Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời cảm thấy Tạ Cửu Tư rất có vấn đề.
Cậu im lặng nhìn Tạ Cửu Tư thong thả ung dung ăn hết toàn bộ menu cộng với đồ ăn vặt mà cậu mang về.
-- Ngoại trừ phần đậu hủ thúi kia.
Cố Thời lấy phần đậu hủ thúi kia lại, mở ra tự ăn một miếng.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn, ánh mắt như đang quan sát một con chuột bạch đang bị tiêm thử thuốc.
Cố Thời thấy anh không định ăn, thế là ăn xong một phần thì chép chép miệng: "Để nguội sẽ không còn ngon."
Tạ Cửu Tư cảm thấy lẩu xiên que ngon hơn.
Cố Thời nhìn cái bàn bị bọn họ làm thành một mớ lộn xộn, đeo sọt lên, dẫn Tạ Cửu Tư rời khỏi quán ăn, chuẩn bị dẫn anh đến quán bar để trải nghiệm.
Tạ Cửu Tư đi theo sau lưng Cố Thời, gió đêm mùa thu hơi lạnh cuốn đi mùi cay nồng ở chóp mũi, lại mang đến một vị thơm ngọt mới.
Tạ Cửu Tư nhìn nơi tỏa ra mùi hương đó, do dự một lúc thì nhấc chân đi về phía quầy hàng kia.
Cố Thời vừa quay đầu lại thì không thấy Tạ Cửu Tư đâu.
Cố Thời:???
Cậu sửng sốt hai giây, trong lòng hoảng hốt.
Không thể để tổ tông này đi lạc được!
Cố Thời leo lên thềm đá bên cạnh nhìn một vòng xung quanh, tìm thấy Tạ Cửu Tư đứng trước một quầy hàng bán bánh rán đường.
Chủ quầy là một người đàn ông trung niên, mặt mày hồng hào, lớn tiếng kêu gọi người đến mua, dường như không cảm nhận được sự uy h**p mà bản năng Tạ Cửu Tư mang đến.
Cố Thời thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống thềm đá, đi xuyên qua đám đông, nhìn Tạ Cửu Tư đang được chủ quầy hướng dẫn, vụng về quét mã thanh toán, sau đó cầm một phần bánh rán đường, vừa xoay người lại thì gặp cậu.
"Cố Thời." Tạ Cửu Tư gọi cậu, đưa cho Cố Thời xem thứ trong tay, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, "Tôi mua đó."
Thế thôi à?
Cái này cũng có thể kiêu ngạo à?
Cố Thời im lặng một lát, sau đó khen: "Ừm, anh thật lợi hại!"
Tạ Cửu Tư trông vui vẻ hơn một chút, cúi đầu cắn một miếng bánh rán đường, phát hiện vị ngọt cũng rất ngon.
Tạ Cửu Tư lại cắn thêm một miếng, giọng nói có hơi không rõ ràng vì bị gạo nếp ngọt dính răng: "Con người vừa nãy không sợ tôi."
Cố Thời nghe vậy thì quay đầu nhìn thoáng qua chủ quầy: "Hình như đúng là vậy thật."
Vừa dứt lời, bọn họ lại nhìn xung quanh, phát hiện đám đông vẫn vô thức tránh né Tạ Cửu Tư.
Hai người nhất thời không đoán ra được vì sao lại như vậy, bọn họ tiến lên phía trước theo đám đông, Tạ Cửu Tư nhìn thấy một gia đình đang ăn thịt thỏ nguội, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Cố Thời còn chưa dẫn Tạ Cửu Tư đến quán bar mà đã trơ mắt nhìn động tác quét mã của Tạ Cửu Tư trở nên tự nhiên hơn, cuối cùng có thể nói là thành thạo luôn rồi.
Cố Thời: "..."
Tạ Cửu Tư cầm một xiên thịt gà nhúng trở về, nói: "Con người kia cũng không sợ tôi."
Cố Thời hơi dừng lại: "... Ừm, hình như tôi biết lý do rồi."
Tạ Cửu Tư: "Hửm?"
Cố Thời nhìn xiên gà nhúng đầy ụ trên tay Tạ Cửu Tư: "Có lẽ là vì tiền."
