Viên Ngọc Kề Bên

Chương 25

Trái tim Lưu Quang tưởng như ngừng đập, thất tha thất thểu đi tới trước, mới dám gọi tên người thiếu niên kia: “Tử Hi…”

Phượng Tử Hi nghe thấy, con mắt khẽ chuyển động, trên mặt cuối cùng cũng có chút sinh khí, mong manh đáp: “Lưu Quang ca ca.”

Khi cậu mở miệng, tiếng nói như thể ngậm đá trong miệng vậy, thô mà khàn.

… hoàn toàn khác giọng nói như chuông bạc trước kia.

Chân Lưu Quang mềm nhũn, lập tức nhào tới nắm lấy tay hắn, run rẩy nói: “Tử Hi, sao em lại ở đây?”

Phượng Tử Hi chớp mắt, dường như không hiểu nổi, phải hỏi lại: “Em ở đâu cơ?”

Lưu Quang thấy bộ dáng cậu như thế, đành phải hỏi lại: “Giọng em bị làm sao vậy?”

Cậu đã mơ hồ đoán được, nhưng suy nghĩ đó quá đáng sợ, nên không dám thừa nhận.

Phượng Tử Hi ngẩn ngơ hồi lâu, rồi cũng tỉnh táo hơn, miệng nhếch lên, lộ ra muốn cười mà không cười nổi.

“Nhị điện hạ không thích nghe ta hát, nên bảo ta uống thuốc.” Vẻ mặt cậu vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế, “Ngài không khiến ta câm hẳn, nên vẫn là đã nương tay rồi, phải không?”

Lưu Quang nghẹn thở, làm sao có thể đáp được?

Tay cậu kịch liệt run rẩy, ngực đau đớn như trời rung đất chuyển.

Cậu thật ngu xuẩn, cho rằng Phượng Tử Hi đã sớm rời Huyễn Hư Đảo, sao có thể ở đây chịu tra tấn. Hiện giờ nhớ lại, Đàm U chỉ nói sẽ sắp xếp thỏa đáng rồi đưa phượng hoàng đi, nhưng nào có nói là ngày nào, đến cùng thì ai biết hắn muốn sắp xếp đến ngày tháng năm nào chứ?

Từ đầu tới cuối, chì là tự cậu hiểu lầm thôi.

Cậu vốn đã hiểu rõ tính Đàm U, thế mà lại dễ dàng tin tưởng hắn, cho rằng hắn vì khiến mình vui chuyện gì cũng làm được.

Thật ra cậu là ai chứ?

Cũng chỉ là một Phượng Tử Hi khác mà thôi.

Lưu Quang vừa nghĩ, vừa nắm chặt tay Phượng Tử Hi, nói: “Tại anh cả, nếu không phải tại tôi cầu xin hắn thá em đi, hắn sẽ không đối với em như thế.”

“Anh cầu xin ngài thả em ra?” Phượng Tử Hi chậm rãi ngồi dậy, khiến xích sắt kêu lên leng keng, “Sao có thể, ngài làm sao có thể? Dù đã chơi chán, cùng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ngài.”

Lưu Quang và Đàm U bên nhau lâu thế, đương nhiên hiểu rõ cách hành xử của hắn, nhất thời không nói nên lời.

Phượng Tử Hi tựa đầu vào tường đá, đầu óc cũng hồ đồ rồi, ánh mắt cứ như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, khẽ khàng lẩm bẩm: “Cha ta là tộc trưởng Phượng Hoàng tộc, mẹ ta thân phận lại thấp, từ khi có ký ức ta đã bị bạn bè bắt nạt, cuối cùng trở thành lễ vật bị đưa đến Huyễn Hư đảo này. Lúc mới ban đầu, ta còn phản kháng kịch liệt, dù cánh bị bẻ cũng không chịu cúi đầu, cho đến khi…”

“Cho đến khi, em thích nhị điện hạ?”

Phượng Tử Hi thở dài một hơi, môi nở nụ cười, ánh mắt lại trống rỗng đến đáng sợ: “Làm sao có thể không thích? Ngài là người đối xử với ta tốt nhất, ngài gọi tên ta, khen giọng hát của ta. Khi ngài một lòng đối tốt với ai, thì quả là có thể đem cả thiên hạ ra lấy lòng người trước mắt, dù người ta không cam lòng thế nào, rồi cũng bất tri bất giác sa vào thôi.”

“…Ừ.”

Lưu Quang miễn cưỡng lên tiếng, hàn ý như tơ giăng trong lòng, mặt chết lặng đi.

Khi Đàm U quấn quít lấy hắn, hẳn cũng giống như thế?

Ánh mắt ôn nhu, thái độ si tình, phảng phất như nguyện ý đem cả thiên hạ tới đổi một nụ cười của hắn.

