Lời editor: Edit đến đây mới biết cái giấy chứng nhận mà bé Cố nói là giấy chứng minh nhân dân, căn cước công dân, lúc đầu mình tưởng là tờ nào đó kẹp chung với tờ xin việc nhận việc ==
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời nhất thời không dám động đậy.
Tạ Cửu Tư đợi một hồi, thấy Cố Thời vẫn không nhúc nhích thì khó hiểu: "Không thích ăn hả?"
Cố Thời từ từ hoàn hồn lại, nhìn hai món thịt trên bàn, cậu phủ định: "Thích."
Tạ Cửu Tư đẩy cái dĩa lên: "Ăn đi."
Cố Thời vô thức cầm lấy đôi đũa, sau đó đặt xuống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Nơi này trông giống như nhà ăn, mười mấy cửa sổ mở toang, nhưng toàn bộ nhà ăn lại trống không, dù là dì múc cơm hay thực khách cũng không thấy một ai.
Ánh đèn trắng sáng chiếu vào không gian rộng lớn quá mức khiến nó trông hơi kỳ dị.
Trước mặt là tai heo đỏ hồng và cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc đang tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Da đầu Cố Thời tê đại.
Cậu nhớ hôm nay ông già vẫn chưa xem bói cho cậu.
"... Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc Tạ." Cố Thời cẩn thận chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Tạ Cửu Tư gật đầu, lại nhắc nhở, "Ăn cơm đi."
Cố Thời đáp một tiếng ngắn gọn, nhưng không dám động đũa.
Tạ Cửu Tư khó hiểu.
Không phải đang đói bụng à?
Cố Thời hỏi: "Anh đưa tôi đến chỗ này là có việc gì sao?"
Tạ Cửu Tư nói: "Lão đạo sĩ không cho cậu ăn cơm."
Cố Thời:?
Anh rảnh ghê ha, mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến coi trò hề ở đỉnh núi kế bên rồi.
Cố Thời đính chính cho Cố Tu Minh: "Ông ấy sẽ không bắt tôi nhịn thật đâu."
Mặc dù ông ấy sẽ không cho tôi ăn thịt thật.
Cố Thời ngửi mùi thịt, bụng kêu rột rột.
Tạ Cửu Tư nhét đũa vào tay cậu, nhắc nhở lần bốn: "Ăn đi."
Cố Thời vò đầu: "Tôi vẫn chưa có phiếu ăn."
Phải mất một lúc Tạ Cửu Tư mới hiểu ra phiếu ăn là gì, anh lắc đầu: "Không cần, nhân viên được miễn phí."
Nhưng tôi cũng chưa phải là nhân viên mà!
Trong lòng Cố Thời nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, gắp một miếng tai heo ăn thử.
Hình như là đồ ăn bình thường, là mùi vị mà cậu thích.
Cố Thời múc thêm cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc thì thấy Tạ Cửu Tư đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
"?" Cố Thời do dự, "Tổng giám đốc Tạ, anh không ăn hả?"
"Tôi ăn rồi." Tạ Cửu Tư nói.
Cố Thời cúi đầu nhìn hai cái chén trước mặt mình, có hơi mất tự nhiên.
Nhưng Cố Thời sẽ không từ bỏ miếng thịt chỉ vì bị mất tự nhiên.
Chê cười rồi.
Chỉ cần nghĩ đến bây giờ ông già đang vừa mắng chửi mình vừa nấu đồ chay, Cố Thời lại có cảm giác mình có thể cười đến mức miệng toét ra cả sau gáy!
Cậu uống cháo, lèm bèm hỏi Tạ Cửu Tư: "Anh đối xử với ai cũng như vậy hết hả?"
"Hửm?"
Cố Thời nói: "Tức là sẽ đi quản chuyện của người khác á."
"Không đâu." Tạ Cửu Tư lắc đầu, "Bọn họ đều sợ tôi, cậu rất hiếm thấy."
Tức khắc, Cố Thời hiểu ra vì sao trong nhà ăn không có người khác ngoài Tạ Cửu Tư.
Nhưng vấn đề là, Tạ Cửu Tư có gì mà sợ?
Cố Thời nhìn khuôn mặt của Tạ Cửu Tư, nghiên cứu một lúc.