Tiền có thể sai sử cả ma quỷ, bây giờ chỉ là khắc phục nỗi sợ trong lòng mà thôi.
Con thỏ còn dám đá con đại bàng, một khi con người to gan hơn, yêu quái là cái thá gì?
Cố Thời nhớ đến mấy người bình thường cùng đến phỏng vấn với cậu, khi đối mặt với Tạ Cửu Tư, bọn họ cũng bị dọa sợ, nhưng lại không vì vậy mà rút lui.
Dưới hoàn cảnh đó, có lẽ bọn họ đã xem nỗi sợ thành căng thẳng.
Cố Thời hỏi: "Ví dụ như mấy lần anh phỏng vấn nè, có người nào nhìn thấy anh thì bị dọa cho bỏ chạy không?"
Tạ Cửu Tư phát hiện đúng là không có thật.
Mặc dù ai cũng vô thức sợ hãi khi nói chuyện với anh, nhưng thật sự không có trường hợp bị dọa cho quay đầu bỏ chạy.
Tạ Cửu Tư: "Vì tiền?"
Cố Thời gật đầu: "Vì tiền."
Tạ Cửu Tư như suy nghĩ gì đó, sau đó lại bị miến huyết vịt câu mất hồn phách.
Cố Thời: "......"
Anh đang sa đọa nhanh hơn bất kỳ ai đó có biết không?!
Khi Tạ Cửu Tư ăn xong nửa con phố, đang định ăn nốt nửa con phố còn lại, Cố Thời nhìn giờ, vươn tay kéo ống tay áo Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư dừng chân, quay đầu lại: "?"
Cố Thời: "Chúng ta cần phải quay về, nếu không sẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng."
Tạ Cửu Tư nhìn nắm bơ nướng trong tay, không muốn về lúc này: "Tôi có thể thu nhỏ địa hình dẫn cậu về."
Cố Thời vẻ mặt đầy đau đớn: "Anh tỉnh táo chút đi tổng giám đốc Tạ à, đừng trúng bẫy của con người! Cuộc sống về đêm đã bắt đầu ăn mòn tinh thần của anh rồi đó, anh không cảm nhận được gì sao?!"
Tạ Cửu Tư hơi giật mình, lúc này mới phát hiện mình bị các loại đồ ăn ở đây dắt mũi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Vừa rồi anh thế mà suýt mất đi sự tự chủ!
Thủ đoạn của con người, thật kh*ng b*!
Tạ Cửu Tư rời khỏi khu ẩm thực theo sự hướng dẫn của Cố Thời, vẻ mặt nghiêm túc ăn hết bơ nướng, sau đó sửa đúng lại cho Cố Thời: "Đừng gọi tổng giám đốc Tạ, gọi tên của tôi."
Cố Thời: "... Tạ Cửu Tư."
Tạ Cửu Tư gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua khu ẩm thực thơm phức, nhận ra trong lòng mình dấy lên sự mất mát, anh lập tức cảnh giác.
Thủ đoạn của con người đã đạt đến trình độ này rồi, thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào tinh thần của anh!
Tạ Cửu Tư cau mày, nghĩ thầm nếu để yên cũng không có vấn đề gì lớn, phải gọi Đế Thính đến đây kiểm tra mới được.
Anh quyết định xong chuyện này, trở tay nắm lấy cổ tay Cố Thời, kéo cậu vào một góc tối tăm.
Cố Thời bị kéo lảo đảo, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi mắt thích ứng được với bóng tối, cậu đã nhìn thấy sơn môn quen thuộc.
"Về đi." Tạ Cửu Tư đứng sau lưng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Cố Thời.
"Cảm ơn." Cố Thời đi lên hai bước thì dừng lại, quay đầu muốn nói chúc ngủ ngon với Tạ Cửu Tư lại phát hiện không thấy anh đâu.
Tạ Cửu Tư trở về Viện Tam Giới với cái đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn loạn về con người.
Vừa vào đã thấy mấy lão già trong Viện Tam Giới đang ồn ào ầm ĩ.
Thần quang của anh lướt nhìn qua, thấy Lý Bế Chủy đang cãi nhau với Tất Phương, nội dung cãi nhau là về kế hoạch mà Cố Thời đã nói với hắn -- đầu tiên là để bọn họ tiếp xúc với con người, làm quen với con người, hiểu quy tắc của con người, sau đó tiến vào trong xã hội loài người, tiếp nhận thêm nhiều tin tức từ các giới.
