Chương 64. Bộ Vượng Vượng cho anh tiền hả?
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cảnh tượng này thật sự rất xấu hổ.
Tạ Cửu Tư thốt ra những lời đó xong, tức khắc không còn cảm thấy đau eo mỏi chân nữa, cảm giác bực bội kia cũng đã biến mất.
Còn Cố Thời, sau khi nghe những lời đó xong, cái đầu nhỏ xíu của gà con trở nên trống rỗng trong chốc lát, sau đó lập tức tràn ngập ý nghĩ “Anh ta lại đang nói cái quần* gì nữa vậy”.
*Thật ra Cố Thời đang nói “他又在骚什么啊”, “骚” phiên âm là “tao” nghĩa là cợt nhả, d*m đ*ng, lẳng lơ, rối loạn, không ổn định :)))
Mà chị gái bán hàng trước mặt bọn họ, sau một lúc lâu xây dựng lại tâm lý thì nói một cách vô cảm: “Xin lỗi tiên sinh, dù nó là gì của ngài thì siêu thị cũng không thể cho động vật vào được.”
Tạ Cửu Tư muốn phản bác, nhưng Cố Thời đã nhanh tay hơn, “chíp” một tiếng, một bên cánh vỗ vào miệng anh, một bên khác thì vỗ phành phạch nhảy sang một bên, tìm một chỗ cao ráo, đứng im bất động.
Tạ Cửu Tư hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thời.
Cố Thời “pi” hai tiếng rồi rụt đầu về.
Cuối cùng Tạ Cửu Tư cũng hiểu được suy nghĩ của Cố Thời —— ý là anh nên tự đi mua, cậu ở ngoài này chờ.
Tạ Cửu Tư hoàn toàn không phát hiện ra lời nói của mình chẳng khác gì quả bom đối với con người bình thường.
Anh chỉ biết, sau khi anh nói xong, Cố Thời không hề có biểu hiện phản đối nào, sự thật này khiến toàn thân anh trở nên thoải mái, nhìn cái gì cũng thấy dễ chịu hơn.
Tóm lại, đây là chuyện khiến anh hạnh phúc.
Trong lòng Tạ Cửu Tư kết luận như vậy.
Sau này cứ nói với người khác như thế đi.
Tạ Cửu Tư nghĩ, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú vừa vi diệu vừa phức tạp của người bán hàng, anh thôi không nhìn Cố Thời nữa, nhấc chân bước vào siêu thị.
Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư tiến siêu thị, muốn phân tích lời nói cợt nhả vừa rồi của anh.
Cố Thời đặt tay lên ngực suy nghĩ.
Cậu cảm thấy chữ “một đôi” của Tạ Cửu Tư chắc chắn không thể hiểu theo nghĩa thường được, quỷ mới biết lúc Tạ Cửu Tư nói như vậy đã nghĩ gì.
Dù sao Tạ Cửu Tư cũng là nhân vật có thể sử dụng bất kỳ kiến thức ngẫu nhiên nào mà anh có được ngay tại chỗ.
Cố Thời luôn không thể hiểu nổi mạch não của Tạ Cửu Tư.
Không đúng, phải là người bình thường nào cũng không thể hiểu nổi mạch não của Tạ Cửu Tư mới đúng.
Cố Thời ngồi xổm trên cửa ra vào ở quầy tính tiền, đau khổ suy nghĩ, nhưng không thể nào bắt chước được suy nghĩ của Tạ Cửu Tư ngay lúc đó.
Bỏ đi.
Cố Thời lắc lắc bộ lông, thầm nghĩ với dáng vẻ không chút dao động kia của Tạ Cửu Tư, có lẽ không phải là cách nói đáng để trong lòng.
Nói không chừng là một từ mới học được nên muốn dùng thử.
Nghĩ vậy, Cố Thời yên tâm thoải mái co thành một cục, ngoan ngoãn ngồi đó.
Cố Thời ăn hai đóa Đế Lưu Tương, tính toán thử thì cũng đã có hơn trăm năm tu vi.
Nhưng trong thời gian ngắn, ngoại trừ bay thì cũng chỉ cảm thấy giác quan trở nên nhạy bén hơn nhiều mà thôi.