Có lẽ là do bản thể nên khuôn mặt của Tạ Cửu Tư là khuôn mặt chuẩn đế vương, thường được gọi là khuôn mặt oai vệ, tuấn tú uy nghiêm, khi khuôn mặt không thể hiện cảm xúc sẽ khiến người khác hơi sợ hãi.
Nhưng Cố Thời lại cảm thấy, độ kh*ng b* của Tạ Cửu Tư thậm chí còn không bằng cố vấn học tập của lớp cậu.
Hơn nữa yêu quái cũng không đến mức sẽ sợ vẻ bề ngoài chứ.
Cố Thời cắn đũa: "Bởi vì anh là Chúc Long?"
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Có lẽ Cố Thời đã hiểu được một chút.
Thông thường, yêu quái thường thiên về bản năng hơn là lý trí, sự áp lực bẩm sinh của chuỗi thức ăn tuyệt đối sẽ khiến bọn họ bỏ chạy mất dạng trước khi kịp trò chuyện tử tế với Tạ Cửu Tư.
Nhưng Cố Thời không thể cảm nhận được sự áp lực này.
Có thể vì mình không phải là yêu quái, khá chậm chạp, Cố Thời nghĩ.
Cũng có thể là vì từ nhỏ đến lớn cậu rất may mắn, người xung quanh cậu đều rất tốt, cuộc sống vườn trường cũng bình thản yên ổn, dù là chơi game sung quá lỡ hố đồng đội thì cũng không có ai mắng cậu.
Nghĩ vậy, Cố Thời phát hiện hình như trước giờ mình chưa từng chịu thiệt.
Quả nhiên, gan cậu lớn cũng là có lý do cả.
Cố Thời ăn xong bữa cơm dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Cửu Tư, thỏa mãn xoa bụng.
"No rồi?" Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời gật đầu, bắt đầu nghĩ xem mình nên về như thế nào.
Đơn nhận việc cậu còn để trên bàn trong phòng kia kìa, nếu muốn nhận chức thì phải lấy hồ sơ và căn cước công dân kia.
Cậu quay đầu lại, nhìn Tạ Cửu Tư - người đã bắt cậu đến đây bằng ánh mắt trông mong.
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời: "Anh có thể đưa tôi về không?"
Cố Thời thật sự dám nghĩ dám làm, cậu còn nghĩ cậu chắc chắn sẽ không bị từ chối.
Quả nhiên, Tạ Cửu Tư gật đầu.
"À chờ một chút!" Cố Thời quay đầu nhìn cửa sổ số một, thấy có bánh màn thầu nóng hổi, hỏi, "Tôi có thể lấy vài cái không?"
"Có thể."
Cố Thời vui vẻ lấy túi nilon ra, lấy bốn cái màn thầu lớn.
Lão đạo sĩ thích ăn màn thầu trắng nhất, tiếc là tự nhào bột quá phiền phức, trong nhà rất ít khi ăn.
Tạ Cửu Tư đưa Cố Thời về Thương Ngô Quan.
Sau khi tiễn Cố Thời đi, Tạ Cửu Tư cụp mắt, v**t v* ngón trỏ ở tay phải.
Ngón tay này vừa mới chạm vào vạt áo thun của Cố Thời, chất vải rất mềm mại, còn giữ lại chút hơi ấm của cơ thể yêu quái nhỏ kia.
Thật kỳ lạ.
Tạ Cửu Tư nghĩ.
Rõ ràng là một con yêu quái có yêu khí yếu đến mức giống như con người, nhưng lại có thể ngăn được đòn tấn công của anh, còn không sợ trọc khí của Chúc m.
Tạ Cửu Tư vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm đầu ngón tay.
Anh cực kỳ hiếm khi tiếp xúc với các sinh linh khác ở khoảng cách gần như vậy, cảm xúc mới lạ ấm áp khiến anh không nhịn được v**t v* đầu ngón tay một chút.
Thật kỳ lạ.
Anh lại nghĩ như vậy một lần nữa.
Nơi Cố Thời đáp đất cũng chính là nơi cậu bị bắt đi.
Cậu đứng trên nóc nhà, nhìn khói bếp tỏa ra từ nhà bếp ở xa xa, động tác nhanh nhẹn bò xuống nóc nhà, bước chân nhẹ nhàng, nhảy vào nhà bếp, đá văng cánh cửa một cánh thành thạo.
