Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời sống thật khó khăn, A Thiện nghĩ.
Mười bạn gái cũ, tức là Cố Thời bị đá mười lần!
Bị đá mười lần mà vẫn bình tĩnh như vậy!
A Thiện cảm thấy Cố Thời quá điêu*.
*Điêu (叼): mình search thì có hai chỗ giải thích hai nghĩa khác nhau, một là ngậm, tha, như câu "cẩu điêu cốt đầu" nghĩa là "chó ngậm khúc xương"; hai là tính từ dùng để chỉ một người có vẻ ngoài rất mạnh mẽ, rất ngầu và thường làm những việc mà người bình thường không thể làm được. Chương trước cũng có từ "điêu" này mà mình quên giải thích. Khác với nghĩa từ "điêu" ở bên mình.
Về mặt ý nghĩa.
Cố Thời cảm thấy Lý Bế Chủy quá ồn ào.
Về mặt chữ.
Cố Thời cầm sổ sách, bên tai toàn là tiếng ríu rít của A Thiện.
Cố Thời cũng từng thấy người lảm nhảm rồi, nhưng người bình thường không làm được đến mức như Lý Bế Chủy -- nghĩ lại thì biệt danh này còn là do Tạ Cửu Tư đặt.
Ngoài miệng Lý Bế Chủy nói ăn cơm với Tạ Cửu Tư là chuyện ma, nhưng trên thực tế, hắn còn dám lảm nhảm với Chúc Long.
Nếu không, sao Tạ Cửu Tư lại đặt cho hắn cái tên này!
Đầu óc Cố Thời ong ong, nhìn vào sổ sách, cậu có cảm giác như các con chữ đang bắt đầu giương nanh múa vuốt với cậu.
"Lý... A Thiện." Cố Thời đặt sổ sách xuống, không nhịn được hỏi, "Anh là ve sầu thành tinh hả?"
"?" A Thiện dừng lảm nhảm, "Không phải."
"Ồ." Cố Thời gật đầu, lại hỏi, "Anh không còn chuyện khác để làm sao?"
A Thiện vui vẻ nói: "Không có, công việc ở Viện Tam Giới rất nhàn, sáng đi chiều về, thậm chí còn có thể về sớm! Cậu cứ yên tâm!"
Cố Thời: "."
Không, tôi không yên tâm chút nào cả.
Cố Thời cảm thấy có lẽ Lý Bế Chủy thật sự rất rảnh rỗi, cậu phải tự cứu lấy mình.
Cố Thời nhìn khắp văn phòng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi giới thiệu cho anh một game."
"Được á!"
A Thiện cảm thấy Cố Thời đúng là một yêu quái có tính tình tốt, không giống những tên khác, ở chung với hắn có một chút mà đã muốn đánh hắn.
Cố Thời không chỉ không đánh hắn, mà còn giới thiệu game cho hắn chơi!
Cố Thời vươn tay ra: "Điện thoại."
A Thiện sờ túi, giao điện thoại ra.
Cố Thời nhanh chóng download 《 Don't stop! Eighth Note! 》 cho A Thiện, cũng nhắc nhở: "Trò này tốt nhất là nên chơi một mình thôi, nếu người khác nói chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến trò chơi."
"À." A Thiện hơi do dự, sau đó có chút tiếc nuối rời đi.
"Về văn phòng của anh chơi đi." Cố Thời bày ra dáng vẻ dịu dàng chu đáo, "Bây giờ tôi muốn làm quen với công việc, không rảnh trò chuyện với anh."
A Thiện vô cùng cảm động, sao lại có một yêu quái tri kỷ như Cố Thời vậy!
Hắn cầm điện thoại nước mắt lưng tròng: "Tôi thêm cậu vào group nhé!"
"Group gì vậy?"
"Công việc."
A Thiện nói xong thì kết bạn WeChat với Cố Thời, thêm cậu vào group.
Trong danh sách của Cố Thời có thêm hai group nữa.
Cố Thời vừa được thêm vào là điện thoại bắt đầu kêu lên liên tục, nghe là biết group hoạt động rất sôi nổi.
Cố Thời mở màn hình nhìn hai group.
Một group có tên rất nghiêm túc, là "Group công việc viện điều dưỡng Chung Sơn".