—— Chẳng hạn như bây giờ, cậu có thể nghe rõ những gì chị gái bán hàng nói chuyện với đồng nghiệp trong một góc.
“Thế nào thế nào? Đẹp trai không đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Ồ ồ!”
“Anh ấy cao và có đôi chân dài, trông rất ấn tượng, nhìn quần áo trên người anh ấy xem, chất liệu đó, thật khó lường!”
“Wow!”
“Đáng tiếc đầu óc có chút vấn đề.”
“?”
Cố Thời: “!”
Cố Thời do dự một giây giữa việc tiếp tục lắng nghe hay bịt tai lại.
Sau đó dỏng tai lên nghe lén.
“Ơ… Nói rõ hơn xem nào?”
“Anh ấy lại nói, anh ấy và một con gà… gà con? Anh ấy nói bọn họ là bạn bè!”
Gà cái gì mà gà?
Cố Thời tức giận vung vẩy lông chim.
Chỉ là trông hơi giống gà chút thôi mà? Cậu chắc chắn không thể nào yêu quái có ý nghĩa vi diệu như là gà tinh được.
Cố Thời nhỏ giọng hừ hừ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định, từ nay trở đi, cậu chính là chú chim bạc má đuôi dài, ai khuyên cũng không được!
Bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Coi động vật như thành viên trong gia đình là chuyện rất bình thường mà? Người khác nuôi mèo chó cũng như nuôi con trai, nuôi gà như một người bạn cũng không có gì sai, chẳng lẽ cậu còn kì thị chủng tộc?”
“Coi là bạn bè hay thành viên trong gia đình đúng là chuyện bình thường, nhưng người đàn ông kia nói anh ấy và con gà con là một đôi!”
“?”
Cố Thời đứng từ xa cũng nhìn thấy vẻ mặt phức tạp như nuốt muối cùng chai siro phong* của chị gái bán hàng.
*Siro phong được làm từ nhựa cây phong đường, cây phong đỏ, hay cây phong đen, mặc dù nó cũng có thể được làm từ các cây họ phong khác như cây phong lá to. Thường được dùng với bánh kếp, bánh quế, bánh mì nướng kiểu Pháp hay cháo yến mạch, hoặc cũng được dùng như là thành phần để làm bánh, cũng như là chất tạo độ ngọt và hương vị.
“Nhất thời không biết nên xếp anh ấy vào kiểu người có đam mê kỳ lạ hay ** d*m nữa.”
Cố Thời: “…?”
Tôi cũng không ngờ suy nghĩ của chị lại thanh lệ thoát tục đến thế.
Người bình thường cũng chỉ nghĩ anh là kẻ b**n th** đầu óc có vấn đề mà thôi, nhưng ở đây lại trực tiếp phân loại anh luôn, đúng là một tài năng đáng ngạc nhiên.
“Tiếc quá.” Chị gái bán hàng vẻ mặt tiếc nuối.
“Quá tiếc luôn.” Vẻ mặt cô đồng nghiệp cũng y chang.
Chậc.
Trí tuệ của loài người!
Mấy người sẽ không thể nào hiểu được, Sơn Thần Chung Sơn vĩ đại, chủ của cõi Cửu U, đại năng thượng cổ Chúc Âm, lưng gánh trọc nghiệt của trời đất —— Tạ Cửu Tư tiên sinh đang nghĩ cái gì.
Bởi vì tôi cũng không hiểu!
Nhưng có lẽ không phải là suy nghĩ đứng đắn gì.
Cố Thời đứng trên cao, liếc nhìn kệ hàng trùng điệp trong siêu thị, giác quan vô cùng nhạy bén lập tức ngửi thấy hơi thở cực kỳ quen thuộc.
Có vẻ như Tạ Cửu Tư không quen với hoạt động đi dạo siêu thị, anh đứng trong đám đông, lộ ra mấy phần mờ mịt và xa lạ.
Anh đứng ở khu đồ tươi, cụp mắt nhìn những con cua đang bơi trong bể.
Có lẽ chúng đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của sinh vật cấp cao hơn trong chuỗi đồ ăn, mấy con tươi sống đang tung tăng nhảy nhót trong bể lúc này đều đứng im không nhúc nhích như đã chết, thậm chí còn không phun ra bong bóng nước.
Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hơi cau mày.
Đây là lần đầu tiên anh vào siêu thị, cách phân loại vật phẩm phức tạp và chi tiết của con người khiến anh nhất thời không biết nên đi đâu.
Cố Thời chỉ mới thấy Tạ Cửu Tư mua đồ online, mua các loại vật tư thí nghiệm để mày mò, đúng là chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy Tạ Cửu Tư đi dạo siêu thị.
Cố Thời nhìn bóng dáng kia, nghĩ đến lời Tạ Cửu Tư nói trước khi đến siêu thị. Cố Thời bỏ qua lời nói cợt nhã trước đó khiến cậu khiếp sợ, nhớ lại trước đó nữa.
Hình như là… Chỉ vào cái chén trống không của Lý Bế Chủy, hỏi cậu có phải thích ăn bánh gạo Vượng Vượng hay không?
Cố Thời hơi sửng sốt, rụt cổ lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tạ Cửu Tư với vẻ không dám tin.
… Vì cậu sao?
Cố Thời rụt đầu nhỏ ra sau, dời ánh mắt khỏi Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư không thích nơi đông người, Cố Thời biết điều đó.
Nói đúng hơn, anh không thích con người.
Mặc dù anh chấp nhận kết quả trí tuệ và tri thức của con người, nhưng trọc nghiệt do những sinh linh không được trời khai sáng này tạo ra đã ảnh hưởng đến anh quá lâu, khiến anh phải gánh chịu quá nhiều trách nhiệm mà đáng lẽ anh không nên gánh chịu.
Bởi vì trọc nghiệt mà anh bị bắt phải cách ly với các sinh linh khác hàng trăm triệu năm, Cố Thời thử đặt mình vào vị trí của Tạ Cửu Tư, cậu cảm thấy anh không tiến hành trả thù khi có được tự do đã coi như là rất tốt tính rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Thời lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư đang đứng trong đám đông.
Khu thực phẩm tươi của siêu thị luôn là nơi đông người hơn những khu khác.
Tạ Cửu Tư lại nhíu mày, Cố Thời đứng cách xa cũng có thể đếm được số nếp nhăn trên mày anh.
Rất rõ ràng là không thích nơi này.
Cố Thời nói thầm trong lòng.
Tạ Cửu Tư nhận ra ánh mắt quen thuộc, lập tức kết thúc việc ánh mắt ta chạm nhau với mấy con cua trong bể nước, nghiêng đầu nhìn sang.
Xuyên qua tầng tầng kệ hàng và đám đông, Tạ Cửu Tư nhanh chóng bắt được ánh mắt của Cố Thời một cách chính xác, anh hơi nghiêng đầu như đang dò hỏi.
Cố Thời lắc đầu, ý là mình không có gì muốn nói.
Lúc này Tạ Cửu Tư mới thu hồi tầm mắt, cau mày suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng giơ tay ngăn một người qua đường.
Người qua đường: “?”
“Bánh gạo Vượng Vượng ở đâu?” Tạ Cửu Tư hỏi xong thì hơi dừng lại, có chút mất tự nhiên chào người ta, “… Xin chào?”
Cố Thời: “…”
Thật ra anh nên thêm “xin hỏi” là cũng đủ lịch sự rồi.
Cố Thời vươn cánh chạm vào mỏ chim của mình.
Thật tiếc khi nguyên hình không thể nói chuyện được.
Nếu có thể nói chuyện, cậu có thể giả bộ làm chim biết học nói chuyện để giúp Tạ Cửu Tư.
Nhưng Tạ Cửu Tư cũng rất may mắn, người qua đường bị ngăn lại có tính tình khá tốt, đồng thời cũng coi như rành về siêu thị này, giơ tay chỉ về một hướng cho anh.
Chỉ là không ngờ Tạ Cửu Tư thực sự đến đây để mua bánh gạo Vượng Vượng.
Cố Thời thu cánh lại, tầm mắt đang nhìn Tạ Cửu Tư có chút mơ hồ.
Nên, nên diễn đạt thế nào nhỉ…
Cảm giác chứng kiến người khác làm chuyện mà người đó ghét vì mình…
Đây là lần đầu tiên Cố Thời có cảm giác này.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không hình dung được cảm giác đang dâng trào trong lòng hiện giờ là gì.
