Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời giơ điện thoại lên, muốn chụp lại trận bão sao băng mộng ảo tuyệt đẹp này.
Nhưng điện thoại của cậu là điện thoại cũ từ bốn năm trước, khi nhắm camera lên bầu trời đêm, màn hình tối đen như mực, không chụp được gì.
Tiếc quá.
Cố Thời thở dài, tiếc nuối bỏ điện thoại xuống, leo lên một tảng đá cao trên ngọn núi, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lặng lẽ ngắm nhìn.
Tạ Cửu Tư đã thấy cảnh này nhiều rồi nên không thấy gì đáng ngạc nhiên, sự chú ý của anh chưa bao giờ ở trên trời, mà là luôn chú ý tới Cố Thời.
Anh còn đang nghĩ đến người bạn kia của Cố Thời.
Tạ Cửu Tư không có bạn.
Từ trước kia, anh là sự tồn tại bị mọi người tránh còn không kịp.
Cho dù là trước khi sáng lập Cửu U, thế gian vẫn còn là Vô Lượng Hải, cũng vì sức mạnh của anh tương tự Bàn Cổ Thần nên anh chưa từng thân thiết được với các đồng tộc được sinh ra trong hỗn độn.
Tạ Cửu Tư không phải vừa sinh ra đã biết nhiều thứ như Bạch Trạch, cũng không thể nhìn trộm lòng người như Đế Thính, anh không hiểu bạn bè là khái niệm gì, cũng không biết bạn bè nên ở chung với nhau như thế nào.
Anh chỉ hiểu sơ sơ từ trên sách, bạn bè có lẽ rất thân thiết và khác biệt với những người khác.
Viện điều dưỡng Chung Sơn không có người như vậy.
Tạ Cửu Tư chỉ hơi quen biết với Đế Thính vì cùng sống ở Cửu U mà thôi.
Nhưng ngay cả khi ở Cửu U, Tạ Cửu Tư cũng luôn lẻ loi một mình, một con rồng cô độc sống xa thành Cửu U, sống bên trong dinh thự ở ngoài cương phong.
Trong mắt Tạ Cửu Tư, viện điều dưỡng Tam Giới chỉ là một liên minh tạm thời rất lỏng lẻo mà thôi, hầu hết bọn họ đều làm theo ý mình, trước kia thân với ai thì bây giờ vẫn thân với người đó, trước kia có thù oán với ai, bây giờ gặp lại trong viện thì cũng đâm chọc nhau, đánh nhau.
Tạ Cửu Tư trở nên thân quen với bọn họ hơn cũng là trong nửa năm này.
Ngoại trừ Lý Bế Chủy có tính cách thoải mái, hầu hết thần ma thượng cổ đều là kiểu vô cùng chậm nhiệt.
Nửa năm còn không đủ để bọn họ chợp mắt chứ đừng nói gì quen thuộc lẫn nhau.
Nhưng Cố Thời thì khác.
Cố Thời sẽ chủ động tiếp xúc với anh, sẽ mang đến rất nhiều trải nghiệm mà anh chưa từng có. Cố Thời sẽ khen anh, sẽ quan tâm anh, sẽ sợ anh chịu thiệt, vừa nhiệt tình vừa thú vị, còn không ồn ào như con trâu Lý Bế Chủy kia.
Ờm, nói đến Lý Bế Chủy.
Mối quan hệ của Lý Bế Chủy và Cố Thời cũng không tệ, nói không chừng cũng là bạn bè.
Tạ Cửu Tư nghĩ tới đây thì càng buồn bực hơn.
Rõ ràng là Cố Thời chủ động kết bạn với anh mà.
Cố Thời là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của anh, kết quả anh chỉ là một con cá nhỏ trong ao cá của Cố Thời.
Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm Cố Thời.
