Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 18

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Tạ Cửu Tư đi theo Cố Thời đến trạm xe buýt.

 

Cố Thời cũng không cảm thấy dẫn Tạ Cửu Tư đi xe buýt có gì không đúng, sau khi ngồi xuống, cậu đặt sọt vào g*** h** ch*n, ánh mắt nhìn chiếc sọt như đang nhìn rương châu báu.

 

Trời cũng đã tối rồi, giờ này không ai đến trạm xe buýt ở ngoại thành cả, vài phút sau, tài xế lên xe, khởi động xe.

 

Tạ Cửu Tư cũng không thấy xa lạ gì với xe buýt, bởi vì xe đưa đón ở viện điều dưỡng đã giúp anh làm quen với loại phương tiện giao thông này.

 

Ban đêm xe chạy rất nhanh, Tạ Cửu Tư nhìn ra cửa sổ, đèn đường và đám đông nhộn nhịp hòa vào nhau, những âm thanh sôi động từ xa đến gần rồi biến mất theo gió.

 

Cố Thời nghiêng đầu nhìn Tạ Cửu Tư.

 

Dưới ánh đèn đường lóe lên rồi biến mất, mày Tạ Cửu Tư nhíu lại.

 

Cố Thời nhớ tới những lời lừa gạt của mình thì xấu hổ.

 

"Anh không cần phải căng thẳng như vậy."

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư nhắm mắt lại rồi mở ra, không còn nhìn cảnh tượng kỳ quái ngoài cửa sổ nữa mà nhìn về phía Cố Thời: "Tôi không có căng thẳng, chỉ là con người hèn mọn thôi mà."

 

Cố Thời nhìn biểu cảm của Tạ Cửu Tư, trong lòng nói nhưng trên mặt anh đâu phải dáng vẻ không căng thẳng đâu.

 

Chỉ là cậu không phải là Tạ Cửu Tư, sao có thể nói những lời không thức thời như vậy được.

 

Cố Thời nhìn sọt nấm truffle, tâm trạng cực tốt: "Đi thêm 40 phút nữa là chúng ta đến trung tâm thành phố, tổng giám đốc Tạ thích ăn cái gì?"

 

"Gì cũng được."

 

"Anh không thích vị gì sao?"

 

Tạ Cửu Tư nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cay một chút."

 

Cố Thời nhếch miệng: "Được!"

 

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, chụp ảnh sọt nấm truffle, bắt đầu liên hệ với những khách hàng mà cậu quen.

 

Cố Thời không muốn đến quán ăn với cả sọt đầy ắp nấm truffle, cậu cũng chỉ liên hệ với mấy nhà hàng cao cấp, sau khi so sánh giá mua của họ, cậu quyết định chọn nhà hàng xoay trên tòa tháp nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

 

Người ta giàu muốn chết, có hẳn một con đường cung cấp hàng hóa ổn định, nhưng trùng hợp là giám đốc mua hàng từng nhận được ân huệ của Thương Ngô Quan.

 

Khác với người khác, Cố Thời và Cố Tu Minh sau khi xử lý yêu quỷ quấy phá con người thì chỉ lấy chút thù lao để cân bằng nhân quả.

 

Ngay lúc đó khi biết người xin giúp đỡ đang kinh doanh dịch vụ ăn uống, cậu đã hỏi xin thông tin liên hệ của người ta, hơn nữa còn nhờ hắn nên quen được rất nhiều khách hàng khác.

 

Những loại rau nấm dại mọc tự nhiên trên núi có thể bán với giá cực cao trong các nhà hàng cao cấp ở thành phố đương đại.

 

Có lẽ từ nhỏ Cố Tu Minh chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, ông là tiểu đồ đệ trong thời điểm hương khói hưng thịnh, 80% là cơm áo không lo, chắc là chưa được giáo dục những chuyện liên quan thế này.