Cảm giác chua chua sưng sưng, tê tê dại dại, có chút khó chịu nhưng lại có chút sung sướng.
Rất kỳ lạ.
Thật ra cậu cũng không thích ăn bánh gạo Vượng Vượng cho lắm.
Cố Thời đang suy nghĩ thì thấy Tạ Cửu Tư đẩy một chiếc xe mua sắm chất đầy bánh gạo Vượng Vượng, sau khi xác nhận không thể nào chất thêm nữa, anh mới lộ vẻ hài lòng, nhìn về phía cậu.
Dường như Cố Thời còn nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Tạ Cửu Tư.
Sau đó Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, vụng về đẩy chiếc xe mua sắm đến trước quầy tính tiền.
Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư mất không chế phương hướng do lần đầu tiên đẩy xe mua sắm, thậm chí còn vì vậy mà xoay vài vòng tại chỗ.
Cố Thời: “…”
Trông có chút ngớ ngẩn dễ thương.
Cố Thời bị suy nghĩ của mình dọa cho giật mình, sau khi tỉnh táo lại thì lắc đầu dữ dội.
Thôi vậy.
Chỉ là bánh gạo Vượng Vượng thôi mà, từ nay trở đi, cậu sẽ thích ăn thứ này.
Nếu không sẽ rất có lỗi với sự hy sinh và cố gắng của Tạ Cửu Tư hôm nay.
Cuối cùng Tạ Cửu Tư cũng nắm giữ được kỹ năng đẩy xe mua sắm, đứng gần quầy tính tiền quan sát một chút, sau đó học theo động tác của con người phía trước, tự quét mã thanh toán.
Tạ Cửu Tư đẩy xe mua sắm, dừng ở lối đi bên dưới chỗ Cố Thời đang đứng, hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm gà con của anh.
“Đến đây.”
Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư, lại nhìn xe đẩy đầy bánh gạo Vượng Vượng.
Hồi nãy đứng ở xa nên không cảm thấy gì, bây giờ cảnh tượng đó bày ra trước mắt, Cố Thời chỉ cảm thấy sau khi cậu ăn xong một xe này, e là sẽ mắc bệnh PTSD bánh gạo Vượng Vượng.
Cái này nhiều quá rồi.
Quyết tâm chuẩn bị thích bánh gạo Vượng Vượng của Cố Thời lung lay sắp đổ.
Tạ Cửu Tư đứng đợi một lúc, thấy Cố Thời vẫn đứng im thì nói: “Đến đây, về nhà.”
Cố Thời lấy lại tinh thần, liếc nhìn vẻ mặt vừa vi diệu vừa quái dị của chị gái bán hàng, xòe cánh ra, đáp xuống xe đẩy.
Bàn tay mới hơi giơ lên chuẩn bị đón lấy Cố Thời của Tạ Cửu Tư chợt khựng lại, anh cụp mắt nhìn cục lông vàng đang ngồi xổm trên một túi bánh gạo Vượng Vượng, bướng bỉnh tiếp tục giơ tay ra, xách gà con lên.
Cố Thời: “?”
Tạ Cửu Tư mặt không đổi sắc, cất gà con vào túi.
Cố Thời thò đầu ra từ trong túi Tạ Cửu Tư, mờ mịt “chíp” một tiếng.
Tạ Cửu Tư vươn một ngón tay vuốt đầu Cố Thời, đẩy xe mua sắm vào bãi đỗ xe ngầm.
Khắp bãi đỗ xe ngầm đều là điểm mù camera, Tạ Cửu Tư tìm một nơi, nhét hết bánh gạo vào giới tử của mình, bấm pháp quyết rút đất, rời khỏi nơi tập trung của con người.
Vừa trở về Viện Tam Giới, Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, nheo mắt lại, trở tay lấy năm con rồng bị anh nhét vào giới tử ra.
Năm con rồng kia vẫn còn sống, nơm nớp lo sợ uốn éo trong tay Tạ Cửu Tư.
“Em thích ăn cái này không?” Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời sửng sốt, nhìn năm con dài ngoằng kia…
Con gì đây?
Cá chạch? Rắn?
