Nếu không phải là kẻ ngây thơ hay đột nhiên hóa ngốc, chỉ là không muốn nghi ngờ mà thôi. Cả người yêu mến cũng không thể tin tưởng thì thế giới này không phải là quá đáng sợ rồi sao.
Đàm U vốn nắm tay Lưu Quang, đến giờ vẫn không buông, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, hỏi: “Lưu Quang, lời hắn là thật sao? Em cố ý gạt ta để rời Huyễn Hư đảo? Em… tự nguyện uống độc dược?”
Hắn liên tục hỏi ba câu, tai Lưu Quang kêu ong ong, vốn không biết nên trả lời như thế nào. Đến tình hình này có giải thích nhiều lời cũng là dư thừa, cậu nhắm mắt lại, cuối cùng đáp: “Tôi chỉ muốn giúp Phượng Tử Hi chạy khỏi Huyễn Hư Đảo.”
Đàm U gật đầu, vẻ mặt đã bình thường lại, thậm chí còn nhếch khóe môi: “Ta hiểu cách làm người của em, em nhất định sẽ không ám hại ta.”
Dứt lời, đưa mắt nhìn hai người đang chờ xem kịch trên đỉnh nói, nói tiếp: “Ta cũng đoán được đại khái Phượng Tử Hi lừa em thế nào. Lưu Quang, ta không cần nghe giải thích, chỉ cần một câu của em là đủ.”
Lưu Quang nghe trái tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, rồi mới thấy Đàm U đang nở nụ cười trước mặt mình.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy, người này nở nụ cười quả là đẹp, khóe miệng cong lên, đuôi lông mày đầy tình ý, đôi mắt sâu như nước hút hồn.
Sau đó Đàm U mở miệng, giọng nói ôn nhu ấm áp, chẳng khác gì gió mùa xuân: “Lưu Quang, em thật ra có tin ta không? Chân tâm của ta chẳng lẽ không thắng được vài câu nói dối của Phượng Tử Hi?”
Thật ra câu này rất dễ trả lời, cậu chỉ cần lắc đầu đồng ý là được.
Cậu hẳn nên gào lên không phải, nhưng tiếng nghẹn lại nơi cổ, không nói được nên lời.
Cậu đúng là không tin tưởng Đàm U.
Dù không có Phượng Tử Hi lừa gạt, cậu cũng không tin người kia thật tâm yêu mình.
Nhị điện hạ kiêu ngạo bốc đồng, muốn gì được nấy, có điểm nào đáng để người ta tin? Dù hắn dùng mọi thủ đoạn lấy lòng, dù hắn đem ra tất cả ấm áp, dù hắn tìm được mình giữa ngàn vạn viên trân châu… cậu vẫn không dám dễ dàng giao trái tim mình ra.
Lưu Quang trầm mặc, đáp án tự nhiên đã rõ.
Đàm U vẫn nhìn cậu, tuy rằng vẫn mỉm cười nhưn ánh mắt đã tối đi, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ thả bàn tay hai người đang đan nhau.
“Lưu Quang,” gương mặt hắn vô cùng bình thản, chỉ có âm thanh run rẩy là tiết lộ tâm tình mình, “Ta biết rõ em không phải là người biết nó dối, những thà rằng em cứ gạt ta đến cùng.”
Lưu Quang kinh hoảng, cảm thấy trong ngực như có thứ gì nứt vỡ.
Nhị điện hạ cao cao tại thượng sao có thể nói ra những lời này? Hắn nên luôn kiêu ngạo tự phụ, nên cuồng vọng không thể khống chế, hắn nên… Cậu gần như đã quên, hắn cũng như cậu, sẽ có lúc cô độc.
Lưu Quang đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, bước tới một bước, muốn nắm lại bàn tay Lưu Quang.
Nhưng giữa không trung vang lên một tiếng rít quái dị, một quả cầu lửa lao về phía họ.
Tốc độ Đàm U tăng nhanh, một tay ôm Lưu Quang vào lòng, một tay đưa lên ngăn quả cầu lửa lại. Lửa cháy rừng lực đạp vào lòng bàn tay hắn, chớp mắt đã biến mấn, thân hình Đàm U lảo đảo, gần như không đứng thẳng.
Lưu Quang nghe tiếng hắn rên lên, trái tim thắt lại, muốn rút kiếm ra nhưng lại bị Đàm U ghì chặt trong lòng, trước mắt chỉ có thể thấy khoảng ngực đỏ máu của hắn.
Trên núi vang lên tiếng vỗ tay nhạt nhẽo, có người cười lạnh: “Nhị ca quả là có bản lĩnh, đứng còn không vững mà vẫn có hứng thú chơi trò yêu đường.”
Đàm U ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, nhìn không ra là giận hay là cười: “Huyền Nhật Tiễn tuy có thể làm ta bị thương, nhưng không lấy mạng ta được, e là lúc này Lục đệ không thể như nguyện.”