 

Dù sao thì Cố Thời chưa bao giờ nhận thấy hơi thở khôn khéo của một doanh nhân trên người ông già, đã một đống tuổi rồi mà vẫn kiêu ngạo muốn chết, đối xử với người ta bằng cả tấm lòng mà không hề suy nghĩ lại.

 

Do áp lực cuộc sống, Cố Thời đã sớm hiểu biết những điều trần tục này.

 

Nếu không có Cố Thời nỗ lực mở rộng mạng lưới liên hệ đáng thương này, chắc Thương Ngô Quan sẽ không thể duy trì được tình huống hiện tại.

 

Tạ Cửu Tư không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thời đang bận rộn công việc trên điện thoại, đến khi Cố Thời chốt địa điểm gặp mặt với khách hàng, ngẩng đầu lên thì thấy xe buýt đã vào thành phố đông đúc.

 

Nhưng xung quanh vị trí ngồi của cậu và Tạ Cửu Tư lại có một khoảng trống.

 

Bản năng xu lợi tị hại không chỉ có ở yêu quái.

 

Con người cũng có mức độ thú tính nhất định.

 

Cố Thời đặt điện thoại xuống, chợt nhận ra việc dẫn Tạ Cửu Tư vào nội thành chẳng khác nào dắt sói vào đàn cừu.

 

Niềm an ủi duy nhất có lẽ là con sói Tạ Cửu Tư đã ăn no, không có hứng thú với đàn cừu yếu đuối bất lực.

 

Cố Thời quay đầu lại, muốn nói tổng giám đốc Tạ có thể kiềm chế uy thế của mình hay không, nhưng sau khi đối diện với tầm mắt của Tạ Cửu Tư, cậu phát hiện yêu khí xung quanh Tạ Cửu Tư đã được thu hồi không còn chút gì từ lâu.

 

Tạ Cửu Tư nhận ra dường như Cố Thời muốn nói gì đó, anh tiến đến gần Cố Thời, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

 

Gần quá.

 

Cố Thời ngậm miệng lại, hơi ngả người ra sau, lắc đầu.

 

Tạ Cửu Tư cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua những người xung quanh, phát hiện những người đó vô thức lùi về sau, cách xa hơn một chút.

 

Tạ Cửu Tư khựng lại, quay mặt đi, im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được, khó hiểu hỏi: "Tôi rất đáng sợ sao?"

 

"Không có."

 

Thật ra Cố Thời cũng không hiểu lắm, bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu không hề cảm thấy Tạ Cửu Tư đáng sợ.

 

Những yêu quái đó, có lẽ bọn họ sợ trọc nghiệt của Tạ Cửu Tư dẫn động ma chướng khiến bọn họ nổi điên rồi ngỏm củ tỏi.

 

Mặc dù bây giờ đã không còn tình trạng đó, nhưng dù sao cũng là Chúc Âm PTSD được lưu truyền từ thời xưa đến nay, Cố Thời có thể hiểu.

 

Nhưng vì sao con người không phát hiện ra yêu khí cũng theo bản năng sợ hãi Tạ Cửu Tư, Cố Thời nghĩ mãi cũng không hiểu.

 

Tạ Cửu Tư lại ngước mắt nhìn đám người, đối diện với ánh mắt của một cô gái đeo kính.

 

Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, đúng lúc đến trạm xe, cô nhanh chóng xuống xe.

 

Sau khi xuống xe, cô khó hiểu quay đầu nhìn lại, hình như cũng không rõ vì sao mình lại xuống xe.

 

Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, môi mỏng hơi mím lại: "Chỉ có cậu cảm thấy tôi không đáng sợ."

 

"Gan tôi lớn, còn bọn họ nhát gan." Cố Thời nhận ra dường như cảm xúc của Tạ Cửu Tư có hơi không vui, vội vuốt lông anh, "Con người hèn mọn mà thôi, anh không cần phải để ý!"

 

"Cũng đúng." Tạ Cửu Tư thấy có lý, "Nhưng yêu..."