Còn một group khác rất thú vị.
Cố Thời đọc: ""Liên minh nạn nhân tự lực của tổ chức không biết tên"?"
Đây là cái gì vậy?
"Ờm, đây là group Viện Tam Giới của chúng ta." A Thiện giải thích.
Cố Thời: "..."
Đệt? Thật sự có của các anh.
Cố Thời tiễn Lý Bế Chủy vẻ mặt lưu luyến đi.
Đừng có lưu luyến nữa.
Cố Thời ngồi lại bàn làm việc, cảm thấy yêu quái tên Lý Bế Chủy quả thật còn đáng sợ hơn ôn thần!
Viện điều dưỡng Chung Sơn được xây dựng trên núi, chia thành nhiều sân và có thông số kỹ thuật khác nhau, Viện Tùng Đào, Viện Trúc Hải, Viện Hướng Dương và Viện Tam Giới.
Ba khu đầu tiên là mở cho người bình thường, cấp bậc dịch vụ và thông số kỹ thuật tăng dần lên, giá cả tăng gấp đôi theo từng tầng, Viện Tam Giới ở nơi cao nhất, chỉ mở cho thần ma yêu quỷ, có tiền cũng không vào được.
Nhưng chế độ đãi ngộ của đám người làm công như bọn họ thì không có gì khác biệt, office building cùng một tòa.
Chỉ là office building của bộ phận nhân sự ở tầng 3, Cố Thời ở tầng 6.
Hiệu quả cách âm trong văn phòng rất tuyệt vời, Cố Thời không tin tiếng hét của Lý Bế Chủy khi chơi Eighth Note có thể xuyên qua 3 tầng lầu, truyền đến chỗ cậu.
Tốt nhất là lần tới Lý Bế Chủy đến đây thì giọng đã khàn.
Cố Thời nghĩ vậy, nhìn văn phòng yên tĩnh, cậu vô cùng hài lòng.
Cậu lật sổ sách của Viện Tam Giới, phát hiện lượng công việc thật sự không nhiều.
Mặc dù trước đó A Thiện nói hắn quản lý tất cả những vấn đề có liên quan đến tiền bạc của Viện Tam Giới, nhưng trên thực tế, kế toán của Viện Tam Giới chỉ cần làm một số công việc thu ngân, không cần kiểm toán.
Nói một cách đơn giản, công việc này có nghĩa là nếu khách đòi tiền hoặc thứ gì đó, cậu chỉ cần thỏa mãn bọn họ.
Có hơi giống với quản lý tài chính.
Nhưng theo như trong sổ sách hai tháng nay, những lão yêu quái trong viện không có h*m m**n hưởng thụ vật chất.
Người duy nhất đòi tiền chỉ có Khoa Phụ, mà còn là do bị lừa.
Cũng không khó hầu hạ lắm.
Cố Thời khép sổ sách lại, trong lòng đã có ý tưởng.
Cậu lấy điện thoại ra.
So với công việc, Cố Thời có hứng thú với những chuyện Lý Bế Chủy nói trước đó hơn.
Có người đang tổ chức và lên kế hoạch cướp đoạt trân bảo của thần tiên ma quái thượng cổ, hơn nữa còn thành công không ít lần, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, toàn bộ thế giới huyền học sẽ rung chuyển.
Cố Thời nghĩ, click mở nạn nhân... À không, là group WeChat Viện Tam Giới, thoáng nhìn danh sách thành viên trong group.
Trong group có 39 người, lại tập trung nhìn vào danh thiếp group.
Chúc Âm, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Bạch Trạch, Đế Thính, Đào Ngột, Tất Phương...
Cố Thời đực mặt, từ từ đặt điện thoại xuống.
Không phải đâu ha không phải đâu ha không phải đâu ha sir?
Một đám lão quái vật mà lại bị người ta lừa đến nỗi lập group?
Cố Thời vốn đang nghĩ mình có thể giúp Tạ Cửu Tư tìm hàm hỏa về, nhưng bây giờ cậu cảm thấy mình không làm được.
Cố Thời đổi danh thiếp group thành tên của mình, sau đó trở về giao diện trò chuyện.
Trong group đang mắng chửi.
Đối tượng bị mắng là A Thiện.
