Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 32

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư đưa ví tiền qua, cậu không nhận, vươn tay cầm bánh bao nhân trứng sữa, bẻ ra.

 

Được đấy.

 

Tạ Cửu Tư đã biết đến việc mua vé số rồi.

 

Giỏi đấy.

 

"Sếp Tạ à, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng tôi không cờ bạc nha."

 

Tạ Cửu Tư không chê phiền: "Là Tạ Cửu Tư."

 

"... Anh đâu cần phải quan tâm một cái xưng hô đến vậy."

 

Tạ Cửu Tư im lặng một lúc, mấp máy môi.

 

Gần đây anh đã học được rất nhiều thường thức của con người thỉnh thoảng học theo Lý Bế Chủy, đi xem phim -- đương nhiên là trong thầm lặng, Lý Bế Chủy không biết điều này.

 

Anh biết xưng hô "sếp Tạ", "tổng giám đốc Tạ" luôn cách nhau một tầng.

 

Tạ Cửu Tư không muốn cách Cố Thời một tầng đó.

 

Anh không thể giải thích được lý do, nhưng tóm lại là không muốn.

 

Tạ Cửu Tư hiếm khi cố chấp: "Không."

 

"?" Cố Thời không hiểu, nhưng thấy cảm xúc Tạ Cửu Tư dần giảm xuống, cậu nhanh chóng nhét nửa cái bánh bao nhân trứng sữa qua, "Tại sao vậy?"

 

Tạ Cửu Tư cầm nửa cái bánh bao nhân trứng sữa, mím môi: "Không thân thiết."

 

Cố Thời khựng lại, nói một cách khô khan: "Ồ."

 

Mặc dù đã quen với cái nết nói chuyện của Tạ Cửu Tư, nhưng Cố Thời vẫn không thể tiếp nhận nổi cách biểu đạt thẳng thắn như vậy.

 

Trước kia Cố Thời cho rằng người ngạo kiều* rất khó nói chuyện, không cần miệng thì quyên góp cho người cần miệng đi, bây giờ thật sự gặp được người có gì nói đó, cậu chỉ muốn khâu miệng Tạ Cửu Tư lại.

 

*Ngạo kiều (傲娇): là từ mượn từ tiếng Nhật "tsundere", ý chỉ bề ngoài không thân thiện và thẳng thừng, nhưng bên trong ấm áp và dịu dàng, ngạo kiều không phải là kiêu ngạo đâu, không có từ thuần Việt đâu.

 

Người bình thường làm sao chịu được cú đá thẳng vào mặt của Tạ Cửu Tư chứ.

 

Nhưng không sao, Cố Thời nghĩ thầm.

 

Cố tiểu gia tôi đây da mặt rất dày, bắt bóng bằng mặt cũng không sao.

 

Cố Thời rất bình tĩnh giải thích cho Tạ Cửu Tư: "Thật ra đôi khi gọi "sếp" hay gì đó tương tự cũng là một kiểu trêu chọc thân thiết."

 

"?" Tạ Cửu Tư mờ mịt, "Thật không?"

 

Cố Thời gật đầu: "Đương nhiên rồi."

 

"Ồ." Tạ Cửu Tư giãn mày ra, học theo, "Sếp Cố."

 

Cố Thời không ổn chút nào: "..."

 

Không biết vì sao, nhưng tóm lại là có cảm giác như bị ghẹo.

 

Nhưng mấy lời vừa nói ra hình như khó nuốt lại lắm.

 

Tạ Cửu Tư không hề nhận ra Cố Thời đang rất bất ổn.

 

Anh cảm thấy mình lại học được kiến thức mới, tuy biểu cảm vẫn bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng anh đang rất vui vẻ.

 

Anh đẩy ví tiền lên bàn: "Sếp Cố, đi mua vé số đi."

 

Cố Thời mở miệng muốn nói hay là anh cứ kêu tôi là Cố Thời đi, nhưng cậu lại cảm thấy nếu mình nhượng bộ trước thì sẽ thua.

 

Không được, đàn ông đích thực không thể dễ dàng nhận thua được.

 

"Tôi thật sự không thích mua." Cố Thời cứng đầu, đẩy ví tiền về, nói lời thấm thía, "Mua vé số cũng như cờ bạc, giống như đang ném tiền ra ngoài vậy, dù anh có nhiều tiền cũng không đáng giá, suy nghĩ lại đi."

 

Cố Thời chưa bao giờ mua vé số vì cậu không muốn lãng phí tiền.