"Ông già ơi!" Cố Thời giơ cao bọc nilon, "Ông xem cục cưng mang gì về cho ông nè!"
Cố Tu Minh nhìn lên: "Ăn rồi à?"
"Con ăn rồi!" Cố Thời không hề bất ngờ khi thấy Cố Tu Minh đoán được.
Đùa à, Cố Tu Minh thì có gì mà không biết?
Ông già không gì là không biết hết.
Cố Thời nhích lại gần Cố Tu Minh, đưa màn thầu cho ông rồi đến chỗ tủ lạnh, cầm mì laoganma và hai bao cải bẹ, thái nhỏ rồi cho vào chén.
Cố Tu Minh đã xào rau muống xong, tắt lửa trong bếp lò, bưng chén đến nhà ăn. Cố Thời cũng đưa màn thầu qua đó rồi vỗ mông trở về phòng, cầm căn cước công dân và tài liệu đã chuẩn bị xong vào hôm qua, đi ra sơn môn.
Cố Tu Minh thong thả ăn đồ ăn mà thằng nhóc nhà mình hiếu kính, sau khi rửa tay sạch sẽ thì về phòng lấy đồ rồi đến sân hoang phía Tây Nam đạo quán.
......
Cố Thời đứng ở cửa viện điều dưỡng, chụp một bức ở cánh cổng lớn được xây lại vô cùng xa hoa của viện điều dưỡng Chung Sơn, đăng lên khoe với bạn bè.
Bắt đầu cuộc sống mới!
Cố Thời ngẩng đầu ưỡn ngực, nhấc chân bước tới công việc đầu tiên của mình.
Nhận chức ở bộ phận nhân sự.
Mặc dù sếp thuộc hàng đồ cổ không biết một cái gì hết, nhưng viện điều dưỡng Chung Sơn thật sự là một công ty đã đăng ký chính quy, thứ nên có đều có.
Trên đường đi, Cố Thời phát hiện nhân viên ở đây có cả người thường lẫn yêu quái, người thường chiếm tỷ lệ nhiều hơn yêu quái rất nhiều.
Cậu hỏi đường đi đến bộ phận nhân sự, người đang trực là yêu quái, giống đực, có khuôn mặt rất baby, trên bảng tên của hắn viết tên là: Lý Bế Chủy*.
*Bế chủy (闭嘴) nghĩa là im lặng, câm mồm :)))
Cố Thời: "..."
Ánh mắt của mặt baby ngọt ngào nhìn theo tầm mắt cậu, nhìn về phía bảng tên, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bảng tên, vui vẻ hỏi: "Trông đẹp không!"
Cố Thời:?
Cái này à?
"Thật ra tôi thấy có thể chụp tôi đẹp hơn thế này nữa cơ, sườn mặt bên trái của tôi đẹp hơn sườn mặt bên phải, nhưng ánh sáng hôm đó rất tệ khiến hiệu ứng nửa bên mặt của tôi không phát huy được nét đẹp vốn có..."
"Đẹp!" Cố Thời ngắt lời đối phương.
Lý Bế Chủy đắc ý: "Đúng không! Căn cước mà cũng có thể chụp một người đẹp tự nhiên như vậy, tôi thấy tôi cũng..."
"Chào anh, tôi là Cố Thời, nhận chức kế toán." Cố Thời lại ngắt lời hắn lần nữa, đưa sơ yếu lý lịch trong tay qua.
Lý Bế Chủy nhận sơ yếu lý lịch: "Cậu có thể gọi tôi là A Thiện, thiện trong lương thiện, không cần gọi biệt danh, biệt danh đó là Tạ Cửu Tư đặt, tôi không thích."
Cố Thời nghĩ thầm biệt danh này hay mà, đánh thẳng vào sự tinh túy trong đó.
"Được, A Thiện."
Lý Bế... À không, cảm xúc của A Thiện lập tức tăng lên thấy rõ.
Hắn hỏi Cố Thời: "Cậu biết đánh nhau không? Sức chiến đấu thế nào?"
Trong lòng Cố Thời nói tôi đánh nhau rất giỏi.
