Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 46

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Về cơ bản, ngoại trừ những lúc làm việc, Cố Thời vô cùng chú ý đến hình tượng của mình.

 

Nếu không phải từ nhỏ da cậu đã đẹp, có lẽ Cố Thời sẽ suy xét đến chuyện tốn chút tiền mua chút đại bảo đồ đồ*, giống như ông già dùng dầu xả để chăm sóc cho bộ râu của ổng vậy.

 

*Tác giả ghi là “大宝涂涂”, mình search thì toàn ra chai dưỡng ẩm toàn thân “大宝SOD”.

 

Kiểu chú ý đến hình tượng này bao gồm nhưng không giới hạn ở vẻ bề ngoài, đương nhiên còn có cách ăn mặc và mùi hương.

 

Cố Thời lớn chừng này chưa từng bị dán nhãn “cậu bé thúi quắc” bao giờ đâu.

 

Cậu đặt tay lên ngực suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng chỉ có thể là Hỗn Độn không thích mùi chanh.

 

Ngày mai thử mùi táo xem, nếu không được thì nhà cậu còn có mùi sữa bò mùi bạc hà, trong đợt siêu thị giảm giá vào ngày lễ và ngày Tết, dùng thẻ tích điểm siêu thị đổi bột giặt quần áo tiếp, chắc chắn sẽ có mùi chinh phục được cái mũi của Hỗn Độn.

 

Cố Thời nghĩ, gửi tin nhắn trả lời Tạ Cửu Tư.

 

【 Cố Thời: Đã biết, ngày mai đổi mùi. 】

 

Tạ Cửu Tư:?

 

Đổi mùi?

 

Tạ Cửu Tư mờ mịt trong chốc lát, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng anh nhìn chằm chằm tin nhắn của Cố Thời, như thể nhìn thấy sự tự tin ở Cố Thời, anh hơi do dự một chút, cuối cùng trả lời “ừm”.

 

Cố Thời thấy Tạ Cửu Tư trả lời, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

 

Cậu nhìn về phía Viện Tam Giới, do dự một lúc, vẫn từ bỏ ý định trước đó, thể hiện sự quan tâm với Tạ Cửu Tư qua WeChat.

 

【 Cố Thời: Anh không sao chứ? Bên Hỗn Độn thế nào rồi? 】

 

【 Tạ Cửu Tư: Không có gì, còn đang hỏi. 】

 

【 Cố Thời: Đứa bé không sao chứ? Cần xử lý gì không? Niêm phong gì đó. 】

 

Tạ Cửu Tư nhìn thấy tin nhắn này, định nói là không cần thì nhận được một tin nhắn khác từ Cố Thời.

 

【 Cố Thời: Nếu không còn gì thì tôi dẫn bọn họ về trước đây. 】

 

Để cả nhà Dư Tịnh chờ trong viện điều dưỡng mãi cũng không hay.

 

Trước đó, do tinh thần căng thẳng nên cơ thể không thấy mệt mỏi, bây giờ tinh thần đã thả lỏng rồi, bạn nhỏ đã ngủ một giấc thì còn ổn, nhưng ba người lớn thì ngáp liên miên, cứ như một giây sau sẽ chìm vào giấc ngủ.

 

Dù sao cũng đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, hơn nữa còn lệch múi giờ, rất khó khăn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn tin nhắn của Cố Thời, mím môi.

 

Bản thân anh cũng không biết là xuất phát từ tâm trạng gì, tóm lại là không muốn.

 

Sếp Tạ suy tư một lúc, gửi tin nhắn cho Lý Bế Chủy.

 

Cố Thời cũng chỉ sẵn tiện nói một tiếng cho Tạ Cửu Tư mà thôi, Tạ Cửu Tư không trả lời liền, cậu cũng không để ý lắm, chỉ vẫy vẫy tay với Dư Tịnh đang ngủ gật trong quán nước mà còn vô thức uống ly sữa chuối trong tay.

 

Dư Tịnh lắc đầu, cầm ly sữa chuối đi ra, ngồi xuống đối diện Dư Tiểu Tuyết: “Có chuyện gì vậy?”

 

“Tôi nhớ các cậu không đặt phòng khách sạn đúng không, hay là đến nhà tôi nhé?” Cố Thời hỏi, “Chỉ là tôi không ngờ chuyện của cháu gái cậu lại được giải quyết nhanh như vậy, phòng đã được dọn dẹp rồi, nhưng đồ dùng sinh hoạt thì chưa chuẩn bị xong.”

 

Cố Thời nhớ lại, lúc đó là Tạ Cửu Tư nói để đám người Dư Tịnh đến viện điều dưỡng ở, nên cậu mới không mua đồ dùng sinh hoạt.