 

Vả lại.

 

Cố Thời nói với Tạ Cửu Tư: "May mắn và xui xẻo cần được bảo toàn, chắc là anh hiểu rõ điều này hơn tôi nhỉ?"

 

Cố Thời nhớ rất rõ ông già từng nói với cậu: trong tình huống bình thường, may mắn trên thế giới đều được bảo toàn, mọi thứ đều may mắn và xui xẻo như nhau, nếu kiếm lời ở lĩnh vực này thì sẽ thua thiệt ở lĩnh vực khác.

 

Loại cân bằng này thường xuyên xảy ra, chỉ là tình huống thường rất nhỏ bé, vì vậy rất khó để người ta có cảm giác rõ ràng.

 

Nhưng tiền phi nghĩa từ trên trời giáng xuống thì khác, nếu quá may mắn, xui xẻo cũng sẽ kéo đến ngay, hơn nữa còn không xác định được sẽ ảnh hưởng đến điều gì.

 

Chẳng hạn như, chân trước cậu vừa may mắn trúng mấy trăm vạn, sau lưng xui xẻo sẽ đáp lên người ông già, loại chuyện này rất có khả năng.

 

Vì vậy, tuy ngày nào Cố Thời cũng suy nghĩ đến việc kiếm tiền, nhưng cậu sẽ không tham gia vào các hoạt động dựa vào may mắn để kiếm tiền.

 

Cho dù ông già cũng nói cậu trời sinh cực kỳ may mắn, quẻ tượng của cậu hầu hết là quẻ cát, trung, rất ít quẻ hung, nhưng Cố Thời cũng không muốn xen vào loại chuyện này, chỉ sợ xui xẻo sẽ ứng lên mấy khía cạnh kỳ quái.

 

Cố Thời vẫn cho rằng, kiên định làm một tiểu phú tức an* thì tốt hơn.

 

*Tiểu phú tức an (小富即安): nhà có một ít của cải, không nghèo không giàu sẽ bình an hơn.

 

Đương nhiên Tạ Cửu Tư hiểu rõ cân bằng của thiên địa.

 

Nhưng anh suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu: "Đạo lý này thì tôi hiểu, nhưng vé số và cờ bạc thì liên quan gì đến nhau?"

 

"Cùng một kiểu tâm lý may mắn." Cố Thời nói.

 

Cái đó thì đúng.

 

Tạ Cửu Tư đồng ý.

 

Nhưng anh cảm thấy có lẽ Cố Thời sẽ khác.

 

Tạ Cửu Tư lấy 10 đồng trong ví ra: "Chỉ mua nhiêu đây thôi."

 

Cố Thời thấy không khuyên được thì không thèm khuyên nữa, cậu lầu bầu: "Vì sao lại kêu tôi đi mua?"

 

"Mối quan hệ giữa tôi và Cửu U hoàng tuyền không tách rời, vận may dĩ nhiên không được tốt." Trong lòng Tạ Cửu Tư vẫn hiểu rõ, "Chỉ là thử thôi, sẽ không sao đâu."

 

Cố Thời hơi do dự, cuối cùng vẫn là vươn tay ra lấy tiền.

 

Cậu cực kỳ cẩn thận đối với chuyện này: "Vậy lỡ như trúng thì may mắn tính cho ai?"

 

"Tính cho tôi." Tạ Cửu Tư giơ tay, chạm nhẹ vào giữa mày Cố Thời, nhắc nhở, "Nơi này của cậu có dấu ấn của tôi, dù xảy ra chuyện gì, tất cả nhân quả đều do tôi gánh chịu."

 

Cố Thời bị chạm nhẹ, đầu ngón tay của Tạ Cửu Tư mang theo hơi lạnh của núi sâu tháng 11 chạm vào giữa mày cậu.

 

Cậu vô thức giơ tay lên chạm vào nơi vừa bị chạm của mình, cọ nhẹ vào tay Tạ Cửu Tư.

 

Cố Thời khẽ ồ một tiếng, cảm nhận điều hòa trong quán.

 

Cậu ăn một bữa mà muốn toát mồ hôi, sao tay của Tạ Cửu Tư lại lạnh như vậy?

 

Cố Thời buồn bực, đi theo Tạ Cửu Tư đến quầy thu ngân tính tiền, cùng ra khỏi quán ăn.