Bây giờ tôi có thể lập tức biểu diễn phá núi tại chỗ!
Chắc chắn ưu nhã, trôi chảy hơn Trầm Hương*!
*Trầm Hương tên đầy đủ là Lưu Trầm Hương, nhân vật nam chính trong thần thoại và truyền thuyết TQ "宝莲灯", bổ núi để cứu mẹ.
Cố Thời rụt rè gật đầu: "Tạm được."
A Thiện cau mày: "Vậy không dùng được rồi."
Cố Thời nhanh chóng sửa miệng: "Tôi siêu mạnh, một đấm của tôi có thể thổi bay ngọn núi này!"
"Vậy thì quá được luôn!" A Thiện vỗ mạnh một cái, "Các loại trợ cấp sẽ được tính cho cậu như bình thường, cậu là người cùng tộc với chúng tôi, vì vậy đừng lãng phí tài nguyên và tiếp xúc với những nhân loại đưa tiền tới ở bên ngoài viện, đến làm việc ở Viện Tam Giới, làm sáu ngày nghỉ một ngày, cậu sẽ được chi trả và tặng bao lì xì khi bị tai nạn lao động, tôi thấy cậu có thân phận trong xã hội loài người, vậy chúng tôi xin được làm rõ, cậu phải chú ý, tốt nhất là đừng bại lộ trước mặt người thường..."
A Thiện cứ mở miệng nói không ngừng.
Đầu óc Cố Thời ong ong.
Tạ Cửu Tư thật trâu bò.
Kỹ năng đặt tên quả thật siêu tuyệt vời.
A Thiện điền xong đơn cho Cố Thời thì đứng dậy dẫn cậu đến văn phòng kế toán: "Nhưng cậu phải chú ý một chút, đừng có mà chưa lấy được tiền đã bị lão quái vật ở Viện Tam Giới lỡ tay g**t ch*t..."
"?" Cố Thời lập tức cảnh giác, "Cái gì?"
A Thiện nói: "Thì chính là những lão quái vật mới bị đánh thức dạo gần đây á."
Cố Thời mờ mịt lặp lại: "Cái gì cơ?"
"Cậu không biết hả?" A Thiện hơi kinh ngạc, "Chính là chuyện trong 23 năm gần đây, có rất nhiều lão quái vật bị người ta đào ra từ trong đất, ngay cả Bạch Trạch, Cùng Kỳ, Đào Ngột cũng không thoát được. Mấy tên cảnh giác thì vẫn còn ổn, còn mấy tên không cảnh giác thì bị mất không ít đồ, có vài tên còn suýt mất luôn cái mạng, bây giờ bọn họ đang dưỡng thương ở Viện Tam Giới nè."
Cố Thời sửng sốt.
Đúng là cậu không biết cái này thật.
Có lẽ Cố Tu Minh biết chút tin tức, nhưng trước giờ ông ấy chưa từng nhắc đến.
"Ở đây nè." A Thiện dẫn Cố Thời tới office building ở lầu sáu, quẹt thẻ để mở cửa văn phòng, sau đó đưa thẻ cho Cố Thời, "Bên chúng tôi rất thiếu người, lúc trước chỉ có tôi là kế toán, nếu bây giờ cậu đã đến rồi thì tôi phải nói với cậu một chút, cậu phải giải quyết tất cả các vấn đề liên quan đến tiền bạc trong Viện Tam Giới của chúng ta..."
Cố Thời gật đầu, đi vào văn phòng theo A Thiện, nhưng suy nghĩ của cậu đã không còn hướng về công việc nữa.
Hãy nghe tên của mấy lão quái vật đó đi.
Bạch Trạch, Cùng Kỳ, Đào Ngột... Thả đại một tên ra ngoài cũng có thể làm ra mưa máu gió tanh.
Cố Thời cảm thấy không ổn lắm.
Cậu phải hỏi cho rõ ràng, sau đó nói chuyện này với ông già.
"Ai đã đào mấy lão quái vật đó ra vậy?" Cậu hỏi.
"Không biết nữa!" A Thiện nhún vai, "Tình hình hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, chỉ biết người ta là một nhóm tiến hành hoạt động có tổ chức có kỹ luật, hình như là một nhóm có đủ người yêu quỷ quái, làm chuyện gì cũng rất có kế hoạch."