 

Cố Thời nhanh chóng đáp: "Đó là do bọn họ không biết điều, không liên quan đến anh!"

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư hình như đã được thuyết phục, sắc mặt tốt hơn không ít.

 

Cố Thời mỉm cười rạng rỡ với Thần Tài của mình, sau đó xuống xe tại khu trung tâm CBD.

 

Cố Thời tìm thấy quán cà phê đã hẹn, khách hàng đã đợi sẵn ở đó.

 

Cố Thời dẫn Tạ Cửu Tư đi đến, ngồi xuống: "Giám đốc Trương, tôi tới rồi."

 

"Tiểu Cố đạo trưởng tới rồi à?" Giám đốc Trương cười tủm tỉm ngẩng đầu lên.

 

Sau đó hắn nhìn thấy Tạ Cửu Tư bên cạnh Cố Thời.

 

Tạ Cửu Tư đang quan sát con người trước mặt, quan sát xem con người trông vô cùng bình thường này rốt cuộc có chỗ nào đáng để Cố Thời hơn nửa đêm còn chạy ra khỏi Chung Sơn -- thậm chí còn mạo hiểm chạm trán với cuộc sống về đêm nguy hiểm kh*ng b* kia của con người.

 

Giám đốc Trương vô cớ rùng mình, khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Tạ Cửu Tư, hắn như nhìn thấy vực sâu biển máu, hình ảnh thê lương kia chợt lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt, hắn không thể nhớ được chi tiết, nhưng tim tự dưng lại đập nhanh.

 

Giám đốc Trương từng gặp thứ phi tự nhiên, lập tức liên tưởng đến những trải nghiệm không được tốt lắm, cảm thấy tay chân lạnh buốt.

 

Hắn quay đầu nhìn Cố Thời: "Vị này là?"

 

"Là lão..." Cố Thời tạm dừng, sửa lại, "Bạn của tôi."

 

Bạn?

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, thu hồi ánh mắt đang quan sát giám đốc Trương, lại nhìn Cố Thời một lần nữa.

 

Giám đốc Trương mừng vì Tạ Cửu Tư không chào hỏi hắn, hắn như muốn tránh né ánh mắt của anh, cầm menu đồ uống lên: "Cậu muốn uống chút gì không? Tôi mời."

 

Cố Thời quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư không hiểu mấy cái này: "Nghe theo cậu."

 

Cố Thời suy nghĩ: "Hai ly Cappuccino, thêm sữa và đường."

 

Giám đốc Trương nghe cuộc đối thoại của Cố Thời và Tạ Cửu Tư, chẹp chẹp miệng, cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Cố Thời đẩy sọt dưới đất qua: "Anh xem hàng trước đi."

 

Từ "anh"* của Cố Thời khiến Tạ Cửu Tư lại nhìn về phía giám đốc Trương.

 

*Thật ra từ này là từ "ngài", đó giờ Cố Thời cũng toàn gọi Tạ Cửu Tư là "ngài", nhưng bên mình toàn xưng hô là "anh/chị" chứ ít xưng "ngài" nên mình đổi lại theo xưng hô bên mình, giải thích ở đây một chút vì sợ mọi người hiểu nhầm là Cố Thời xưng là "ca"

 

Nhân viên bưng ba ly nước đến, Cố Thời nói cảm ơn, vừa nghiêng đầu thì thấy sếp Tạ đang híp mắt nhìn chằm chằm giám đốc Trương, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao lại lộ ra cảm giác nguy hiểm.

 

Giám đốc Trương không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được sự quan sát của Tạ Cửu Tư như biến thành thực thể, áp lực tự nhiên đến từ kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.

 

"Tạ..." Cố Thời kêu được một nửa thì thắng gấp, suýt nữa cắn trúng lưỡi, "Tạ Cửu Tư?"

 

"Ừm."

 

Tạ Cửu Tư đáp.