Tạ Cửu Tư biết, việc làm của Cố Thời bắt nguồn từ hy vọng giúp đám lão yêu quái có nguồn thu nhập hợp lý, không để viện điều dưỡng bị một cuộc điều tra nho nhỏ xong bị phong tỏa.
Nhưng theo lời Cố Thời, đám đại yêu thượng cổ bọn họ chướng mắt con người, hoàn toàn không để thủ đoạn của con người vào mắt, dù bọn họ đã chịu thiệt một lần.
Hơn nữa Cố Thời còn tìm nhầm người thông báo tin tức.
Có ai ở đây mà không có chút thù oán nhỏ với cái loa Lý Bế Chủy chứ, hắn không được.
Thậm chí Cố Thời tự mình nói còn tốt hơn giao cho Lý Bế Chủy nói.
Tạ Cửu Tư suy nghĩ, dứt khoát gọi các yêu quái không bị thương tập hợp đến đây.
Lý Bế Chủy đang cãi nhau hăng say với Tất Phương thì chợt bị hoa mắt, sau đó phát hiện mình bị thay đổi địa điểm.
Tạ Cửu Tư ngồi trên ghế chính, tay cầm tách trà, hất cằm với các yêu quái hiện đang có mặt: "Ngồi đi."
Một đám yêu quái cau mày, có mấy tên sắc mặt không tốt lắm: "Có chuyện gì?"
"Hôm nay tôi có đến thành phố của con người một chuyến." Tạ Cửu Tư kể lại trải nghiệm chợ đêm hôm nay, "Tôi cho rằng chúng ta quả thật cần tiến hành tìm hiểu con người hiện nay."
Đám yêu quái ở đây rơi vào im lặng: "..."
Sau trận im lặng dài dằng dặc, Đế Thính là người đầu tiên bày tỏ sự đồng ý: "Bạch Trạch đúng là từng nói chúng ta nên tiếp xúc nhiều với con người, dù sao chúng ta rơi vào hoàn cảnh này, không thể tránh khỏi việc có liên quan đến con người."
"Không." Trên mặt Cùng Kỳ lộ ra vẻ thích thú, ngo ngoe rục rịch, "Tôi muốn đến nơi Chúc Âm đã nhắc đến."
Tạ Cửu Tư suy nghĩ: "Vậy cùng đi đi."
Lời còn chưa dứt, tay đã bấm pháp quyết, toàn bộ đại sảnh đột nhiên trống vắng yên tĩnh.
......
Cố Thời trở lại Thương Ngô Quan, đến nhà bếp nhìn thử trước.
Bữa tối để trong nồi cho ông già đã không còn, nhưng cửa phòng bói toán vẫn đóng chặt.
Cũng không sao, có ăn là được rồi.
Cố Thời thở phào nhẹ nhõm, đổ nước vào nồi, đốt lửa hâm nóng chảo, lấy một ít khoai lang đỏ và bắp trong hầm ra hấp chín, để Cố Tu Minh có thứ để ăn lúc nghỉ ngơi.
Làm xong hết mọi chuyện, Cố Thời rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau, Cố Thời vừa bước xuống xe buýt nhỏ đã bị Tạ Cửu Tư đứng chờ sẵn ở cổng viện điều dưỡng túm lấy, kéo lên xe buýt bên cạnh.
Cố Thời chưa kịp phản ứng lại, vừa lên xe đã thấy trên xe buýt đám người nằm ngổn ngang tan tác, yêu khí ngập trời.
Cố Thời sửng sốt: "Vụ gì đây?"
Tạ Cửu Tư im lặng một lát: "Tối qua tôi dẫn bọn họ đến chợ đêm một chuyến."
Cố Thời: "?"
"Vì để tìm ra dấu vết pháp thuật của con người, chúng tôi đã tiến hành tìm hiểu sâu hơn về chợ đêm."
Cố Thời: "??"
"Còn đến một vài KTV, phòng ngâm chân, quán bar." Tạ Cửu Tư nhấn mạnh, "Tôi đã đề phòng sẵn, cũng đã nhắc nhở bọn họ, nhưng không thay đổi được gì."