Cố Thời cảm thấy áo khoác lông quá vướng víu nên đã cởi ra, trên cổ đeo vòng cổ vảy rồng mà Tạ Cửu Tư vừa đưa, vảy rồng màu đỏ sẫm dán lên áo lông cổ cao màu kaki, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dìu dịu trong đêm đen.
Tạ Cửu Tư nhìn qua miếng vảy rồng kia, lại cúi đầu nhìn tay của mình.
Hình như anh chưa nhận được bất kỳ tín vật nào của Cố Thời -- mỗi người trong Viện Tam Giới đều có sách luyện tập và sách bài tập nên cái đó không tính.
Ồ, thậm chí anh còn không biết nguyên hình của Cố Thời là gì.
Tuy hầu hết yêu ma đều sẽ cố gắng tránh để người khác biết nguyên hình của mình là gì, thậm chí chính Tạ Cửu Tư còn cố ý nhắc nhở Cố Thời đừng tùy tiện hỏi nguyên hình của người khác, nhưng làm bạn bè, Tạ Cửu Tư cảm thấy mình có tư cách để biết.
Chỉ là Cố Thời không nói cho anh biết.
Tạ Cửu Tư càng nghĩ thì càng để ý, mà càng để ý thì lại càng muốn biết, suy nghĩ một hồi thì không vui, thậm chí còn có hơi giận dỗi.
Bầu trời mưa sao băng tuyệt đẹp sáng chói, nhưng tâm trạng của Tạ Cửu Tư lại không đẹp được như vậy.
Cố Thời không nhìn Tạ Cửu Tư, cũng không hề nhận ra áp suất thấp quanh người Tạ Cửu Tư.
Cậu nhìn sao băng đầy trời, đột nhiên nhớ ra tin đồn trên phố là có thể ước nguyện với sao băng, thế là cậu hét lớn một tiếng: "Gia muốn phát tài!"
Hét xong câu này, Cố Thời không chắc là một ngôi sao băng chỉ được ước một cái hay thế nào, nhưng dựa theo nguyên tắc không lãng phí, cậu lại nhảy lên, bắt đầu ước nguyện một cách mãnh liệt.
"Ngôi này ước phát tài!"
"Ngôi này ước tôi sẽ trở nên nổi bật!"
"Ngôi này ước ông già thuận lợi sống đến 89 tuổi không bệnh không hoạn."
"Ngôi này ước cả đời tôi trôi chảy bình an khỏe mạnh!"
"Ngôi này ước hương khói Thương Ngô Quan hưng thịnh!"
"Ngôi này ước dòng dõi Thương Ngô có thêm tiểu sư đệ có tài năng bẩm sinh kế thừa y bát của ông già!"
"Ngôi này ước quốc thái dân an dân giàu nước mạnh!"
"Ngôi này ước thế giới hòa bình!"
"Ngôi này ước ngày nào cũng có thịt..."
Bão sao băng hơn 30 năm mới có một lần, số lượng có thể đạt đến mấy ngàn ngôi sao mỗi giờ, Cố Thời nói xoèn xoẹt cũng không theo kịp tốc độ xẹt qua của sao băng, cuối cùng hét đến hết oxy, bắt đầu ý thức mơ hồ nói bậy nói bạ.
"Ngôi này ước Tạ Cửu Tư học được cách nói chuyện đàng hoàng, không biến thành tuyệt thế tra nam người người đòi đánh!"
"...?" Tạ Cửu Tư bối rối nhìn hành vi khó hiểu của Cố Thời, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Ước đó! Con người nói ước với sao băng sẽ linh nghiệm!" Cố Thời tranh thủ thời gian trả lời câu hỏi của Tạ Cửu Tư, sau đó nhìn chằm chằm một ngôi sao băng mới xuất hiện, hét lớn một tiếng, "Ngôi này ước Lý Bế Chủy nói ít một chút!"
Tạ Cửu Tư nghiêm túc nói: "Sao băng không có tác dụng thực hiện nguyện vọng, Đế Lưu Tương cũng không."
