Viên Ngọc Kề Bên

Chương 18

Lưu Quang đúng là chịu ở lại Huyễn Hư Đảo.

Cậu suýt chết một lần, đã tỉnh táo hơn rất nhiều, hiểu ra rằng muốn Bạch Thất Mộng bình an trở về, không thể lấy lệ trước mặt Đàm U.

Có điều vị Nhị điện hạ bá đạo này không dễ ứng phó chút nào, không chỉ thích táy máy tay chân, còn bị bệnh ảo tưởng nghiêm trọng, mỗi động tác mỗi ánh mắt đều có thể khiến hắn ta hiểu lầm.

“Lưu Quang, hôm nay em nhìn ta nhiều hơn.”

“Lưu Quang, quả nhiên em thích ta rồi.”

“Lưu Quang…”

Lưu Quang không chịu nổi sự quấy rầy của hắn.

Nhất là mỗi sáng sớm, chỉ cần mở mắt là thấy ngay gương mặt tuấn mỹ của Đàm U kề sát, miệng mỉm cười cất lời gọi cậu: “Lưu Quang.”

Giọng như gió xuân ấm áp, nhẹ như thế dịu như thế, phảng phất như thể Lưu Quang đúng là người hắn thương yêu.

Lưu Quang đôi lúc thấy hoảng hốt, gần như quên đi mình đang ở nơi nào, đợi tới lúc phục hồi tinh thần thì thường là không khách khí đá thẳng Đàm U xuống giường.

Đàm U tất nhiên không sợ chiêu này, nhưng vì muốn lấy lòng Lưu Quang, luôn rất biết điều ngã xuống đất, còn vờ vịt lăn mấy vòng, sau đó mới dùng bộ dạng nhếch nhác dạt lại, gọi Lưu Quang Lưu Quang không dứt miệng.

Lưu Quang chỉ có thể thở dài.

“Điện hạ hôm nay lại muốn tặng tôi thứ gì? Kỳ hoa dị thảo hay pháp bảo thông thiên?” Lưu Quang khoác áo lên vai đứng dậy, không hề bị mấy trò đó làm xao động, “Cứ tiếp tục thế này, chờ tới lúc tôi đi, e là phải mang cả Huyễn Hư đảo đi cùng.”

“Không phải lo,” Đàm U chớp mắt mấy cái, rồi lập tức lại gần hôn hắn một cái, “Em chỉ cần nhớ mang theo ta là đủ rồi.”

“Điện hạ…”

“Được rồi được rồi, nhanh lên nào. Thứ hôm nay nhất định em sẽ thích.”

Dứt lời, lấy tay thay lược tự mình chỉnh mái tóc đen của Lưu Quang.

Lưu Quang đành chịu, đành nhanh chóng buộc lại thắt lưng, sửa quần áo chỉnh tề rồi theo Đàm U ra khỏi cửa.

Hai bên đường đình đài lầu các rợp quanh, phong cảnh rất đẹp.

Đàm U cười cười nói nói, hăng hái mua vui cho Lưu Quang, chỉ một lát, họ đã rời khỏi hành lang, bước vào rừng cây yên tĩnh.

Trong rừng cây cối tươi tốt, từ xa vang tới tiếng ca ưu mỹ, thoáng mơ hồ như ca khúc ngày nào Lưu Quang bước chân lên đảo được nghe.

Là con chim Phượng kia đang ca hát?

Trái tim Lưu Quang run lên, không nhịn nổi nhìn quanh.

Nhưng Đàm U đã bước tới cầm tay cậu kéo đi mấy bước, nói: “Ở đây.”

Tầng tầng lớp lớp cây lá bị gạt ra, Lưu Quang chợt thấy phía trước sáng rực, nơi đó mặt hồ không lớn không nhỏ lấp lánh. Lúc này gió nhẹ, hồ gợn từng cuộn sóng lăn tăn, phản chiếu bầu trời xanh lam, nếu so với cung điện tráng lệ, lại có vẻ đẹp động lòng người khác lạ.

Khiến cho người ta kinh ngạc, là giữa hồ nước lại có một cặp uyên ương đang nghịch nước.

Lưu Quang ngẩn ngơ, hỏi: “Đây là…”

“Cho em đấy.” Sự vui vẻ trong mắt đàm U quá nồng, không che lấp nổi, dường như còn hơi đắc ý.

Lưu Quang lại cảm thấy kinh ngạc.