Cố Thời: "."
OK, được, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.
Vậy nên các anh làm một chuyến team building đến chợ đêm.
Cố Thời chỉ vào đám đại yêu bốc mùi cá mặn: "Đi chợ đêm cũng không đến mức như này nhỉ?"
Tạ Cửu Tư mím đôi môi mỏng: "Con người ngày càng tinh thông nghệ thuật nấu rượu, bọn họ hơi mê rượu."
Cố Thời: Đệt.
Không hổ là các anh.
Cố Thời: "Vậy bây giờ là sao?"
Tạ Cửu Tư đáp: "Đi tìm hiểu con non của con người."
Tức là bộ phận tác nghiệp đồng ý tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này đúng không.
"... Năng lực hành động của các anh cũng nhanh ghê." Cố Thời há miệng th* d*c, "Thật ra cũng có thể tìm những yêu quái nhỏ sẵn lòng bỏ vốn, đưa bọn họ vào hộ khẩu, vậy thì nguồn thu nhập cũng có thể trở nên chính đáng, chỉ là tôi chưa kịp liên hệ với bọn họ để nói chuyện này."
"Không!" Đế Thính đang nằm liệt ở đuôi xe nhảy dựng lên, "Loại việc đó cứ giao cho đám đang bị thương đi, bây giờ tôi đang có hứng thú với con người."
Một vài tiếng đồng ý yếu ớt vang lên trong xe.
Cố Thời thấy làm thế cũng được, sau đó phát hiện xe đang khởi động máy.
Cố Thời sửng sốt, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư: "Tôi cũng đi hả?"
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Cậu hiểu rõ con người."
"Được." Cố Thời gật đầu.
Hôm nay cậu định liên hệ với những yêu quái nhỏ chịu bỏ vốn, thảo luận với bọn họ cách xử lý vấn đề sổ sách, nhưng chuyện này không thể gấp gáp được, tạm thời bỏ qua cũng không có vấn đề gì lớn.
"Đích đến hôm nay là ở đâu?" Cố Thời hỏi.
Tạ Cửu Tư nhìn tài xế đằng trước.
Lúc này Cố Thời mới phát hiện tài xế cũng là yêu quái, chỉ là đứng giữa đám đại yêu lại trông có vẻ nhỏ bé đáng thương.
"Đến viện phúc lợi Sơn Nam."
Cố Thời hơi giật mình: "Ồ, Sơn Nam à."
Tạ Cửu Tư nhìn qua: "Cậu biết chỗ đó?"
Cố Thời gật đầu: "Biết chứ, lòng tốt của ông già."
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời cười cười, không định giải thích.
Viện phúc lợi nhi đồng Sơn Nam là nơi bắt đầu duyên phận giữa Cố Thời và Cố Tu Minh.
Mỗi lần Cố Tu Minh bị Cố Thời khuyên đưa ít tiền cho viện phúc lợi Sơn Nam thôi, là Cố Tu Minh luôn lải nhải với cậu.
Nói là vào một ngày tháng 11 lạnh giá cách đây 20 năm, một đứa bé nhỏ yếu xuất hiện trước mắt ông, ở khúc quẹo góc tường viện phúc lợi, áo rách quần manh đầu tóc bù xù, cực kỳ yếu đuối đáng thương.
Lúc đó Cố Tu Minh tình cờ đi ngang qua, dẫn bé Cố Thời vào viện phúc lợi, sau đó phát hiện đứa bé này không phải là thành viên của viện phúc lợi.
Có một số việc phải dựa vào duyên phận.
Thời đại đó không có thiết bị theo dõi hoàn chỉnh nên không thể tìm ra người lớn đã vứt bỏ đứa bé, về mặt thủ tục cũng có rất nhiều sơ hở có thể bị lợi dụng trong quá trình tố tụng.
Cố Tu Minh luôn cho rằng có lẽ lúc đó não của ông đã bị gió thổi hư, thế mà lại nhờ viện phúc lợi Sơn Nam làm thủ tục giúp ông, đưa tên đồ đệ vô dụng Cố Thời này vào sổ hộ khẩu của mình.
