúc này mới nhận ra, bản thân mình vừa rồi đã làm một chuyện ‘dẫn sói vào nhà’ hết sức ngu xuẩn. Thân thể bị ôm thật chặt không thể nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng lễ rửa tội bằng môi lưỡi của quái vật.

So với tối hôm qua thì quái vật lúc này đang càng có tâm tình nhàn tản mà du hí. Nó dùng lưỡi liếm nhẹ rồi đâm chòn chọt lên đỉnh đầu hơi hơi vểnh lên của nụ hoa, sau đó cuốn lấy hung hăng mút vào, dường như muốn hút chất lỏng ra vậy.

"Hừ... Đau... Nhẹ... Nhẹ thôi..." Cảm giác tê dại quen thuộc tối qua lại lần nữa đánh úp lên ngực. Sau khi đã buông bỏ tất cả lòng phòng ngự và nỗi sợ hãi với quái vật, thì thân thể đối với sự khiêu khích của quái vật đã càng nhanh chóng lộ ra phản ứng mẫn cảm, hoàn toàn mềm nhũn, khuất phục dưới lưỡi của quái vật.

Mặt Đồng Thoại đỏ ửng, bất giác ưỡn ngực lên càng cao, còn không sợ chết mà đưa bầu ngực dâng lên cái miệng đỏ lòm của quái vật, mong đợi được âu yếm nhiều hơn nữa.

Quái vật cẩn thận ngậm lấy thứ nở nang kia, chỉ lo sẽ làm nó bị thương. Cả miệng đầy răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, mang đến cho Đồng Thoại cảm giác ngưa ngứa, đau nhức vui sướng kỳ diệu. Một bàn tay khác vốn còn đang vỗ vỗ sau lưng cũng đã bắt đầu dao động, di dời lên một bầu ngực mềm còn lại và áp xuống.

Thân thể ngưa ngứa, tê tê, thật thoải mái. Đồng Thoại không nhịn được mà vươn tay sờ lên người quái vật. Thứ đầu tiên cô sờ đến chính là hạ thể quái vật mà cô tò mò đã lâu, cảm giác ở tay chính là bộ lông thô cứng, trừ thứ đó ra thì chẳng còn gì sất. Không có cơ quan sinh dục nữ, mà cũng chẳng có bộ phận sinh dục nam. Thừa dịp quái vật chưa phản ứng, cô lập tức thu tay lại, trong lòng hơi hơi tiếc nuối, mà cũng càng mừng thầm.

Từ tình trạng hiện thực trước mắt xem ra, rất rõ ràng, một mình cô ở đây là không thể sinh tồn. Con quái vật hình người đang ôm cô này lại rất dũng mãnh, cũng có hảo cảm với cô, ngoài tướng mạo có vẻ hung tợn, khiến người khác khiếp đảm ra, thì cũng coi như là một chỗ dựa vững chãi. Càng yên tâm hơn là nó không thể làm cái chuyện xâm phạm mang tính thực tế kia với cô. Còn đối với mấy cái trêu ghẹo, cưng nựng kia thì có tính là cái gì, cô cũng rất vui vẻ hưởng thụ.

Sau khi Đồng Thoại hạ quyết định, hai cánh tay giống như con rắn quấn lên tóc quái vật, kéo nó ra khỏi ngực mình, nói từng câu từng chữ: “Ta mặc kệ mi có nghe hiểu hay không, từ giờ trở đi, ta gọi mi là ‘A Kỳ’, mi gọi ta là ‘Đồng’. Mi phải chịu trách nhiệm chăm sóc ta, nghe lời ta. Không được cắn ta, không được ăn ta, càng không được vứt bỏ, không để ý đến ta. Ta sẽ cố gắng coi ngươi thành người giống như ta để đối đãi.”

Cô nâng mặt quái vật lên, nhìn vào đôi mắt màu vàng ngọc, nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Nào, A Kỳ, gọi ta, Đồng.”

“Ống” Quái vật, à không, là A Kỳ chứ, giống như bị nữ yêu mê hoặc, ngây ngây ngốc ngốc nhìn cô, phát ra âm thanh kỳ lạ.

“Không đúng, là, Đồng. Lại nào, Đồng...” Đồng Thoại bĩu môi, nhẫn nại uốn nắn.

“Công” Lại phát ra một âm thanh kỳ lạ.

“Mi mới là công. Lại lại, Đồng...” Cô tức giận khinh bỉ một cái, cảm thán quái vật thực rất chi là nguyên thủy mà!

“Thống” Quái vật tăng volume.

Đồng Mỗ không lên tiếng.

“Đồ lợn!” Đồng Mỗ điên tiết mắng.

“Đồ lợn!” A Kỳ cuối cùng cũng học được và phát âm chuẩn xác, rõ ràng.

...

Đồng Mỗ nổi khùng.....
Bình Luận (0)
Comment