 

Cố Thời nhét 10 đồng của Tạ Cửu Tư vào túi, mở định vị và đi theo hướng dẫn đến cửa hàng vé số gần nhất, khi đi ngang qua cửa hàng vật phẩm, Cố Thời và Tạ Cửu Tư chui vào cửa hàng, không quá 2 phút thì cầm miếng dán giữ nhiệt đi ra, Cố Thời nhét hai cái cho Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư cúi đầu nhìn miếng dán giữ nhiệt được đóng gói hoa hòe lòe loẹt trên tay: "Đây là cái gì?"

 

Cố Thời đáp: "Miếng dán giữ nhiệt, là một món đồ tự tản nhiệt, nguyên lý thì tôi không biết, nhưng dán lên sẽ không lạnh nữa."

 

Tạ Cửu Tư thấy hơi mới lạ.

 

Cố Thời nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài của mình, dán "bạch bạch" hai miếng dán giữ nhiệt lên rồi kéo khóa kéo lại, cúi đầu nhìn chân của mình, cậu hơi do dự một chút, nhưng không làm ra hành vi cởi giày dán miếng dán giữ nhiệt trước công chúng.

 

Cậu đeo vũ trang cho mình xong thì ngước mắt nhìn về phía Tạ Cửu Tư, phát hiện Tạ Cửu Tư vẫn còn đang lật xem bao bì.

 

"Đừng nhìn nữa sếp Tạ ơi, chỗ tôi còn có một cái túi lớn nè, mau dán lên đi, tay lạnh như băng vậy, lát nữa chúng ta còn phải đến nơi hoang vu chờ Đế Lưu Tương rơi xuống đến hơn nửa đêm, lỡ bị cóng thì phải làm sao?"

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thời: "Mùa đông ở thế giới này không thể nào khiến tôi bị thương."

 

Cố Thời sửng sốt.

 

Ồ, quên mất.

 

Cậu còn tưởng tay của Tạ Cửu Tư lạnh như vậy là do thời tiết.

 

Tổ tông này sao có thể bị lạnh được chứ.

 

Cố Thời hơi ảo não, im lặng cất miếng dán giữ nhiệt vào túi áo, lấy điện thoại ra, quay đầu bỏ đi.

 

Tạ Cửu Tư xé mở bao bì miếng dán giữ nhiệt, dán lên tay cảm nhận nhiệt độ dần nóng lên, đột nhiên nhận ra gì đó.

 

Tạ Cửu Tư ngước nhìn: "Cậu sợ tôi bị lạnh hả?"

 

Cố Thời khựng lại, phủ nhận: "Không có."

 

"Có." Tạ Cửu Tư nói, "Hồi nãy cậu lo lắng tôi bị lạnh cóng."

 

Cố Thời không thừa nhận đâu, trông như cậu tự mình đa tình vậy.

 

Cố Thời vỗ vỗ miếng dán giữ nhiệt trên người, nói nửa thật nửa giả: "Tôi là sợ mình bị lạnh cóng thôi!"

 

"Hóa ra là vậy." Tạ Cửu Tư chợt nhận ra.

 

Cố Thời "ừm" một tiếng, quay đầu đi, tập trung nhìn hướng dẫn chỉ đường.

 

Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng Cố Thời, tay lấy miếng vảy rồng lúc trước bị anh bóc ra.

 

Màu đỏ, phần cạnh sắc như đao.

 

Tạ Cửu Tư đi theo Cố Thời, vừa dùng tay trần mài giũa phần cạnh quá sắc bén kia, vừa phân thần tìm kiếm trong giới tử nhỏ của anh.

 

Cố Thời vào cửa hàng bán vé số.

 

Cậu chưa từng mua vé số, dốt đặc cán mai về các loại vé số, ngơ ngác chọn đại bảy con số, sau đó cầm tờ vé số trở về, đưa cho Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư thu hồi lực chú ý khỏi giới tử của mình, nhận tờ vé số: "Cậu không giữ sao?"

 

"Không được." Cố Thời nói, "Con số là tôi chọn ngẫu nhiên, tiền của anh, nhân quả của anh, trúng hay không đều nên để anh cầm, tôi không nhận thưởng, cũng đừng để cho tôi biết."

 

Cố Thời khá hiểu bản thân.

 

Mặc dù từ góc độ sinh lý, bây giờ hình như cậu không phải là con người, nhưng từ góc độ tâm lý, cậu cảm thấy mình vẫn là người bình thường.

 

Tâm lý của Cố Thời vẫn giống tâm lý của hầu hết những người bình thường.