Tuy ngoài miệng Cố Tu Minh nói ghét bỏ thế này thế nọ, nhưng 20 năm qua vẫn không ngừng chuyển tiền cho viện phúc lợi Sơn Nam.
Mỗi tháng Cố Tu Minh có thể kiếm được khoảng 6.000 tệ, trong đó 4.000 tệ dùng để thắp hương, 1.000 tệ quyên cho viện phúc lợi Sơn Nam, còn dư 1.000 tệ thì chỉ lấy 500 tệ để trang trải cuộc sống.
Bởi vì Cố Tu Minh còn phải tiết kiệm tiền để đóng học phí cho Cố Thời.
Nếu không phải biết Cố Tu Minh nhặt được cậu ở Sơn Nam, có khi Cố Thời còn nghi Cố Tu Minh có người tình ở bên kia.
Viện phúc lợi Sơn Nam cách khu vực Chung Sơn không xa.
Bắt đầu từ viện điều dưỡng, lái xe dọc theo quốc lộ quanh co trên núi khoảng 40 phút về phía Nam là có thể đến các quận huyện quanh thành phố B.
Viện phúc lợi Sơn Nam nằm ở rìa huyện này, điều kiện không tốt lắm, tòa nhà thấp bé, nhưng phòng ở và cơ sở vật chất đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Khi đám Cố Thời đến nơi, đúng lúc giáo viên viện phúc lợi đang dẫn các bạn nhỏ làm tổng vệ sinh.
Hơn chục củ cải nhỏ xếp thành hàng như vịt con theo sau lưng vịt mẹ, ngoan ngoãn để giáo viên xịt thuốc khử trùng và rửa tay.
Khi bọn họ nhìn thấy xe buýt thì đồng loạt nhìn qua.
Cố Thời xuống xe, đang định đi đến khoang hành lý để lấy vật tư từ thiện thì bị mấy cục pháo nhỏ lao ra đâm vào người.
Cố Thời thở dài nặng nề, xoay người lại, trở tay nhấc một cục pháo lên kẹp dưới nách, ước lượng cân nặng.
Cố Thời chậc chậc: "Lại nặng hơn rồi, con gái con đứa chắc nịch như vậy, xem ra thức ăn không tệ."
Bé gái bị xách lên đá một cái không nặng không nhẹ lên vai Cố Thời, giọng đầy mùi sữa: "Đàn ông đàn ang không nên đánh giá cân nặng của con gái, bảo sao anh trai như anh không có bạn gái."
"Viện trưởng dạy các em mấy thứ này à?" Cố Thời trợn trắng mắt, đặt đứa bé xuống, cầm vật tư, không chút do dự giao cho các bạn ong vừa bay ra khỏi tổ, "Tự xách vào đi!"
Các bạn nhỏ mỗi người xách một món nhưng không ai đi vào, vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn những người khác đang xuống xe.
Tạ Cửu Tư vừa nhấc chân lên, đám nhóc tì mỗi đứa xách một món chạy ra sau Cố Thời để trốn như Moses rẽ biển.
Tạ Cửu Tư nhìn tới nhìn lui đám nhỏ: "Cậu rất quen thuộc nơi này?"
"Đúng vậy." Cố Thời không muốn nói nhiều, quay đầu chạy vào sân với đám nhỏ, lớn tiếng nói: "Hôm nay đã học xong chưa?"
"Học xong rồi!"
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng các chú này, khụ..." Cố Thời tạm dừng một chút, sửa miệng lại: "Hôm nay chúng ta sẽ cùng các anh chị này chơi trò chơi nhé."
Cố Thời dẫn một đám lớn lớn bé bé vào phòng sinh hoạt, lấy cờ tướng, cờ vua, cờ cá ngựa, cờ nhảy, bài Poker, cờ tỷ phú trên tủ xuống.
Cậu đặt đống đồ lên mấy cái bàn, ngẩng đầu nhìn đám lão yêu quái không hiểu quy tắc, nở một nụ cười tươi rói.
Cố Thời xoa đầu mấy đứa nhỏ đang thò đầu qua, sau đó vung tay lên chỉ thẳng vào đám lão yêu quái.
"Các em nhỏ, nghiền nát bọn họ cho anh!"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nha, còn vài tháng nữa Tết rồi