Cố Thời đang nhiệt tình ước nguyện đột nhiên im bặt.
Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư: "Sếp Tạ, có vài lời phải nhìn trường hợp xem có nên nói hay không."
"Ví dụ?"
"Ví dụ câu vừa rồi của anh." Cố Thời thở dài, nhảy từ trên tảng đá xuống, "Khi người ta đang vui vẻ làm chuyện ngu ngốc thì đừng nói ra chân tướng, cái đó gọi là dội gáo nước lạnh."
Tạ Cửu Tư ghi nhớ kiến thức này.
Cố Thời bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, khi nhìn về phía ngôi sao băng không thể thực hiện nguyện vọng, tức khắc cảm thấy nhàm chán vô vị.
Cậu đi đến bên cạnh Tạ Cửu Tư, ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cảm xúc của Tạ Cửu Tư cũng không vui.
Cố Thời mặc áo khoác lông vào, hỏi: "Anh không vui à?"
Tạ Cửu Tư là một con rồng thành thật, anh dứt khoát gật đầu: "Ừm."
Hiếm thấy ghê.
Trong ấn tượng của Cố Thời, từ khi cậu quen biết Tạ Cửu Tư, cảm xúc của Tạ Cửu Tư đã vô cùng ổn định, dáng vẻ bình tĩnh đến mức dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt.
Thỉnh thoảng có thay đổi cũng đều theo hướng tích cực, chẳng hạn như khi ăn một cái gì đó, khi phát hiện một sự vật mới và khi thí nghiệm thành công.
Có chuyện gì có thể khiến tổ tông Tạ Cửu Tư này không vui vậy?
Cố Thời lấy điện thoại ra, mở group WeChat Viện Tam Giới, lướt lên, phát hiện trong group vẫn là một số tin nhắn đăng ký học tập và đăng ký trò chơi, ngoài ra còn có một số cuộc cãi vã lật xe trong group.
Mọi thứ gió êm sóng lặng.
Cố Thời không hiểu chuyện gì: "Đã xảy ra chuyện gì hả?"
Tạ Cửu Tư suy nghĩ rồi đưa tay về phía Cố Thời: "Tín vật."
Cố Thời: "?"
"Cho tôi một tín vật của cậu." Tạ Cửu Tư nói.
Cố Thời suy tư một lúc, nhưng không thể hiểu được ý trong lời của Tạ Cửu Tư.
Cậu mờ mịt: "Tín vật ý là...?"
Tạ Cửu Tư nói: "Tín vật chứng minh tôi là bạn của cậu."
Cố Thời:???
Hả.
Yêu quái các anh cũng quan tâm đến cái này à?
Con người chúng tôi chỉ khi có đối tượng hẹn hò mới làm loại nghi thức này thôi!
Ồ không đúng, bây giờ mình không phải là con người.
Cố Thời không nghi ngờ những lời của Tạ Cửu Tư có gì đó không ổn.
Tạ Cửu Tư là người cố chấp, không có khả năng nói dối. Hơn nữa, cho dù là người nói dối, vậy Tạ Cửu Tư có thể lừa được thứ gì từ Cố Thời chứ?
Giống như bây giờ, Cố Thời sờ hết túi trên người cũng không tìm được thứ gì ngoài điện thoại và cục sạc dự phòng.
Cố Thời nhìn bàn tay Tạ Cửu Tư đưa ra trước mặt cậu, nói: "Bây giờ tôi không có đồ gì trên người hết."
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, đưa mắt nhìn l*n đ*nh đầu Cố Thời.
...
Khi Cố Thời về đến nhà, sắc mặt u ám, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, khi bước vào Điện Sơn Môn, cậu không chút khách sáo đóng cửa cái "rầm" thật mạnh, suýt nữa đập bẹp mũi Tạ Cửu Tư đang đi đằng sau cậu.
