Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cùng Kỳ nghĩ hắn lớn chừng này rồi, chưa từng bị người khác thương hại như vậy đâu.
Tạ Cửu Tư có ý gì vậy?
Khinh thường hắn phải không?
Cùng Kỳ cau mày: “Ánh mắt đó của anh là sao?”
Tạ Cửu Tư bơ hắn, nhấc chân muốn rời đi.
Cùng Kỳ không phải kiểu hung thú sau khi nhận thua thì sẽ thật sự không ra tay nữa.
Thấy Tạ Cửu Tư đang bấm pháp quyết rút đất, Cùng Kỳ không chút suy nghĩ, vươn móng vuốt nhắm ngay vị trí Tạ Cửu Tư đang đứng.
Pháp quyết của Tạ Cửu Tư bị phá, đầu gối bị mắc kẹt dưới sàn nhà.
Quần áo trên người anh bị Cùng Kỳ làm rách một lỗ.
Cùng Kỳ Cảm thấy đầu ngón tay mình đụng phải cái gì đó, lập tức cong ngón tay, giật Cầm Cố Châu trên cổ Tạ Cửu Tư đi.
Tạ Cửu Tư đen mặt, rút chân ra khỏi sàn nhà, giọng nói như tảng đá bị đóng băng hàng vạn năm ở Cửu U: “Trả lại cho tôi.”
Cùng Kỳ cầm Cầm Cố Châu cướp được từ chỗ Tạ Cửu Tư, nhìn đám lông tơ bồng bềnh bên trong: “Đây là cái gì?”
Tạ Cửu Tư không đáp, tay hóa thành vuốt rồng, đánh về phía Cùng Kỳ.
Đế Thính và Lý Bế Chủy khẽ rít lên một tiếng, nhanh chóng rời xa trung tâm trận đánh.
Bọn họ đã quen với tình huống một lời không hợp liền đánh nhau như thế này, phải nói là, xưa giờ bọn họ đều sống như vậy, vì vậy, môn học bắt buộc duy nhất của đám thần ma thượng cổ là làm thế nào an toàn lui thân khỏi cuộc chiến.
Trước khi rời đi, Lý Bế Chủy còn hô: “A Chiêu!”
Thao Thiết còn đang trong trận, chưa đánh xong, cả căn phòng lại bắt đầu rung chuyển.
Vẻ mặt hắn vô cảm, bất động như núi, thao tác cũng chưa từng thay đổi, nhân lúc mua trang bị còn nhìn lướt qua làn đạn đang hoảng sợ vì tưởng có động đất, kêu hắn chạy nhanh, hắn bình tĩnh nói: “Không phải động đất, đã nói là hai đồng nghiệp đánh nhau rồi, đánh xong trận này, tôi sẽ đi khuyên.”
Hàng loạt dấu chấm hỏi bao trùm màn hình livestream.
Mấy người ngồi trong phòng của Tạ Cửu Tư cũng cảm nhận được rung chuyển.
Bởi vì có dấu ấn ở giữa mày nên Cố Thời và Tạ Cửu Tư có sự liên hệ chặt chẽ vi diệu, cậu thoáng cảm nhận được dường như Tạ Cửu Tư đang tức giận, hơn nữa còn đánh nhau với người khác.
Cố Thời sửng sốt, sau khi an ủi cả nhà Dư Tịnh thì đến ban công nhìn xung quanh.
Tất cả trận pháp ở Viện Tam Giới đều do Tạ Cửu Tư kiểm soát, Cố Thời nhìn mãi cũng không thấy là chỗ nào xảy ra chuyện, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy một ít giọng nói của các thần ma được gió núi thổi đến, hầu hết đều đang hả hê.
Cố Thời nghe một lát thì về phòng.
Cả nhà Dư Tịnh vừa mới tiếp xúc với những chuyện phi tự nhiên, hơn nữa vấn đề của con cái trong nhà cũng thấy được hy vọng, nên bây giờ bọn họ rất tò mò về những sự vật xung quanh.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Cố Thời ngồi trở lại, “Hình như đang đánh nhau.”