Nói xong, A Thiện giơ tay chỉ vào bóng người xuất hiện ở cửa, nhỏ giọng nói: "Đây, ví dụ như là vị này, những người đó đi theo anh ta nên mới tìm được Sơn Thần Chung Sơn."
Cố Thời sửng sốt, đưa mắt qua nhìn.
Người đứng ở cửa là một người trung niên có bộ râu dài, dáng người cao lớn cường tráng, trên tai đeo một đôi bông tai dài màu vàng kim, tay cầm một cây trượng gỗ.
Cố Thời hỏi: "Đây là ai?"
"Khoa Phụ*."
*Khoa Phụ (夸父) là một trong những nhân vật thần thoại và huyền thoại ở TQ cổ đại. Tồn tại dưới ba hình dạng: quái vật, con người và thần thánh. Ông không ngại khó, dũng cảm, gan dạ, có tinh thần nghĩ đến và làm lợi cho dân, ông luôn mong muốn chiếm được Mặt Trời.
"Anh ta tới đây làm gì?"
"Tìm kế toán chi tiền để đi tìm Thiên Khải* của anh ta."
*Mình tìm trong thần thoại và huyền thoại TQ thì không thấy ai tên Thiên Khải (天启), tên này còn có nghĩa là "ngày tận thế", còn tra trên baidu thì một là thấy có vua Minh Hy Tông - Khải thị, hai là thấy Apocalypse - một siêu phản diện thuộc truyện tranh Marvel của Mỹ.
Cố Thời: "?"
Là cái quỷ gì vậy?
"Thiên Khải của anh ta." A Thiện lộ ra biểu cảm chán nản muốn phàn nàn nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng trợn mắt xem thường, "Chỉ là một người bạn trên mạng."
Cố Thời im lặng một lúc: "Yêu qua mạng hả?"
A Thiện gật đầu.
Cố Thời sắp xếp lại lời nói: "... Rất thời thượng."
"Đúng vậy đúng vậy." A Thiện tỏ vẻ tán đồng.
Cố Thời khiêm tốn xin được chỉ dạy: "Nhưng loại chuyện này không thể đưa tiền đúng không?"
"Không, theo lẽ thường thì là phải cho, mấy lão quái vật này muốn cái gì thì chúng ta cũng phải cung cấp cái đó."
Trả lời xong, A Thiện lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.
Hắn cố gắng nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được: "Nhưng loại chuyện của anh ta thì không được, đệt, chúng tôi chỉ mới khai trương có hai tháng mà ngày nào anh ta cũng đến văn phòng của tôi để đòi tiền, mới hai tháng đã chi cho anh ta tận 50 vạn, mẹ nó ai mà chịu được! Quan trọng nhất là anh ta không phải tự chi cho bản thân, mà là cho người khác!
Cố Thời hít một hơi.
Hai tháng 50 vạn!
Cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
"Cậu có biết số tiền này là cho ai không? Cho Thiên Khải của anh ta đó!" Cảm xúc của A Thiện dần sụp đổ, "Quan trọng là anh ta và Thiên Khải của anh ta chỉ mới quen nhau hai tháng rưỡi! Ngay cả một bức ảnh cũng không có, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói! Chúng tôi nói anh ta bị trên mạng lừa, anh ta lại không tin!"
Cố Thời: "."
"Thậm chí cậu còn không thể tưởng tượng được tên lừa đảo kia nghiệp dư đến mức nào đâu, cậu có biết tên trên mạng của người đó là gì không?"
Cố Thời lắc đầu.
"Bé Gái Tỏa Nắng." A Thiện cười nhạo một tiếng, "Bây giờ ngay cả mấy đứa bé trong nhà trẻ cũng không thèm dùng loại nick name này."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Lão quái vật biết bắt trend yêu qua mạng theo kiểu bị đào mỏ luôn =.= Mà cái tên này hồi thời xưa còn có người xài chứ 2020 chắc chả ai dùng cái tên vậy đâu.
Mình không đăng mỗi ngày như mấy bộ trước được vì mình edit xong thì sẽ đọc lại 2 3 lần để beta lại luôn nên tiến độ chậm hơn, chứ edit xong rồi đăng sau đó beta lại thì mất thời gian lắm =.=