 

Không chạm vào vé số còn đỡ, chạm vào rồi sẽ không khống chế được suy nghĩ, lỡ như trúng thật, dựa theo nhân quả thì số tiền này không nên là của cậu, tâm lý của cậu sẽ tan vỡ.

 

Vì vậy không biết sẽ tốt hơn.

 

"Được." Tạ Cửu Tư gật đầu đồng ý, ngửi mùi đồ ăn tràn ngập trong không khí, mua một đống đồ ăn vặt bỏ vào giới tử, sau đó kéo Cố Thời quẹo vào một con đường nhỏ, ngay lập tức biến mất trong thành trấn.

 

Tứ Xuyên Trùng Khánh được dãy núi bao quanh.

 

Tạ Cửu Tư dẫn Cố Thời đến một ngọn núi không tên.

 

Cố Thời vừa đứng vững thì bị một cơn gió núi thổi qua, lạnh lẽo ẩm ướt, lạnh đến thấu xương.

 

Cố Thời run cầm cập, kéo khóa kéo áo khoác lông lên cao nhất, gần nửa khuôn mặt giấu vào cổ áo khoác lông, cậu nhìn xung quanh, tìm thấy một cái cây cao to, thế là chạy đến dưới rễ cây để tránh gió.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, hoàn toàn không ngờ cậu lại sợ lạnh như vậy.

 

Chỉ cần là yêu quái có chút tu vi, không nói đến những thứ khác, nhưng tuyệt đối có thể miễn nhiễm nóng lạnh.

 

Cố Thời có thể ngăn được vuốt rồng của anh, không lý nào lại sợ lạnh.

 

Có lẽ là bị thương ở đâu đấy.

 

Tạ Cửu Tư vừa nghĩ vừa lấy vảy rồng mới mài được một nửa ra.

 

Cố Thời ngồi trên rễ cây, cắm sạc dự phòng cho điện thoại, dán một miếng dán giữ nhiệt lên mũ áo khoác lông, cởi giày ra dán một miếng lên đế giày, lại dán thêm hai bên ống tay áo trái phải, sau khi đã mặc toàn bộ vũ trang, cậu lại kéo khoá kéo lên tận mũ, chỉ chừa lại một đôi mắt, cầm điện thoại xem tạp kỹ.

 

Tạ Cửu Tư ở bên cạnh đã mài vảy rồng đến bóng nhẵn, sau đó khoan một lỗ ở giữa, lấy một sợi dây vàng trong giới tử ra, thắt nút.

 

Tạ Cửu Tư cầm vòng cổ vảy rồng mới ra lò, xoay người đi về phía Cố Thời.

 

Cố Thời không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cậu xem tạp kỹ cười đến ná thở.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời như quả cầu lông ngồi trên rễ cây cười đến run rẩy, không khỏi vươn tay qua.

 

Cố Thời cảm thấy đầu mình bị cái gì đó đè lên, sau đó bị lắc qua lắc lại như con lật đật.

 

Cậu ngẩng đầu lên, xuyên qua vòng lông xù trên mũ áo khoác, cậu nhìn thấy Tạ Cửu Tư không biết đã đứng bên cạnh cậu từ khi nào.

 

Cố Thời chớp chớp mắt, rút tay ra, kéo khóa kéo xuống dưới một chút, tốt xấu gì cũng lộ ra lỗ mũi, giọng ồm ồm: "Sao vậy?"

 

"Cái này." Tạ Cửu Tư đưa vòng cổ vảy rồng cho Cố Thời.

 

Cố Thời vô thức nhận lấy, vảy rồng đỏ sẫm mềm mại như ngọc, bên trong hình như còn có ngọn lửa đang cháy, ngọn lửa nuốt chửng kim sa nhỏ vụn chảy bên trong, vừa đẹp vừa huyền bí.

 

"Đây là?"

 

"Vảy rồng và râu rồng của tôi, khi còn bé vô tình bị gãy."

 

"?" Cố Thời khó hiểu, "Cho tôi hả?"

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: "Ừm."

 

"Cho tôi làm gì?" Cố Thời buồn bực.

 

"Sợ cậu lạnh đến mắc bệnh." Tạ Cửu Tư nói, "Cậu có vẻ rất sợ lạnh, đeo cái này lên sẽ không sợ lạnh nữa."

 

Cố Thời không kịp phòng ngừa, cảm giác như Tạ Cửu Tư lại đá bóng lên mặt cậu.

 

Cậu hơi do dự, nhìn vòng cổ vảy rồng trên tay, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Bình Luận (0)
Comment