Tạ Cửu Tư đứng bên ngoài Điện Sơn Môn, cụp mắt nhìn nhúm tóc đen trong tay.
Tóc của Cố Thời khác với tính cách nói toạc móng heo của cậu, sợi tóc nhỏ mềm mại, bồng bềnh, trông giống lông tơ của con non của loài động vật nào đó.
Chuyện là thế này.
Cố Thời không tìm thấy tín vật nào trên người mình, Tạ Cửu Tư xin một ít tóc của cậu.
Tuy nhiên, Tạ Cửu Tư không biết cắt tóc, thế là khiến trên đầu Cố Thời trọc một lỗ, nhìn như bị chó gặm.
Lúc đó Cố Thời không biết, sau khi hai người họ bắt được Đế Lưu Tương, Tạ Cửu Tư dẫn Cố Thời về thành phố ăn khuya, khi đi ngang qua một cửa hàng, cậu nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trên cửa kính, thế là đen mặt ngay tại chỗ.
Cố Thời cực kỳ để ý đến ngoại hình của mình.
Ngoại trừ lúc đi làm việc nhà nông và bán đồ, bình thường khi ra ngoài, cậu sửa soạn bản thân rất ra người ra ngợm, nếu không cũng không có nhiều vận đào hoa như vậy.
Kết quả lại bị một kéo của Tạ Cửu Tư hủy hết hình ảnh không còn một mảnh.
Kiểu tóc chiếm ít nhất 30% trong việc quản lý hình ảnh, mà đối với Cố Thời thường xuyên không có tiền mua quần áo thì chiếm đến 50%.
Cố Thời nổi giận đùng đùng đi vào phòng của mình, không thèm chào hỏi ông già một tiếng, cởi mũ ra, nhìn vào chiếc gương to, càng tức giận hơn.
Cố Tu Minh nghe thấy tiếng Cố Thời về nhà, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
"Ai da! Đầu của con bị chó gặm hả?"
Cố Thời đen mặt: "Chưa trọc mà! Một thời gian nữa sẽ mọc lại!"
Cố Tu Minh ở ngoài phòng cầm táo lên, vui vẻ gặm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ông thấy không giống bị Đế Lưu Tương làm."
"Là Tạ Cửu Tư cắt!" Cố Thời kéo tóc, muốn che khuất cái lỗ kia lại, "Anh ta nói muốn tín vật gì đó, dù sao trông anh ta cũng rất nghiêm túc và đàng hoàng, con lại không lấy ra được gì, anh ta nói muốn tóc của con nên con cho, ai biết tay nghề của anh ta kém như vậy!"
Cố Tu Minh không quan tâm tín vật gì đó.
Mọi thứ ở thời thượng cổ đều là điểm mù kiến thức của ông, có quan trọng hay không thì do người khác quyết định.
Ông chỉ hơi ngạc nhiên: "Sao con lại nghĩ rằng Tạ Cửu Tư biết cắt tóc?"
Cố Thời càng tức hơn: "Lúc đó có nghĩ nhiều đâu? Vốn tưởng anh ta chỉ lấy mấy sợi, kết quả anh ta cắt cái xẹt đi luôn một nhúm!"
Cố Tu Minh vui gần chết, hiếm khi Cố Thời chịu thiệt, ông phải xem nhiều chút mới được.
Cố Thời trong phòng mặt ủ mày ê cởi áo khoác lông và quần lông ra.
Cố Tu Minh đứng ngoài cửa sổ thấy gió hơi lạnh, vội đóng cửa sổ lại giúp Cố Thời, sau đó đẩy cửa chính đi vào, mắng cậu: "Không bật lò sưởi đã c** q**n áo, con muốn chết hả? Lỡ bị cảm lạnh thì phiền chết ông già này!"
"Không đâu." Cố Thời xua tay, chỉ vào đồ đeo trên cổ mình, "Tạ Cửu Tư cho con thứ này, con không thấy lạnh."