 

Vốn tưởng thu thập Hỗn Độn cần đến mười ngày nửa tháng, ai ngờ chỉ mới nửa ngày đã xong.

 

Đám người Dư Tịnh về đây cũng phải xin phép nửa tháng đấy.

 

“Được.” Dư Tịnh không có ý kiến gì, “Đồ dùng sinh hoạt đi mua là được, tôi chưa từng ở lại đạo quán bao giờ, lần này về nhất định phải hưởng thụ vui vẻ, cậu không biết tôi sống ở nước ngoài thế nào đâu.”

 

Cố Thời trơ mắt nhìn giọng nói của Dư Tịnh đột nhiên im bặt, nhắm mắt ngủ say trên bàn vẽ tranh cát.

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời nhìn về phía hai người lớn khác, khuôn mặt bọn họ cũng đầy vẻ mệt mỏi.

 

Cố Thời gãi đầu, xét thấy giờ này không có tuyến xe nào, cũng không có Tạ Cửu Tư, cậu có nên gọi xe đưa đám người Dư Tịnh về không.

 

Kết quả, trong lúc cậu đang suy nghĩ thì Lý Bế Chủy tung ta tung tăng chạy đến đây.

 

“Tôi tới đây tôi tới đây, mấy vị mà Tạ Cửu Tư nói sẽ tạm thời ở lại đây là ai vậy?”

 

Giọng của Lý Bế Chủy đã trong trẻo lại còn to, Dư Tịnh vừa mới nằm xuống lại bị đánh thức, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mới xuất hiện.

 

Lý Bế Chủy rời khỏi Viện Tam Giới cãi cọ ầm ĩ, hít thở không khí trong lành bên ngoài, quay đầu nhìn mấy con người đang nhìn mình chăm chú.

 

Hắn bước nhanh đến, miệng liệt kê một đống tên đồ ăn một cách trôi chảy.

 

“Là mọi người đúng không, bao nhiêu người vậy? Cần mấy phòng? Bên tôi đề cử mọi người chọn phòng gia đình ha, phòng gia đình của chúng tôi có phòng cho trẻ em và quản gia, dưới lầu là thiên đường cho trẻ em, con dốc cách đó 500m là sân băng tự nhiên, có thể trượt băng, phía Đông cách Viện Tam Giới 2km có suối nước nóng, mặc dù không phải tự nhiên nhưng có pha thêm dược liệu, tốt cho sức khỏe…”

 

Dư Tịnh cầm ly sữa chuối, quay đầu hỏi Cố Thời: “Vị này cũng không phải người…?”

 

Cố Thời gật đầu.

 

Dư Tịnh cảm thán: “Hóa ra cuộc sống của yêu quái cũng vất vả như con người nhỉ?”

 

Nhìn cái cách giới thiệu như nước chảy mây trôi, bắn chữ ào ạt này đi, không luyện mấy năm trời sẽ không được như này.

 

“Không đâu, cuộc sống của anh ta không hề vất vả chút nào, anh ta chỉ thích nói chuyện thôi.”

 

Cố Thời giơ tay lên che mặt, đầu óc ong ong.

 

Bên kia, Lý Bế Chủy vẫn chưa dừng tuyệt kỹ.

 

Dư Tịnh kinh ngạc: “Điêu.”*

 

*Lần trước mình có giải thích từ này rồi, 叼 (Diāo) nghĩa là ngậm, tha, như câu “cẩu điêu cốt đầu (狗叼骨頭)” là chó ngậm khúc xương. Cũng có nghĩa là chửi, nhưng chửi gì thì mình không biết; hai là tính từ dùng để chỉ một người có vẻ ngoài rất mạnh mẽ, rất ngầu và thường làm những việc mà người bình thường không thể làm được.

 

Cố Thời gật đầu theo: “Về mặt này, đúng là vậy thật.”

 

“Lý Bế… A Thiện!” Cố Thời gọi hắn một tiếng.

 

Lý Bế Chủy đang niệm chú thì bị ngắt ngang, chép chép miệng, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

 

“Anh tới đây làm gì thế?” Cố Thời hỏi.

 

“Tạ Cửu Tư kêu tôi tới á, anh ta kêu tôi sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho mấy người này.” Lý Bế Chủy chỉ vào cả nhà Dư Tịnh, bổ sung thêm: “Free đó! Nếu đã free thì tại sao không ở một nơi tốt chứ đúng không? Tôi đang giới thiệu cho bọn họ mà, người đã mang Hỗn Độn về cho chúng ta, mang đến tính đột phá cho công cuộc điều tra của liên minh người bị hại chúng ta, đây chính là niềm vui lớn, chúng ta nên biết ơn bọn họ.”