Cố Thời chui ra khỏi túi Tạ Cửu Tư, bay lên cánh tay anh để quan sát.
Cơ thể được vảy bao phủ, đầu ngựa, đuôi rắn, móng vuốt chim ưng, sừng hươu.
Cố Thời giật bắn mình.
Đây là rồng mà?!
Ăn được hả?!
Cố Thời lắc đầu dữ dội: “Chíp chíp chíp!”
“Ồ.” Tạ Cửu Tư gật đầu, đôi tay đang nắm chặt năm con rồng kia buông ra.
Cố Thời nghe thấy vài tiếng rồng gầm réo rắt, những con rồng đủ màu sắc hóa thành bóng mờ, vung đuôi, biến mất ở phía chân trời như đang chạy trốn.
Cố Thời ngẩng đầu nhìn về phía chúng nó biến mất, rồi quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư.
“Tất Phương và Kim Ô lừa anh.” Tạ Cửu Tư rũ mắt.
Cố Thời: “?”
“Bọn họ nói bọn họ thích ăn thứ này.” Tạ Cửu Tư giải thích.
Cố Thời ngây ra một lúc mới nhận ra mối liên hệ trong lời nói của Tạ Cửu Tư.
Bởi vì:
Tất Phương & Kim Ô = loài chim
Cố Thời = loài chim
Cho nên Tất Phương & Kim Ô = Cố Thời
Rồi bởi vì:
Tất Phương & Kim Ô thích ăn rồng
Từ đó kết luận: Cố Thời thích ăn rồng
Cố Thời: “.”
Về mặt logic thì hình như phương trình này không có gì sai.
Tạ Cửu Tư cau mày lặp lại: “Bọn họ lừa anh.”
Vẻ mặt như muốn đi quánh lộn vậy.
Cố Thời vội nhảy lên: “Chíp chíp chíp!”
Mỗi người có khẩu vị khác nhau.
Cố Thời xòe cánh trên lòng bàn tay Tạ Cửu Tư, nhảy nhảy cố quơ tay múa chân ra hiệu.
Tạ Cửu Tư nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu Cố Thời đang múa cái gì.
Cố Thời múa đến mệt, ngồi phịch trong lòng bàn tay Tạ Cửu Tư, ngẩng đầu im lặng nhìn chăm chú vào Tạ Cửu Tư, đá chân một cái, bỏ cuộc.
Thay vì quơ tay múa chân, Cố Thời muốn nhanh chóng nắm giữ kỹ năng biến trở về hình người hơn.
Điều này rất không hợp lý, rõ ràng trước khi cậu ăn Đế Lưu Tương, cậu vẫn luôn có dáng vẻ con người, nhưng sau khi có tu vi, cậu chỉ có thể duy trì hình dạng loài chim.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời nhắm mắt trong lòng bàn tay anh như thể đã từ bỏ, lúc này đột nhiên hiểu ra.
“Huyết mạch của em có lẽ không tệ, nếu không, em không thể chỉ biểu hiện như vậy sau khi ăn hai đóa Đế Lưu Tương.” Tạ Cửu Tư nói.
Cục lông xù trong lòng bàn tay anh giật mình.
Cố Thời mở mắt ra, móng vuốt khẽ gãi gãi lòng bàn tay Tạ Cửu Tư, giục anh nói tiếp.
“Sinh linh càng nhỏ yếu thì thời kỳ trưởng thành càng nhanh, bởi vì không có môi trường nào đủ an toàn để chúng trưởng thành.”
Tạ Cửu Tư cất bước vào sân, đặt Cố Thời lên bàn đá ở đình viện, anh cũng ngồi xuống theo.
“Lần đầu tiên gặp em, em đã cản được vuốt rồng của anh, nhưng hơi thở của em vô cùng nhỏ yếu, không hề có tính công kích, nếu đã như vậy, tất nhiên là do năng lực huyết mạch của em truyền lại.”
Hai mắt Cố Thời sáng rực.
Hay đấy!
Nghe chưa, nghe chưa!
Lời của Tạ Cửu Tư tức là, Cố Thời tôi không thể nào là gà tinh!
Nói không chừng là một con chim bạc má đuôi dài dễ thương!