Cậu ở Huyễn Hư đảo dưỡng thương mấy ngày nay, Đàm U không ngày nào không nghĩ cách khiến cậu vui, đồ đem tới tặng đều là báu vật Thiên Giới, không hiểu lần đôi uyên ương kia là có ý tứ gì?

Đàm U dường như nhìn ra thắc mắc của cậu, ngón tay búng ra, trên tay liền có một tấm gương tinh xảo, đẩy vào tay Lưu Quang: “Em có thể nhìn thấy kiếp trước của chúng.”

Lưu Quang lập tức đoán được đây là Gương Tiền Kiếp nổi tiếng, tập trung nhìn, thì thấy trong gương là một đôi nam nữ, nam thanh lịch nho nhã, đúng là một thư sinh chuẩn mực, nữ thì quốc sắc thiên hương, dung nhan tuyệt sắc.

Gương mặt hai người họ vô cùng quen thuộc.

Lưu Quang nghĩ ngợi một hồi, chợt kêu lên: “Thì ra là Nhện Tinh kia.”

Lúc mới gặp Đàm U, cậu từng tới nhân giới trừ yêu, thấy cảnh Nhện Tinh và phu quân nàng sinh ly tử biệt không khỏi cảm khái vì người hữu tình lại không thể được bên nhau.

Không ngờ, Đàm U cả việc nhỏ ấy cũng nhớ rõ.

Lưu Quang kinh ngạc nhìn đôi uyên ương đang nghịch nước, nhất thời không nói ra lời.

Đàm U nắm chặt tay cậu, cười nói: “Lúc em tới nhân giới trừ yêu, có vẻ không hài lòng chút nào, ra tay lại hạ thủ lưu tình, thiếu chút nữa đã khiến mình bị thương. Giờ tốt rồi chứ, đôi tình nhân đó chuyển sinh làm uyên ương, cuối cùng có thể bạch đầu giai lão rồi.”

“Sao điện hạ lại hiểu lòng ta nghĩ gì?”

“Lưu Quang,” Đàm U bình thản nhìn cậu, nụ cười đầy cưng chiều, “Tâm tư em ghi cả lên mặt mà.”

Dù là như vậy, cũng phải dành công sức suy đoán phải không?

Nếu là người không muốn để tâm, dù cậu có biểu hiện rõ ràng thế nào, người ta cũng chẳng quay đầu.

So với kỳ trân dị bảo lúc trước Đàm U đưa tặng, đôi uyên ương này tầm thường không có gì đặc biệt, nhưng tâm tư đặt vào đó, lại hơn xa những thứ khác.

Tim Lưu Quang đập rộn, bỗng dưng mở mắt, nửa ngày sau mới nói: “Điện hạ làm thế e là trái Thiên Quy.”

“Thế thì có làm sao? Chỉ cần em vui là được rồi.” Đàm U cười, không thèm để ý nói, “Dù ta có đảo tung Thiên Giới này lên, ai dám có bản lĩnh sắp đặt lại.”

Lưu Quang lập tức im lặng.

Người này… luôn tự phụ như thế.

Nhưng cậu lại không hề khó chịu, , thậm chí còn thấy muốn cười, thong thả đưa trả tấm gương, nói: “Đa tạ điện hạ, tôi ghi tạc điều này. Chỉ là điện hạ thật sự không cần hao tâm tổn trí đến thế…”

“Tại sao?” Đàm U nhướn mày, hỏi, “Thích một người, không phải là nên như thế sao?”

Lưu Quang không biết phải giải thích thế nào cả, bên tai đột nhiên vang lên những lời Đàm U từng nói.

Hắn nói, cậu là người hắn yêu.

Đôi mắt chăm chú như thế, giọng nói nghiêm túc như thế, chẳng giống như đang giả vờ chút nào.

Trái tim Lưu Quang rối bời, cảm thấy dường như tâm trí mình hồ đồ cả rồi, mở miệng: “Điện hạ dễ dàng bỏ nhiều tâm sức như thế, chẳng lẽ không hề sợ hãi?”

“Sợ gì chứ?”

“Tôi có thể trở thành nhược điểm của ngài.”

Nghe vậy, Đàm U cười ha hả.

“Không sai, nếu người khác muốn đối phó với ta, sẽ ra tay với em.” Hắn tự tiện vuốt lọn tóc mai của Lưu Quang, nụ cười không mảy may suy chuyển, “nhưng há ta lại sợ? Nếu cả người trong lòng cũng không bảo vệ được, thì còn gì có tư cách nắm lấy thiên hạ, thay gió xua mưa?”
Bình Luận (0)
Comment