 

Đương nhiên, nghiệp vụ của viện điều dưỡng không chỉ là an dưỡng dài hạn, cũng có loại an dưỡng nghỉ phép ngắn hạn.

 

Lúc này là mùa lá phong rơi ở Chung Sơn, lại còn vào mùa đông, khu phòng ở cũng còn nhiều, nhưng đến khi tuyết rơi lại trở nên đông nghẹt.

 

Viện điều dưỡng Chung Sơn chỉ mới mở gần nửa năm, Cố Thời không thể nói trước tình hình cụ thể sẽ như thế nào, nhưng cậu đã sống ở Chung Sơn nhiều năm nên biết rõ những mùa du lịch cao điểm và trái mùa.

 

Mỗi năm khi cây phong đỏ rực và tuyết rơi, Thương Ngô Quan có thể đón một vài du khách rải rác lên núi chơi, quán trọ ở dưới chân núi cũng nhờ vậy mà kiếm được hai đợt sóng du khách.

 

“Nói vậy, mọi người trở về cũng rất đúng lúc.” Cố Thời nói, “Sắp có tuyết rơi rồi, cảnh tuyết trong núi rất đẹp, hoàn cảnh nhà tôi không tốt bằng viện điều dưỡng, không ở thì uổng.”

 

Tần Cầm và Dư Húc thảo luận với nhau, chấp nhận lời đề nghị của Cố Thời, nhưng bọn họ kiên quyết muốn trả tiền theo giá thị trường.

 

Tim Cố Thời đập thịch, quay đầu nhìn Lý Bế Chủy, thấy hai mắt hắn sáng rực, thầm nghĩ không ổn.

 

Quả nhiên, khi đã phát hiện ra có người muốn tranh luận với mình, Lý Bế Chủy ngây ngất tại chỗ, ngồi bên cạnh hai vợ chồng kia, bắt đầu cò kè mặc cả.

 

Cố Thời: “...”

 

Dư Tịnh nhìn Lý Bế Chủy một lúc: “Anh ta… đang làm gì vậy?”

 

“Cậu biết đấy, có một số người không thiếu tiền, nhưng thích hưởng thụ niềm vui cò kè mặc cả với người ta.” Cố Thời nói, “Anh ta chính là kiểu người đó, phạm vi hứng thú bao gồm nhưng không giới hạn trong cò kè mặc cả, anh ta cực kỳ thích trò chuyện, một là cậu đừng quan tâm đến anh ta, muốn đối phó với anh ta thì đừng nên khách sáo, khách sáo rồi thì anh ta sẽ nói không dứt miệng.”

 

Dư Tịnh: “.”

 

Dư Tịnh có chút không biết nên nói gì, sự chú ý của cô rời khỏi người Lý Bế Chủy, nhìn về phía Cố Thời: “Tôi có một câu hỏi, muốn hỏi rất lâu rồi.”

 

Cố Thời: “Cậu nói đi.”

 

Dư Tịnh hỏi: “Sao cậu đột nhiên đội mũ vậy?”

 

Cố Thời im lặng một lúc lâu, chậm rãi đáp: “Vấn đề này rất phức tạp, bắt đầu từ nguồn gốc của con người và vũ trụ sơ khai.”

 

Dư Tịnh im lặng thu hồi lòng hiếu kỳ, nói sang chuyện khác: “Tôi cũng rất muốn đến đạo quán nhà cậu nhìn thử, chẳng phải cậu đã nói đạo quán nhà cậu chưa được phát triển để phục vụ du lịch và trùng tu, là cuộc sống đạo quán chân chính… hoặc cái gì đó tương tự sao.”

 

“Khi nào rảnh thì đến đi dạo, cậu không chê tồi tàn là được.” Cố Thời không bận tâm.

 

Dư Tịnh nhận được đáp án, lại nghe Lý Bế Chủy đang chém giá với anh trai chị dâu bên kia, nghe một hồi lại ngủ mất.

 

Cố Thời cùng Dư Tiểu Tuyết vẽ Pikachu đến Angemon, cuối cùng bên kia cũng đã khách sáo xong.

 

“Kết quả thế nào?” Cố Thời hỏi.

 

“Giá tính dựa trên 30% giá nhà của chúng ta!” Lý Bế Chủy sảng khoái đáp.

 

Cố Thời nhìn hai người tranh luận với Lý Bế Chủy, vẻ mặt của Tần Cầm và Dư Húc suy yếu, trước mặt là hai ly nước chanh đã cạn, trông như sắp ngất xỉu.

 

“Đi thôi đi thôi, dẫn mọi người đến chỗ ở.” Tâm trạng Lý Bế Chủy rất tốt, đi trước dẫn đường.

 

Cố Thời thu dọn các bức tranh cát cho bạn nhỏ, bế cô bé lên, đi theo Lý Bế Chủy lên xe đưa đón, đến khu nghỉ dưỡng.

 

Trên đường, Tần Cầm nhờ Cố Thời nói lời cảm ơn giúp cô.

 

Cô không thể nào hiểu được, người tên Tạ Cửu Tư kia rõ ràng không thèm quan tâm đến tính mạng của cả nhà bọn họ, sao lại săn sóc chu đáo về vấn đề này như vậy.

 

Cố Thời chỉnh sửa lại lời cảm ơn của Tần Cầm rồi gửi cho Tạ Cửu Tư, cũng ghi chú rõ là cả nhà Dư Tịnh cảm ơn.

 

Về phần lời cảm ơn của Cố Thời thì phải tính riêng mới được.

 

Cố Thời nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình không có gì để báo đáp, điều duy nhất là chỉ cho Tạ Cửu Tư nhiều món ăn hơn!

 

Thật ra sở thích và cái ghét của Tạ Cửu Tư không rõ ràng lắm, Cố Thời chỉ có thể quan sát thấy anh thích ăn thịt.

 

Thịt cũng chia ra tốt xấu, Cố Thời quyết định trở về mua chút thịt ngon, chẳng phải có loại thịt có cấp bậc nhất định đó sao?

 

Cố Thời vừa nghĩ vừa soạn tin nhắn gửi cho Tạ Cửu Tư.

 

Trong phòng Tạ Cửu Tư.

 

Ngay cả ánh sáng cũng có thể bị Hỗn Độn cắn nuốt, khiến cả đại sảnh trở nên vặn vẹo buồn cười, K chậm rãi trôi trên mặt nước biển Vô Lượng, thỉnh thoảng chạm vào mép tảng đá, uốn cong hai cái, để bản thân trôi nổi giữa bồn tắm thô sơ này.

 

Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn, không nói tiếng nào.

 

Không biết Cố Thời có chịu để bạn học của cậu ở trong viện điều dưỡng hay không, Tạ Cửu Tư nghĩ.

 

Anh không biết nhiều về con người nên không chắc lắm.

 

Sự khách sáo của con người, tư duy của con người, sự cân nhắc lợi và hại của con người, tất cả anh đều không hiểu.

 

Anh chỉ đơn giản là không muốn Cố Thời dẫn những người khác đến ở trong nhà của cậu, nếu có người đến tài trợ cho Thương Ngô Quan, Cố Thời cần chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chén đũa và những thứ khác, và còn dọn dẹp phòng.

 

Tạ Cửu Tư hơi tưởng tượng một chút, tự dưng trong lòng lại có cảm giác tức giận vì bị mạo phạm.

 

Giống như lãnh địa bị xâm phạm, vô thức cảm thấy khó chịu và bài xích.

 

Mà Tạ Cửu Tư anh, luôn luôn làm việc theo bản năng, thuận theo trái tim mình.

 

Chỉ là Tạ Cửu Tư thật sự không thể nào xác định, Cố Thời có chấp nhận sự sắp xếp này hay không.

 

Nếu Lý Bế Chủy không làm được, chờ hắn thất bại trở về, anh sẽ đánh hắn một trận.

 

Tạ Cửu Tư suy nghĩ, chăm chú nhìn tình huống bên Cố Thời, bỏ mặc Hỗn Độn đang nghịch nước.

 

Một con rồng và một Hỗn Độn đối mặt với nhau, một đứa thì nghịch nước, một đứa thì đứng đực ra.

 

Mãi đến khi màn hình điện thoại của Tạ Cửu Tư sáng lên.

 

Anh nhận được tin nhắn của Cố Thời.

 

【 Cố Thời: Cảm ơn sự hào phóng của ngài, Tạ tiên sinh, tôi thật sự rất ngại khi gây thêm rắc rối cho ngài, nếu ngài gặp phải vấn đề gì trong xã hội loài người, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp ngài. ( Lời cảm ơn từ Tần Cầm ) 】

 

【 Cố Thời: Cảm ơn sếp Tạ! Tôi đang dẫn bạn cùng lớp đi nhận phòng, trở về sẽ mua thịt cho anh! 】

 

Tạ Cửu Tư nhìn tin nhắn thứ hai, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

 

Anh đặt điện thoại xuống, nhìn Hỗn Độn đang chậm rãi nổi lên trong làn nước biển Vô Lượng, bất giác nhớ ra mình vẫn chưa làm xong việc của mình.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Ghen đến quên hết công việc, gặp vào thời xưa chắc thành hôn quân với yêu phi quá

Bình Luận (0)
Comment