 

Cố Thời đẩy Cappuccino đến trước mặt Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, cụp mắt nhìn tác phẩm nghệ thuật pha đồ uống tuyệt đẹp trong chiếc ly trên bàn.

 

Cố Thời thấy giám đốc Trương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng bắt đầu kiểm tra hàng hóa, nhanh chóng quyết định giá cả với Cố Thời, sau đó lấy ra thước dây và cân điện tử xách tay, nhanh chóng tính giá rồi đưa phiếu định mức cho Cố Thời, thanh toán tiền đặt cọc.

 

Đến khi hắn quay về hoàn tất thủ tục, bộ phận tài chính sẽ gửi số dư còn lại cho Cố Thời.

 

Cố Thời nhìn giám đốc Trương xách túi nấm truffle rời đi như chạy trốn, cũng không rảnh quan tâm người ta.

 

Cố Thời nhìn biên lai tiền đặt cọc là một vạn hai thì mặt mày hớn hở vui mừng, khuôn mặt đẹp trai cười tít mắt.

 

Sếp Tạ, mãi mãi là thần!

 

Cố Thời vui mừng khôn xiết, búng ly Cappuccino, vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Tạ có muốn thử không?"

 

"..."

 

Tạ Cửu Tư im lặng.

 

Cố Thời khó hiểu: "Sao vậy?"

 

Tạ Cửu Tư hỏi: "Tổng giám đốc Tạ?"

 

Cố Thời: "?"

 

Tạ Cửu Tư nhắc nhở: "Vừa rồi cậu mới kêu tên tôi."

 

"Ah...?" Cố Thời nhất thời không hiểu gì, "Xin lỗi nhé? Tôi không cố ý."

 

"?" Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời xin lỗi thì mờ mịt, chậm rãi nói, "Cậu có thể gọi tên tôi, bạn bè nên gọi tên nhau."

 

Cố Thời sửng sốt, muốn nói là vừa rồi cậu gọi như vậy chỉ để ứng phó với giám đốc Trương, đây là hành vi đạo đức giả hợp lý trong xã hội giao tiếp của con người.

 

Nhưng cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Cửu Tư, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

 

"Được, Tạ Cửu Tư."

 

Cố Thời gọi tên cũng không thấy áp lực tâm lý gì.

 

Tạ Cửu Tư bưng ly lên, uống một hớp.

 

Cố Thời hỏi: "Thế nào?"

 

Tạ Cửu Tư trả lời thành thật: "Ngọt."

 

Cố Thời đợi thêm một lúc cũng không nghe thấy câu sau: "Sau đó thì sao?"

 

"?" Tạ Cửu Tư mờ mịt, "Sau đó?"

 

Cố Thời: "... Không có đánh giá nào khác hả?"

 

Tạ Cửu Tư suy nghĩ một chút: "Mùi vị cũng được."

 

"..." Cố Thời im lặng một lát, "Thôi được rồi."

 

Mẹ nó đây đúng là văn hóa sa mạc.

 

Cố Thời nghĩ.

 

Tạ Cửu Tư chính là chịu thiệt vì không đọc sách.

 

Chỉ cần là người đọc vài cuốn sách thì việc đánh giá về một vật sẽ không thiếu thốn đến như thế!

 

Việc giáo dục văn hóa cho đám lão cá mặn Tam Giới ở viện điều dưỡng Chung Sơn cần phải được đưa vào chương trình càng sớm càng tốt!

 

Nhưng trước đó --

 

Cố Thời kéo ống tay áo Tạ Cửu Tư, sau khi Tạ Cửu Tư đặt ly trong tay xuống, cậu cõng sọt, nhe răng cười với Tạ Cửu Tư.

 

"Đi thôi, tôi dẫn anh đi cảm nhận cuộc sống về đêm, tôi mời khách."

 

Bắt đầu từ khu ẩm thực ở trung tâm CBD.

 

Sắc mặt Tạ Cửu Tư đột nhiên trở nên nghiêm nghị như đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.

Bình Luận (0)
Comment