Cậu vừa dứt lời, căn phòng lại rung chuyển.
Dư Tịnh có chút luống cuống: “Đây, đây thật sự không sao hả? Không phải là động đất chứ?!”
Cố Thời hơi dừng lại, nghĩ đến những con người bình thường trong Viện Tam Giới, lấy điện thoại ra nhìn group WeChat của công ty.
Trong group rất yên bình, hoàn toàn không có tình trạng khủng hoảng nào.
“Không sao.” Cố Thời tin chắc.
Còn rảnh rỗi ngăn cách cảm giác của con người khỏi phạm vi đánh nhau, có lẽ chỉ là mấy cuộc chiến nhỏ bình thường thôi.
Cố Thời — người hoàn toàn không biết gì về sức chiến đấu của Viện Tam Giới đã nghĩ như vậy, vừa định rót thêm một ly nước thì mặt đất dưới chân cậu lại rung chuyển.
Dư Tịnh xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không sao chứ?”
“...” Cố Thời im lặng một lát, vịn mũ, “Không sao.”
Ông già không gửi tin nhắn kêu cậu chạy mau, vậy chắc chắn là không sao.
Cố Thời bị ghế rung chuyển làm đau mông, dứt khoát ngồi xuống mặt đất đã được trải thảm mềm mại.
Trận đánh kéo dài khoảng nửa tiếng mới chấm dứt.
Cố Thời nhìn group WeChat Viện Tam Giới, thấy Cùng Kỳ đang điên cuồng tag Tạ Cửu Tư và Thao Thiết trên group.
Sau đó Tạ Cửu Tư đá hắn khỏi group.
Cố Thời: “.”
“Không sao rồi.” Cố Thời nói, đặt điện thoại xuống, “Hồi nãy chúng ta bịa chuyện, ặc không phải, kể chuyện đến chỗ nào rồi?”
……
Trước giờ Cố Thời chưa bao giờ nghĩ khoác lác là một chuyện vất vả đến vậy.
Đến khi miệng cậu khô khốc, thậm chí còn thấy đói bụng thì Tạ Cửu Tư mới trở về.
Với mùi tanh của biển.
Cả nhà Dư Tịnh nhìn thấy anh, tức khắc đứng lên, cảm xúc vừa được Cố Thời xoa dịu lại dâng lên lo âu.
“Chào, chào ngài, Tạ tiên sinh? Xin hỏi con gái của tôi, con bé…”
Tạ Cửu Tư thờ ơ liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt trống rỗng.
Những người đó vô thức ngậm miệng lại.
Cố Thời hoảng sợ nhìn quần áo bị vũ khí sắc bén cắt trúng và vài vết thương nhỏ trên người Tạ Cửu Tư: “Sao anh lại bị thương?”
Tạ Cửu Tư vừa lục tìm giới tử vừa đáp: “Cùng Kỳ cướp tín vật mà cậu cho tôi, nên tôi dạy anh ta một bài học.”
Cố Thời sửng sốt: “Tín vật?”
Động tác của Tạ Cửu Tư dừng lại, ánh mắt đảo qua chiếc mũ trên đầu Cố Thời.
Cố Thời nhanh chóng phản ứng lại, vẻ quan tâm trên mặt dần biến mất.
Cố Thời cảm thấy Tạ Cửu Tư là con rồng có buff bị động cố định là “Cái hay không nói, nói cái dở”.
Thôi, cũng đã quen rồi.
Chịu đi, không thì có thể từ chức mà?
“Sau đó thì anh đi đâu?” Cố Thời hỏi.
“Đến khởi nguồn của Vô Lượng Hải.” Tạ Cửu Tư nói, lấy một tảng đá cao bằng một người từ giới tử ra.
Ngay khi tảng đá được lấy ra, căn phòng vốn đang ấm áp lập tức bị giảm nhiệt độ một cách nhanh chóng.
Cố Thời cúi đầu nhìn ly nước trong tay mình, nước ấm vừa mới rót đã đóng thành băng.