Cố Tu Minh nhìn qua, hỏi: "Đây là cái gì?"
Cố Thời vẻ mặt đau khổ nghịch tóc mình: "Vảy rồng và râu rồng, của Tạ Cửu Tư."
Cố Tu Minh hít một hơi: "Đồ tốt nha!"
"Đúng vậy." Cố Thời gật đầu, sờ cái lỗ trên đầu, "Dùng tóc của con để đổi hình như cũng lời."
Cố Tu Minh sửa đúng lại: "Không chỉ là lời, mà còn là lời máu*."
*Lời máu (血赚): mình search thì toàn ra kiếm tiền bằng máu, cũng không rõ nên ghi đại.
Cả hai thầy trò đều không cho rằng Cố Thời là yêu quái khó lường nào đó.
Yêu quái khó lường mà lại yếu như Cố Thời vậy à? Yêu khí như có như không, mặc dù bình thường khỏe như trâu, nhưng khi trời lạnh, cậu thậm chí còn bị lạnh đến mắc bệnh, khi còn nhỏ có không ít lần phải vào bệnh viện.
Cố Thời nhìn vào gương, nhận ra được điều đó, cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ che nó lại.
Mấy tháng kế tiếp chắc cậu phải đội mũ đi làm rồi.
Cố Thời bắt đầu đuổi người: "Được rồi, con muốn đi ngủ! Con có mang hai con cua lớn về, ở trên bàn của con, mới hấp xong, vẫn còn nóng, ông đem về từ từ ăn đi!"
Cố Tu Minh không thèm khách sáo, xách cua rời đi.
Cố Thời rửa mặt xong thì nhảy lên giường, đá chân, hầm hừ lăn vào ổ chăn.
......
66 đóa Đế Lưu Tương, cuối cùng chỉ có 42 đóa được giao ra.
Một phần nhỏ là vì ngoài ý muốn, còn một phần khác là dứt khoát nuốt riêng luôn, tình huống này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Suy cho cùng, trong Viện Tam Giới không chỉ có thiên thần hiền lành lương thiện và cát thú.
Tạ Cửu Tư giao Đế Lưu Tương cho Tất Phương, để Tất Phương cầm đi chữa trị cho Họa Đấu trước, sau đó phớt lờ nhóm thần ma đang háo hức nhìn mình, đi thẳng về sân, đóng cổng lớn lại.
Đám Lý Bế Chủy còn nghĩ lần này Tạ Cửu Tư sẽ mang thứ gì về đây, ai cũng háo hức chạy đến, kết quả ăn canh bế môn không chút thương tiếc.
Lý Bế Chủy buồn bực: "Anh ta vội vàng như vậy làm gì chứ?"
Anh Chiêu lắc đầu: "Không biết, ngày mai là thứ hai, Cố Thời sẽ đến đây đi làm, lúc đó đi hỏi cậu ta xem."
Đám thần ma thượng cổ nhìn nhau, tức khắc tản ra.
Tạ Cửu Tư lấy một nhúm tóc của Cố Thời, đương nhiên không thể nào trực tiếp dùng tóc của Cố Thời làm tín vật.
Phàm là sinh linh, dù là lông tóc hay da thịt cũng vẫn là máu thịt, đều có thể luyện hóa.
Trong quá trình luyện hóa sẽ có thể nhìn thấy một số manh mối về bản thể thật sự.
Hơn nửa đêm.
Tạ Cửu Tư nhìn tóc của Cố Thời được luyện hóa thành hai cuộn lông cực nhỏ màu hoàng kim, rơi vào suy tư.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mới chương 34 à, tác giả dễ gì cho biết nguyên hình của bé Thời nhanh vậy được :)))
Biết Lý Bế Chủy là con trâu rồi, mn đoán xem là con gì, trong đầu mình chỉ toàn là con trâu của Ngưu Lang Chức Nữ =.=