Nhưng mà, sau này thì sao?

Trong lúc hoảng hốt, cậu không thể phân biệt rõ, trước mắt là Phượng Tử Hi, hay… bản thân tương lai?

Cách một hồi lâu, giọng Lưu Quang mới vang lên trong động tối tăm: “Hắn chiếm được đến tay, thì không còn hứng thú với em nữa?”

“A, ngài nào có hứng thú gì với em? Mãi sau này em mới hiểu, lúc trước trăm phương ngàn kế lấy lòng, tìm mọi biện pháp khiến em động tâm, chỉ vì một bí mật của tộc Phượng Hoàng.”

Lưu Quang ngẩn ra, lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại không thể truy hỏi chuyện này nữa.

Mà Phượng Tử Hi dường như đã hoàn toàn chìm trong suy tưởng bản thân, tự mình nói tiếp: “Nhị điện hạ thân phận tôn quý, bản lĩnh cao cường, hô phong hoán vũ ở Thiên Giới không ai có thể sáng bằng, nhưng dù lợi hài ra sao vẫn có nhược điểm. Từ nhỏ thể chất ngài đã âm hàn, khắc tinh duy nhất là Huyền Nhật Tiễn do phượng hoàng bắn ra.”

“A?”

“Lần đầu em nghe chuyện này, cũng kinh ngạc như anh vậy, nên không đợi hắn hỏi đã đem bí mật này nói ra – Tuy chúng ta có thể dùng lửa phượng hoàng tạo ra Huyền Nhật Tiễn, nhưng nếu làm thế thì phải trả giá bằng tính mạng. Tên một khi bắn ra thì cũng dầu hết đèn tắt, cách ngày chết không xa. Nếu không phải vì thâm cừu đại hận, nào có phượng hoàng nào cam tâm bỏ đi tuổi thọ trời cho mà làm chuyện ngu xuẩn ấy? Thế nên căn bản không phải là uy hiếp với điện hạ.”

“Thì ra là thế. Khi hắn biết chân tướng, thì đã khiến em…”

“Đã bỏ mặc em thôi.” Phượng Tử Hi nhắm chặt mắt, trong con ngươi như có gì lấp lánh, “Đã không còn giá trị, thì còn gì đáng xem?”

“Nhưng em vẫn một lòng với hắn.”

Nghe thế, Phượng Tử Hi cúi đầu nở nụ cười.

Tiếng nói khàn đặc nghèn nghẹt kia lại vang lên, hoàn toàn khác giọng tuyệt đẹp trước đây.

“Đúng vậy, em vẫn chờ ngài, em không tin ngài lại vô tình như vậy.” Nụ cười của cậu, rõ ràng là tuyệt vọng, lại đẹp đến đáng sợ, “Em vì muốn người quay đầu, nên nói cho ngài một bí mật khác.”

Lưu Quang vẫn không hỏi, mà chờ cậu nói tiếp.

Quả nhiên, Phượng Tử Hi cười xong, thì hạ giọng: “Huyền Nhật Tiễn tuy là khắc tinh của điện hạ, nhưng nếu ngài muốn vẫn có một cách thay đổi thể chất âm hàn của mình. Chỉ cần… ngài có thể tìm được một vật…”

“Với khả năng của hắn, có gì không tìm được?”

Phượng Tử Hi lắc đâu, “Không hẳn thế.”

“Đến cùng đó là gì?”

Phượng Tử Hi rất mệt mỏi, cúi đầu ho khan vài tiếng mới nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Linh châu ngàn năm từ Đông Hải.”

Lại là vài chữ giản đơn, lại như nổ tung trong đầu Lưu Quang, cậu đột nhiên thả tay Phượng Tử Hi ra. Ngực như có một tảng băng không ngừng tỏa ra khí lạnh, đau đớn không đến không thể ức chế. Cậu mở miệng ra, giọng nói còn khàn hơn Phượng Tử Hi, đến cậu cũng giật mình.

“Trân châu Đông Hải… cũng không phải thứ gì hiếm có.”

“Đúng thế, nhưng nhị điện hạ muốn dùng thuật thải bổ, trân châu bình thường có tác dụng gì? Mà trong ngàn vạn viên trân châu, có mấy viên có thể hấp thụ linh khí trời đất biến thành người?”

——— —————— —————— ———————

Thuật thải bổ: Khái niệm chúng ta hay nghe hơn là thải âm bổ dương hoặc thải dương bổ âm. Tóm lại là đối tượng A rút sức mạnh/sinh khí/tiên khí của đối tượng B để nâng cao cho bản thân, thường được tả là bằng cách XXX
Bình Luận (0)
Comment