Cố Thời run lên, vội ngẩng đầu nhìn đám người Dư Tịnh: “Tạ Cửu Tư, bọn họ…”
Cậu còn chưa dứt lời đã phát hiện, ngoại trừ nước ấm trong tay bị đóng băng thì những người bình thường không hề cảm nhận được nhiệt độ đã thay đổi.
Cả nhà Dư Tịnh cũng rất cảnh giác, nhanh chóng đặt ly nước trên tay xuống cách khá xa.
“Tảng đá ở vùng đất lạnh Cửu U không ảnh hưởng đến người sống.” Tạ Cửu Tư giải thích cho Cố Thời, anh cắt đôi tảng đá, khoét một lỗ, đổ nước biển ở khởi nguồn Vô Lượng Hải vào trong.
Cố Thời nhìn dáng vẻ này, hơi do dự: “Bồn tắm?”
Tạ Cửu Tư gật đầu, bế cô bé vẫn còn đang ngất xỉu lên, định rạch một cái trên cổ tay cô bé, nhưng sau đó nhận ra gì đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía ba con người đang căng thẳng nhìn anh chăm chú.
Tạ Cửu Tư nói: “Ra ngoài đi, rời khỏi Viện Tam Giới.”
Tần Cầm sửng sốt: “Ngài muốn…?”
Tạ Cửu Tư nhíu mày: “Không đi ra thì mấy người sẽ chết.”
Ba con người bối rối, nhìn về phía Cố Thời xin giúp đỡ.
Cố Thời gãi đầu, đang định nói chuyện thì bị Tạ Cửu Tư cắt ngang.
“Cố Thời, cậu cũng ra ngoài.” Tạ Cửu Tư nói, “Cậu quá yếu.”
Cố Thời: “…”
Cái tính chết tiệt của anh!
Trong lòng Cố Thời hùng hổ chửi mắng, nhưng động tác lại rất dứt khoát.
Cậu lập tức nhảy từ trên ghế xuống, đẩy cả nhà Dư Tịnh ra ngoài cửa.
Bọn họ vừa mới bước ra khỏi sân của Tạ Cửu Tư, trước mắt lập tức xuất hiện cổng vào Viện Tam Giới.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Cố Thời dựa vào tường Viện Tam Giới, đặt mông ngồi xuống dưới tường, “Sếp Tạ rất đáng tin… Haizz, nếu anh ta không có miệng thì càng tốt.”
Cả nhà Dư Tịnh cũng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể mong đợi nhìn tường viện cao cao, gấp đến độ xoay vòng vòng.
Tạ Cửu Tư thấy bọn họ đi ra ngoài thì cắt một vết nhỏ trên cổ tay con non của con người, ngâm vào trong nước biển Vô Hải Lượng.
Thứ chảy ra từ cổ tay cô bé không phải là dòng máu đỏ tươi nóng hổi, mà là Hỗn Độn đen nhánh tối tăm.
Cục Hỗn Độn lặng yên không tiếng động chảy vào nước biển Vô Hải Lượng không bị ô nhiễm, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang sung sướng trôi nổi trong nước biển như chim yến về tổ.
Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm Hỗn Độn chứa đựng sự vĩnh hằng và hàng tỷ sao trời, không lên tiếng, mãi đến khi cổ tay Dư Tiểu Tuyết xuất hiện tơ máu màu đỏ, anh mới đưa người ra khỏi Viện Tam Giới.
Một lúc lâu sau, anh nhìn đoàn vực sâu như sương như khói kia, nói: “Hỗn Độn.”
Cố Thời vươn tay ra đón lấy Dư Tiểu Tuyết đột nhiên xuất hiện, nhạy bén nhận ra Viện Tam Giới ở sau lưng có thứ gì đó rất kh*ng b* đang thức tỉnh.
Cậu nhìn thấy chim chóc và côn trùng động vật đang chạy trốn tán loạn, còn cậu thì cứng đờ tại chỗ, không dám quay đầu lại, như thể chỉ cần quay đầu lại là sẽ bị kéo vào bóng tối vô tận, rõ ràng vẫn đang thở nhưng lại như đã chết trong bóng tối, suy nghĩ cũng dừng lại.