Không hổ là chủ của Cửu U, hoàn toàn khác với loài người, nhìn thấy chim non màu vàng đã nghĩ ngay đó là gà con!
Chỉ đích danh phê bình Cố Tu Minh!
Cố Thời nhịn không được run run lông chim, đứng trên bàn đá, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Chờ cậu thay lông, nhìn ra được nguyên hình là gì sẽ đi hù chết Cố Tu Minh!
“Tóm lại, rất dễ để kết luận rằng huyết mạch của em rất phi thường.” Tạ Cửu Tư nói, lấy một túi bánh gạo ra, vừa nghiền nát vừa giải thích cho Cố Thời.
Cố Thời nhìn chằm chằm bánh gạo bị Tạ Cửu Tư nghiền nát, nghĩ thầm chẳng lẽ cái này là cho cậu ăn à?
Sắc mặt Cố Thời trở nên nghiêm túc, xoa xoa cái bụng vừa mới ăn no của mình.
Tạ Cửu Tư xé một gói, đặt bánh gạo đã bị nghiền nát vào lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Cố Thời.
Cố Thời: “…”
Cố Thời nhìn về phía Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư cũng đang nhìn lại cậu, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Thời lại có thể loáng thoáng nhận thấy sự chờ mong của Tạ Cửu Tư.
Cố Thời mổ hai miếng bánh gạo.
Đôi mắt Tạ Cửu Tư hơi sáng lên, vẻ mặt thỏa mãn: “Ăn nhiều một chút.”
Cố Thời trừng mắt nhìn bánh gạo tỏa ra mùi cơm chiên, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Tạ Cửu Tư, cuối cùng nghĩ đến hành động đi siêu thị của Tạ Cửu Tư là vì cậu, cuối cùng mắt ngân ngấn nước, dũng cảm ăn hết.
Cục lông nhỏ màu vàng nhạt dựng lông lên, dưới ánh hoàng hôn dần mờ nhạt, trên người Cố Thời xuất hiện một ít sợi ánh sáng màu đỏ vàng.
Đó là năng lượng thuộc về một mình Cố Thời.
Đối với Tạ Cửu Tư, năng lượng này vừa xa lạ vừa mỏng manh, lại khiến Tạ Cửu Tư đã quen với việc toàn thân Cố Thời đều tản ra hơi thở thuộc về anh cảm thấy hơi bực bội.
Thượng cổ thần ma cau mày, vô thức giơ một tay khác ra, bắt lấy sinh linh nhỏ bé không hề hay biết gì.
Cố Thời:????
Lòng bàn tay của anh nắm chặt cục lông ấm áp, một ít lông tơ tràn ra từ giữa các kẽ hở ngón tay anh, một cái đầu nhỏ với rất nhiều dấu hỏi lộ ra bên ngoài.
Cố Thời hoàn toàn không có chút phòng bị, bị anh giữ chặt lấy.
Mà anh, chỉ cần hơi dùng sức một chút ——
Tạ Cửu Tư cảm nhận sự giằng co mạnh mẽ trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, mềm mại, ngứa ngáy.
Cảm giác này giống với lúc Cố Thời dang cánh ở vị trí gần cổ anh.
—— Lông tơ mềm mại nhẹ nhàng cọ qua vị trí trí mạng ở cổ, vừa dịu dàng vừa thân mật, nhưng lại khiến toàn thân căng thẳng, da đầu tê dại.
Làm cho anh có cảm giác như đang nhẫn nhịn cái gì đó, rất cần phát tiết ra ngoài.
“Pi pi!”
Cố Thời cảm thấy bàn tay của Tạ Cửu Tư lúc thì siết chặt lúc thì thả lỏng, cậu mổ một chút vào ngón tay Tạ Cửu Tư.
Bị nắm như vậy, cậu rất khó chịu.
Những suy nghĩ nguy hiểm đang dần chệch hướng của Tạ Cửu Tư lập tức bị kéo trở về.
Anh nhanh chóng buông tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, cho đến khi Cố Thời một lần nữa nhảy nhót ăn xong bánh gạo ở lòng bàn tay khác của anh, rồi ngẩng đầu lên kêu hai tiếng “Pi pi” với anh, anh mới im lặng thu tay về.
Anh chuyển sự chú ý, tiếp tục giải thích với Cố Thời: “Thông thường, những người có huyết mạch mạnh mẽ, bởi vì vừa sinh ra đã mạnh cho nên hầu hết đều có thời kỳ trưởng thành rất dài và cần một nguồn năng lượng khổng lồ.”
Nói một cách đơn giản, huyết mạch càng trâu bò thì trưởng thành càng chậm, càng cần nhiều thời gian tu hành hơn —— suy ra là cần nhiều Đế Lưu Tương hơn.
Cố Thời vung cánh nhỏ, chỉ chỉ Tạ Cửu Tư.
“?” Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, “Em muốn hỏi anh?”
Cố Thời gật đầu, cậu nghĩ có lẽ cậu có thể tham khảo từ Tạ Cửu Tư.
“Anh không có thời kỳ con non, những linh thú thần ma tụi anh được trời đất nuôi dưỡng, không vào luân hồi, vừa sinh ra đã trong trạng thái hoàn hảo nhất.”
Nhiều nhất thì cũng chỉ trở nên mạnh hơn theo thời gian mà thôi.
Cố Thời mất đi người tham khảo, thở dài, vùi đầu ăn hết vụn bánh gạo, vội chạy đến ôm lấy tay Tạ Cửu Tư trước khi anh kịp nghiền nát bánh gạo thứ hai.
Tạ Cửu Tư: “?”
Cố Thời giơ đôi cánh nhỏ lên, vẽ thành vòng tròn, sau đó há miệng, chỉ chỉ vào túi bánh gạo thứ hai vừa bị lấy ra.
“Chíp chíp!”
Tròn.
“Chíp chíp!”
Ăn.
“Chíp chíp chíp!”
Đế Lưu Tương!
Tạ Cửu Tư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhanh trí: “Muốn đổi thành bánh tuyết Vượng Vượng?”
Cố Thời: “…”
Bộ Vượng Vượng cho anh tiền hả?
Cố Thời hít sâu một hơi, tiếp tục cố gắng quơ tay múa chân.
……
Trong khi Cố Thời đang cố gắng khiến Tạ Cửu Tư hiểu ý cậu rằng cậu muốn nhanh chóng ăn Đế Lưu Tương để biến về hình người, thì Cố Tu Minh đã cất giấu dọn dẹp xong tất cả mọi thứ trong ngoài Thương Ngô Quan.
Trước khi ông gọi Sơn Thần Chung Sơn để nhờ anh đưa ông đến Viện Tam Giới, ông cầm mấy cái mai rùa ném lên, chuẩn bị bói trước một quẻ, xem thử ông nên tìm phượng hoàng trước hay tìm Bàn Cổ Thần trước, cái nào nhanh hơn.
Quá trình bói toán thông thường là quẻ tượng cho ra những manh mối nhất định, sau đó được thầy bói giải nghĩa, cuối cùng đi đến kết luận do quẻ tượng chỉ ra.
Nhưng lần ném này của Cố Tu Minh lại cho ra thẳng kết quả chính xác.
Quẻ tượng nói ông nên tìm phượng hoàng trước.
Điều này thật kỳ lạ.
Ngoại trừ lúc tìm kiếm đồ vật mà mình không nhớ đã để ở đâu thì Cố Tu Minh chưa từng gặp quẻ tượng nào lại rõ ràng như vậy.
Vì vậy ông lại ném mai rùa một lần, lần này là hỏi Phượng Hoàng đang ở đâu.
Quẻ tượng lần này rất bình thường, Cố Tu Minh chỉ đọc sơ qua đã có thể hiểu là ——
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
“?”
Cố Tu Minh nhìn chằm chằm mấy cái mai rùa kia, đột nhiên nghĩ đến đồ đệ rẻ tiền chỉ trong một đêm đã biến thành gà con của mình.
Lão đạo sĩ nhìn quẻ tượng, gãi đầu.
Ông nhớ đến đống tin tức về con phượng hoàng xui xẻo mà Cố Thời và Tạ Cửu Tư đã nói.
Cố Tu Minh: “……”
Ờm?
Nhóc Cố Thời này, chắc không xui đến mức đó đâu nhỉ?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Chương này hơi dài nên dịch hơi lâu tí