Người mắng là Đế Thính.
Đế Thính lắng nghe tiếng nói của vạn vật, phân biệt đúng sai, trực tiếp xác định thật giả.
Hôm nay hắn vốn đang lắng nghe, cố gắng tìm tên đã kéo hắn ra từ địa phủ giữa những lời thì thầm của vạn vật.
Kết quả mới nghe được vài phút, tiếng hét của A Thiện đã xông vào tai Đế Thính, xộc thẳng lên não khiến nó chấn động.
【 Đế Thính: @ A Thiện, Lý Bế Chủy, cậu hét cái quỷ gì vậy hả! 】
【 A Thiện:? Tôi đang chơi game mà! 】
【 Đế Thính: Ồn muốn chết, nếu còn hét nữa thì tôi lột da cậu làm trống! 】
【 A Thiện: Làm gì làm gì?! Sao tôi chỉ chơi game mà cũng mắng tôi?! 】
Cố Thời đảo mắt, đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra, câu cá chờ tan tầm, nhanh chóng rút lui.
Cậu phải bắt kịp chuyến xe buýt hai lần một ngày, nếu bỏ lỡ sẽ phải đi bộ về.
Sau khi trở lại Thương Ngô Quan, Cố Thời đi dạo một vòng ở nhà bếp và nhà ăn, không tìm thấy Cố Tu Minh, đi vào phòng của ông già cũng không thấy người đâu.
Cố Thời lấy điện thoại ra nhìn cũng không nhận được tin nhắn nào về việc Cố Tu Minh muốn ra ngoài vào hôm nay.
Nhưng trong group Viện Tam Giới lại hiển thị có người @ cậu.
Cố Thời vừa đi bộ khắp đạo quán tìm người, vừa click mở group.
Người @ cậu là A Thiện, @ lâu lắm rồi, khi cãi nhau với Đế Thính thì kéo cậu xuống nước, nói là cậu đề cử 《 Eighth Note 》.
Cố Thời kéo xuống xem, phát hiện chưa đến vài phút, đối tượng mắng chửi của Đế Thính lại có thêm Tạ Cửu Tư, nói là Tạ Cửu Tư cũng đang la hét và gây ra tiếng động.
Kéo xuống thêm chút nữa, đối tượng nã pháo của Đế Thính dần biến thành toàn bộ group, cuối cùng để lại một câu "Mấy người bị điên à" rồi không nói chuyện nữa.
Cố Thời: "."
Đù, có hình.
Cố Thời xách theo cái đầu toàn là 《 Đế Thính và những người bạn thần thú của hắn hóa thân thành 800 con vịt cùng chơi Eighth Note 》 đi vòng quanh đạo quán, cuối cùng dừng chân ở cửa sân hoang ở phía Tây Nam.
Biển hiệu treo ở cửa sân viết là "Vô Lượng".
Trong đạo quán bình thường, đây sẽ là nơi ở lại của những người có địa vị rất cao, theo lý thuyết, người có địa vị cao nhất ở Thương Ngô Quan hiện giờ chính là Cố Tu Minh, nhưng trước giờ ông chưa từng ở nơi này.
Cố Thời nghe thấy bên trong có tiếng hai người đang nói chuyện, một giọng là của ông già nhà cậu, một giọng khác thì cậu chưa từng nghe thấy, giọng của hai người không lớn, Cố Thời đứng bên ngoài cửa nên không nghe rõ.
Cậu đẩy cửa, phát hiện cửa sân bị khóa từ bên trong.
Cố Thời chậc nhẹ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, dẫm lên hòn non bộ mọc đầy cỏ dại bên ngoài tường viện, trèo lên bức tường rồi nhìn vào trong.
Cố Tu Minh đưa lưng về phía vách tường mà Cố Thời bò lên, đang nói chuyện với bóng người đối diện ông.
Cố Thời nhìn bóng người kia, đó không phải là con người.
Sắc mặt tái nhợt, mặc thọ phục, người toàn âm khí, là quỷ hồn.
Cố Thời cũng không kinh ngạc lắm, bói toán được truyền lại trong sư môn của Cố Tu Minh vốn dĩ có thể câu thông âm dương, mời linh hồn người chết trở về cũng nằm trong nghiệp vụ chuyên môn, chỉ là Cố Tu Minh luôn nói làm vậy sẽ quấy rầy đến luân hồi bình thường của người chết nên rất ít khi làm.