“Ha ha: Lục hoàng tử nghe thế cười, nhưng khuân mặt vẫn âm trầm như cũ, “Nhị ca bị trọng thương như thế, dù hôm nay có thể may mắn thoát hiểm, thì mấy trăm năm sau cũng chỉ có thể trốn trên Huyễn Hư Đảo dưỡng thương. Thiên Giới thay đổi không ngừng, mấy trăm năm sau ai biết được thiên hạ ai là chủ.”
“Không sai, mục đích của ngươi đã đạt, vậy máu xéo.” Đàm U nheo mắt, khi vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay bẻ mũi tên trên ngực ném đi.
Viu!
Nửa mũi tên xé gió bay thẳng tới chân trời, kéo theo một đường lửa dài, rồi mỡi đâm rách không trung, tiếng đổ vỡ như lòng trời lở đất.
Ánh sáng chói mắt nhạt đi, Lục hoàng tử ôm bả vai bị thương, được Phượng Tử Hi đỡ lùi lại mấy bước, lẩm bẩm không dứt: “Sao có thể… Hắn bị trọng thương như thế, sao có thể phá vỡ kết giới…”
Phượng Tử Hi mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố trấn tĩnh: “Nhị điện hạ quả danh bất hư truyền, chúng ta nên đi mau thôi.”
“Không được! Ta còn chưa…”
“Ngươi còn chưa đủ bản lĩnh lấy mạng ta.” Đàm U ngạo nghễ đứng đó, không thèm để ý chỉ ngực mình, cười lạnh, “Mũi tên này còn cách tim ta một tấc. Lần sau nếu muốn giết ta, nhớ ngắm chuẩn một chút.”
Dứt lời, hờ hững nhìn qua.
Tà khí trong mắt hắn rất nặng, môi tuy mỉm cười, ánh mắt lại lạnh như băng, chỉ là một cái liếc mắt thản nhiên lại khiến người ta rét run, tim lạnh như băng.
Oành oành!
Sấm sét rạch ngang trời.
Chớp mắt trời đất âm u, cuồng phong gào thét.
Nhị điện hạ hỉ nộ vô thường kia lúc này đã thực sự tức giận.
Phượng Tử Hi và Lục hoàng tử gần như là chạy bán sống bán chết.
Lưu Quang chỉ mơ hồ cảm nhận, muốn ngẩng đầu nhìn cho rõ, nhưng lại bị Đàm U đẩy mạnh, ngã lăn ra đất không sao đứng dậy được.
Đến khi cậu chật vật đứng lên được, nhìn về phía Đàm U, không khỏi giật mình.
Giữa bầu trời tăm tối, cậu thấy… một người đang bốc cháy.
Cả người Đàm U đều bị lửa đỏ thiêu đốt, y phục tím sẫm đẫm lửa, tóc dài không gió tự bay – gương mặt hắn nhăn lại, rõ ràng là đang chịu thống khổ cùng cực, nhưng ánh mắt lại chẳng khác bình thường, chẳng chút biểu cảm.
Lưu Quang giờ mới hiểu vừa nãy Đàm U đánh lui địch chỉ là âm thầm chịu đựng, chứ thực ra thân thể đã đến cực hạn. Cậu muốn đứng lên đi đến bên cạnh hắn, lại nghe Đàm U mở miệng: “Ngươi đi đi.”
“A?”
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn tự hại mình, về bên Bạch Thất Mộng đi.”
“Điện hạ…”
“Như lời em nói, ta chỉ chơi mà thôi. Giờ chơi chán, đương nhiên sẽ thả em đi.” Đàm U cười, đôi mắt lại mờ mịt không biết đang nhìn về nơi nào, bàn tay phải mở ra, để lộ một viên ngọc rực rỡ hào quang.
Thì ra hắn đã sớm gỡ hạt ngọc bên hông xuống nắm trong tay, tuy là cả người bị thiêu đốt không sót chỗ nào, nhưng viên ngọc trong tay lại không hề bị tổn hại, hiển nhiên là được phép thuật bảo vệ.
Hắn đưa viên ngọc lên môi hôn, giọng nói chìm trong lửa, trở nên khản đặc: “Viên trân châu này tuy rằng rất đẹp, nhưng không nhất thiết phải trói buộc mãi bên người, dù sao… ta cũng chưa hề động chân tình.”
Dứt lời, nhẹ buông tay, trân chây từ đầu ngón tay hắn trượt đi, lăn xuống đất.
Lưu Quang ngơ ngác tại chỗ, không hiểu nổi lời hắn nói, mãi đến khi Đàm U quay lưng đi, mới tỉnh táo lại, cuống quít nhặt lấy viên trân châu dưới đất.
Ngón tay chạm vào lạnh toát.
Đúng thế, hắn thà bản thân chịu đau đớn hỏa thiêu, cũng không nỡ để cậu chịu chút tổn thương nào.
Trong chớp mắt, Lưu Quang đột nhiên nghĩ ra là mình đang quay lưng lại hướng Đàm U rời đi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đàm U quay lưng lại. Cậu thấy gì?
Lửa cháy sáng rực.
Rồi sao đó, biến mất tăm.
Lòng dạ Lưu Quang quặn lại, chợt hiểu, thì ra cậu và Đàm U là cùng một loại người.
Một khi đã hết hy vọng, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu.