Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 9

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Toàn thân Cố Thời đông đá.

 

Gì? Ý gì? Cái gì mà tưởng mình là con người?

 

Há, mắc cười, mình không phải con người vậy chẳng lẽ con quỷ à?

 

Cố Thời cầm ly trà, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng khi nhìn qua Tạ Cửu Tư, tim cậu đập thịch một cácái.

 

Suýt nữa quên mất, ở đây còn có một yêu quái bị cậu lừa gạt.

 

Tạ Cửu Tư mở miệng: "Cậu..."

 

Anh vừa mới nói được chữ đầu đã bị Cố Thời ngắt lời.

 

Cố Thời căng mặt ra, cố gắng giữ bình tĩnh: "Ông già nói gì vậy? Con đã biết từ lâu rồi."

 

Cố Tu Minh sửng sốt, có hơi ngoài ý muốn.

 

Thằng khờ này sao biết được hay vậy?

 

Sao Cố Thời có thể không hiểu ý đằng sau sự kinh ngạc của Cố Tu Minh?

 

Cậu uống một hớp trà, an ủi: "Đương nhiên con biết rồi, ông không nghĩ xem, sao lại có người đấm một quyền có thể bay cả ngọn núi chứ?"

 

"Đúng thật là vậy." Mặt ngoài Cố Tu Minh nói vậy, nhưng trong lòng chắc mẩm 80% thằng nhãi này chưa từng nghĩ đến chuyện này.

 

Khi Cố Thời phát hiện năng lực của mình không giống người bình thường thì vẫn còn nhỏ, mới 14 tuổi, cái tuổi mà ảo tưởng tuổi dậy thì bùng nổ.

 

Lúc ấy Thương Ngô Quan nhận được một ủy thác ngoài ý muốn, trừ yêu, Cố Thời được Cố Tu Minh bói một quẻ đại cát ngay tại chỗ rồi đuổi theo yêu quái vào núi sâu, nhưng yêu quái kia rất giỏi ẩn nấp, Cố Thời mất kiên nhẫn, đấm một quyền xuống san bằng cả đỉnh núi, tự dọa luôn bản thân.

 

Kết quả sau khi trở về, củ cải nhỏ này ngày nào cũng mặc q**n l*t đỏ và khoác ga trải giường chạy nhảy khắp nơi, vừa chạy vừa giơ nắm đấm hô to "Ta là siêu nhân".

 

Trong trí nhớ của Cố Tu Minh, Cố Thời chưa từng tiếp xúc với người trong nghề nào khác nên vẫn luôn cho rằng kiểu người như bọn họ có thực lực này cũng là bình, phát hiện mình không phải là người hồi nào?

 

Nhưng cũng khó nói, từ nhỏ thằng nhóc này đã có chính kiến.

 

Trong lúc nhất thời, Cố Tu Minh cũng không đoán được Cố Thời đang nói thật hay giả.

 

Ông hỏi: "Nếu con biết, sao lúc trước con không nói?"

 

Cố Thời đáp không chút nghĩ ngợi: "Chẳng phải ông nuôi con như con người sao? Con được ông nhặt về, mạng này là được ông cứu, ông nuôi con như con người thì con sẽ sống như một con người."

 

Thằng nhóc thúi này giỏi dỗ người vậy, bình thường nó có nói chuyện giống người đâu?

 

Cố Thời không phát hiện Cố Tu Minh hiếm khi ôn hòa, cậu cẩn thận liếc nhìn Tạ Cửu Tư vài cái, sợ vị đại lão này phát hiện lúc trước bị cậu lừa.

 

Tạ Cửu Tư: "Rất tốt."

 

Cố Thời giật mình, lúc này mới hồi phục tinh thần và nhận ra mình vừa nói gì, quay đầu liếc nhìn Cố Tu Minh đang cười tủm tỉm, thẹn đến mức trán đỏ như nhỏ máu.

 

Cậu đưa tay lên sờ mũi, che gần hết khuôn mặt, lẩm bẩm nói một câu ngắn gọn.

 

"Thôi, dù sao thì ông già thối này cũng sắp xuống lỗ, cứ để ông ấy vui vẻ đi."

 

Cố Tu Minh khẽ ho một tiếng, ngồi thẳng dậy.

 

Tạ Cửu Tư nhìn hai thầy trò một cái, nhìn thấy gò má đỏ ửng của Cố Thời qua khe hở ngón tay.

 

Anh tò mò: "Cậu bị làm sao vậy?"

 

Cố Thời đáp: "Hả?"

 

Tạ Cửu Tư: "Mặt cậu rất đỏ."

 

Cố Tu Minh cười thành tiếng.

 

Giọng Cố Thời trở nên nặng nề: "Tổng giám đốc Tạ."

 

Tạ Cửu Tư: "?"

 

Cố Thời: "Anh đúng là không biết cách nói chuyện."

 

"Vậy hả?" Tạ Cửu Tư rất dứt khoát, "Ngại ghê."

 

"... Nhưng cũng không cần xin lỗi." Cố Thời nói.

 

Tạ Cửu Tư lại lộ ra vẻ mặt bị chạm đến điểm mù tri thức.

 

Cố Thời nhìn dáng vẻ này của Tạ Cửu Tư, nhớ đến lời nói và việc làm của anh, đột nhiên cảm thấy lương tâm bị dao đâm, phun máu "phụt phụt".

 

Cố Thời thả tay xuống: "Tổng giám đốc Tạ."

 

"Hả?"

 

"Anh không giống lão yêu quái đã sống ngàn vạn năm gì hết."

 

Tạ Cửu Tư lập tức lộ ra vẻ mặt hứng thú.

 

"Vậy tôi giống cái gì?"

 

Giống nam sinh viên đơn giản trong sáng.

 

Là kiểu cực kỳ dễ bị lừa.

 

Cố Thời nghĩ như vậy nhưng dù sao cũng không dám nói ra, chỉ mỉm cười với Tạ Cửu Tư: "Không phải anh muốn nói chuyện hợp tác với ông già sao? Mời anh."

 

Tạ Cửu Tư có hơi để ý đến lời đánh giá của Cố Thời, nhưng suy nghĩ lại thì thấy chuyện chính quan trọng hơn một chút.

 

Tạ Cửu Tư đồng ý với yêu cầu bảo vệ Cố Thời của Cố Minh Tu một cách dứt khoát, đồng thời cũng hứa sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh chọn lọc nói một ít về năng lực bói toán của dòng dõi Thương Ngô.

 

Đối với suy đoán sư phụ của ông có lẽ là một trong số những người tham gia vào lúc đầu, Cố Tu Minh do dự một lúc lâu rồi vẫn nói ra.

 

Tạ Cửu Tư hơi kinh ngạc.

 

Cố Tu Minh nói: "Nếu thật sự là sư phụ của tôi gây ra mối họa này, tôi sẽ tìm những món đồ thất lạc về giúp các ngài, đây vốn là trách nhiệm mà tôi nên gánh vác."

 

Cố Thời bĩu môi: "Ông đang nói cái heo gì vậy, ai gây chuyện thì người đó chịu trách nhiệm, sư tổ tạo nghiệt thì liên quan gì đến ông?"

 

Cố Tu Minh lấy cây thước ra mà không chút đắn đo: "Im miệng!"

 

Cố Thời nhìn khoảng cách của mình và Cố Tu Minh, sau khi phát hiện mình không thể nào tránh né thì nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

Tạ Cửu Tư nhìn cây thước, lại nhìn Cố Thời vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn ngậm miệng lại, nói: "Cố Thời nói đúng."

 

Cố Tu Minh không nói gì, hiển nhiên cũng không định thay đổi cái nhìn của mình.

 

Vì vậy Tạ Cửu Tư không nhiều lời, trực tiếp đưa ra yêu cầu thứ nhất: "Mấy món đồ của chúng tôi cũng không vội lấy lại lắm, nhưng tình huống của Bạch Trạch thực sự không tốt."

 

Lúc trước có nói, loại thần ma thượng cổ như bọn họ sẽ không thật sự bước vào tử vong, cái gọi là "chết đi" cũng chỉ là rơi vào trạng thái ngủ một giấc thật dài, theo thời gian, bọn họ có thể tỉnh lại một lần nữa.

 

Nhưng với tình hình mờ mịt hiện giờ, Bạch Trạch không thể ngỏm củ tỏi được.

 

Suy cho cùng, Bạch Trạch được xưng là người thông minh duy nhất trong đám thần ma bọn họ, nếu không có Bạch Trạch, e là bọn họ thật sự chỉ có thể dựa hết vào Cố Tu Minh.

 

Nhưng Cố Tu Minh là con người, chưa kể đến sức chiến đấu thấp, điều kiện bẩm sinh cũng không quá tốt.

 

Cố Tu Minh đã lớn tuổi, như ông cũng đã nói, qua vài năm nữa sẽ rời khỏi nhân gian.

 

Đồ đệ vô dụng Cố Thời lại không học được chút năng lực nào của dòng dõi Thương Ngô, ông không còn, Bạch Trạch cũng không luôn, để lại một đám người chưa từng động não chỉ biết nhảy vào đấu võ loạn xạ với người khác, 80% là bé hồ lô cứu ông nội, tiễn từng người một lên đường.

 

Cố Tu Minh hoàn toàn có thể hiểu quyết định muốn cứu Bạch Trạch trước của Tạ Cửu Tư.

 

"Xin ngài hãy cho tôi một chút thời gian." Cố Tu Minh nói.

 

Tạ Cửu Tư không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý một cách dứt khoát, sau đó đứng lên.

 

Cố Thời nhìn Cố Tu Minh một cái, đặt ly trà xuống, đứng dậy theo Tạ Cửu Tư, đi tiễn khách.

 

Cố Thời rầu rĩ không vui.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời: "Cậu không vui à?"

 

"Đúng vậy, tôi chưa từng thấy ông già có động tác lớn như vậy." Cố Thời nói, "Trước kia ông bói quẻ, tối đa chỉ mất hai tiếng đã có kết quả."

 

Dựa theo các khóa học cơ bản mà Cố Thời đã tham gia, thời gian bói toán càng dài thì chứng minh nhân quả liên quan đến đối tượng bói toán càng nhiều, rủi ro càng lớn.

 

Nguy hiểm này chính là ma chướng cần giữ kín như bưng trong con đường bói toán.

 

Vạn vật sinh linh đều có h*m m**n trong lòng.

 

Khi một người sở hữu của cải và địa vị vượt xa người thường sẽ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác phân mảnh xã hội và tính ưu việt. Chưa kể dòng dõi Thương Ngô còn có thể nhìn thấy vận mệnh và tương lai của người khác.

 

"Mặc dù tôi chỉ học được chút da lông, nhưng cũng đã từng bói toán." Cố Thời nói, "Có lẽ anh không biết, sau khi bói quẻ, rõ ràng chỉ muốn biết thời tiết ngày mai như thế nào, nhưng cứ luôn có thể nhìn thấy một ít chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, chẳng hạn như cổ phiếu nào đó sẽ tăng mạnh và bứt phá khỏi thị trường, chẳng hạn như dãy số trúng xổ số... Những thứ này đều là ma chướng, một khi bị thu hút là sẽ nổi điên."

 

Cố Tu Minh muốn bói quẻ cho Bạch Trạch, chỉ cần nghe thấy tên Bạch Trạch này thôi, Cố Thời đã cảm thấy đầu to như cái thúng.

 

Quỷ mới biết khi ông già bói toán sẽ gặp phải cái gì.

 

"Nhưng lo lắng cũng vô dụng." Cố Thời đá cục đá dưới chân.

 

Ông già đã bói ra đại nạn của ổng từ lâu, bởi vì là tự bói cho bản thân nên không dám nhìn kỹ, nhưng cũng có khái niệm mơ hồ.

 

Ông già nói ổng có thể sống đến 89 tuổi.

 

Nhưng cụ thể là khi nào, đi như thế nào thì lại không rõ.

 

Nhưng Cố Thời không định nói chuyện này với Tạ Cửu Tư.

 

Cậu nhìn cục đá dưới chân lăn ra xa, nói: "Đời này của ông già đã sắp đi đến điểm cuối rồi, cố chấp muốn chết, cũng không phải tôi lo lắng thì ông ấy sẽ sửa."

 

Tạ Cửu Tư nhìn vẻ mặt nặng nề của Cố Thời, im lặng: "Xin lỗi."

 

"..." Cố Thời bất đắc dĩ quay đầu lại, "Không liên quan đến anh."

 

Tạ Cửu Tư: "Nếu tôi không tìm ông ấy thì sẽ không có chuyện này."

 

Nhưng ông trời muốn anh tới tìm ông ấy mà.

 

Cố Thời nhún vai, không nói chuyện trong nghề với người ngoài nghề.

 

Cố Thời dừng trước Điện Sơn Môn: "Tôi tiễn anh đến đây thôi."

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, quay đầu bước đi, thân hình lập tức biến mất.

 

Cố Thời đứng đực ở trước Điện Sơn Môn một lát, sau đó mới nổi giận, sát khí tận trời, lao "bạch bạch bạch" về phía sân nhỏ nhà mình.

 

"Ông già!" Cố Thời dùng một chân đá văng cửa nhà ăn, đập một cái lên bàn, chén dĩa trên bàn rung lắc.

 

Cố Tu Minh đã cởi áo ngoài, bỏ đi lớp trang điểm hoa hòe loẹt, ngước mắt nhìn Cố Thời, từ từ vươn đũa ra gắp một miếng nấm hương.

 

Cố Thời đặt mông xuống ghế, cầm đũa lên cướp nấm hương của Cố Tu Minh, bỏ vào chén của mình.

 

"Giải thích đi!" Cố Thời lại đập bàn.

 

"?" Cố Tu Minh kỳ quái, "Giải thích cái gì?"

 

"Sao con không phải là con người?!" Cố Thời lớn tiếng hỏi.

 

Quả nhiên hồi nãy thằng khờ này chỉ là nói nhảm.

 

Cố Tu Minh cũng không ngạc nhiên lắm, lại gắp một đũa nấm hương, nói: "Không phải chính con cũng đã nói, làm gì có người nào có thể san bằng đỉnh núi bằng một đấm?"

 

Đệt?

 

Đúng là không phải á!

 

Cố Thời trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn hai tay hai chân mình, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì không đúng.

 

Cậu chà xát tay, có hơi mong chờ: "Vậy con là gì?"

 

"Hả?" Động tác ăn nấm hương của Cố Tu Minh khựng lại, bị hỏi đến nghẹn họng, "Không biết, không có bói."

 

"?" Cố Thời không dám tin, "Sao chuyện quan trọng như vậy mà ông lại không bói?"

 

"Liên quan gì đến ông chứ? Lúc ông nhặt con, con chỉ mới là nhãi con 3 tuổi, yêu khí yếu đến mức ông không hề phát hiện ra con là yêu quái." Cố Tu Minh trợn trắng mắt, "Năm con 12 tuổi ông mới phát hiện ra có điều không đúng, nhưng lúc ấy con đã liên quan quá sâu đến ông, ông nào dám nhìn kỹ."

 

Nói vậy cũng có lý.

 

Người càng thân thiết thì càng dễ bị liên lụy, hôm nay chỉ bói cát hung còn ổn, nếu bói kỹ thì khó tránh khỏi liên quan đến bản thân.

 

Cố Thời không vui lầu bầu.

 

"Dù sao cũng là ông nuôi con, có là cái gì cũng không sao cả." Cố Tu Minh nhìn dáng vẻ mất mát của Cố Thời, suy tư một lúc rồi nói, "Nhưng ông có suy đoán."

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Cố Tu Minh chậm rãi nói: "Ông thấy thằng nhóc thối con bình thường tay chân linh hoạt nhanh nhẹn, đầu óc toàn ba cái thứ quỷ yêu, leo núi trèo cây xuống sông bắt cá, không có gì là không giỏi..."

 

Cố Thời "ừm ừm" gật đầu, tràn đầy mong chờ.

 

Cố Tu Minh suy tư hồi lâu, nói: "Có lẽ là con khỉ trên núi nào đó thành tinh nhỉ."

 

Cố Thời:?

 

Cmn...

 

Dao đâu?!

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Khịa bé nó quài, mặc dù giống khỉ thiệt

 

Mọi người đoán bé là con gì? Mình đoán là phượng hoàng, có rồng có phượng cho đẹp đôi

 

Chúc mọi người ngày phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10 vui vẻ

Bình Luận (0)
Comment