Quỷ hồn kia khoảng 40 tuổi, đang trừng mắt với Cố Tu Minh, hình như rất tức giận.
Cố Thời bám vào tường, nhìn thấy bóng người đối diện Cố Tu Minh vung cây thước trong tay, đánh Cố Tu Minh một trận.
Góc độ đó, lực đánh đó, nhịp điệu đó, Cố Thời chỉ nhìn thôi mà đã thấy đau.
Cố Tu Minh bị đánh chạy tán loạn, nhưng miệng vẫn liên tục lải nhải.
Cố Thời dỏng tai lên, loáng thoáng nghe thấy con quỷ kia mắng Cố Tu Minh "đồ đệ bất hiếu quấy rầy vi sư luân hồi" gì đó, "khó khăn lắm mới bốc được số đầu thai lại bị bỏ lỡ lần nữa" gì gì đó.
Cố Thời: Vãi.
Cố Thời nhất thời không biết nên mắng có phải bị điên không mà đầu thai cũng phải rút thăm, hay nên lao ra hô to sư tổ đánh mạnh hơn nữa.
Cuối cùng cậu im lặng, vui vẻ bám trên tường xem kịch.
Giọng hét của Cố Tu Minh càng lúc càng lớn.
Cố Thời nghe ông nói: "Con chỉ muốn hỏi ông lúc đó xảy ra chuyện gì thôi mà? Có người báo thù cho ông mà còn không vui à? Ông già chết tiệt, mối thù này không cần ông phải đi đầu thai, kiếp sau trên ngực có nguyên vết bớt lớn chắc chắn sẽ không tìm được vợ!"
Giọng của sư tổ Cố Thời cũng càng lúc càng lớn: "Chuyện của vi sư, ai cần mày lo? Mày có thể quản kiếp sau chắc? Mày xem mày bây giờ đi, thành cái quỷ gì rồi, nhìn lại Thương Ngô Quan bây giờ xem, không nghĩ xem nên vực dậy tông môn như thế nào mà toàn nghĩ đến báo thù?!"
Cố Tu Minh lập tức im miệng không nói nữa.
Quỷ kia mắng Cố Tu Minh một trận rồi quay đầu đi, ngước nhìn Cố Thời một cái.
Cố Thời bám trên tường, cố cúi chào vị sư tổ chưa từng gặp mặt lần nào.
Cố Tu Minh ôm cái đầu bị bầm ngồi xếp bằng dưới đất, có vẻ rất buồn bực.
Cố Thời lấy hòn đá vụn ở đầu tường, ước tính trọng lượng rồi ném lên người Cố Tu Minh.
Hòn đá vụn rơi trúng tay Cố Tu Minh, lặng lẽ rơi vào đống cỏ hoang.
Cố Tu Minh không nhúc nhích, vẫn còn đang buồn bực.
Cố Thời lại ném thêm một hòn.
Cố Tu Minh lắc đầu tránh đi, vẫn buồn bực.
Cố Thời suy nghĩ, bò xuống dưới tường viện, tìm nửa cục gạch, cầm nó rồi bò lên đầu tường lần nữa, ước tính trọng lượng, định nhắm ngay Cố Tu Minh trong sân.
Cố Tu Minh cảm thấy lạnh gáy, vừa quay đầu lại thì thấy đồ đệ ăn hại của mình đang ước tính trọng lượng cục gạch, muốn khi sư diệt tổ.
"Hây dà!" Cố Thời cười toe toét với Cố Tu Minh, dùng giọng điệu quái gở bắt đầu học theo sư tổ của mình, "Đồ đệ bất hiếu! Tự mày nhìn xem bây giờ mày thành cái quỷ gì rồi!"
Cậu mắng xong thì ném cục gạch đi, bò xuống tường viện nhanh như chớp,
Adu!
Cố Tu Minh cầm thước, nhanh chóng bò lên.
Mẹ nó.
Hôm nay Cố Tu Minh ông phải dạy cho thằng rác rưởi này cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Một đám đồ cổ bị lừa thêm một ông chết rồi vẫn không yên với thằng đồ đệ