Cảm giác này chỉ tồn tại trong chốc lát, rồi biến mất không còn lại chút gì như ảo giác.
Vực sâu kia bị nhốt trong phạm vi Viện Tam Giới.
Cố Thời nhìn lướt qua rêu xanh ở vách tường Viện Tam Giới, đám rêu xanh đó chỉ trong nháy mắt đã trở nên khô héo cháy đen, bị gió núi thổi thành tro tàn.
Nếu vừa rồi cả nhà Dư Tịnh và cậu vẫn còn ở lại bên trong có lẽ cũng sẽ có kết cục như vậy.
Cố Thời cúi đầu nhìn cô bé trong lòng mình, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt khi ngủ của cô bé không biết đã giãn ra từ khi nào, trên cổ tay có thêm một vết thương mới, không sâu, đang khôi phục bằng tốc độ nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Đồng thời, cũng không bài xích sự tiếp xúc của cậu.
Cố Thời giao Dư Tiểu Tuyết cho Tần Cầm đang chạy tới, có lẽ do Tần Cầm hơi mạnh tay, cô bé rầm rì hai tiếng rồi mở mắt ra, mơ mơ màng màng gọi “mẹ ơi”.
Cố Thời nhìn Tần Cầm vừa khóc vừa cười, quay đầu nhìn về phía Viện Tam Giới.
Viện Tam Giới yên tĩnh không một tiếng động.
Nhóm thần ma bình thường cãi cọ ầm ĩ, vậy mà hôm nay như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không ai rên một tiếng nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải bọn họ vẫn còn ở trong sân hay không.
Bản năng nói cho Cố Thời biết, nơi đó có thiên địch của cậu, tốt nhất là không nên đi vào.
Cố Thời lấy điện thoại ra nhìn group WeChat, phát hiện trong group WeChat cực kỳ náo nhiệt, đám thần ma đều đang điên cuồng gửi ảnh cá koi để cầu phúc.
Trong đó có Đế Thính vốn đã yên lòng, và cả Lý Bế Chủy vốn không quan tâm đến Hỗn Độn nhưng hôm nay lại sợ đến mức kêu mẹ ơi.
Cố Thời: “.”
Sao đám lão yêu quái này không có tên nào có tiền đồ hết vậy.
Cố Thời cạn lời, cậu lướt lên lịch sử trò chuyện, sau khi phát hiện lịch sử trò chuyện cũng không có gì giá trị thì vô tình nhét điện thoại vào túi.
Cậu nhìn thoáng qua Viện Tam Giới, lại nhìn về phía Dư Tiểu Tuyết đang được cha mẹ và cô hỏi han ân cần.
Dư Tịnh nhận ra tầm mắt của Cố Thời, nắm tay Dư Tiểu Tuyết đi đến: “Tiểu Tuyết, đây là chú đã dẫn con đến đây chữa bệnh, Cố Thời, con gọi chú Cố đi.”
Cô bé ôm chân cô của mình, nhút nhát sợ sệt nhìn Cố Thời, mỉm cười ngại ngùng, giọng nói đầy mùi sữa: “Anh Cố, anh đẹp trai quá.”
Dư Tịnh vội làm rõ: “Không phải tôi dạy đâu.”
Cố Thời nhìn chằm chằm cô bé trong chốc lát: “Ồ, em không ghét anh sao?”
Dư Tiểu Tuyết lắc đầu thật mạnh: “Không ghét không ghét, thích anh!”
Dư Tiểu Tuyết không ghét cậu.
Thế tức là, người ghét cậu là Hỗn Độn.
Vậy thì đúng là kỳ lạ.
Cố Thời xoa cằm, cậu có tài đức gì có thể khiến Hỗn Độn ghét cậu nhỉ?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Người khiến Hỗn Độn ghét, có khi nào bé Thời có liên quan gì đến Bàn Cổ Thần hem ( ╹-╹ )